Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 159

Trong lúc Âu Y Tuyết và Quý Đằng Viễn bước đến một nhà hàng cách đó không xa, một chiếc xe Bez phiên bản dài vọt tới dừng trước mặt họ, hai người bất ngờ dừng lại bước chân.

Nhìn chiếc xe chắn ở trước mặt, trong lòng Âu Y Tuyết có chút căng thẳng, cảm giác lo lắng. Quý Đằng Viễn chưa hiểu rõ, sau khi gọi cô hai lần cũng không thấy phản ứng, vì vậy cầm tay cô, chuẩn bị vòng qua chiếc xe

Trong lúc đó. Cửa xe lại mở ra.

Một đôi mắt đen như ưng nhìn chằm chằm bàn tay của Quý Đằng Viễn, ánh mắt lạnh lẽo, trên khuôn mặt anh tuấn chính trực, làm người khác lạnh lẽo.

Là anh! Trong tay anh.

Nhìn thấy bóng người trong xe, Quý Đằng Viễn và Âu Y Tuyết cùng ngây ra.

Sắc mặt cô trở nên trắng bệch, trong đôi mắt chỉ có khiếp sợ! Cảm thấy bàn tay ấm áp, theo bản năng cô rút bàn tay từ trong tay Quý Đằng Viễn, cúi đầu không dám nhìn Mạc Dĩ Trạch .

So sánh với sự sợ hãi của Âu Y Tuyết, Quý Đằng Viễn cảm thấy thật mất mát. Anh nhìn cô thật lâu sau đó chuyển qua người Mạc Dĩ Trạch, nở nụ cười: “Đã lâu không gặp”.

Vậy mà đối với lời nói của anh Mạc Dĩ Trạch xem như không khí, thậm chí không thèm liếc một cái, liền từ trong xe bước ra, không nói một câu.

Mạc Dĩ Trạch đi nhanh tới ôm Âu Y Tuyết vào lòng, hai tay ôm cô thật chắt như muốn nát xương.

Bởi vì Mạc Dĩ Trạch quá mạnh tay, Âu Y Tuyết cảm thấy tay đau đau, không khỏi nhăn mày. Nhưng cô cũng không dám lên tiếng, bây giờ trong anh ta như một kẻ giết người.

Nhưng là Quý Đằng Viễn không giống nhau!

Khi anh thấy Âu Y Tuyết nhíu chặt nâng đôi mày thanh tú, một bộ bị đau, lập tức liền hướng về phía Mạc Dĩ Trạch hô: "Buông cô ra!". Mạc Dĩ Trạch vẫn không để ý tới.Trong mắt nhớ đến tất cả là hình ảnh Qúy Đằng Viễn nắm tay Âu Y Tuyết. Nếu không phải lúc trưa cho người đi điều tra hoạt động của cô thì anh sẽ mãi mãi không biết. Cô bỏ con ở nhà một mình không quan tâm còn bản thân thì đi hẹn hò.

Nghĩ đến đây, cảm giác bị lừa gạt đánh vào đầu anh. Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bệch của Âu Y Tuyết, không có thương tiếc nếu có chỉ là sự phản bội của cô sau lưng anh.

“Buông cô ấy ra! Anh không thấy cô ấy rất đau sao?”. Cho dù ai cũng nhận ra được sự tức giận của người đàn ông này, nhưng anh không muốn cô tiếp tục bị tổn thương, Quý Đằng viễn phải nói: “Anh làm đau cô ấy!” . Mặc dù chính cô bị đau nhưng anh cũng đau.

Nghe vậy, Mạc Dĩ Trạch mới chú ý đến vẻ mặt đau đớn của cô, nhưng anh cũng không vì thế mà buông lỏng. Anh sợ một khi anh buông ra cô sẽ bỏ anh đi mất. Anh lại nhìn người đàn ông bên cạnh, trên khuôn mặt ngoại trừ lo lắng còn có đau lòng, lửa giận trong lòng anh lại bùng phát.

“Chuyện không liên quan anh”. Trên mặt chỉ có khó chịu, lạnh lùng nói: “Đây là việc nhà của chúng tôi, anh chỉ là người ngoài”. Anh nói ra quyền lợi của mình, khinh thường sự hiện hữu của người đàn ông kia.

“Anh…”. Quý Đằng Viện không nghĩ anh ta lại muốn gây sự, trong nhất thời không biết nói gì. Anh gặp mặt Mạc Dĩ Trạch số lần không nhiều, nhưng trong ấn tượng của anh cậu ta chỉ có chút ngạo mạn không nghĩ đến bây giờ đã trở nên lạnh lùng?

Suy nghĩ một chút, Quý Đàng Viễn nói: “Nếu anh không quý trọng cô ấy thì một ngày nào đó tôi sẽ đem cô ấy đi”. Lời nói chôn giấu trong lòng, rốt cuộc cũng bộc phát.

Dứt lời, vẻ mặt Mạc Dĩ Trạch càng khó coi, ngay sau đó nói: “Vậy cũng phải xem anh có cơ hội đó không?”. Trong giọng nói đầy sự khinh thường, lạnh lùng nhìn Quý Đằng Viễn một cái anh quay qua Âu Y Tuyết sau đó kéo cô lên xe rời đi.

Chiếc xe không dừng lâu đã chạy mất ——

Bên trong xe ——

Mạc Dĩ Trạch mạnh tay đẩy cô lên ghế. Âu Y tuyết không hiểu, vừa mới ngồi dậy, thì một câu nói tố cáo đánh thẳng vào mặt cô.

“Hừ, mới một đêm thôi mà cô đã muốn đi tìm người đàn ông khác sao?”. Trong mắt chỉ có tức giận, mạc Dĩ Trạch kéo chiếc cà vạt trên cổ, sau đó chậm rãi rót ly rượu.

“Chuyện không phải như anh nghĩ”. Âu Y Tuyết nhìn anh, chỉ cảm thấy trông anh như một con thú hoang, khiến người khác sợ hãi tránh xa.

Một hớp rượu, chỉ cảm thấy trong cổ nóng đến nhói lòng nhưng không tắt được lửa giận. Anh không quan tâm đến lời nói của cô, phân phó tài xế sau đó một tấm kính màu đen kéo lên che khuất hai người và người tài xế.

Cở xuống chiếc áo khoác, Mạc Dĩ Trạch cười nhẹ, nhỏ giọng nói: “Hai tuần trước cô không muốn cùng tôi là muốn giữ thân cho người đàn ông kia sao? Hay là tôi phục vụ cô chưa tốt?”.

Mặc dù đã chuẩn bị sẵn, nhưng cô nghĩ đến anh lại nhục mạ cô như vậy. Tim lạnh lẽo chìm xuống tận cùng.

“Anh… không ra gì!”. Tức giận trong lòng nhưng cô chỉ có thể nói vậy: “Giữa chúng tôi là trong sạch, huống chi tôi cự tuyệt anh…” là do tôi đến tháng, cho nên mới không được.

Chỉ là không có đợi cô giải thích xong, Mạc Dĩ Trạch đã cắt đứt lời của cô.

"A, không ra gì?". Mạc Dĩ Trạch khẽ cười một tiếng, lặp lại lời nói vô tâm của cô. Đôi mắt lạnh lùng nhìn trang phục của cô, tầm mắt đôi chân dài dưới váy, tròng mắt đột nhiên buồn bã, chỗ kín lập tức căng lên.

"Cô nói tôi không ra gì? Vậy tôi không ra gì cho cô xem!". Anh uống một hơi cạn sạch ly rượu, sau đó nghiêng người đè xuống khóa, đối với tài xế giao phó nói: "Không về công ty, đi đến phi trường!". Anh bất chấp tất cả, làm ra quyết định.

Khi nghe được tài xế trả lời, anh lại chuyển tầm mắt qua đôi chân của cô, đáy mắt lóe ra ngọn lửa dục vọng.

"Anh . .". Âu Y Tuyết không nói lên tiếng, muốn nói điều gì. Nhưng cô chưa kịp nói, Mạc Dĩ Trạch đã nhanh tay cởi cà vạt, sau đó bắt hai tay Âu Y Tuyết, giơ cao, lại dùng cà vạt trói chặt, động tác làm liền một mạch.

"Anh muốn làm gì". Cô cố gắng khắc chế lo lắng trong lòng, để ình bình tĩnh lại. Nhưng khi cô nhìn thấy ngọn lửa trong mắt anh, giờ mới hiểu được anh nghĩ muốn làm cái gì!

Quả nhiên, Mạc Dĩ Trạch lời kế tiếp cũng trong nháy mắt đem lấy ý cô tưởng ứng chứng.

"Tôi chỉ muốn chúng ta thực hiện nghĩa vụ của vợ chồng". Anh cười trông thật kinh khủng, sau đó xé áo đầm của cô.

# đã che giấu #

"Anh buông tôi ra. . . Giữa tôi và anh ấy . . Không phải như anh nghĩ như vậy. . .". Cô run rẩy, cô sợ, bởi vì cửa động của anh, cô ngượng ngùng cả mặt hơn nữa là sợ hãi. Cô không nên như vậy, không cần!

# đã che giấu #

"Tôi muốn cô. . Muốn cô". Anh giọng nói nhỏ nhẹ, nghe càng thêm có từ tính: "Tôi sẽ ép khô tất cả tinh lực, để cho cô không có hơi sức lại đi tìm người khác!".

Âu Y Tuyết một câu ‘không’ còn ở cổ họng, chỉ thấy Mạc Dĩ Trạch đã đem thân thể của mình áp hướng cô, hai người cùng nhau té ở trên ghế.

# đã che giấu #

"Đáng chết!". Mạc Dĩ Trạch âm thầm mắng một tiếng, nâng lên đầu của mình. Anh bị dục vọng hành hạ, sắc mặt hồng hào giờ đã trắng bệch.

Anh không thể nhịn nữa!

Trong đầu sáng lên, anh dùng cánh tay chống lên thân thể của mình sau đó nhanh chóng cởi ra thắt lưng, quần tây. . . Mười giây sau, toàn thân đã không mảnh vải.

# đã che giấu #

Cô hận bản thân! Ở trước tình dục không thể khống chế bản thân!

# đã che giấu #

. . .

Trong nhất thời cảm giác vui thích ập tới, hai người hoàn toàn quên tranh chấp. Ở trong tình yêu không hận, không khổ.

Bên ngoài cửa xe đen nhánh một màu, bên trong xe tràn đầy hơi thở tình yêu.

Là yêu hay là muốn.

Chiếc xe không biết đi bao lâu,cuối cùng cũng đến phi trường quốc tế.

Trước khi tài xế báo cáo, Mạc Dĩ Trạch đã sớm mặc xong quần áo cho Âu Y Tuyết còn đang chìm vào giấc ngủ do mong muốn quá độ của anh ở gần phi trường, sau đó ôm cô xuống xe….

Mà đợi đến Âu Y Tuyết tỉnh lại, đã là chuyện của 5 giờ sau.

. . . . .

Toàn thân giống như là bị xe tải đè nát qua, Âu Y Tuyết vừa mở mắt ra đã cảm thấy chua xót đau đớn. Cô nhìn trần nhà trắng như tuyết sững sờ một lúc, mới nhớ lại chuyện lúc trước.

Trong lòng lần nữa trào lên nỗi chua sót, khiến cô phiền lòng. Cô ngắm nhìn bốn phía, lúc này mới phát hiện ra đây là một căn phòng lạ.

Vách tường trắng như tuyết, đồ dùng bằng ngọc, tranh phong cảnh đeo đầy vách tường, làm căn phòng to như vậy trông vừa ưu nhã lại có phong cách. Chỉ là trong trí nhớ lại không có bất kỳ ấn tượng về căn phòng này, như vậy. . . Cô là đang ở đâu ?

Âu Y Tuyết nghĩ tới, sau đó vén lên vái mền màu trắng. Dưới giường, chân vừa mới chạm đất, một cỗ cảm giác tê dại liền từ trong bắp đùi của cô lan tràn xuống, cô đứng nguyên tại chỗ một lát, đợi đến lúc đã quen cảm giác này mới đi đến cửa sổ..

Ngoài cửa sổ, đó là màu xanh của biển, bát ngát vô cùng; bờ biển trồng cây dừa, những chùm dừa nựng trĩu oằn thân cây; tầm mắt dời về phía bên cạnh, lại thấy nơi cô đang đứng là một khu nhà Baroque màu trắng, phòng ốc rộng rãi, hồ bơi, sân vườn, các loại hoa xinh đẹp nở rộ tạo cảm giác xa hoa. . . . .

Trong lúc Âu Y Tuyết vì thế cảm thán, một giọng nam nhẹ nhàng vang ở phía sau của cô.

"Thích không?".

Âu Y Tuyết ngẩn ra, ngay sau đó quay đầu lại, lại thấy một nụ cười vui vẻ, đẹp trai. Người này cũng không phải ai khác, chính là Mạc Dĩ Trạch!

Bình Luận (0)
Comment