Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 115

Ầm ĩ cùng Elena Bạch Tuấn Ngạn tông cửa xông ra ngoài, nghỉ một đêm ở khách sạn lân cận. Nói là nghỉ ngơi, nhưng hắn thức trắng cả đêm.

Ngày hôm qua thẳng thắn mọi việc, làm cho hắn có thể xác nhận được toàn bộ phương hướng của chính mình. Nếu đã thẳng thắn tất cả với cô, từ nay về sau tuyệt đối không giống như trước kia làm hình nộm không ai biết đến cùng công cụ báo thù của cô.

Hắn nhắc nhở bản thân, từ nay về sau phải quên cô, quên đi người con gái mà hắn đã yêu đơn phương hơn mười năm! Vì bản thân mà sống không vì muốn được cô chú ý mà làm những việc bản thân không thích.

Sau khi quyết định, Bạch Tuấn Ngạn đi ra khỏi phòng.

Ra cửa phòng, cảm thấy bị đau dạ dày. Hắn lúc này mới nhớ tối hôm qua không ăn cái gì ngoài uống chút rượu, nên thay vì về nhà thay quần áo trong nháy mắt hắn đổi ý đi “dùng cơm”.

Nhà ăn sắp xếp gọn gàng đơn giản rất có phong cách, trong không khí tràn ngập mùi thơm của bữa ăn sáng.

Những quý phu nhân mặc quần áo lộng lẫy ngồi thưởng thức một bữa ăn quan trọng nhất trong ngày.

Từ mặt quần áo thoải mái, vẻ mặt chán chường, không ăn khớp với vẻ mặt khi Bạch Tuấn Ngạn xuất hiện trong nhà ăn lền hấp dẫn ánh mắt của những phụ nữ. Tất nhiên, không phải Bạch Tuấn Ngạn không hợp với phong cách nhà ăn khiến các cô chú ý, mà là hắn có được khuôn mặt tuấn tú làm cho các phụ nữ si mê.

Hắn sớm đã quen ánh mắt theo đuổi của phụ nữ, Bạch Tuấn Ngạn tìm vị trí gần cửa sổ uống cà phê, với phong cách tiêu chuẩn cầm lấy tờ báo đã được chuẩn bị, vừa xem vừa chờ bữa sáng của hắn.

Tiện tay lật một trang báo, ánh mắt Bạch Tuấn Ngạn chậm lại, tầm mắt dừng lại trên tờ báo kinh tế lớn nhất hiện nay. Theo tầm mắt nhìn đi qua, chỉ thấy một biểu ngữ giữa tờ báo đập vào mắt.

“Xí nghiệp Euclid tuột dốc, Khải Tát Đế Quốc ra tay tàn nhẫn”

Sắc mặt Bạch Tuấn Ngạn trầm xuống, hai tròng mắt ngưng kết lại, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy nghiêm túc. Hắn không chớp mắt nhìn xuống dòng chữ nhỏ, càng đọc về sau sắc mặt của hắn càng nặng nề, cho đến hết dòng chữ cuối cùng, vẻ mặt của hắn vẫn vậy.

Bài báo nói: “Nhị tiểu thư của nhà Âu gia cố ý đẩy Mạc phu nhân xuống lầu tạo thành hôn mê sâu, sau đó Âu nhị tiểu thư nói dối không chịu đi tự thú. Nghe đồn người sáng lập Khải Tát Quốc Tế là thiếu gia Mạc gia, những ngày gần đây vì trả thù Âu gia đã cướp đoạt một số dự án lớn khiến cho kinh tế tài chính của Euclc bị lũng đoạn, chỉ trong một đêm cổ phiếu giảm mạnh. Khải Tát Quốc tế nói qua, nếu muốn xoay chuyển cục diện, thì Âu gia nhị tiểu thư phải ra mặt tự thú.”

Nhìn tin trên báo, Bạch Tuấn Ngạn tên mặt hiện lên lo lắng.

Hắn cấp tốc ném đi tờ báo quyết định đi tìm Âu Y Tuyết hỏi cho rõ nguyên nhân gây ra việc này, chỉ là vừa đứng lên, trong đầu xoẹt qua một đoạn ngắn lời nói quen thuộc.

“Nó xuất hiện cũng thật đúng lúc, làm kẻ chết thay cho tôi”

“Hừ, nhà chúng tôi nuôi nó lâu như vậy, cho dù bắt nó chịu tội thay tôi là điều tất nhiên”

“Con tiện nhân đó không phải là em gái của tôi!”

“. . . .”

Những câu nói quen thuộc ùn ùn kéo đến làm cho thân thể Bạch Tuấn Ngạn cứng đờ, bước chân dừng lại. Sau năm giây sững sốt, khuôn mặt nghiêm túc của hắn dần dần hiện ra một chút vui mừng.

Đúng vậy, mọi việc đều là do Âu Xảo Lệ làm!

Chính là lúc Âu Xảo Lệ oán giận nói ra, hắn cho rằng tán gẫu bình thường vào tai phải ra tai trái, không nghĩ tới biết được tất cả sự thật xảy ra! Theo những lời Âu Xảo Lệ nói, Âu gia đối đãi không tốt với Âu Y Tuyết, mà chuyện vừa xảy ra, đầu đổ hết trên đầu cô!

Cô chắc là thực sợ hãi . . .

Rõ ràng cảm giác sự thay đổi trong lòng, Bạch Tuấn Ngạn không cho phép chính mình suy nghĩ nhiều nữa dứt khoát rời đi . . . .

Biệt thự trên núi Dương Minh, trong thư phòng.

Khuôn mặt thanh tú, hai tròng mắt tối đen như mực phát khí lạnh lùng, môi mím chặt làm cho người ta phát lạnh, cho dù hắn dứng cách chỗ đó mười thước, Bạch Tuấn Ngạn vẫn cảm nhận được những luồn khí lạnh đó là dành riêng cho hắn.

“Anh tới đây làm cái gì?” Một hồi yên lặng, một câu nói phá vỡ không khí yên tĩnh.

Mạc Dĩ Trạch trong mắt hiện rõ trêu tức, khoé miệng nhếch lên ý cười. Thật ra không hỏi cũng biết nguyên nhân Bạch Tuấn Ngạn tới đây. Chỉ là . . . Hắn muốn biết người đàn ông có quan hệ với cô rốt cuộc là hạng người nào.

Đứng ở cửa thư phòng Bạch Tuấn Ngạn luôn nói với mình là phải bình tĩnh, nhưng lúc nhìn thấy ý đùa giỡn trên mặt Mạc Dĩ Trạch, làm thế nào cũng không bình tĩnh được. Dù chỉ gặp người đàn ông này một lần, chỉ là . . . .

“Là anh đưa tin này lên báo”. Hắn nói một câu vô cùng chắc chắn.

Ánh mắt đùa giỡn nhìn theo lời nói của Bạch Tuấn Ngạn, thấy trên tay hắn cầm tờ báo đã bị nhăn. Lập tức, anh biết nó là tờ báo sáng nay.

Trong mắt Mạc Dĩ Trạch mất đi sự đùa giỡn, thay vào đó là sự lạnh nhạt.

“Chuyện của tôi không liên quan đến anh”. Giọng nói lên cao từ từ ra khỏi miệng, Cho dù anh ngồi xe lăn cũng không thất lễ, chẳng qua cử chỉ của anh vô cùng khí thế và kiêu căng.

Sự thờ ơ, sự nhạo báng của Mạc Dĩ Trạch làm cho Bạch Tuấn Ngạn trong chớp mắt không còn bình tĩnh. Bạch Tuấn Ngạn tức giận đi tới bên cạnh Mạc Dĩ Trạch, đem tờ báo trên tay ném vào người anh, lạnh lùng nói: “Những chuyện này không phải do cô ấy làm!”.

Căn bản chỉ muốn đến đây tìm Âu Y Tuyết, nhưng lại biết cô ấy đã đi khỏi nơi này rồi. Mà Bạch Tuấn Ngạn lại gặp được Mạc Dĩ Trạch nên Bạch Tuấn Ngạn quyết định nói hết sự thật cho người đàn ông này, để đừng tổn thương Âu Y Tuyết nữa.

“Lời nói của tình nhân, anh cảm thấy tôi có thể tin sao?” Lạnh lùng nhìn Bạch Tuấn Ngạn, Mạc Dị Trạch khinh bỉ nói: “Xem ra cô ta còn chậm một bước, hơn nữa dùng không đúng phương pháp! Nếu muốn tôi huỷ bỏ những lời này, tối hôm qua nên cầu xin tôi, mà không phải như bây giờ ngươi giải thích vì cô ta”. Anh tức giận khi Âu Y Tuyết nghe lời rời đi, mà bây giờ Bạch Tuấn Ngạn giải thích vì cô càng làm anh căm tức.

Không muốn làm người đàn bà của anh, là vì người đàn ông này giữ thân như ngọc sao!

Đối mặt chê cười của Mạc Dĩ Trạch, Bạch Tuấn Ngạn cảm thấy có giải thích nữa cũng vô ích, hắn không muốn lãng phí thêm thời gian nữa quay lưng định rời đi, nhưng trong đầu lại hiện lên trong một đêm mưa vẻ mặt đau buồn của cô, sự quyết tâm rời đi của hắn giảm xuống .

“Dù anh có nghe hay không, sự thật là như vậy” Khuôn mặt Bạch Tuấn Ngạn tràn đầy quyết tâm hít một hơi thật sâu rồi nói: “Âu Y Tuyết không có đẩy mẹ anh xuống lầu mà là Âu Xảo Lệ. Hôm đó Âu Xảo Lệ đẩy mẹ anh xuống lầu rồi trốn trong thư phòng, mà lúc Âu Y Tuyết đến Mạc gia tìm anh gặp phải chuyện này. Cho nên, tất cả mọi việc không liên quan Âu Y Tuyết”

Bên trong thư phòng to như thế, vì lời nói của Bạch Tuấn Ngạn mà trở nên tĩnh lặng.

Hai tròng mắt của Mạc Dĩ Trạch lạnh lùng chống lại ánh mắt chân thành tha thiết của Bạch Tuấn Ngạn, bốn mắt nhìn nhau, nổi lên ánh lửa.

Nghe Bạch Tuấn Ngạn nói xong, Mạc Dĩ Trạch không khỏi phải cười, nhưng ánh mắt không cười, ánh mắt sâu xa biểu lộ sự lạnh lùng của hắn; “Những lời này là cô ấy bảo anh bịa chuyện cho tôi nghe phải không?”

“Anh. . . !” Cho dù hắn không tin cũng phải có một ít cảm xúc, không nghĩ tới người đàn ông này từ đầu đến cuối đều lạnh lùng, bạch Tuấn Ngạn bắt đầu nghi ngờ, anh có lương tâm hay không.

“Hừ!” Một tiếng hừ lạnh, Mạch Dĩ Trạch không chút lưu tình, nhìn bằng nửa con mắt anh biểu lộ ra sự chán ghét: “Cho dù muốn bịa chuyện, cô ấy cũng phải bịa chuyện cho giống thật một chút”. Lý do không có sức thuyết phục, giả dối làm người ta buồn ngủ.

Anh không chút nào giấu giếm địch ý đối với Bạch Tuấn Ngạn, môi nhếch lên tiếp tục nói: “Coi như những lời anh nói đều là sự thật thì sao, tôi một chút cũng không quan tâm chuyện này có phải cô ấy làm hay không!” Thực ra thì từ lúc bắt đầu, anh không phải là đùa giỡn cô, mà là muốn dồn cô vào chỗ chết, muốn cô chịu trách nhiệm tất cả những việc mình gây ra!

Hơi thở của anh như Satan không ngừng lạnh lùng, đối mặt với anh Bạch Tuấn Ngạn cảm thấy áp lực: “Vậy tại sao anh .” . . .Hắn không hiểu, nếu Mạc Dĩ Trạch đối với chuyện của Âu Y Tuyết là không thể thờ ơ, vậy tại sao còn đăng tin trên báo.

Lẽ nào . . . .

Chuông cảnh báo trong lòng vang lên, Bạch Tuấn Ngạn giống như hiểu đươc việc gì đó định tiến lên chứng thực, nhưng Mạc Dĩ Trạch không có cho hắn cơ hội đó.

Mạc Dĩ Trạch không nhìn vẻ mặt biến đổi, chỉ cầm điện thoại trên bàn sách nhập khẩu từ Italy bấm một dãy số quen thuộc.

Đợi đến khi Bạch Tuấn Ngạn phản ứng, một người đi vào thư phòng. Mà người đến chính là Minh Vũ!

Minh Vũ đi đến trước bàn làm việc, cung kính kêu “Thiếu gia” đồng thời đối mặt với tầm mắt của Bạch Tuấn Ngạn.

Mạc Dĩ Trạch không muốn cùng Bạch Tuấn Ngạn dây dưa nữa, lạnh lùng nói: “Đưa cho hắn xấp tài liệu.”

“Dạ” Minh Vũ chần chờ một chút, nhưng vấn đến trước giá sách lấy một tập tài liệu đi đến trước bàn sách đưa cho Bạch Tuấn Ngạn.

“Đây là cái gì?” Bạch Tuấn Ngạn nhìn chằm chằm tập tài liệu , nhưng không có nhãn.

“Muốn biết thì tự mình nhìn!” Không thể khi ngờ ánh mắt lạnh lùng kèm theo sự tức giận, sắc mặt xanh đen chứng tỏ tâm tình của anh không vui , Hắn nâng khoé môi, tiếp tục nói: “Chẳng qua là cho anh thấy rõ bộ mặc thật bạn gái của anh”

Lời vừa nói, làm Minh Vũ ngẩn ra.

Bạch Tuấn Ngạn mấp máy môi, do dự một lúc sau mới nhận lấy.

. . . . .

Nói xong câu kia , Mạc Dĩ Trạch ra lệnh đuổi khách. Mà Bạch Tuấn Ngạn cũng không còn gì để nói. cho nên hắn dứt khoát rời khỏi biệt thự.

Sau khi ngồi vào xe, Bạch Tuấn Ngạn nhìn tập tài liệu một lúc lâu, lúc này mới chậm rãi mở ra.

Tầm mắt dừng lại. lập tức sắc mặt không còn chút máu.

Hắn lạnh lùng nhìn một xấp tài liệu, tất cả đều là tin tức cá nhân của Âu Y Tuyết. Vì vậy hắn cất tài liệu vào trong túi không ngờ một xấp hình rớt ra.

Tầm mắt dừng lại, lập tức sắc mặt tái nhợt.

. . . . . .

Chiếc Lamborghini phóng nhanh ở trên đường cao tốc .

Trong đầu tràn đầy những hình ảnh vừa thấy, buồn bực. Cho giờ phút này hắn cảm thấy các tế bào như kêu gào cả người run rẩy. Hắn tin sao?

Không ! Nếu hắn không tận mắt nhìn hắn sẽ không tin! Suy nghĩ, liền dùng sức đạp chân ga.

Chẳng qua là sắc mặt của hắn rất nặng nề, không chú ý đến có chiếc xe màu trắng đang bám theo .

. . . . . . .

Lamborghini bằng tốc độ nhanh nhất để đến Âu gia. Lúc Bạch Tuấn Ngạn đi vào Âu gia , thì hắn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Âu Y Tuyết ngã ngồi trên mặt đất lạnh, một đầu tóc thẳng chỉ trong chốc lát biến thành xốc xếch không thể chịu nổi, hai má sưng đỏ khuôn mặt tuyệt mỹ tái nhợt. Mà một phụ nữ khoảng năm mươi tuổi mặt áo lụa tơ tằm màu đen gương mặt hung ác làm nhục cô và còn muốn dùng vũ lực với cô. Đứng bên cạnh các cô là một phụ nữ trung niên đang khóc, bà ấy muốn tiến lên giúp cô lại bị Âu Xảo Lệ ngăn cản.

Mà trong tình cảnh này, Âu Y Tuyết không khóc, không giãy giụa, không phản kháng giống như mất hồn mặc cho họ chà đạp.

Nhìn Âu Y Tuyết vẻ mặt thống khổ, Bạch Tuấn Ngạn chỉ thấy tim bị xiết chặt. Hắn không thể đứng nhìn lạnh lùng quát bảo: “Dừng tay!”

Giọng nói lạnh lùng, lập tức khiến ọi người trong phòng khách dừng tất cả động tác.

Trong đôi mắt giận dữ của Lý Dao Viện toả ra kinh ngạc, đáy mắt Âu Xảo Lệ hiện lên khiếp sợ, trong mắt thím Trương là chờ mong, nhưng phản ứng của Âu Y Tuyết lại là sự cô đơn.

“Ngạn” Nhìn người vừa tới, đã một tuần lễ không thấy Bạch Tuấn Ngạn, điều này làm cho Âu Xảo Lệ càng thêm kinh ngạc khi thấy hắn.

Lý Dao Viện động tác trên tay ngừng lại, đối với Bạch Tuấn Ngạn tuấn mỹ đột nhiên xuất hiện trong nhà mình ngoài kinh ngạc ra còn có cảm tình.

Nghĩ đến hắn thấy những hành động vừa rồi của mình. Lý Dao Viện vì mình không tao nhã cảm thấy lúng túng, hắng giọng một cái, sắc mặt khôi phục không ít: “Âu Xảo Lệ, hắn là ai?”

“Mẹ, hắn là bạn của con.”

Lời vừa nói ra, Lý Dao Viện nhướng chân mày, dĩ nhiên bà hiểu “bạn” trong lời nói có nghĩa là gì, chẳng qua bà không muốn hỏi nhiều.

Lúc Lý Dao Viện cùng Âu Xảo Lệ đang nói chuyện, ánh mắt lạnh lùng của Bạch Tuấn Ngạn đảo qua họ sau đó đi đến bên cạnh Âu Y Tuyết đang ngồi trên đất, lúc bọn họ kinh ngạc nhìn xuống chân của mình

“Đau không?”
Bình Luận (0)
Comment