Lời của Ninh Đào từng câu từng chữ đâm thẳng vào lòng tự trọng của Liễu Huyên Nhu.
Đặc biệt là câu cuối cùng, khiến gương mặt của Liễu Huyên Nhu lập tức đỏ bừng.
Nam Tinh nhướn mày, nghiêng đầu nhìn Ninh Đào.
Ninh Đào đưa tay ôm mặt, nhỏ giọng nói:
“Có phải tớ nói hơi nhiều rồi không? Nhưng cái người này nói chuyện thật khiến người ta tức chết. Liên quan gì đến cô ta chứ, sao chỗ nào cũng có mặt cô ta vậy?”
Những lời này, nói ra một cách chân thành, lại là nhát dao đau nhất.
Đối với Liễu Huyên Nhu, nó càng làm tổn thương lòng tự trọng của cô ta hơn.
Liễu Huyên Nhu ngồi đó, vẻ mặt đầy xấu hổ. Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng trong mắt người khác, mình lại trông như vậy.
Đang cãi vã, Nam Tinh bỗng dừng lại, ánh mắt lướt qua một góc phòng.
Một chàng trai đang cầm gậy tự sướng, trông như đang tự quay video. Nhưng góc quay lại vô tình lọt cả hình của họ vào.
Nam Tinh rất nhạy cảm với ánh mắt và hành động quay chụp cố ý của người khác.
Cô quay lại, cầm một chiếc nĩa sạch, xiên một miếng cà chua rồi đưa cho Ninh Đào.
“Làm tốt lắm, quay xong quảng cáo sữa chua, nghỉ ngơi đi.”
Ninh Đào mắt sáng rực, cắn một miếng cà chua rồi ôm lấy cánh tay Nam Tinh:
“Đây là cậu nói đấy nhé, không được nuốt lời đâu!”
Nam Tinh đưa tay, dùng một ngón tay ấn trán Ninh Đào, đẩy cô ấy ra xa.
Bên đối diện, mắt Liễu Huyên Nhu đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã.
Đổng Tuyết Nhi ở bên cạnh luống cuống an ủi, rồi không nhịn được trách móc:
“Nam Tinh, Liễu Huyên Nhu đâu có chọc gì cô, sao cô lại bắt nạt cô ấy?”
Nam Tinh thản nhiên:
“Cô ta tự đến trước mặt tôi lượn lờ, vốn đã là lỗi sai của cô ta.”
Đổng Tuyết Nhi nghẹn lời:
“Cô!”
Nam Tinh nhìn cô ta, cười như không cười:
“Nếu cô đến tìm tôi, thì chắc hẳn chuyện xảy ra hôm đó cô đều đã biết rồi.”
Đổng Tuyết Nhi hừ lạnh:
“Sao? Cô muốn giải thích chuyện xảy ra hôm đó à?”
Nam Tinh dùng nĩa xiên vào món salad rau, trộn nhẹ, mắt cụp xuống:
“Nếu đã biết chuyện hôm đó, vậy cô cũng nên hiểu, em trai cô bị ba cô đuổi ra nước ngoài là vì anh ta đánh bạc, đua xe, đua ngựa. Anh ta nợ nhà họ Quyền một khoản tiền lớn, đến mức phải đem hai căn nhà đứng tên mình thế chấp. Ba cô đánh anh ta cũng vì chuyện này.
Nếu cô tức giận muốn tính sổ, thì tìm ba cô, hoặc tìm ông chủ thành phố ngầm, tìm Quyền Tự. Tìm ai cũng được, nhưng không nên tìm đến tôi.
Ấy vậy mà, cô lại cứ muốn tìm đến tôi.”
Đổng Tuyết Nhi ôm lấy Liễu Huyên Nhu, không nói lời nào.
Nam Tinh ngẩng đầu, cười nhạt:
“Là vì trong số những người này, cô nghĩ tôi là người yếu nhất, dễ bị bắt nạt nhất, đúng không?”
Đổng Tuyết Nhi cười lạnh:
“Nam Tinh, đừng tưởng rằng nói như vậy là cô có thể phủi sạch mọi chuyện. Tất cả đều bắt nguồn từ cô!”
Ninh Đào vừa nhai cà chua, vừa lên tiếng:
“Nếu không phải Đổng Lãng quá hèn nhát, ra tay đánh cả em gái ruột mình, thì ai thèm quản chuyện nhà các người chứ.
Thật không hiểu nhà họ Đổng dạy con kiểu gì, một gã đàn ông mà đánh phụ nữ còn đánh rất hùng hồn. Loại cặn bã như vậy sống làm gì nữa? Tôi thấy đuổi anh ta ra nước ngoài vẫn còn nhẹ, phải nhốt lại dạy dỗ đàng hoàng mới đúng!”
Nói xong, Ninh Đào lại liếc nhìn Đổng Tuyết Nhi, rồi bĩu môi:
“Nhưng mà, có một người chị như cô, thì em trai cô làm sao mà tốt được.”
Đổng Tuyết Nhi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, dường như không muốn chấp nhặt với Ninh Đào.
Sau đó, cô ta lấy từ trong túi xách ra một chiếc máy tính bảng:
“Nam Tinh, nếu cả hai nhà chúng ta đều làm ăn, thì tôi sẽ không nói nhiều nữa.
Chúng ta dùng cách khác để giải quyết.”
Nam Tinh nhìn nội dung trên màn hình.
Đó là một bản hợp đồng.
Đổng Tuyết Nhi mở lời:
“Tôi đã điều tra công ty Giải trí Kim Quyền của các người.”
Cô ta ngừng một chút, rồi nói tiếp:
“Nói hay thì là công ty, nói khó nghe thì chỉ là một xưởng nhỏ. Một công ty nhỏ đăng ký vốn 100 vạn, dù cô có cố gắng quảng bá thế nào cũng khó mà mở rộng.
Tôi có thể đầu tư 500 vạn vào công ty Giải trí Kim Quyền, giúp cô một tay.”
Ninh Đào tức giận:
“Cái gì mà xưởng nhỏ, cô mới là xưởng nhỏ ấy! Cô biết tôi kiếm được bao nhiêu tiền cho Nam Tinh không? Chúng tôi rất giỏi đấy nhé! Ai thèm 500 vạn của cô chứ, hứ!”
Đổng Tuyết Nhi không để ý đến Ninh Đào, nói tiếp:
“Có tập đoàn Đổng Thị chống lưng, công ty giải trí của các người rất nhanh sẽ đứng vững trong ngành.”
Nam Tinh lật xem máy tính bảng, đọc qua hợp đồng.
Ninh Đào đứng bên cạnh liếc nhìn, ừm, không hiểu gì cả, quay đầu đi chỗ khác.
Nam Tinh ngẩng lên, nhìn Đổng Tuyết Nhi:
“Sự giúp đỡ này, có điều kiện?”
Đổng Tuyết Nhi gật đầu, từng chữ một:
“Cho em trai tôi ở lại trong nước, và để Huyên Nhu gia nhập Giải trí Kim Quyền.”
Lời vừa dứt, Nam Tinh nhướn mày:
“Chỉ với chút tiền này mà muốn làm nhiều chuyện như vậy, nhà cô đúng là làm kinh doanh có khác.”
Giọng mỉa mai của cô khiến Đổng Tuyết Nhi nghe mà khó chịu.
“Cô không đồng ý?”
Ninh Đào nhìn sắc mặt Nam Tinh, lập tức đứng phắt dậy, giật lấy máy tính bảng ném trả lại:
“Đương nhiên là không đồng ý rồi! Cô nghĩ chúng tôi là ăn xin chắc? Chút tiền này còn chưa đủ trả nợ cho em trai cô đâu!”
Vừa nhắc đến nợ nần của Đổng Lãng, sắc mặt Đổng Tuyết Nhi lập tức khó coi, im lặng không nói.
Ninh Đào chăm chú nhìn Nam Tinh, ánh mắt lấp lánh, như đang chờ được khen ngợi.
Nam Tinh gật đầu, kéo Ninh Đào ngồi xuống:
“Làm tốt lắm.”
Ninh Đào vui vẻ gật đầu:
“Tất nhiên rồi, tớ rất lợi hại mà!”
Không biết vì sao, lời khen của Nam Tinh khác hẳn người khác.
Lời khen của cô luôn khiến Ninh Đào cảm thấy phấn chấn, làm cho cô ấy rất thích nghe Nam Tinh khen mình.
Đúng lúc đó, Nam Tinh nhận được cuộc gọi từ Kim Đế.
Cô nghe máy:
“Alo?”
Đầu dây bên kia, Kim Đế lập tức nói:
“Nam Tinh, có phải cô đang ăn cơm cùng Ninh Đào? Có phải còn cãi nhau với ai đó không?”
Nam Tinh đáp một tiếng:
“Ừ.”
Kim Đế nói lớn đến mức Ninh Đào ngồi bên cạnh cũng nghe thấy.
Ninh Đào kinh ngạc:
“Ủa? Sao chú ấy biết?”
Đang nói thì Kim Đế tiếp tục:
“Các cô bị paparazzi livestream rồi, lên hot search rồi, mau rời đi!”
Nam Tinh nhướn mày, ánh mắt một lần nữa hướng về góc phòng đó.
Lần này, gã đàn ông kia không thèm che giấu, ngang nhiên giơ gậy tự sướng quay phim, trơ trẽn không sợ gì cả.
Bên Đổng Tuyết Nhi và Liễu Huyên Nhu cuối cùng cũng nhận ra.
Liễu Huyên Nhu như bị hoảng sợ:
“Á! Anh đang làm gì vậy?”
Tên paparazzi cầm gậy tự sướng bước tới, cười hề hề:
“À, không có gì, chỉ là tình cờ gặp được mấy đại minh tinh, chụp chung một tấm thôi, có nhiều cư dân mạng quan t@m đến các cô lắm.”
Vừa nói, hắn vừa tiến lại gần Liễu Huyên Nhu và Đổng Tuyết Nhi, ép họ chào hỏi với khán giả trong livestream.
Kết quả vừa tới gần, họ nhìn thấy màn hình đầy bình luận sỉ nhục:
“Chết tiệt! Con trà xanh này!”
“Hai đứa vô liêm sỉ, dám uy hiếp Nam Tinh!”
“Biến đi! Tôi muốn xem Nam Tinh! Không biết em trai mình thế nào à? Còn đòi Nam Tinh tha thứ, thật mặt dày!”
“Cái cô Liễu Huyên Nhu kia tôi đã thấy chướng mắt từ lâu rồi, Ninh Đào mắng rất đúng! Tôi chuyển sang làm fan của Ninh Đào luôn!”
Bình luận vừa hiện lên, mắt Liễu Huyên Nhu đỏ hoe.
Vừa rồi, bọn họ nói chuyện bị livestream sao?