Nam Tinh cúi đầu, chỉnh lại vành nón của mình.
"Anh muốn gì?"
Jill tiến đến gần Nam Tinh, nhìn cô từ trên xuống dưới.
"Muốn một ống máu của em."
Nam Tinh ngẩng đầu, liếc nhìn hắn một cái.
"Máu của tôi?"
Jill cười.
"Một cô gái xinh đẹp, ngay cả máu cũng phải hoàn hảo."
Nghe lời hắn ta nói, Nam Tinh nhíu mày.
Nghe cứ thấy bi3n thái làm sao!
Cô mở miệng:
"Để tôi suy nghĩ đã."
Jill tiếp lời:
"Tôi lúc nào cũng chờ em liên lạc, tiểu công chúa."
Nam Tinh né qua một bên.
Cô cảm thấy đầu óc của Jill không được bình thường lắm.
Ít nhất, không giống vẻ ngoài của hắn ta.
Chờ đến khi Jill rời đi, cô mới xoay người, dọc theo con hẻm mà bước tiếp.
Jill lại quay trở lại, đi ngang qua cửa quán cà phê.
Khi hắn ta đi ngang, bước chân chợt dừng lại.
Qua lớp kính cửa sổ, hắn ta nhìn thấy hộp giày đặt trên bàn.
Hắn đưa tay lên ôm trán, tự lẩm bẩm:
"Quá vội vàng rồi, chắc là cô ấy đã phát hiện ra. Dù sao, cô ấy thông minh như vậy."
Hắn đứng yên bên ngoài cửa sổ, nhìn chằm chằm vào hộp giày rất lâu.
Cuối cùng vẫn quay lại quán cà phê, cầm đôi giày đi và rời đi.
Bên kia.
Nam Tinh rời khỏi con hẻm, lên một chiếc taxi, không về nhà ngay mà đi tìm Miêu Vũ.
Rất nhanh, xe đến trước cánh cổng sắt được canh gác nghiêm ngặt.
Nam Tinh đã gọi cho Miêu Vũ từ trên xe, cô ấy đã đứng chờ bên ngoài từ sớm.
Miêu Vũ mặc một chiếc váy đen, mái tóc đen xõa xuống phía sau.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, đôi môi đỏ và hàm răng trắng của Miêu Vũ càng làm cô ấy trông xinh đẹp hơn.
Miêu Vũ đưa tay che nắng, nhìn thấy Nam Tinh bước đến liền nghi hoặc hỏi:
"Sao tự nhiên lại muốn gặp ông nội tôi? Còn gấp gáp thế này?"
Nam Tinh đáp:
"Có vài chuyện tôi rất tò mò, muốn nhờ ông nội cô giải đáp."
Vừa nói, cô vừa cúi đầu, nhìn lướt qua mái tóc xanh đậm hơi xoăn của mình.
Cô không ngờ rằng Jill lại đòi máu của mình.
Cô không tin đó chỉ là lời nói vu vơ.
Chắc chắn là có mục đích nào đó.
Nhưng máu của cô thì có thể dùng vào việc gì?
Câu hỏi này cô đã suy nghĩ suốt dọc đường đi.
Nếu cô là một người bình thường, máu dĩ nhiên chẳng có gì đặc biệt.
Nhưng liên hệ với những lời Jill đã nói:
Họ từng gặp nhau lúc nhỏ, hắn ta nói rằng mẹ cô không muốn cô, hắn ta đã cứu cô.
Vậy nên, lần gặp mặt của họ hẳn là ngay sau khi cô chào đời.
Jill thuộc tổ chức Ám Gen.
Rất có thể mẹ cô khi mang thai đã bị tổ chức Ám Gen bắt cóc.
Nếu đúng như vậy, thì vấn đề trở nên nghiêm trọng hơn.
Cô cần biết liệu cơ thể mình có thay đổi nào bất thường hay không.
Người có thể giải đáp điều này chỉ có giáo sư Miêu Kình.
Miêu Vũ gật đầu.
"Được rồi, đi theo tôi."
Vừa nói cô vừa dẫn Nam Tinh đi vào bên trong.
Đi được một đoạn khá xa, Miêu Vũ nói:
"Ông nội dạo này bận lắm, không gặp người ngoài đâu."
Nam Tinh định mở miệng:
"Vậy tôi phải làm sao..."
Chưa kịp nói hết câu, Miêu Vũ đã liếc cô một cái:
"Tôi là cháu gái ông ấy. Tôi muốn gặp thì dù có bận mấy ông ấy cũng phải ra mặt."
Miêu Vũ khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đương nhiên.
Vừa nói chuyện, hai người đã đến trước một căn biệt thự.
Miêu Vũ giơ tay lên đập cửa.
Cốp cốp cốp! Tiếng đập cửa lớn vang lên.
Rất nhanh, cửa được mở.
Là trợ lý A Thanh.
A Thanh mặc áo blouse trắng, đẩy nhẹ gọng kính:
"Miêu Vũ? Ồ, Nam Tinh?"
Miêu Vũ bước vào.
"Ông nội tôi đâu?"
A Thanh điềm đạm nói:
"Giáo sư đang làm thí nghiệm."
"Tôi muốn gặp ông ấy ngay bây giờ, anh đi gọi ông ấy ra."
A Thanh định nói gì đó, nhưng Miêu Vũ đã mất kiên nhẫn:
"Tôi muốn gặp ông ấy ngay lập tức, nhanh lên."
Nói xong, cô ngồi xuống sofa bên cạnh.
A Thanh đành bất lực gật đầu:
"Được, tôi sẽ đi nói với giáo sư."
Nói rồi, A Thanh đi vào bên trong biệt thự.
Nam Tinh vừa bước vào nhà đã ngửi thấy mùi nước khử trùng nồng nặc.
Thoạt nhìn từ bên ngoài, căn biệt thự này chẳng khác gì những biệt thự khác.
Nhưng vào bên trong thì lại cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt.
Mỗi cánh cửa đều được làm bằng vật liệu đặc biệt, là cửa tự động.
Phòng khách chỉ có một bộ sofa, thậm chí không có bàn trà.
Miêu Vũ vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh:
"Lại đây ngồi đi."
Nam Tinh bước đến ngồi xuống bên cạnh.
Miêu Vũ dựa vào sofa, nhìn quanh một vòng rồi bĩu môi tỏ vẻ khó chịu:
"Nếu không phải vì cô muốn gặp ông ấy, tôi chẳng thèm vào đây."
Cái nơi quái quỷ này chẳng có gì cả.
Miêu Vũ vẻ mặt không hiểu nổi:
"Không hiểu sao mọi người chen nhau để gặp ông ấy, có gì đáng gặp chứ."
Đang nói, Miêu Kình bước ra từ phòng thí nghiệm.
Bộ đồ bảo hộ mặc kín từ đầu đến chân.
Miêu Kình tháo kính bảo hộ ra, vừa thấy cháu gái liền nở nụ cười:
"A Vũ?"
Miêu Vũ bĩu môi:
"Ông nội, bạn cháu muốn gặp ông."
Nói rồi, Miêu Vũ khẽ nhấc cằm ý bảo.
Miêu Kình thở dài:
"A Vũ, bạn cháu..."
Chưa nói hết câu, Miêu Vũ đã ngắt lời:
"Cô ấy tên là Nam Tinh, chính là người đã hai lần cứu cháu khỏi tay bọn cướp."
Lời vừa dứt, sắc mặt Miêu Kình thay đổi ngay lập tức.
Vừa rồi còn không đồng ý để Miêu Vũ dẫn bạn đến gặp, nhưng vừa nghe cứu mạng cháu gái mình, biểu cảm của ông sáng lên.
"Ồ, vậy sao?"
Vừa nói, Miêu Kình tháo găng tay, bước lên trước, hai tay nắm lấy tay Nam Tinh.
Nam Tinh chớp mắt.
Một người đàn ông hơn bảy mươi tuổi, đôi mắt đỏ hoe, trang trọng nhìn cô:
"May mà có cháu. Cảm ơn cháu đã cứu A Vũ."
Nam Tinh lắc đầu:
"Đây là việc cháu nên làm."
Bên cạnh, Miêu Vũ ho khẽ một tiếng.
"Ông nội, được rồi, Nam Tinh tìm ông có chuyện, ông giúp cô ấy một lần là coi như trả ơn rồi."
Miêu Kình gật đầu, cảm thấy lời của Miêu Vũ rất có lý.
"Đúng, Nam Tinh, cháu tìm ông có chuyện gì? Nếu ông Miêu giúp được, nhất định sẽ giúp."
Nam Tinh mở lời:
"Giáo sư, nếu chỉ nghiên cứu máu của một người, có thể xác định được người đó có bị cải tạo không?"
Miêu Kình sững lại:
"Sao đột nhiên hỏi vậy? Chẳng lẽ cháu cũng biết chuyện tổ chức Ám Gen?"
Nam Tinh gật đầu.
"Cháu muốn biết, liệu cháu có bị cải tạo không."
Lời vừa dứt, sự chú ý của Miêu Kình liền tập trung vào Nam Tinh.
"Bình thường cháu có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?"
Nam Tinh lắc đầu:
"Không ạ."
"Ví dụ như đột nhiên co giật, đau đớn?"
"Không ạ."
"Vậy có điều gì bất thường ở cơ thể không? Ví dụ như thính giác, năm giác quan nhạy bén hơn người thường, dễ dàng cảm nhận những điều người khác không thể? Ảnh hưởng đến cuộc sống của mình?"
Nam Tinh suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu:
"Không có."
Cơ thể cô rất khỏe mạnh.
Không có điểm gì bất thường.
Miêu Kình mỉm cười hòa nhã:
"Việc cải tạo không phải trò đùa, trong hàng ngàn người chỉ có một người sống sót. Hơn nữa, sau khi cải tạo sẽ xuất hiện các triệu chứng phụ khác nhau."
Đến đây, Nam Tinh đột nhiên khẽ nhấc tóc của mình lên.
"Màu tóc của cháu khác với người thường, có được coi là tác dụng phụ không?"
Lời vừa dứt, Miêu Kình đeo kính vào, biểu cảm trở nên nghiêm túc.
Ông đưa tay nắm lấy tóc của Nam Tinh, nhìn kỹ một lúc, nghiên cứu cả phần chân tóc.
Miêu Kình mở lời:
"Triệu chứng này bắt đầu từ khi nào?"
"Từ khi cháu ra đời."