Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu

Chương 203

Một giờ sau, trên máy tính của Jill xuất hiện toàn bộ tư liệu về Nam Tinh từ nhỏ đến lớn.
Bên cạnh còn đính kèm vài bức ảnh cũ.

Từ khi Nam Tinh khoảng ba, bốn tuổi đến khi mười tám tuổi được nhà họ Nam mang về, từng bức ảnh hiện lên trước mắt Jill.

Ảnh hồi nhỏ, tóc ngắn hơi xoăn, khuôn mặt tinh xảo, nước da trắng ngần, trông như một đứa trẻ lai.

Lớn thêm một chút, tóc dài hơn, lọn tóc xoăn nhẹ màu xanh lục đậm, rất đẹp.

Jill chăm chú nhìn một lúc.

Thật kỳ lạ.

Người trong ảnh này thực sự là Nam Tinh mà anh ta gặp bây giờ sao?

Dung mạo không thay đổi nhiều, nhưng ánh mắt và khí chất thì như biến thành một người hoàn toàn khác.

Nam Tinh ngày xưa tuy xinh đẹp nhưng dáng vẻ cúi đầu hơi rụt rè, ánh mắt đầy bất an, yếu đuối, làm vẻ đẹp ấy trở nên nhạt nhòa, bị lẫn vào đám đông.

Nhưng Nam Tinh bây giờ, dù không nói lời nào, chỉ cần đứng đó thôi cũng khiến người ta không thể phớt lờ.

Thậm chí, cô cố tình đội mũ lưỡi trai để che khuất khuôn mặt mình, nhưng vẫn thu hút ánh nhìn từ mọi người xung quanh.

Rốt cuộc cô đã trải qua những gì mà trở nên khác biệt đến vậy?

Jill nhìn chăm chú bức ảnh của Nam Tinh lúc nhỏ một lúc lâu, cảm giác như đã từng gặp ở đâu đó.

Hắn ta đưa tay, tiếp tục lật qua tư liệu về Nam Tinh.

Đến khi nhìn thấy đoạn cô bị bắt cóc lúc mới sinh, tay đang cầm chuột của hắn đột ngột khựng lại.

Ánh mắt hắn dừng lại ở bức ảnh mẹ của Nam Tinh khi đang mang thai tám tháng.

Ánh sáng lóe lên trong mắt hắn ta, sau đó hắn mỉm cười.

Thì ra, là cô ấy.

Nam Tinh, hóa ra lại là con của người phụ nữ đó?

Mi mắt hắn hơi động đậy.

Ồ, nếu là như vậy, thì mọi chuyện đều có thể lý giải.

Cơ thể cô có thể bộc phát sức mạnh như vậy, và Quyền Tự đối với cô không giống như với người khác, không cảm thấy cô có mùi vị khó chịu.

Vì cô đã được cải tạo ngay từ trong bụng mẹ.

Tưởng rằng cô đã chết rồi.

Không ngờ, cô lại kiên cường sống sót.

Khi còn nhỏ, cô bé này rất gần gũi với hắn ta.

Chậc.

Lớn lên lại trở nên lạnh lùng như vậy.

Jill tựa người vào ghế sofa phía sau, trong mắt thoáng qua vẻ tiếc nuối và hối hận.

Hắn ta không ngờ đến giờ mới phát hiện ra điều này.

Chừng ấy thời gian, có lẽ Quyền Tự đã phát hiện từ lâu.

Nhưng rất nhanh, Jill tự phủ định suy nghĩ này.

Không đúng, nếu Quyền Tự phát hiện ra điều này, mối quan hệ của họ sẽ không thể như hiện tại.

Nam Tinh là người duy nhất được cải tạo từ trong bụng mẹ.

Những thay đổi của cô rất nhỏ, nhưng nếu nghiên cứu kỹ sẽ thấy cơ thể của Nam Tinh vượt trội hơn so với những cô gái khác, thậm chí sức mạnh bộc phát, khả năng bật nhảy, phản ứng nhanh nhạy còn hơn cả đàn ông.

Nếu những thay đổi của Quyền Tự là cực hạn không thể sao chép, thì sự cải tạo của Nam Tinh lại hoàn mỹ nhất, phù hợp với cơ thể cô nhất.

Điều đáng kinh ngạc là, sau khi trải qua sự thay đổi này, cô không hề có cảm giác khó chịu nào sau khi sinh.

Đây thực sự là mẫu thử nghiệm hoàn mỹ nhất.

Mẫu thử nghiệm phù hợp với con người nhất, đáng giá để nghiên cứu nhất.

Nếu Quyền Tự phát hiện ra Nam Tinh cũng từng trải qua thí nghiệm, làm sao anh ta có thể kiềm chế không nghiên cứu cô?

Jill xoay nhẹ cổ, trong lòng dâng lên cảm giác phấn khích.

Hắn nhanh chóng soạn một email, viết tất cả mọi thứ về Nam Tinh vào, định gửi cho ba nuôi.

Nhưng ngay trước khi gửi đi, hắn khựng lại một chút.

Cuối cùng, hắn lưu email đó vào mục nháp.

Một chuyện thú vị như vậy, hắn cần nghiên cứu kỹ càng hơn rồi hãy tính.

Đóng máy tính lại, hắn vơ lấy chiếc áo khoác bên cạnh, bước ra ngoài.

Hai ngày trôi qua nhanh như chớp mắt.

Nam Tinh vì được đề cử ba giải thưởng lớn mà trở thành đề tài nóng hổi trên mạng.

Đặc biệt, không lâu sau, cư dân mạng phát hiện ra cả ba nghệ sĩ dưới trướng Nam Tinh đều được đề cử giải thưởng.

Mỗi người đều nổi bật.

Chuyện này khiến cho buổi lễ trao giải ngày hôm đó, Nam Tinh luôn nằm trên hotsearch.

Sáng sớm, Nam Tinh dẫn ba nghệ sĩ của mình đến lễ trao giải.

Thảm đỏ và lễ trao giải tuy diễn ra vào buổi tối, nhưng ban ngày còn có việc tập luyện và sắp xếp mở màn. Thậm chí, Ninh Đào hôm qua còn được mời tham gia quay một tiết mục hợp ca.

Trên xe bảo mẫu.

Miêu Vũ vừa uống cà phê đen, vừa nghịch máy tính bảng, tỏ vẻ chán nản.

Lễ trao giải này, nếu không vì Nam Tinh, cô ấy cũng chẳng buồn đến.

Ninh Đào căng thẳng không thôi, không nhịn được mà hỏi:

“Miêu Vũ, chị có hồi hộp không?”

Miêu Vũ liếc Ninh Đào một cái, nhếch môi:

“Hồi hộp cái gì mà hồi hộp.”

“Trao giải đó, lễ trao giải đó. Chị chẳng mong mình đoạt giải à?”

Miêu Vũ nhún vai:

“Không quan trọng, tủ cúp ở nhà tôi chất đầy rồi, tôi đang tính kiếm cái thùng để đóng gói bán bớt đây.”

Ninh Đào đứng hình.

Câu nói hờ hững của Miêu Vũ khiến cô ấy ngơ ngẩn mất một lúc lâu.

Ninh Đào quay đầu, nhìn về phía Tửu Từ đối diện:

“Tửu Từ, cậu có hồi hộp không?”

Tửu Từ cười:

“Cũng bình thường thôi.”

Nụ cười của Tửu Từ khiến Ninh Đào ngẩn ra một lát.

Cô ấy chống cằm bằng hai tay, nhỏ giọng nói:

“Tửu Từ, cậu thực sự rất đẹp trai. Bảo sao người hâm mộ lại thích cậu.”

Miêu Vũ xen vào:

“Cậu ấy được yêu thích là nhờ thực lực. Khi nào cô diễn xuất đến trình ảnh hậu, cô cũng sẽ được người hâm mộ yêu thích thôi.”

Ninh Đào hít sâu một hơi, giây sau lại ỉu xìu.

“Không biết đến bao giờ mới được như vậy.”

Miêu Vũ cười nhạo:

“Đến lúc cô thành quả đào thối thì thành công rồi.”

Lời châm chọc của cô ấy khiến Ninh Đào không muốn đáp lại, quay đầu nhìn Nam Tinh.

Phát hiện Nam Tinh đang gõ máy tính lạch cạch, không biết đang làm gì.

Ninh Đào nhỏ giọng gọi:

“Nam Tinh?”

Nam Tinh ngẩng đầu:

“Ừ?”

Ninh Đào vui vẻ nói:

“Ngày mai tớ không có lịch trình gì.”

“Rồi sao?”

“Vậy nên, chúng ta đi gặp Minh Nguyệt nhé? Đem Minh Nguyệt về đây. Cậu ấy là đạo diễn, lại tốt nghiệp đứng đầu trường Đại học Đế Đô, chắc chắn sẽ kiếm tiền giỏi cho cậu.”

Nghe thấy tên Minh Nguyệt, Miêu Vũ nghiêng đầu:

“Đạo diễn mới Minh Nguyệt?”

Nam Tinh hỏi:

“Cô quen à?”

Miêu Vũ chống cằm bằng một tay, hồi tưởng một lúc:

“Ừ, cô ấy quay được vài thứ rất hay. Góc nhìn độc đáo, sắc sảo, còn được tạp chí bình chọn là đạo diễn tân binh thiên tài có tiềm năng nhất.”

Nghe xong, Nam Tinh trầm mặc ba giây, rồi nhìn Ninh Đào:

“Sáng mai hẹn cô ấy gặp mặt đi.”

Tốt nhất là kéo về sớm.

Nếu để người khác cướp mất, thì đúng là thiệt.

Cả đoàn đến hội trường quay phim, bước vào hậu trường.

Rất nhanh, ba người họ bị người của từng đoàn kịch đến đón đi.

Trịnh Vinh xuống xe, xách túi cho Nam Tinh, theo sau cô.

Sau những ngày tập luyện, Trịnh Vinh ngày càng làm tốt vai trò trợ lý của mình.

Anh ta mở lời:

“Tiền bối, tôi luôn để ý đến động thái của Liễu Huyên Nhu. Không biết xảy ra chuyện gì, cô ta đã về Tế Thành rồi.”

Nam Tinh nghiêng đầu nhìn anh ta:

“Anh để ý cô ta làm gì?”

Trịnh Vinh khựng lại:

“Ờ thì...”

Anh ta chẳng phải muốn giúp Nam Tinh bớt lo, theo dõi động tĩnh “địch” trước để tránh bị hại hay sao.

Không ngờ, Nam Tinh căn bản không để t@m đến cô ta.

Bình Luận (0)
Comment