Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu

Chương 248

Luật sư Vương mặc bộ vest rất chỉnh tề. Khi nhìn thấy Nam Tinh, ánh mắt anh ta sáng lên.

Anh ta nhanh chóng xách cặp tài liệu, bước vội về phía cô.

Phải nói rằng, Luật sư Vương cũng được coi là người xuất sắc trong số bạn đồng trang lứa.

Đặc biệt là anh ta có vẻ ngoài khá anh tuấn, lại tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng, được rất nhiều cô gái thích.

Nam Tinh đứng dưới một cây cột, khẽ nâng vành mũ lên, nhìn anh ta.
“Có việc gì không?”

Luật sư Vương ho nhẹ một tiếng, cố gắng giảm bớt sự căng thẳng.
“À, à, chuyện hôm nay tôi đều nghe nói rồi. Cô đã trở thành Chủ tịch của Tập đoàn Nam thị, chúc mừng cô.”

Vừa nói, anh ta vừa không kìm được mà siết chặt cặp tài liệu.

Nam Tinh khẽ gật đầu.
“Cảm ơn.”

Như sực nhớ ra điều gì đó, Luật sư Vương vội nói:
“À, đúng rồi, đây là món quà tôi tặng cô, coi như quà mừng thăng chức.”

Đó là một bó hoa hướng dương.

Khi nhìn Nam Tinh, ánh mắt anh ta ẩn chứa cảm xúc phức tạp.

Biết cô đã trở thành Chủ tịch, mặc kệ người khác nói gì, anh ta vẫn vui mừng cho cô.

Anh ta cố ý đứng chờ trước xe của cô, chỉ để đưa bó hoa này, coi như một món quà chúc mừng.

Nam Tinh không đưa tay nhận lấy, chỉ nhìn anh ta rồi liếc sang bó hoa hướng dương.

Khuôn mặt Luật sư Vương đỏ bừng, luống cuống giải thích:
“Nam Tinh, cô đừng hiểu lầm. Tôi biết cô có bạn trai rồi, tôi cũng sắp kết hôn. Đây thực sự chỉ là quà mừng thôi.”

Nói xong, sợ cô không tin, anh ta lấy từ túi ra một tấm thiệp mời, đưa cho cô.
“Đây là thiệp mời đám cưới của tôi, hy vọng cô có thể đến tham dự.”

Nhìn ánh mắt chân thành của anh ta, cuối cùng Nam Tinh cũng đưa tay nhận lấy bó hoa cùng thiệp mời.

Thấy Nam Tinh nhận lấy, Luật sư Vương thở phào nhẹ nhõm.

Anh ta gãi đầu:
“Cô vừa lên chức Chủ tịch, chắc có nhiều việc cần giải quyết lắm nhỉ? À, à, anh ta… đối xử với cô tốt chứ?”

Hai câu nói trước sau chẳng liên quan gì đến nhau, nhưng câu cuối cùng mới là điều anh ta thực sự muốn hỏi.

Cạch.

Cửa xe thương vụ của Nam Tinh mở ra.

Quyền Tự bước xuống xe.

Dáng vẻ tuấn tú và cao quý, đôi mắt xám nhạt lướt qua người Luật sư Vương.

Anh bước tới bên cạnh Nam Tinh, đưa tay nắm lấy một góc bó hoa hướng dương, giọng nói thờ ơ:
“Nói chuyện xong chưa?”

Vừa nói, anh vừa kéo Nam Tinh vào lòng.

Luật sư Vương nén xuống cảm giác chua xót trong lòng.

Cô gái trong sáng như ánh trăng trong lòng anh, dù thế nào cũng không thể thuộc về anh. Vậy thì hà tất phải tự làm khó mình?

Anh nở một nụ cười:
“Nam Tinh, trong công ty còn vài việc, tôi xin phép đi trước.”

Cô gật đầu.
“Ừ.”

Nghe vậy, Luật sư Vương quay đầu, xách cặp tài liệu rời đi rất nhanh.

Ánh mắt Quyền Tự dừng trên bó hoa hướng dương, anh đưa tay bóp nhẹ.

Vừa định mở miệng nói, Nam Tinh đã vội đưa tay bịt miệng anh lại.

Cô nhìn anh đầy cảnh giác:
“Anh, anh đừng làm loạn. Anh ta chỉ đến đưa thiệp mời thôi.”

Quyền Tự nhìn tấm thiệp mời, nhướng mày.

Sợ anh nói gì thêm, Nam Tinh kéo tay anh, bước lên xe.

Rất nhanh, chiếc xe thương vụ rời khỏi bãi đỗ xe ngầm của Tập đoàn Nam thị.

Trên xe, Quyền Tự cầm lấy tấm thiệp mời, lật qua lật lại:
“Em định đi à?”

“Không đi.”
Cô không quen thân gì với họ, đi hay không cũng chẳng quan trọng.

Chuyển khoản tiền mừng là được rồi.

Tuy nhiên.

Suy nghĩ đó thay đổi khi cô đón Ninh Đào vào ngày hôm sau.

Ninh Đào vừa quay xong quảng cáo ở Tế Thành.

Mệt mỏi ngồi vào xe, vừa thấy Nam Tinh đã bắt đầu than thở:
“Nam Tinh, tớ không muốn quay quảng cáo cùng em trai cậu nữa, được không?”

Nam Tinh lật xem tài liệu trong tay:
“Lại có chuyện gì nữa?”

“Cậu ta cứ xúc phạm nhân cách của tớ, tớ sắp tức chết rồi.”

“Xúc phạm gì cậu?”

“Cậu ta nói tớ khóc trông giống như quả đào hỏng.”

Nói đến đây, Ninh Đào tức đến mức muốn kéo Nam Vũ qua để đánh cho hả giận.

Đang nói, Ninh Đào bỗng liếc thấy tấm thiệp mời bị vứt hờ trên ghế.
“Ơ? Thiệp mời?”

Ninh Đào mở ra xem, ngạc nhiên:
“Vương Lân và Lý Nguyệt? Họ là ai? Bạn tốt của cậu à? Ngày mai kết hôn à?”

Cô cứ nói không ngừng.

Nói xong, mắt Ninh Đào sáng rực:
“Nam Tinh, ngày mai cậu có định đi dự đám cưới không? Cho tớ đi cùng được không?”

“Nhân viên trong công ty gửi thiệp, tôi không định đi.”

Ninh Đào năn nỉ:
“Dạo này tớ toàn quay phim với quảng cáo, ngày mai về Đế Đô lại tiếp tục quay, chẳng có lúc nào được thả lỏng. Cậu dẫn tớ đi dự đám cưới đi, coi như thư giãn chút.”

“Dự đám cưới mà cũng thư giãn được sao?”

“Tớ chưa từng dự đám cưới trong nước mà. Mấy họ hàng lớn tuổi của tớ toàn tổ chức đám cưới ở các lâu đài cổ nước ngoài, tớ nhìn phát chán rồi. Cậu xem này, trên thiệp còn có ảnh cưới của cô dâu chú rể trong trang phục cưới truyền thống Trung Quốc. Tớ chưa từng thấy hôn lễ kiểu đó bao giờ, cậu dẫn tớ đi nhé?”

Nam Tinh không nói gì, chỉ lật thêm một trang tài liệu.

Một lúc lâu sau, cô chậm rãi mở miệng:
“Hai hợp đồng quảng cáo nước uống mà cậu từ chối trước đây...”

“Tớ quay! Tớ quay.”

Nam Tinh cạch một tiếng, gập tài liệu lại, cầm tấm thiệp mời lắc lắc trong tay.
“Được thôi.”

Trưa hôm sau.

Nam Tinh và Ninh Đào xuất hiện trước cửa khách sạn Hải Giang.

Ninh Đào trông rất tò mò:
“Họ tổ chức đám cưới ở đây à?”

Khách sạn này chỉ là một nhà hàng bình thường.

Giống như hầu hết các đám cưới khác, trước cửa có người ghi danh sách khách mời và nhận tiền mừng.

Ninh Đào ngoan ngoãn đưa tiền mừng, sau đó kéo Nam Tinh đi vào.

Vừa đi dọc lối dẫn vào hội trường, vừa nhìn ngó xung quanh.

Chú rể Vương Lân đang đứng ở cửa chào đón khách.

Thấy Nam Tinh từ xa, mắt anh ta sáng lên, lập tức bước nhanh đến.
“Nam Tinh.”

Anh ta không ngờ rằng Nam Tinh sẽ tới.

Lúc bình thường ứng xử rất tốt, nhưng khi thấy cô, anh ta trở nên lúng túng.

Cô dâu Lý Nguyệt mặc chiếc váy dài màu đỏ, nghe thấy Vương Lân gọi tên Nam Tinh, sắc mặt lập tức thay đổi.

Nam Tinh... Tiểu Tinh.

Ánh mắt của Lý Nguyệt lập tức dừng trên người Nam Tinh.

Cô gái này chính là Tiểu Tinh mà Vương Lân luôn nhớ mãi không quên sao?

Lý Nguyệt siết chặt ly rượu trong tay, gượng cười bước đến.

Vừa tới, Lý Nguyệt liền khoác tay Vương Lân, cười hỏi:
“Ông xã, hai vị khách này là ai? Trông không quen lắm.”

Vương Lâm vội giới thiệu:
“Đây là Nam Tinh, còn đây là…”

Anh ta nhìn sang Ninh Đào, không biết giới thiệu thế nào.

Ninh Đào đeo khẩu trang, lên tiếng:
“Ninh Đào, bạn thân của Nam Tinh.”

Nói xong, Ninh Đào kiễng chân nhìn về phía bàn tiệc còn trống:
“Chúng tôi nên qua đó ngồi đúng không?”

Vương Lân vội gật đầu:
“Đúng đúng, mời qua bên này.”

Nói rồi, anh ta chỉ về phía bàn không xa.

Nam Tinh vừa đến, Vương Lân căng thẳng đến mức quên luôn cả cô dâu của mình.

Nhìn theo bóng lưng ba người họ, Lý Nguyệt tức giậm chân.

Cái con hồ ly tinh này đến đây để phá đám à?!

Bình Luận (0)
Comment