Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 136

Sau khi theo Minh Vũ đi vào căn phòng này, ước chừng hơn nửa tiếng sau cô mới đi ra.

Khi bước ra bên tai còn vang một giọng nói: “Nhớ lời tôi nói… an ủi cô ấy”. Sau đó, khi Minh Vũ sắp dẫn Trần Di đi, Mạc Dĩ Trạch chợt nhớ một việc: “Nếu cô làm tốt, đối với việc kia tôi sẽ không để cô phải chịu thiệt”.

“Tôi…”. Trần Di sửng sốt sau đó gật đầu nghiêm túc trả lời: “Tôi sẽ trông cô ấy thật tốt”. Lúc nãy khi nghe anh kể về tình hình gần đây của Tuyết, cimg src="./images/chars/oo.gif"> mới hiểu nguyên nhân vì sao anh lại tìm cô, cô đồng ý. Đương nhiên tiền cũng phải là lý do quan trọng nhất. Cô đồng ý chăm sóc cho Tuyết bởi vì hai người là bạn nên dù không có tiền cô vẫn sẽ quan tâm cô ấy, bởi vì Tuyết đã giúp cô rất nhiều.

Nghe được lời đồng ý của cô. Mạc Dĩ trạch mới nhẹ nhõm trong lòng: “Cám ơn”. Đây là lời nói thật lòng.

“Không có gì”. Trần Di nở nụ cười ngượng ngùng, sau đó theo Minh Vũ đi.

. . . . .

Đi theo Minh Vũ lên lầu hai đi vào một hành lang nhỏ, Trần Di không nhịn được hỏi:

“Xin hỏi, trước kia hai người họ đã biết nhau sao?”. Lúc trước cô còn tưởng đây là Âu gia, bởi vì cô chưa từng đến nhưng không nghĩ lại là nhà của Mạc Dĩ Trạch.

Vừa nói xong, Minh Vũ đã dừng lại. Một lúc lâu mới thấy hắn lên tiếng: “Chỉ mới hơn mười ngày thôi”. Hắn thành thật trả lời.

“À”. Trần Di nhẹ nhàng gật đầu. Nhìn bóng dáng cao lớn trước mặt lại muốn hỏi thêm một chút nhưng lại thấy hắn dừng lại trước một căn phòng, làm cô nghẹn lại trong lòng.

“Cô đi vào đi, cô Âu đang ở bên trong”. Minh Vũ nói với cô xong thì đi ngay.

Nhìn hắn từ từ biến mất ở góc cầu thang, Trần Di bĩu môi sau đó mở cửa phòng ra.

Bên trong phòng, quả nhiên không không khác những gì cô đoán!

Bày trí thật hào nhoáng, cái gì cũng có, trang trí thanh nhã không cầu kỳ. Trên giường ngăn nắp không chút bừa bãi làm người ta nhận ra ngay là luôn có người dọn dẹp.

“Tuyết”. Trần Di đi vào phòng, nhìn xung quanh cũng không thấy ai. Vì vậy đóng cửa phòng, đi vào trong: “Tuyết, bạn ở đâu?”.

Bên trong phòng yên tĩnh đến kì lạ. Trần Di vừa cảm thấy lo lắng vừa tìm Âu Y Tuyết.

“Lạ thật, người đâu?”. Cô tìm quanh phòng một lúc cũng chẳng thấy đâu.

Trong lúc cô đang suy nghĩ, ánh mắt lại bất giác nhìn đến cánh cửa thủy tinh ở phía tây căn phòng.

Chẳng lẽ là ở phòng vệ sinh?

Trần Di suy đoán có thể lắm, vì vậy tính ngồi xuống đợi cô.

Đến hơn mười phút sau, thấy bên trong vẫn không có tiếng động, lúc này mới luống cuống.

"Tuyết, bạn có ở trong không?". Trong lúc vô cùng lo lắng, Trần Di đi tới gõ cửa, không có tiếng động. Bất đắc dĩ, cô định chạy ra ngoài gọi người thì cửa mở…

Bình Luận (0)
Comment