Cô Béo Yêu Đương Cùng Tổng Tài

Chương 23


Phương Kim Ngọc rời đi không nói lời nào như vậy làm cho Hàn Thiên An rất tức giận.
Hàn Thiên An thở nhẹ một cái.

Sau đó châm điếu thuốc, anh rít nhẹ một hơi rồi thở ra một làn khói trắng tựa mờ ảo.
Hàn Thiên An đứng dậy đi về phía cửa sổ anh ngắm nhìn thành phố về đêm.
Bây giờ cũng đã bảy giờ tối.

Thành phố đã sáng đèn, mọi người đi học đi làm về rất đông.
Hàn Thiên An vừa nhìn thành phố về đêm vừa nghĩ về Chu Tiểu Mân.
Hàn Thiên An luôn nghĩ về việc hôm qua.
“Không biết hôm qua mình bỏ về như vậy, cô gái béo kia có buồn không nhỉ?”
“Tại sao trời đã tối như vậy, bọn họ lại còn cùng nhau tập thể dục như vậy?”
“Chu Tiểu Mân, bây giờ cô ta đang làm gì? Chắc là lại đang tập thể dục với anh chàng hàng xóm kia rồi.”
“Nếu bây giờ mình đến, cô ấy có chịu gặp mình không?”
Hàn Thiên An không suy nghĩ nữa, anh dập tắt điếu thuốc rồi xuống sảnh đi đến nhà Chu Tiểu Mân.
Hàn Thiên An xuống sảnh với vẻ mặt lạnh lùng khiến cho không khí ở đây vô cùng ngột ngạt.

Nhân viên lễ tân chào anh đều không để ý khiến cho bọn họ xanh mặt.
Xe đã đợi sẵn ở dưới, Hàn Thiên An trực tiếp đuổi Sở Nam ra khỏi xe.
“Xuống xe!”
“Cậu có chuyện gì vậy?”
“Tôi bảo xuống xe.”
Sở Nam bước xuống xe không dám nói lời nào.
Hàn Thiên An đóng cửa xe, thắt dây an toàn rồi lái xe đi một mạch.
Xe vững vàng chạy trên đường một lúc cũng đã đến nhà Chu Tiểu Mân.
Chu Tiểu Mân lúc này đang ở dưới bếp làm bánh.
Ting! Ting! Ting!
Tiếng chuông cửa nhà Chu Tiểu Mân vang lên.

Cha và mẹ của Tiểu Mân vừa mới ăn cơm xong, họ đang ngồi đọc báo uống trà ở phòng khách.
Chu Tiểu Mân chạy ra ngoài mở cửa.

Thấy Hàn Thiên An đứng trước cửa cô rất vui mừng thiếu chút đã nhảy lên người anh.
Cô không nghĩ anh ta lại đến tìm cô lần nữa.
“Hàn Thiên An, anh đến đây làm gì?”
“Tính không mời tôi vào nhà à?”
Chu Tiểu Mân gãi gãi đầu.
“Tôi quên, anh vào nhà đi.”
Vừa vào trong nhà đã thấy cha mẹ của Tiểu Mân ngồi đọc báo uống trà.
“Con chào cô chú ạ!”
Chu Hoàng Thiên và Trần Xuân Liễu ngước lên nhìn.

Trước mắt bọn họ là chàng trai cao to đẹp trai, dáng người mảnh khảnh.
Người phụ nữ ngồi bên cạnh Chu Hoàng Thiên lên tiếng.
“Ông xem chàng trai này có phải là Hàn Thiên An không?”
Chu Hoàng Thiên cũng ngờ ngợ là anh ta, ông nhìn kỉ lại một lần nữa sau đó mới dám chắc chắn mở miệng.
“Phải! Phải! Chính là Hàn Thiên An đó.”
Hai người họ đứng dậy chào anh ta.

Chẳng ai dám đối đãi sai trái với anh ta cả.
“Cậu Hàn, mời cậu ngồi.”
“Cha mẹ, hai người cũng biết anh ấy sao?”
Hàn Thiên An ngồi xuống ghê sofa, Trần Xuân Liễu cũng kéo Chu Tiểu Mân ngồi xuống cùng.
“Con bé ngốc này.

Ai mà không biết cậu Hàn này cơ chứ?”
Chu Hoàng Thiên rót một tách trà sau đó mời Hàn Thiên An.
“Cậu Hàn, rất vinh dự khi được cậu ghé thăm nhà chúng tôi.”
“Không có gì đâu hai bác.

Đừng quá khách sáo như vậy.

Sau này con sẽ ghé nhà nhiều hơn ạ.”
“Thật vậy thì còn gì quý giá bằng.”
“Chu Tiểu Mân lúc nãy con đang làm bánh trong bếp phải không?”
Chu Tiểu Mân quên mất cô đang nướng bánh trong bếp nếu mẹ cô không nhắc xém chút nữa nó lại cháy đen mất.
“Con quên mất.”
Chu Tiểu Mân ba chân bốn cẳng chạy vào bếp.
Hàn Thiên An thấy vậy cũng xin phép đi vào trong bếp.
“Chu Tiểu Mân, không ngờ cô lại làm bánh giỏi như vậy?”
“Quá khen.”
“Cô làm bánh này chi vậy?”
“Tôi làm để tặng Lâm Dương, cảm ơn anh ấy đã cùng tôi tập thể dục.”
Hàn Thiên An có vẻ không vui khi nhắc đến tên này.
Chu Tiểu Mân vẫn còn thắc mắc không biết anh ta tìm mình có việc gì?
“Hàn Thiên An, anh đến tìm tôi có việc gì sao?”
“Chỉ là tôi có chút chuyện buồn, không biết phải nói với ai?”
“À có chuyện gì anh nói đi?”
“Tôi và bạn gái tôi thời gian trước rất vui vẻ với nhau.


Dạo gần đây cô ấy chẳng còn quan tâm đến tôi chỉ quan tâm những món đồ đắt giá.

Tôi rất khó chịu.”
Chu Tiểu Mân khi nghe anh ta nhắc đến hai từ “bạn gái” cô có chút không vui, cảm giác có chút mất mát.
“Anh muốn tôi giúp anh thế nào?”
“Tôi chỉ muốn cùng cô đi dạo một lát.”
“Được, sau khi làm xong tôi sẽ đi cùng anh.”
“Cảm ơn cô.”
“Có gì mà cảm ơn chứ? Đừng buồn nữa nhé!”
“Anh có muốn cùng làm bánh với tôi không?”
“Được thôi!”
Hàn Thiên An cởi bỏ áo vest ra.

Chu Tiểu Mân lấy tạp dề đưa cho anh mặc vào.

Sau đó hai người bọn họ cùng nhau làm bánh nói chuyện rôm rả cả bếp.
Chu Tiểu Mân tay dính kem vô tình quẹt lên mặt.
Hàn Thiên An chẳng nói gì chỉ nhìn vào mặt cô sau đó cười mỉm.

Trông cô rất đáng yêu.
Hàn Thiên An nhìn cười như vậy làm cho Chu Tiểu Mân rất ngại.
“Mặt tôi dính gì hay sao anh cười hoài thế?”
Hàn Thiên An không nói lời nào, lấy trong túi áo vest ra khăn ướt sau đó lau một ít kem trên mặt cô.
Chu Tiểu Mân rất ngại ngùng xấu hổ.
Lâm Dương lúc này cũng sang tìm Tiểu Mân.
Anh đi xuống bếp thấy hai người họ vui vẻ như vậy anh rất tức giận nhưng cố kìm nén cơn giận đó xuống.
“Tiểu Mân, em đang làm bánh đấy à?”
“Lâm Dương, đúng lúc em cũng tính sang tìm anh?”
“Có chuyện gì thế Tiểu Mân?”
“À, em làm bánh tặng anh này.”
“Sao lại tặng bánh cho anh?”
“Em muốn cảm ơn anh đã cùng em tập thể dục cùng em.”
“Em khách sáo gì vậy chứ?”
Hàn Thiên An cũng rất khó chịu khi thấy Lâm Dương kia xuất hiện, anh ta giống như kỳ đà cản mũi vậy.
Bánh lúc này cũng đã xong.


Chu Tiểu Mân đợi nguội một lát rồi bỏ vào hộp đưa cho Lâm Dương.
“Tiểu Mân, em đi ra ngoài cùng anh một lát nhé!”
Lâm Dương muốn cắt ngang hai người bọn họ nhưng đã quá muộn.

Hàn Thiên An đã rủ trước và Chu Tiểu Mân cũng đồng ý đi cùng anh rồi.
“Xin lỗi Lâm Dương.

Em có hẹn với Hàn Thiên An rồi.”
Lâm Dương rất tức giận nhưng chẳng thể làm gì khác ngoài chấp nhận.
“Vậy bữa khác nhé!”
Chu Tiểu Mân đưa bánh cho Lâm Dương.

Sau đó lên phòng thay đồ đi ra ngoài giải sầu cùng Hàn Thiên An.
Chu Tiểu Mân quay sang nói với Hàn Thiên An.
“Anh đợi tôi một lát!”
“Được!”
Chu Tiểu Mân đi lên phòng thay đồ.
Hàn Thiên An ngôi đợi cô ở ngoài vườn cùng Lâm Dương.
Mặc dù Lâm Dương đã bị từ chối nhưng anh ta vẫn cố tình ngồi đợi xem bọn họ đi đâu.
Hàn Thiên An và Lâm Dương chẳng khác gì tình địch, hai người bọn họ nhìn nhau rất ghê sợ.
Một lát sau, Chu Tiểu Mân đã xuống dưới.
“Đi thôi!”
Hàn Thiên An đứng dậy, lạnh lùng thoát ra hai từ.
Anh đi trước, Chu Tiểu Mân đi theo sau.
Lâm Dương nhìn hai bọn họ rời đi có chút tức giận kèm theo nuối tiếc.

Anh nhìn bọn họ với ánh mắt bực dọc..

Bình Luận (0)
Comment