Ngọn đuốc không sáng lắm nhưng rất quật cường, bước thẳng ra ngoài, bước đến trước mặt Triệu Liên Vân.
Đây là một vị cổ tiên lớn tuổi, toàn thân vết máu loang lổ.
Một cánh tay của ông đã bị nổ tung, bàn tay còn lại đốt lên ánh nến.
Triệu Liên Vân nhận ra, ông chính là Tàn Dương Lão Quân của Tiên Hạc Môn.
Tàn Dương Lão Quân là cường giả nổi tiếng Trung Châu, đã thành danh từ rất sớm.
Triệu Liên Vân vừa nhìn thấy ông, trong đầu xuất hiện vô số tin tức. Khi nàng trở thành tiên tử đương đại Linh Duyên Trai, bởi vì không cách nào độ kiếp, tu vi không thể tăng lên, nàng đành nghiên cứu phương diện khác. Vì thế, nàng biết rất rõ về nhân vật to nhỏ trong giới cổ tiên Trung Châu.
Bởi vậy, Triệu Liên Vân biết được Tàn Dương Lão Quân có tiên cổ Nến Tàn, có thể khai sáng ra sát chiêu Truy Mệnh Hỏa Thập Phân, dương danh Trung Châu.
Mấy năm gần đây, Tàn Dương Lão Quân rất ít hoạt động bên ngoài, đều trốn vào một xó.
Hành động lớn nhất của ông chính là nhiều năm trước, ông cùng với Phượng Cửu Ca đến Bắc Nguyên điều tra chân tướng lầu Chân Dương sụp đổ, sau đó đại chiến với Ảnh Tông.
Gần đây nghe đồn Tàn Dương Lão Quân tỷ thí thắng Trương Kế.
Trương Kế là cổ tiên Hắc Thiên Tự. Mặc dù không phải là cường giả nổi danh nhưng lại có thủ đoạn độc đáo, có thể khắc lửa. Kết quả vẫn phải bại dưới tay Tàn Dương Lão Quân chuyên tu Viêm đạo.
Tuy ngọn nến của Tàn Dương Lão Quân rất yếu ớt, nhưng trong nháy mắt đã rót vào lòng Triệu Liên Vân một sự ấm áp.
Rất nhiều người chính là như vậy. Khi bọn họ cô độc, không nơi nương tựa, bọn họ rất yếu ớt.
Nhưng khi có người bên cạnh, cho dù người này không có trợ giúp gì, nhưng chỉ cần có người, trong lòng bọn họ sẽ cảm thấy an toàn và ấm áp.
Triệu Liên Vân chính là như vậy.
Nàng là Thiên Ngoại Chi Ma, không phải người của thế giới này, tính tình đã sớm dưỡng thành. Sau khi nàng đến thế giới này, nàng luôn nhận được sự quan tâm và trợ giúp của Mã Hồng Vận, đó chính là nguyên nhân tại sao nàng lại cảm mến y.
Triệu Liên Vân hít sâu một hơi, nét sa sút trên mặt nhanh chóng thu lại. Nàng xin Tàn Dương Lão Quân giúp đỡ, nói rõ tình huống của Bất Chân Tử.
Nhưng Tàn Dương Lão Quân lại lắc đầu: “Lão hủ chuyên tu Viêm đạo, kiến giải với Hư đạo rất nông cạn, lại không am hiểu thủ đoạn trị liệu. Xin thứ lão hủ lực bất tòng tâm.”
Vừa dứt lời, cơ thể Tàn Dương Lão Quân chợt run lên.
Sắc mặt ông nhanh chóng trắng bệch như tờ giấy.
Đồng thời trên người còn bốc lên khói trắng, nhất là chỗ bị đứt cánh tay.
“Khụ khụ khụ.”
Tàn Dương Lão Quân không ngừng ho khan, mỗi lần ho là phun ra một ngụm máu tươi.
Máu tươi rơi xuống đất, biến thành khói trắng, nhanh chóng tiêu tán.
Tàn Dương Lão Quân cắn răng thôi động thủ đoạn. Kéo dài mười hô hấp, ông rốt cuộc đã trấn áp được thương thế, gương mặt khôi phục huyết sắc, ho khan cũng ngừng lại.
Thủ đoạn này của ông chỉ hữu dụng cho mình, hoặc cho cổ tiên Viêm đạo, đối với Bất Chân Tử chuyên tu Hư đạo không có tác dụng, thậm chí còn mang đến ảnh hưởng xấu.
Sau đó, Tàn Dương Lão Quân và Triệu Liên Vân đồng hành với nhau.
Trên đường đi, bọn họ nhìn thấy rất nhiều môn hộ tiên khiếu, đều đang mở cửa, mãnh liệt hút khí thiên địa vào.
Bọn họ cũng nhìn thấy người sống.
Một con viên hầu rất lớn nằm trên mặt đất, giống như nửa ngọn núi bị sụp.
Lông trên người con khỉ màu vàng, giống như mặc áo giáp. Lúc này, nó lại đen nhánh hơn phân nửa, giống như tướng quân chiến bại, kim giáp không còn.
Ban đầu, bắp thịt cả người nó căng đầy, hùng tráng uy vũ, nhưng lúc này lại nằm trên mặt đất, hơn phân nửa cơ thể đều là máu thịt be bét, rất nhiều vết thương lòi cả xương cốt ra ngoài, không dậy nổi.
Ánh mắt con khỉ vốn màu vàng rất lớn, tinh mang bức người, nhưng lúc này lại tan rã. Khi nhìn thấy Tàn Dương Lão Quân và Triệu Liên Vân, ánh mắt của nó mới có được tinh thần một chút.
“Ồ, ông ta là Tiên Hầu Vương Thạch Lỗi của Chiến Tiên Tông, tu hành Thổ đạo, biến Hóa đạo. Sát chiêu lúc này chính là chiêu bài của ông ta, Vương Lũy Sơn Tiên Hầu Biến Hóa.” Trong lòng Triệu Liên Vân hơi run lên, lập tức đoán ra thân phận của viên hầu.
Thạch Lỗi là đệ nhất cường giả trong số cổ tiên thất chuyển Trung Châu, chiến lực còn mạnh hơn cả Tàn Dương Lão Quân.
Nhưng bởi vì ông ta đứng gần vụ nổ hơn Tần Đỉnh Lăng, sau khi vụ nổ phát sinh, thật ra ông ta đã không kịp thôi động Vương Lũy Sơn Tiên Hầu Biến Hóa.
Đây là sát chiêu hợp lại, tiêu hao rất nhiều suy nghĩ.
Thạch Lỗi không có nội tình Trí đạo, thôi động chiêu này cần thời gian ấp ủ rất lâu.
Ông ta đã dựa vào thủ đoạn khác để chèo chống, sau đó bị thương nặng, đành phải thôi động một chiêu này biến thành hoang thú thượng cổ.
Ông ta lợi dụng thể chất hoang thú thượng cổ mạnh hơn người bình thường và năng lực tự lành chống lại thương thế trên người, khi đó mới miễn cưỡng qua được.
Sau khi nhìn thấy Tàn Dương Lão Quân và Triệu Liên Vân, Thạch Lỗi chớp đôi mắt khỉ xem như chào hỏi.
Hiện tại, ông ta ngay cả thở mạnh cũng không dám, nếu để thương thế phát tác, vậy thì không ổn rồi.
Hiển nhiên, Thạch Lỗi chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ, không cách nào đi cứu người khác.
“Khụ khụ khụ…” Tàn Dương Lão Quân lại ho khan, không ngừng thổ huyết. Dừng lại một lát, ông một lần nữa trấn áp được thương thế.
Triệu Liên Vân và Tàn Dương Lão Quân lại tiếp tục bôn ba.
Sau đó không lâu, bọn họ gặp được Dương Phong.
Hắn ta là cổ tiên thất chuyển, chuyên tu Biến Hóa đạo của Cổ Hồn Môn. Hắn ta cũng lựa chọn giống như Thạch Lỗi, biến thành hoang thú thượng cổ.
Vốn là một con sói lớn thần uy nghiêm nghị, lúc này hắn ta nằm rạp trên mặt đất như một con chó nhỏ.
Nhưng thương thế của ông ta còn nhẹ hơn Thạch Lỗi một chút, có thể nói vài câu với Triệu Liên Vân.
Cũng không phải chiến lực của hắn ta mạnh hơn Thạch Lỗi, mà khi vụ nổ phát sinh, hắn ta vô thức thúc giục sát chiêu Biến Hóa đạo quen thuộc nhất của mình, biến thành hoang thú thượng cổ.
Hắn ta chuyên tu Biến Hóa đạo, biến hóa cự lang đã thuần thục vô cùng, giống như khắc vào trong người, đồng thời sát chiêu này lại rất mạnh, một khắc là có thể thành.
“Nơi tổn thương nặng nhất trên người ta chính là phần eo, chỉ cần dùng sức một chút là xương ngay eo sẽ gãy ngay.”
Dương Phong kể rõ tình huống của mình, sau đó gia nhập vào đội ngũ Triệu Liên Vân, Tàn Dương Lão Quân.
Ba người tiếp tục tìm kiếm, phát hiện Hung Lôi Ác Nhân.
Hung Lôi Ác Nhân cũng có tu vi thất chuyển, toàn thân lượn quang lượn lờ, phiêu phù giữa không trung. Bên cạnh còn có ba Lôi Thần Tử, không ngừng trị liệu cho hắn ta.
Khi trị liệu, điện quang nổ đôm đốp, không ngừng lấp lóe tia lửa, thanh thế khá lớn.
“Ta rất may mắn.”
“Trước khi vụ nổ phát sinh, ta vừa quan sát vừa khống chế Lôi Thần Tử vờn quanh bên người, muốn để lại một ấn tượng thật tốt cho Nguyên Thủy Tiên Tôn đại nhân.”
Sau vụ nổ, hơn mười Lôi Thần Tử chỉ còn lại bốn. Để duy trì tính mạng của mình, Hung Lôi Ác Nhân đã hy sinh một Lôi Thần Tử. Cho nên bây giờ mới còn lại ba con.
Đối với hắn ta mà nói, tổn thất vô cùng nặng nề.
“Lôi Thần Tử là do Hung Lôi Ác Nhân tham chiếu từ tàn phương tiên cổ Huyết Thần Tử, lĩnh ngộ ra sát chiêu. Khí triều quyển tịch, năm vực hợp nhất, tiên tài xuất hiện, khiến Hung Lôi Ác Nhân được Vạn Long Ổ toàn lực giúp đỡ. Số lượng Lôi Thần Tử không ngừng tăng lên. Mười Lôi Thần Tử đều có chiến lực thất chuyển. Vì thế, giới cổ tiên Trung Châu mới cho rằng trong số cổ tiên thất chuyển Trung Châu, chiến lực của hắn ta gần với Thạch Lỗi nhất.”
Triệu Liên Vân vừa nhớ lại vừa chào hỏi Hung Lôi Ác Nhân.
Tính tình Hung Lôi Ác Nhân nổi tiếng táo bạo, nhưng lúc này lại rất khách sáo với Triệu Liên Vân.
Hắn ta nhìn thấy thương thế của Triệu Liên Vân là nhẹ nhất, cho nên đã công nhận thực lực của nàng.
Vụ nổ này đã nổ chết đa số cổ tiên Trung Châu, những người may mắn còn sống, ngoại trừ vận khí bản thân tốt, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là chiến lực đủ mạnh.
Nhưng xấu hổ nhất cũng nằm ở điểm này.
Cổ tiên chiến lực cường đại bình thường lại không am hiểu chữa bệnh. Bọn họ có thể trị cho mình, nhưng lại không thể trị cho người khác.
Vì thế, cho dù Hung Lôi Ác Nhân gia nhập đội ngũ, bọn họ vẫn không có cách nào viện thủ Bất Chân Tử và Thạch Lỗi đang nằm yên tại chỗ.
Thời gian trôi qua, khí lưu màu trắng mênh mông không còn dày đặc như trước đó.
Số khí lưu này đều là tiên tài Khí đạo nhưng chúng tiên đều không có tâm tư thu lại.
Cổ tiên Trung Châu tử trận để lại phúc địa, thậm chí động thiên đã hút vào rất nhiều khí lưu, đồng thời khí lưu màu trắng cũng thuận theo trăm ngàn khe hở Thiên Đình rút ra ngoài.
Tóm lại, tầm mắt chúng tiên được mở rộng.
“Khoan đã.” Dương Phong biến thành sói lớn đi được mấy bước đã dừng lại thở dốc.
Chúng tiên đã quá quen thuộc với cảnh này.
Đoạn đường đi tới, Dương Phong đi được một đoạn ngắn lại phải dừng lại, nằm rạp trên mặt đất, chậm rãi điều dưỡng khí lực.
Vết thương ở eo của hắn ta là nặng nhất, lại còn rất lớn, từ vết thương có thể nhìn thấy được thận bên trong.
Thận bên trong không ngừng bốc lên khói trắng.
“Dương Phong tiên hữu, eo của ngươi lại đau à?” Triệu Liên Vân ân cần hỏi.
Dương Phong gật đầu: “Eo đương nhiên là đau rồi, nhưng quan trọng hơn, có người từ phía sau đi tới.”
“Đúng vậy, nhân số còn không ít, có đến ba người.” Tàn Dương Lão Quân hơi giật mình.
“Khụ khụ khụ.” Vừa nói xong, ông lại ho khan, không ngừng thổ huyết ra ngoài.
“Là người của chúng ta sao?” Hung Lôi Ác Nhân vừa hỏi vừa chuyển động suy nghĩ. Ba Lôi Thần Tử bên cạnh nhanh chóng khuếch tán, chạy về phía sau.
Đám người Triệu Liên Vân dừng lại, khẩn trương nhìn chằm chằm đằng sau.
Ba Lôi Thần Tử dàn sẵn trận địa đón quân địch, bỗng nhiên một con xoay quanh ngay tại chỗ, một con bay tán loạn lên không, một con vặn vẹo vòng eo ngay tại chỗ, bắt đầu khiêu vũ giống như điện giật.
Đám người Triệu Liên Vân kinh ngạc nhìn Hung Lôi Ác Nhân.
Hung Lôi Ác Nhân hiếm có khi đỏ mặt, giải thích nguyên nhân: “Lôi Thần Tử bị vụ nổ làm bị thương, khắc ấn đạo ngân Khí đạo. Cho nên chúng rất khó khống chế. Ta chỉ cần sơ sẩy một chút là chúng nổi điên ngay.”
Lúc này chúng tiên mới hiểu nguyên nhân.
Vừa rồi bọn họ có chút khẩn trương, tưởng nhầm Lôi Thần Tử gặp phải thủ đoạn công kích nào đó.
Sau mấy hơi thở, biểu hiện Tàn Dương Lão Quân hơi thả lỏng: “Là người của chúng ta.”
Rất nhanh, hai vị cổ tiên bát chuyển xuất hiện trước mặt mọi người.
Bọn họ là Thái thượng trưởng lão của Thiên Đố Lâu và Linh Điệp Cốc.
Mọi người gặp nhau, sắc mặt đều vui mừng.
Rốt cuộc cũng là cổ tiên bát chuyển, thủ đoạn của hai vị Thái thượng trưởng lão phong phú hơn, riêng phần mình ra tay ổn định thương thế cho Dương Phong, Tàn Dương Lão Quân nhưng hiệu quả không lớn.
Chúng tiên thương lượng với nhau làm thế nào để tìm kiếm, bỗng nhiên khí tức bành trướng, giống như phía sau đang có một con cự thú máu me đầy người xông đến.
Sau đó, huyết ảnh mơ hồ nhanh chóng rõ hơn, là tiên cổ phòng bát chuyển, bảng Tru Ma.
Phương Chính đang điều khiển bảng Tru Ma, nhìn thấy chúng tiên liền dừng lại.
Bảng Tru Ma lóe lên huyết quang, như cột sáng chiếu chuẩn từng người.
Chúng tiên cũng không phản kháng, mặc cho Phương Chính trị liệu.
Thương thế chúng tiên chuyển biến tốt hơn một chút, nhưng vẫn không cách nào biến vết thương nặng thành vết thương nhẹ.
Mặc dù bảng Tru Ma là tiên cổ phòng bát chuyển nhưng lại am hiểu điều tra. Đối chiến và trị liệu đều kém xa thủ đoạn điều tra.
Phương Chính nói với Thập tử Nhân đạo: “Tình thế trước mắt vô cùng ác liệt, xin chư vị tiên hữu xuất lực trợ giúp trị liệu và tìm kiếm xung quanh.”
“Phương Chính đại nhân đừng nói như vậy, mười đại cổ phái Trung Châu đều là hạ tông Thiên Đình. Chúng ta tất sẽ toàn lực cứu chữa, dốc hết khả năng của mình.” Thập tử Nhân đạo vội vàng biểu hiện.
Bọn họ là những người may mắn thoát khỏi vụ nổ, bởi vì trước đó bọn họ đã tiến vào thành Thần Đế.
Trước đó, thành Thần Đế bị Thẩm Thương và Lục Úy Nhân tiến đánh, sau đó đã cùng với núi Phi Hạc bay vào trong Thiên Đình.
Cũng không còn cách nào. Nếu để lại trên mặt đất, chúng sẽ bị Phương Nguyên công phá.
Ý chí Nguyên Liên nắm trong tay thành Thần Đế, có đủ lòng tin ngăn chặn Thẩm Thương và Lục Úy Nhân, nhưng một mình đối mặt với bản thể Phương Nguyên lại là chuyện khác.
Thành Thần Đế là thánh địa Nhân đạo, bản thân có rất nhiều phàm nhân và cổ sư. Thế giới bích họa chính là thổ nhưỡng phát triển Nhân đạo tốt nhất. Trong khoảng thời gian này, mọi người lại càng có nhiều thành quả hơn.
Hiện tại, Thập tử Nhân đạo đều đã trở thành cổ tiên lục chuyển Nhân đạo, nhận được mệnh lệnh của Tinh Túc Tiên Tôn, tiến vào thế giới bích họa thành Thần Đế để tu luyện sâu hơn.
Phương Chính cũng đã nhận được mệnh lệnh của Tinh Túc Tiên Tôn tiến vào thành Thần Đế. Nhưng y đến không phải để lĩnh hội Nhân đạo mà là giao lưu, thể ngộ với ý chí Nguyên Liên về Họa đạo.
Trước đó, Phương Chính đã tiến vào đại trận diễn hóa, lĩnh hội tinh túy Họa đạo. Vì thế, đủ loại sát chiêu đều có thể thông qua phương thức Họa đạo, lợi dụng bảng Tru Ma mà đánh ra, chiến lực tăng vọt. Điều này khiến cho Phương Chính lại càng hứng thú hơn với Họa đạo, cũng làm cho Tinh Túc Tiên Tôn nhìn thấy được tiền cảnh phát triển của Phương Chính, không tiếc bồi dưỡng.
Mặc dù Phương Chính xuất thân Nam Cương, nhưng bởi vì Phương Nguyên, y đã được các vị lãnh tụ Thiên Đình như Tần Đỉnh Lăng, Tinh Túc Tiên Tôn xem trọng và bồi dưỡng. Tu vi và thực lực của y ngày một tăng lên.
Thập tử Nhân đạo vô cùng kính nể và thân thiết với Phương Chính.
Thực lực Phương Chính đã vượt qua bọn họ. Y chính là bảng chủ đương đại của bảng Tru Ma. Mặc dù y chỉ có tu vi thất chuyển, nhưng y đã là thành viên Thiên Đình, chiến tích rất nhiều. Địa vị và thân phận của y vẫn khiến Thập tử Nhân đạo Thiên Đình hướng tới.
Còn thân thiết là vì tuổi Phương Chính và Thập tử Nhân đạo ngang nhau.
Bọn họ là cùng một thế hệ.
Sau khi Phương Chính sắp xếp xong, Thập tử Nhân đạo đều vui vẻ tiếp nhận, bay ra khỏi bảng Tru Ma, trợ giúp đám người Triệu Liên Vân.
“Thật sự là may mắn. Đám tiểu bối các ngươi chỉ có tu vi lục chuyển, nhưng vì ở bên trong thành Thần Đế, xem như nhặt về một cái mạng.”
“Ừm, đây chính là thủ đoạn Nhân đạo.”
“Quả nhiên… tuyệt không thể tả.”
“Khó trách Thiên Đình thượng tông toàn lực phát triển lưu phái Nhân đạo. Nhân đạo đích thật là tiềm lực vô tận.”
Đám người Tàn Dương Lão Quân tất nhiên biết được thân phận của Thập tử Nhân đạo. Ban đầu, bọn họ còn bày ra cái giá trưởng bối, nhưng rất nhanh sắc mặt mọi người đều thay đổi, thái độ xoay chuyển, phát ra âm thanh kinh ngạc.
Lưu phái Nhân đạo rất độc đáo, thủ đoạn trị liệu của Thập tử Nhân đạo đều là sát chiêu Nhân đạo, rất có tác dụng đối với đám người Triệu Liên Vân.
Thương thế trên người bọn họ vốn rất nặng, cho dù đã tự mình trấn áp, hai vị cổ tiên bát chuyển toàn lực tương trợ, về sau được bảng Tru Ma tiếp tục trị liệu nhưng cũng không có bao nhiêu khởi sắc, chỉ hơi chuyển biến tốt đẹp một chút mà thôi.
Nhưng bây giờ, dưới sát chiêu Nhân đạo, tất cả đã chuyển sang chiều hướng tốt, hiệu quả vô cùng nổi bật.
Phương Chính thấy Thập tử Nhân đạo ra tay, thương thế chúng tiên nhanh chóng chuyển biến tốt, khẽ gật đầu, sau đó điều khiển bảng Tru Ma đi vòng trong khu vực.
Trên đường đi, y nhìn thấy rất nhiều môn hộ tiên khiếu, gương mặt Phương Chính ngưng lại, trong lòng cảm thấy nặng nề: “Cổ tiên mười đại cổ phái Trung Châu thương vong thảm trọng, mười chỉ còn một. Tiên mộ đã hao hết, làm sao phục sinh được bọn họ?”
“Trước mắt thế cục khó phòng, quả khí công tự bạo quá đột ngột, hình như có một âm mưu rất lớn.”
“Không biết các vị tiền bối Thiên Đình như thế nào?”
“Quan trọng nhất vẫn là Tinh Túc Tiên Tôn đại nhân. Trạng thái của ngài ấy bây giờ quyết định Thiên Đình, thậm chí hướng đi của khắp thiên hạ.”
Phương Chính đã trải qua vô số trắc trở, ánh mắt đã thành thục, có cái nhìn đâu ra đó với thế cục.
Khí lưu màu trắng bên trong còn đậm hơn bên ngoài.
Trong lòng Phương Chính gấp lên. Bảng Tru Ma dưới sự khống chế của y lại nhanh hơn ba phần.
Rất nhanh, y đã gặp được chư tiên Thiên Đình.
Lông mày Phương Chính giãn ra, sau đó hơi cau lại.
Y phát hiện phần lớn cổ tiên Thiên Đình vẫn còn nhưng thiếu mất mấy người, cũng không biết những người vắng mặt đó rốt cuộc là sống hay chết.
Chư tiên Thiên Đình rốt cuộc cũng là người có thực lực mạnh mẽ, có đến hơn mười người tập trung ở đây.
Bọn họ xúm lại bên cạnh Tần Đỉnh Lăng.
Phương Chính vội nhảy ra khỏi bảng Tru Ma, bái kiến chúng tiên.
Tần Đỉnh Lăng khẽ gật đầu với y, sau đó bắt đầu liếc nhìn chung quanh.
Gương mặt của nàng tiều tụy nhưng lạnh lùng, khóe miệng còn lưu lại vết máu đỏ tươi. Giọng nói vô thức chuyển sang nghiêm khắc.
Khí lưu màu trắng đầy trời cản trở việc điều tra. Tinh Túc Tiên Tôn tạm thời không thấy đâu, Tần Đỉnh Lăng trở thành lãnh tụ hiện thời.
Chúng tiên thương nghị xong, phân ra ba đội.
Một đội lấy Nguyễn Đan dẫn đầu, tiếp tục tìm kiếm những cổ tiên may mắn còn sống, đồng thời thu thập tình báo, thống kê tổn thất Thiên Đình.
Một đội lấy Mi Công dẫn đầu, xâm nhập vào chính giữa khí lưu tìm kiếm Tinh Túc Tiên Tôn.
Đội cuối cùng do nàng xuất lĩnh bao gồm Xa Vĩ, Vạn Tử Hồng, Xích Tâm Hành Giả, Cửu Linh Tiên Cô. Phương Chính điều khiển bảng Tru Ma cũng được nàng điều động luôn.
Nhiệm vụ của nàng chính là ra ngoài Thiên Đình, canh giữ bên ngoài, đề phòng ngoại địch thừa cơ xâm phạm.
“Sư phụ.” Phương Chính đưa Xích Tâm Hành Giả vào bên trong bảng Tru Ma, thái độ cung kính: “Để con chữa thương cho người.”
Xích Tâm Hành Giả gật đầu, ngồi xếp bằng, lơ lửng giữa không trung.
Phương Chính vừa điều khiển bảng Tru Ma vừa bay ra khỏi Thiên Đình, thôi động thủ đoạn trong bảng chữa thương cho Xích Tâm Hành Giả.
Sắc mặt Xích Tâm Hành Giả trắng bệch như tờ giấy. Dưới sự toàn lực tương trợ của Phương Chính, khí tức của ông lập tức ổn định lại.
Ông là cổ tiên Huyết đạo, là bảng chủ tiền nhiệm bảng Tru Ma. Phương Chính cũng tu luyện Huyết đạo, đạo ngân không bài xích nhau, vì thế hiệu quả chữa thương rất tốt.
Trong lúc Xích Tâm Hành Giả chữa thương, Phương Chính thuật lại mọi chuyện mà mình đã chứng kiến cho ông nghe.
Xích Tâm Hành Giả gật đầu, sắc mặt nặng nề: “Lần này Thiên Đình bị hao tổn nghiêm trọng, trăm ngàn chỗ hở. Đại chiến số mệnh cũng không để nó tổn thương như thế.”
Phương Chính hỏi vấn đề mà y nghi ngờ nhất: “Sư phụ, vụ nổ này rốt cuộc là do cố ý hay là sai lầm?”
Xích Tâm Hành Giả lắc đầu: “Vi sư sao biết được. Thủ đoạn phục sinh Nguyên Thủy Tiên Tôn để lại cũng đã lưu giữ hơn ba trăm vạn năm, có lẽ bản thân nó không sai nhưng Thiên Đình đã trải qua nhiều lần đại chiến, sớm có tổn thương. Đồng thời toàn bộ giới cổ tiên năm vực đã thống nhất, càn khôn biến đổi rất lớn…”
“Nếu bị người ta ám toán, Cự Dương Tiên Tôn, Luyện Thiên Ma Tôn đều có hiềm nghi rất lớn, trong đó Luyện Thiên Ma Tôn là lớn nhất.”
Nói đến đây, Xích Tâm Hành Giả nhìn Phương Chính.
Phương Chính nghiến răng không nói gì.
Luyện Thiên Ma Tôn là ca ca của y.
“Bất kể có phải bị ám toán hay không, tiếp theo sẽ có ác chiến. Phương Chính, ngươi hãy chuẩn bị cho thật tốt.” Xích Tâm Hành Giả cũng không dây dưa đề tài này, quay sang dặn dò Phương Chính.
Phương Chính gật đầu, biểu hiện nghiêm trọng.
Hiện tại, Thiên Đình xảy ra sơ hở lớn như thế, Luyện Thiên Ma Tôn, Cự Dương Tiên Tôn chỉ sợ sẽ ra tay, tuyệt không dễ dàng buông tha cho cơ hội tốt như vầy.
Có thể nói, Thiên Đình đã vô cùng nguy hiểm.
Xích Tâm Hành Giả nói: “Chuẩn bị sẵn sàng.” Phương Chính biết rõ, đó chính là chuẩn bị cho cuộc chiến sinh tử.
Đối với điều này, Phương Chính đã sớm có giác ngộ.
Không chỉ y, tất cả cổ tiên Thiên Đình đều có giác ngộ như vậy.
Bảng Tru Ma chấn động, hồng quang bên trong lấp lóe, chủ động cảnh báo.
Xích Tâm Hành Giả, Phương Chính đều biến sắc.
Bảng Tru Ma cực kỳ am hiểu việc điều tra, đã điều tra được tin tức mới nhất.
Đồ đằng bay múa, trêu đùa một con quái vật to như núi nhanh chóng tiếp cận Thiên Đình.
“Xuất hiện rồi.” Phương Chính hô to: “Là U Hồn Ma Tôn.”
Rất nhanh, các cổ tiên khác cũng phát hiện tin tức này, đám người Tần Đỉnh Lăng vội tập trung lại.
“Đáng chết, là Phương Nguyên ra tay.”
“Đồ hèn hạ, vô sỉ, âm hiểm xảo trá.”
U Hồn Ma Tôn đã sớm không rõ thần trí. Sát chiêu đồ đằng đã trở thành tiêu chí của Phương Nguyên. Tình thế liếc qua là có thể thấy ngay. Chúng tiên Thiên Đình có thể nói là phẫn hận vô cùng.
Tần Đỉnh Lăng liên lạc Mi Công. Bởi vì khí lưu quá dày đặc, câu thông khá cực khổ.
Vụ nổ tràn ngập đạo ngân Khí đạo, đám người Mi Công cực khổ tiến lên, hiện tại còn chưa phát hiện tung tích Tinh Túc Tiên Tôn.
Sắc mặt Tần Đỉnh Lăng lãnh khốc như băng, trong giọng nói lại ẩn chứa lửa giận: “Mặc dù U Thiên lớn, nhưng phía sau chúng ta lại là Thiên Đình, không thể lui lại. Các vị, chúng ta nhất định phải dùng hết tất cả sức mạnh của mình, dốc hết khả năng hủy diệt đồ đằng, dẫn U Hồn Ma Tôn đi chỗ khác.”
Lời còn chưa dứt, nàng dẫn đầu xông đến, phấn đấu quên mình.
Không hò hét, không gào thét, Vạn Tử Hồng, Xa Vĩ và bảng Tru Ma im lặng theo sát đằng sau.
Rầm rầm rầm.
Cuộc chiến vừa mở ra đã rơi vào gay cấn.
Cổ tiên Thiên Đình đang liều mạng. Bọn họ vốn đang có thương thế, rất nhanh thương thế tăng thêm, máu vẩy trời cao.
Đồ đằng đã bị bọn họ hủy diệt.
Chiến quả kinh người.
Nhưng U Hồn Ma Tôn đã ngửi được mùi Thiên Đình, tiếng rống kinh thiên động địa, ngang nhiên chủ động giết đến Thiên Đình.
Đám người Tần Đỉnh Lăng liều chết chống cự, nhưng vẫn giống như châu chấu đá xe, hoàn toàn không cách nào ngăn cản U Hồn Ma Tôn.
Nhất thời, chúng tiên Thiên Đình đều tuyệt vọng.
“Tiếp tục tiến lên một bước, cho dù chỉ là bước nhỏ.” Mi Công hò hét trong lòng.
Quanh thân đều là khí lưu mãnh liệt. Đạo ngân Khí đạo nồng đậm vô cùng, khiến cường giả Thiên Đình Mi Công cũng phải khó khăn khi tiến lên.
Ông phải vận dụng toàn lực mới có thể bước về phía trước một bước nhỏ.
Tiên nguyên tiêu hao rất nhiều. Mi Công không chỉ phải chống lại bạch khí hạo đãng mà còn phải thời khắc chống đỡ đạo ngân khí đạo ăn mòn.
“Mi Công tiền bối, đổi cho ta đi.” Cổ tiên Thiên Đình sau lưng hô lên.
Mi Công cắn răng, cuối cùng vẫn cố bước ra một bước nhỏ, lúc này mới dừng lại, đứng im tại chỗ.
Cổ tiên Thiên Đình sau lưng toàn lực thôi động sát chiêu, vòng qua Mi Công, trở thành tiên phong mở đường.
Khi bọn họ đến được vị trí ban đầu của quả khí công, bọn họ rốt cuộc đã phát hiện được Tinh Túc Tiên Tôn.
Quần áo Tinh Túc Tiên Tôn không chỉnh tề, tóc mai hỗn loạn, khóe miệng, mắt đều đang chảy máu. Nàng đang đứng ngẩn người ngay tại chỗ.
Đám người Mi Công không hiểu. Bọn họ chưa từng nhìn thấy Tinh Túc Tiên Tôn có vẻ mặt như thế bao giờ.
“Tinh Túc Tiên Tôn đại nhân.” Mi Công hô to, sử dụng thủ đoạn tiên đạo, lúc này mới truyền vào trong tai Tinh Túc Tiên Tôn.
Thân hình Tinh Túc Tiên Tôn khẽ run lên, dường như đã kịp phản ứng.
Sau một khắc, tinh quang phát ra, dễ dàng trấn áp khí lưu màu trắng quanh người.
Toàn thân đám người Mi Công nhất thời trở nên nhẹ nhõm, giống như nhiều ngọn núi lớn đè nặng trên người bọn họ đã được dọn đi.
Tinh quang tiếp tục quyển tịch khí lưu. Sau mấy hơi thở, khí lưu màu trắng tứ ngược Thiên Đình đã bị tinh quang áp chế.
“Đây chính là uy tôn giả.” Đám người Mi Công nhìn thấy, trong lòng đều rúng động.
“Khi vụ nổ phát sinh, ta nhớ lại trước mắt nhanh chóng dâng lên một vòng tinh sa, nó đã bảo vệ chúng ta. Tinh Túc Tiên Tôn ra tay, ngài ấy đã đỡ được một phần uy năng của vụ nổ.” Mấy vị cổ tiên nhớ lại trong lòng.
Sau đó, bọn họ mở to mắt một lần nữa nhìn hạt quả khí công hình người.
Mặc dù quả khí công đã bị nổ tung, nhưng hạt khí công vẫn còn.
Chỉ là hạt khí công hình người không còn sinh động như thật như trước đó, mà đã trở nên rất mơ hồ, hình thái không ổn định, không ngừng tràn đạo ngân Khí đạo ra ngoài.
Khí lưu tràn ngập bên trong Thiên Đình là do đạo ngân Khí đạo từ hạt khí công phát ra ngoài.
Hiện tại, Tinh Túc Tiên Tôn dựa vào uy năng tôn giả, đã ép toàn bộ đạo ngân Khí đạo về lại hạt khí công.
Hạt khí công một lần nữa ổn định lại, bề ngoài dần dần rõ ràng hơn.
“Chúng ta vẫn còn cơ hội.”
“Đúng vậy, Nguyên Thủy Tiên Tôn đại nhân vẫn còn cơ hội phục sinh.”
Ý thức được điều này, đám người Mi Công phấn chấn không thôi.
Không bao lâu sau, tinh quang ngưng tụ, hóa thành một băng gạc bụi sao mềm mại, bắt đầu vòng quanh hạt khí công hình người, giống như miếng băng vải cuốn lấy hạt khí công hình người.
Sau thời gian mấy hơi thở, trong trong ngoài ngoài đã bao phủ trên trăm tầng.
Tinh Túc Tiên Tôn nhẹ nhàng thở ra một hơi, dừng lại sát chiêu.
Tí tách, tí tách.
Lúc này, lỗ mũi của nàng bắt đầu nhỏ máu tươi.
Máu rơi không ngừng, sắc mặt Tinh Túc Tiên Tôn biến thành tái nhợt.
Quả khí công nổ tung trong nháy mắt, Tinh Túc Tiên Tôn đã thúc ra mấy sát chiêu.
Ưu thế Trí đạo nằm ở chỗ, nếu suy nghĩ phong phú, có thể điều khiển sát chiêu phức tạp hơn.
Tinh Túc Tiên Tôn chỉ dựa vào điểm này đã không hổ là đệ nhất nhân Trí đạo, địa vị không ai có thể rung chuyển.
Nàng một mặt bảo vệ bản thân và an nguy của cổ tiên, mặt khác trực tiếp trấn áp hạt khí công.
Tinh Túc Tiên Tôn chặn lại đa số uy năng khí bạo. Nếu không, cổ tiên Thiên Đình đã sớm toàn quân bị diệt.
Quan trọng hơn, nàng còn bảo vệ được một chút hy vọng.
Không có nàng ra tay, hạt khí công sẽ bị nổ rớt, Nguyên Thủy Tiên Tôn phục sinh xem như thất bại hoàn toàn.
Sát chiêu tiên đạo, Tước Vận Kim Đao.
Tần Đỉnh Lăng truy đuổi sau lưng U Hồn Ma Tôn, vung ra một thanh đao nhỏ màu vàng.
Đao nhỏ màu vàng ban đầu chỉ nhỏ bằng đầu ngón tay, bay lên không trung, nhanh chóng biến thành xe ngựa.
Xoạt xoạt xoạt.
Đao nhỏ màu vàng không ngừng trừ bỏ vận thế của U Hồn Ma Tôn.
U Hồn Ma Tôn vẫn tập trung tinh thần xông vào Thiên Đình.
Đại đao màu vàng to bằng xe ngựa không ngừng vung vẩy trên đầu U Hồn Ma Tôn. So sánh với cơ thể đen nhánh to như núi của U Hồn Ma Tôn, nó hoàn toàn không đáng nhắc đến.
Khí vận bàng bạc của U Hồn Ma Tôn bị kim đao gọt vận gọt đi rất nhiều.
Nhưng so sánh một cách tổng thể, nó chẳng khác nào chín trâu mất một sợi lông.
Trong lòng Tần Đỉnh Lăng tràn ngập cảm giác bất lực.
Đồng hành còn có Xa Vĩ, Xích Tâm Hành Giả, Phương Chính đều có chung suy nghĩ.
Cho dù là bảng Tru Ma không ngừng phun ra trụ lớn huyết quang, cũng chỉ đánh gãy cánh tay U Hồn. Sau mấy hơi thở, cánh tay U Hồn đã khôi phục lại như lúc ban đầu.
Thực lực giữa bát chuyển và cửu chuyển chính là như vậy. Đám người Tần Đỉnh Lăng dốc hết toàn lực cũng không rung chuyển được U Hồn Ma Tôn.
Trải qua một phen trắng trợn tàn sát, U Hồn Ma Tôn đã khôi phục được phân nửa.
Đổi lại bình thường, đám người Tần Đỉnh Lăng khiêu khích U Hồn Ma Tôn, nhất định sẽ bị U Hồn Ma Tôn truy kích, nhưng bây giờ, mục tiêu của U Hồn Ma Tôn chỉ có Thiên Đình.
U Hồn Ma Tôn tràn ngập thiên ý, đã từng nuốt qua thiên linh, dẫn đến sau khi hai thiên lẫn lộn, ông ta chính là chủ U Thiên danh phủ kỳ thực.
Trước đó, ông ta không ngừng phá hủy lạch trời, trụ trời, từng động thiên Bạch thiên (ví dụ như động thiên Thiểm Quang), thậm chí còn hủy diệt mặt trời, thống nhất hai thiên.
Thiên Đình là động thiên Bạch thiên Thái Cổ. Trong lịch sử, Thiên Đình đã chiếm đoạt rất nhiều mảnh vỡ cửu thiên Thái Cổ, là dư nghiệt lớn nhất cửu thiên Thái Cổ.
Tồn tại của Thiên Đình chính là khiêu khích lớn nhất của U Hồn Ma Tôn, U Hồn Ma Tôn tuyệt không dễ dàng tha thứ cho Thiên Đình tồn tại.
Ầm ầm…
Trong tiếng nổ thật to, U Hồn Ma Tôn giống như một ngọn núi đen thật to, thuận theo một lỗ hổng va thẳng vào Thiên Đình.
Toàn bộ Thiên Đình lắc lư kịch liệt.
Cổ tiên Trung Châu còn sót lại ở Thiên Đình vội ngước đầu lên, nhìn thấy U Hồn Ma Tôn che khuất bầu trời, không khỏi hít một hơi khí lạnh.
U Hồn Ma Tôn bay nhanh lên không trung, tạo thành một cái bóng ma thật lớn.
Hàng ngàn hàng vạn cánh tay hình thành một rừng cây kinh khủng. Có cánh giơ lên cao, có cái hạ xuống dưới, có cái uốn lượn, có cái thẳng tắp, có cái chống trời, có cái hái sao…
Đám người Tần Đỉnh Lăng truy sát đằng sau nhỏ như con muỗi. Cho dù bảng Tru Ma là tiên cổ phòng bát chuyển, đối với U Hồn Ma Tôn mà nói, chẳng qua cũng chỉ là con chuột con bên cạnh chân của người trưởng thành.
Rống.
Một cái đầu trong ba cái đầu của U Hồn Ma Tôn bỗng nhiên gầm lên.
Sát chiêu tiên đạo, Hồn Khiếu.
Ông ta phát động một sát chiêu Hồn đạo, nhấc lên tiếng gầm vô biên.
Tiếng gầm lướt qua, giống như cơn lốc quyển tịch, cuốn bay gạch đá Thiên Đình. Đám người Triệu Liên Vân đều cảm thấy đại nạn lâm đầu, rất nhiều người vội vàng lấy ra khỏi tiên cổ phòng.
Nhất thời, tiên cổ phòng thay phiên nhau biểu diễn.
Tinh Tán Doanh, Tế Liễu Doanh, Phong Mãn Lâu, Quá Vân Lâu, Nhật Nguyệt Quan, Linh Duyên Trai, Vạn Long Ổ, Cổ Hồn Môn, Thiên Đố Lâu, Thiên Trì, Huyễn Cảnh Viên, Lãm Tước Các, Nhạc Dương Cung, Tiên Hạc Môn…
Mười đại cổ phái đều có tiên cổ phòng của riêng mình, đều là những tiên cổ phòng mạnh nhất.
Trong đó, Thiên Liên Phái đặc biệt một chút. Dù sao môn phái cũng do Nguyên Liên Tiên Tôn khai sáng ra, có đến năm tiên cổ phòng. Về số lượng được xem là đứng nhất mười đại cổ phái Trung Châu.
Khi không cần sử dụng tiên cổ phòng, trên cơ bản đều cất vào bên trong tiên khiếu của các Thái thượng đại trưởng lão. Cho dù không phải Thái thượng đại trưởng lão thì cũng là trưởng giả cầm quyền.
Những người này đa số đều còn sống.
Tiên cổ phòng hình thái khác nhau, giống như thuyền tam bản không ngừng lắc lư, xóc nảy trên dòng sông kinh đào hãi do Hồn Khiếu phát động. Sau một khắc, chúng có lật úp thuyền hủy người vong cũng không có gì kỳ quái.
Trong một số tiên cổ phòng truyền ra tiếng gầm của cổ tiên. Phòng ngự của những tiên cổ phòng này khá yếu đối với thế công của Hồn đạo.
Ầm ầm ầm.
m thanh vang lên, có một số hồn phách cổ tiên nhẹ nhàng nổ tung trong tiếng gào, chết trận giữa trường.
Những cổ tiên Trung Châu này vốn cũng không phải đang trong trạng thái đỉnh phong, trên người đều có tổn thương. Một số cổ tiên thương thế nặng, mặc dù may mắn còn sống trong vụ nổ, nhưng bây giờ chống đỡ không nổi mà mất mạng.
Đám người Tần Đỉnh Lăng lung lay sắp đổ, sắp sửa bước đến bờ vực tử vong.
Thương thế của bọn họ đều rất nặng, vừa nãy bọn họ chấp nhận nguy hiểm đến tính mạng, liều mạng phá hủy sát chiêu đồ đằng của Phương Nguyên, sau đó kiên trì đến giờ đã là kỳ tích.
Nguy nan của chúng tiên đang ở ngay trước mắt, đột nhiên tinh quang đại thịnh, bàng bạc như biển, trấn áp U Hồn Ma Tôn.
Hồn khiếu im bặt, U Hồn Ma Tôn giống như bị người ta bóp chặt vào yết hầu.
“U Hồn, ngươi đừng có mà càn rỡ ở đây.” Tinh Túc Tiên Tôn lạnh lùng bay đến trước mặt U Hồn Ma Tôn.
Khói đen lưu động bên cạnh U Hồn Ma Tôn, há miệng phun một cái, hồn hà hạo đãng.
Ức vạn oan hồn bên trong hồn hà, mênh mông cuồn cuộn phóng đến Tinh Túc Tiên Tôn.
Cùng lúc đó, ngàn vạn cánh tay đen nhánh thay phiên nhau chộp đến Tinh Túc Tiên Tôn, rất nhiều quỷ trảo dữ tợn khép lại năm ngón tay, giống như mũi thương đâm thủng không khí, dẫn phát tiếng gào bén nhọn chói tai. Thế công thật sự quá mạnh mẽ, quỷ thần cũng phải kinh.
Tinh quang trấn trụ U Hồn Ma Tôn chống đỡ được mấy hơi thở lập tức bị đánh tan.
Nhưng Tinh Túc Tiên Tôn không tránh không né, hừ lạnh một tiếng, sương mù bốc lên, thẩm thấu vào trong khói đen. Khói đen tán loạn, tinh vụ thuận thế tan rã hồn hà hạo đãng.
Quỷ trảo U Hồn Ma Tôn luồn vào trong tinh vụ nhưng không bắt được thứ gì.
Cho dù có bắt lấy Tinh Túc Tiên Tôn, người sau cũng vỡ vụn, chỉ toàn là huyễn ảnh.
U Hồn Ma Tôn không cam lòng, bị giày vò bên trong tinh vụ, tiếng rống giận dữ không ngừng truyền ra, vang vọng toàn bộ Thiên Đình.
Đám người Tần Đỉnh Lăng liên tiếp rơi xuống đất, cổ tiên ẩn thân trong tiên cổ phòng tranh thủ thời cơ để chữa thương.
Đám cổ tiên Trung Châu như Triệu Liên Vân quan chiến mà kinh hồn táng đảm.
Song tôn giao phong, nguy hiểm vô cùng. Chỉ cần một chút dư ba cũng có thể lật đổ tiên cổ phòng, khiến cổ tiên bên trong tiên cổ phòng phải chết thảm.
Cũng may từ lúc giao phong đến giờ, Tinh Túc Tiên Tôn vẫn luôn áp chế U Hồn Ma Tôn, nắm chắc cục diện trong tay.
“Đây chính là uy thế của đạo chủ.”
“Thiên Đình vẫn còn, Tinh Túc Tiên Tôn tác chiến ở đây được tăng phúc uy năng rất lớn, tùy tiện cũng có thể áp chế U Hồn Ma Tôn.
“Đương nhiên, U Hồn Ma Tôn không có thần trí là yếu tốt quan trọng nhất.”
“Trừ phi cổ Hỏa cửu chuyển trên người ông ta phát động. Nếu không, sẽ khó mà thoát khỏi khốn cảnh.”
Phương Nguyên nhìn về phía chiến trường, liên lạc với Cự Dương Tiên Tôn.
“Cự Dương tiên hữu, ngươi còn do dự gì nữa?”
“Nguyên Thủy phục sinh xảy ra sơ suất nhưng vẫn còn một chút hy vọng. Lúc này là chiến cơ tốt nhất để chúng ta liên thủ, phối hợp U Hồn Ma Tôn hủy diệt Thiên Đình.”
Cự Dương Tiên Tôn do dự: “Chúng ta cứ quan sát thêm một lát.”
Phương Nguyên hừ lạnh: “Nếu tiên hữu vẫn cứ thoái thác như vậy, nhất định ngươi đã sớm âm thầm liên lạc với Tinh Túc Tiên Tôn. Nếu đã như vậy, ta tất nhiên không cách nào ngăn cản Nguyên Thủy Tiên Tôn sống lại. Ta sẽ trực tiếp giết vào Bắc Nguyên, giết sạch tất cả bộ tộc hoàng kim của ngươi rồi nói sau.”
“Ngươi dám?”
“Ta có cái gì mà không dám? Ngươi có Trường Sinh Thiên, Tinh Túc Tiên Tôn có Thiên Đình. Các ngươi muốn đẩy ta vào tuyệt lộ, tại sao ta lại phải ngoan ngoãn chờ chết? Ta tuyệt không để các ngươi tốt hơn.” Phương Nguyên nghiến răng nói.
Cự Dương Tiên Tôn hừ lạnh: “Được, ta sẽ liên thủ với ngươi một lần, nhất định phải phá hủy hạt khí công.”
Phương Nguyên thở ra một hơi: “Đây mới là hành động sáng suốt. Xin tiên hữu hành động nhanh lên, ta chờ ngươi cùng nhau gia nhập chiến trường.”
Cự Dương Tiên Tôn khẽ căn môi, sau đó bay từ Bắc Nguyên đến.
Phương Nguyên ung dung từ Trung Châu bay lên U Thiên.
“Không, không xong rồi. Cự Dương Tiên Tôn, Luyện Thiên Ma Tôn đang hướng đến Thiên Đình chúng ta.” Cổ tiên điều khiển tháp Giám Thiên run rẩy truyền tin về.
Nhất thời, Tần Đỉnh Lăng, Phương Chính, Xa Vĩ, Triệu Liên Vân, Tàn Dương Lão Quân đều biến sắc.
Mặc dù bọn họ đã đoán trước, nhưng khi chuyện này thật sự phát sinh, bọn họ vẫn không tránh khỏi sợ hãi.
“Ba tôn tề công Thiên Đình. Chúng ta có thể thủ được sao?” Trong lòng chúng tiên đều có nghi vấn này.