Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 147

Giờ phút này cô không biết miêu tả tâm trạng của mình thế nào, nhưng có một chút có thể nói là do buổi nói chuyện với Mạc Dĩ Trạch, cô cảm giác như mình bay bổng trên mây, trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc, đó là một loại cảm giác trước nay chưa từng có….

Nhìn về phía Mạc Dĩ Trạch đã không biết nói bao nhiêu câu “Anh yêu em”. Cũng cảm giác được chỗ đó của anh đang không ngừng vươn lên, khi anh không khống chế được dục vọng muốn cô, anh gần như nổi điên yêu thương cô, khi đó anh mới dừng lại lời nói

“Anh muốn em…”. Không biết có phải do tác dụng của rượu, giọng nói của anh khàn khàn âm thanh ôn nhu quyến rũ.

Âu Y Tuyết có chút kinh ngạc, sau đó nhắm lại hai mắt, dùng môi mình hôn anh, dùng động tác của bản thân trả lời anh.

Có lẽ là cảm động tấm lòng của anh, cũng có lẽ bản thân cô cũng khát khao anh.

Đêm hôm đó, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cả hai người rơi trong cơn xoáy yêu thương, cùng nhau bước qua một đêm yêu thương tuyệt đẹp……

Bảy giờ rưỡi sáng.

Con chim trên nhành cây Kỷ Kỷ không ngừng líu lo, một căn phòng bên trái trên lầu hai của Mạc gia, có một bóng người vô cùng khó chịu.

Đầu đau muốn nứt, từ trong giấc mơ tỉnh lại.

Hai tay chống dậy thân thể, ánh sáng xuyên qua kính thủy tinh làm chói mắt khiến người nào đó rất khó chịu, ở trong lòng không ngừng tức giận, cảm thấy ý thức bắt đầu thanh tỉnh lúc này anh mới nhìn xung quanh căn phòng, lại phát hiện đây không phải phòng mình. Nhưng kinh ngạc một chút sau đó cảm giác lạnh lẽo xâm nhập trái tim.

Theo bản thân cúi đầu xuống, mới phát hiện thân hình dưới chiếc chăn không mảnh vải che thân..

“Tại sao…”. Tối hôm qua xảy ra chuyện gì? Tại sao bản thân lại không mặc đồ? Đầu thì vô cùng đau, anh nhíu mày muốn nhớ lại chuyện tối qua, nhưng cố thế nào, anh cũng không nhớ chút gì.

Trong lúc anh còn đang nghĩ ngợi, một bóng dáng vụng về xuất hiện ở cửa phòng.

“Anh tỉnh rồi?”. Một giọng nói dịu dàng như nước nhưng lại không có chút độ ấm

Nhìn theo nơi phát ra giọng nói, lại thấy bóng dáng khiến anh mong nhớ ngày đêm, kinh ngạc trong mắt Mạc Dĩ Trạch mất đi chỉ còn lạnh lẽo như cũ.

Âu Y Tuyết không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của anh, đẩy cửa phòng ra, một tay đỡ cái bụng đã to, một tay cầm ly trà mật ong đưa cho anh.

Mạc Dĩ Trạch lạnh lùng nhìn cô, thật lâu sau mới cầm lấy, nhưng anh cũng không có uống…, do dự hỏi: “Sao tôi lại ở đây?”. Đáng chết, chuyện tối qua anh không nhớ chút gì.

“Anh uống say nên cả đêm qua ngủ ở đây”. Bộ dạng Âu Y Tuyết giống như trả lời cho có, vì không muốn để lộ ra lòng mình, cô hạ mắt, giống như chuyện gì cũng không có.

Nghe vậy ánh mắt Mạc Dĩ Trạch chăm chú nhìn cô: “Chỉ có vậy?”. Anh không tin, nhưng bộ dạng chắc chắn của cô khiến anh không tin không được.

Anh nôn đầy cả người cho nên tôi giúp anh thay quần áo”. Âu Y Tuyết vừa nói xong lại nói tiếp: “Ở đầu giường có một bộ quần áo sạch sẽ, là tôi lấy từ phòng anh, anh mau thay. Hôm nay là hôn lễ của anh, anh không thể đến trễ”. Nói xong, trái tim vốn đang bình yên lại cảm giác được rất đau.

Dứt lời, Mạc Dĩ Trạch chỉ cảm thấy toàn thân bốc lên lửa giận, anh lạnh lùng nhìn Âu Y Tuyết giống như muốn nhìn thấu trái tim cô.

Đáng chết, anh có nên cảm ơn sự tốt bụng của cô không? Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt đôi mắt không chút cảm xúc, cả người Mạc Dĩ Trạch giận sôi nhẫn nại xuống.

Tất cả những việc xảy ra tối qua, xem như là lần cuối cho sự càn rỡ của bản thân. Cô biết mình là ai, cô và anh là người của hai thế giới khác nhau, cô không xứng với anh. Cho nên cô không muốn phá hoại hôn lễ của anh, cô không muốn làm người thứ ba, nhất là….

Nghĩ đến đây, Âu Y Tuyết lại đau lòng, sau đó xoay người ra ngoài.

Vậy mà khi cô vừa xoay qua đã có một đôi tay mạnh mẽ kéo cô lại. Cô còn chưa rõ xảy ra việc gì thì cả người đã bị kéo về phía sau rơi vào một vòng ôm ấm áp.

Không muốn nghe cô nói tiếp nữa, Mạc Dĩ Trạch nâng cằm cô lên, sau đó mạnh mẽ hôn cô.

Lưỡi như thanh kiếm vụt qua trong gió cạy ra hàm răng của cô, xâm chiếm cô. Nụ hôn của anh mang theo nhiệt độ như lửa thổ lộ sự tức giận của anh và sự trừng phạt của anh dành cho cô.

Âu Y Tuyết chỉ mở to mắt, quyến luyến nhìn hai mắt khép chặt của anh cùng với đường nét khuôn mặt của anh. Hình ảnh tốt đẹp tối qua lại hiện lên trong tim cô làm cô càng thêm đau khổ.

Rốt cuộc, cô không lừa dối chính mình.

Cô thương anh, lần đầu tiên nhìn nhìn thấy anh đã yêu anh, chỉ là bởi vì anh trêu cợt, cô không muốn thừa nhận tim của mình. Vậy mà sau khi trải qua tất cả, cô rốt cuộc nghĩ thông suốt.

Cũng hiểu rõ, biết là không thể cùng anh có quan hệ không rõ, cho nên trong giờ khắc này cô muốn ghi nhớ anh thật kĩ khắc vào lòng mình, mãi mãi không quên….

Dần dần, cô đáp lại nụ hôn của anh. . .

Sau khi kết thúc, Âu Y Tuyết thở hổn hển dựa trong ngực của anh, mà Mạc Dĩ Trạch thì dịu dàng say mê nhìn cô, thật lâu sau mới nói:

"Cô không có lời gì muốn nói với tôi sao?". Anh hếch lên mày, giọng nói có chút khàn khàn, giống như là bởi vì nổi lên ham muốn.

Anh đang đợi cô! Đợi cô nói cho anh biết, đừng kết hôn! Nếu như cô nói, bất chấp hậu quả sẽ ra sao,anh cũng sẽ hủy bỏ hôn lễ. Anh sẽ vì cô mà thay đổi, từ đó về sau sẽ thương yêu cô thật nhiều, dù cho cô không yêu anh cũng không sao. . .

Vậy mà chờ mong chỉ là chờ mong, coi như anh muôn vàn hi vọng, thế nhưng vĩnh viễn cũng không được.

Âu Y Tuyết khó khăn chống lên thân thể của mình từ trong ngực của anh đứng lên, sửa sang y phục có chút xốc xếch, lúc này mới chậm rãi nói: "Hôn lễ của anh, sắp trễ". Tâm tình không có bất kỳ đắn đo, bộ dạng lạnh nhạt.

"Cô. . . Cô thật lòng hi vọng như vậy?". Mạc Dĩ Trạch nghe được thanh âm trái tim mình tan nát, nụ cười khổ sở, trong đôi mắt càng thêm đau đớn.

Âu Y Tuyết không trả lời, chỉ là yên lặng xoay người, sau đó đi ra khỏi phòng.

Nhìn theo chiếc cửa nhẹ nhàng khép lại, bên trong cửa vang lên tiếng la hét đau đớn lòng của cô, cô cố gắng chống đỡ bản thân, nỗ lực ức chế mình đừng khóc. Nhưng …, cô lại thất bại.

Hai giọt nước mắt trong suốt chảy xuống, đã sớm tiết lộ nỗi đau của cô . . .

Bình Luận (0)
Comment