Nam Tinh cầm điện thoại, không nói gì nữa.
Cô đứng đó, cẩn thận suy nghĩ về vấn đề này.
Trịnh Vinh bên cạnh tưởng rằng Nam Tinh đã gọi điện xong, không kìm được sự tò mò, liền hỏi:
"Tiền bối, tại sao mỗi lần gọi điện cho Tự ca, em đều nói với giọng điệu thấp như vậy?"
Câu hỏi này anh ta đã để ý từ lâu.
Nam Tinh, khi nói chuyện trước mặt Quyền Tự, cũng thường nói nhỏ hơn hẳn.
Giọng nói khi ấy nghe có chút mềm mại, nhưng nếu nhìn kỹ biểu cảm của Nam Tinh, cô không hề có ý làm nũng.
Nam Tinh nhìn Trịnh Vinh, bình thản giải thích:
"Nói lớn quá, khi vào tai anh ấy sẽ thấy hơi chói."
Cảm giác của anh rất nhạy bén, tuy anh chưa bao giờ nói ra, nhưng cô luôn chú ý điều này.
Trịnh Vinh không khỏi kinh ngạc:
"Thật chỉ vì lý do này sao? Tôi còn tưởng đó là một bí mật nhỏ giữa người yêu với nhau."
Ở đầu dây bên kia, động tác lật tài liệu của Quyền Tư khựng lại một chút.
Anh nhìn điện thoại, đôi môi đỏ thẫm cong lên.
Bỗng dưng, video trên mạng khiến anh tức giận khi nãy cũng không còn làm phiền lòng anh nữa.
Anh mở lời:
"Tiểu Hoa tối nay sẽ nhận cúp thưởng phải không?"
"Chưa biết, sao vậy?"
"Không sao, chỉ là muốn thấy Tiểu Hoa nhận giải thôi."
Nam Tinh nghe thấy giọng Quyền Tự có vẻ như đã không còn giận, thậm chí còn có chút vui vẻ, liền im lặng một lát.
Suy nghĩ của anh ấy thật khó đoán, lúc thì như thế này, lúc lại như thế kia.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Nam Tinh mở Weibo, tìm kiếm một lúc lâu mới thấy video mà Quyền Tự nhắc tới.
Đó là một bài đăng từ tài khoản tiếp thị. Video có vẻ đã được quay từ rất lâu, dường như là thời cấp ba.
Trong video, Nam Tinh buộc tóc, vừa cười đùa với một chàng trai vừa xoa ngón tay cho anh ta.
Đoạn video chỉ kéo dài vài giây, không nghe rõ họ nói gì, nhưng hành động và nhân vật trong đó thì rõ ràng.
Dưới bài đăng có gần mười ngàn bình luận, nhưng độ nóng của nó vẫn bị kìm lại như thể có ai cố tình kiểm soát.
Ánh mắt Nam Tinh rời khỏi màn hình, sau khi xem xong, cô liền nhớ ra.
Đây có vẻ là chuyện của "Nam Tinh trước kia" khi chưa được nhận về gia đình.
Người trong video có lẽ là người bạn thân lớn lên cùng nhau ở cô nhi viện.
Quan hệ giữa hai người rất tốt.
Cô xoa xoa thái dương, lòng đầy phiền muộn.
Chuyện này, biết giải thích thế nào đây?
Lại còn bị người ta lôi ra nữa chứ?
Nhưng, chuyện phiền lòng chưa dừng lại ở đó.
Ninh Đào mặc chiếc váy hồng, tay cầm vạt váy chạy tới, suýt nữa làm rơi phụ kiện trên đầu.
Cô ấy trông rất vội vã:
"Nam Tinh, không hay rồi, Minh Nguyệt xảy ra chuyện!"
Nam Tinh ngẩng lên nhìn Ninh Đào.
Ninh Đào có vẻ rất hoảng loạn, đôi mắt đỏ hoe:
"Nam Tinh, vừa nãy tớ gọi video với Minh Nguyệt, đột nhiên cậu ấy bị Đổng Lãng túm tay kéo đi."
"Đổng Lãng bắt Đổng Minh Nguyệt?"
"Đúng vậy! Đổng Lãng vừa kéo vừa chửi rủa om sòm."
Đang nói, điện thoại của Nam Tinh vang lên.
Là một số lạ.
Cô vừa bắt máy đã nghe tiếng cười của Đổng Lãng ở đầu dây bên kia:
"Nam Tinh, cô rất thích đối đầu với tôi đúng không?"
Nam Tinh chỉnh lại váy áo, bình thản nói:
"Đổng Lãng, anh đánh giá mình cao quá rồi."
"Hừ, Nam Tinh, tôi không muốn tranh cãi với cô. Cô không phải rất thích đứng ra bảo vệ người khác sao? Không phải rất thích bảo vệ Đổng Minh Nguyệt sao?
Nam Tinh, dám cược một ván không? Nếu cô thắng, tôi sẽ không làm phiền Đổng Minh Nguyệt nữa. Dám không?"
Lời vừa dứt, đầu dây bên kia vang lên tiếng hoan hô, tiếng la hét và cả tiếng động cơ xe.
Nam Tinh nhìn giờ:
"Ở đâu?"
"Trường đua ven biển."
"Chờ đấy."
Nói xong, cô cúp máy, cầm váy bước ra ngoài.
Vừa đi, cô vừa nói với Trịnh Vinh:
"Đưa tôi tới trường đua ven biển."
Trịnh Vinh lập tức đáp:
"Được."
Ninh Đào xách váy chạy theo sau:
"Tớ cũng đi!"
Lời chưa dứt, cô ấy đã bị Nam Tinh ấn vai giữ lại:
"Cậu ở lại, tham gia xong hoạt động này."
Ninh Đào nghe vậy, xị mặt nhưng vẫn đáp:
"Được rồi."
Mười lăm phút sau, một chiếc xe xuất hiện tại trường đua ngầm ven biển.
Khi Nam Tinh tới nơi, trời đã tối đen.
Cô bước xuống xe, vẫn giữ nguyên lớp trang điểm, thay đôi giày bệt, mặc quần và áo khoác màu đen.
Trịnh Vinh theo sau, lặng lẽ gửi tin nhắn cho Quyền Tự:
【Tự ca, tiền bối tới trường đua ven biển, có một gã muốn cược với cô ấy.】
Tin nhắn vừa gửi đi, không lâu sau đã nhận được hồi âm từ Quyền Tự:
【Ừm.】
Trịnh Vinh nhìn chữ "Ừm", không khỏi lẩm bẩm.
Tự ca sẽ không tới thật chứ?
Hầy, nghĩ đến bóng ma tâm lý hồi nhỏ, tay anh ta lại không khỏi nắm chặt.
Chỉ hy vọng mọi chuyện được giải quyết trước khi Tự ca tới.
Trường đua ven biển là một đường đua được xây dựng bao quanh vịnh, với những khúc cua rất dài. Thậm chí, vào thời điểm nước triều lên như bây giờ, nước biển còn ngập cả một phần khúc cua.
Đến đây chơi đua xe, chính là để tìm cảm giác k1ch thích.
Vừa đua xe vừa nghe tiếng sóng vỗ, chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể lao xuống biển.
Cảm giác k1ch thích này thu hút không ít người trẻ tuổi. Càng về khuya, càng có nhiều người tới.
Nam Tinh cầm mũ lưỡi trai trong tay, đội lên đầu và kéo thấp xuống.
Cô bước thẳng vào bên trong.
Tối nay, trường đua chỉ có một nhóm người chơi.
Nam nữ tụ tập thành từng tốp.
Đổng Lãng tối nay bao trọn nơi này, chỉ để thực hiện vụ cá cược với Nam Tinh.
Thực ra, anh ta không định làm lớn chuyện như thế. Nhưng càng nghĩ về cảnh bị Nam Tinh đánh hôm đó, anh ta càng thấy khó chịu.
Cô không phải thích làm anh hùng lắm sao? Hôm nay cho cô làm cho đã.
Giữa đám đông nam nữ, Đổng Minh Nguyệt bị vây kín ở trung tâm.
Đôi mắt đỏ hoe, Đổng Minh Nguyệt cố gắng vùng vẫy khỏi vòng tay kìm kẹp nhưng không thành.
"Đổng Lãng, anh đừng quá đáng!"
Lời vừa dứt, Đổng Lãng bật cười:
"Tôi quá đáng? Đổng Minh Nguyệt, cô nói tôi quá đáng? Tôi làm sao so được với mẹ cô? Làm tiểu tam, làm t ình nhân, rồi sinh ra cô, còn chạy tới nhà tôi gây chướng mắt?"
Đổng Minh Nguyệt giận quá hóa cười:
"Anh đang nói mẹ anh đấy à?"
Lời vừa nói ra, Đổng Lãng như bị kích động, giơ tay định đánh cô.
Giọng nói thản nhiên của Nam Tinh vang lên từ xa, xuyên qua đám đông:
"Này, không phải định cá cược sao?"
Lời vừa dứt, mọi ánh mắt đều hướng về phía Nam Tinh.
Cô khẽ nhấc mũ lưỡi trai, lộ ra gương mặt tinh xảo.
Tiếng xì xào vang lên bên cạnh:
"Trời ạ, đúng là Nam Tinh thật sao?"
"Tưởng chỉ trùng tên thôi chứ."
Có người nhìn Đổng Lãng cười nói:
"Đổng ca, ghê thật đấy, còn mời được cả người thật tới."
Trong tiếng bàn tán, Đổng Lãng bước ra khỏi đám đông, nhìn Nam Tinh từ đầu đến chân, cười nhạt.
Anh ta không ngờ cô lại dám tới thật.
"Quả nhiên, cô rất thích làm anh hùng."
Nam Tinh ngẩng cằm, chỉ về phía Đổng Minh Nguyệt:
"Cô ấy không phải em gái anh sao? Sao lại đối xử với cô ấy như vậy?"