Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu

Chương 250

Giả Tĩnh Vũ bước lên phía trước, với dáng vẻ thân thiết của một người bạn thân, nắm lấy tay Lý Nguyệt.

Cô ta mở miệng:
"Lý Nguyệt, hôm nay cậu thật xinh đẹp."

Lý Nguyệt cười rạng rỡ hơn một chút:
"Cảm ơn."

Sau đó, Giả Tĩnh Vũ như nhớ ra điều gì đó:
"À, đúng rồi, nghe nói chú rể có xung đột với Nam Tinh à?"

Nhắc đến Nam Tinh, sắc mặt Lý Nguyệt liền trở nên không tốt.
"Đừng nhắc nữa."

Vừa nói, Lý Nguyệt như nghĩ đến điều gì đó:
"Nam Tinh này là người nhà họ Nam của cậu sao?"

Giả Tĩnh Vũ nhìn Lý Nguyệt, hoàn toàn không biết rằng Nam Tinh đã trở thành chủ tịch của tập đoàn Nam thị.
Cô ta xoay chuyển ý nghĩ, sau đó ngồi xuống bên cạnh, thở dài:
"Cô ấy bị lạc lúc nhỏ, mới nhận tổ quy tông gần đây thôi. Cậu của tớ và mợ tớ tốt với cô ấy như vậy, nhưng cô ấy lại không biết ơn, còn đối đầu với cậu tớ.

Quan hệ với nhà tớ không tốt lắm. Tính cách cô độc và kỳ quặc, cậu chịu khó bỏ qua nhé."

Lý Nguyệt nghe nói Nam Tinh không hòa hợp với nhà họ Nam thì yên tâm hơn.
Cô ta không hài lòng nói:
"Cô ta sao lại như vậy chứ? Một buổi lễ cưới tốt đẹp của tớ lại bị cô ta phá hỏng. Cậu cũng biết tớ đã phải cố gắng thế nào mới trở thành vợ của anh Lân, suýt nữa bị cô ta làm rối tung lên, thật đáng ghét."

Giả Tĩnh Vũ vỗ vỗ tay Lý Nguyệt:
"Cô ta đúng là rất đáng ghét."

Nói xong, cô ta đột nhiên mở lời:
"Hay là chúng ta cho cô ta một bài học nhỏ, để cô ta nhớ đời hơn?"

Lý Nguyệt do dự:
"À? Như vậy không hay lắm đâu?"

"Cô ta cố tình phá hoại lễ cưới của cậu, chẳng lẽ cậu không muốn cô ta chịu chút thiệt thòi? Hơn nữa, rõ ràng anh Lân của cậu thích cô ta. Cậu không muốn anh ấy hoàn toàn dứt bỏ suy nghĩ đó sao?"

Câu nói cuối cùng khiến Lý Nguyệt dao động.
Tất nhiên cô ta muốn anh ta dứt bỏ suy nghĩ đó.
"Cậu có cách gì không?"

Giả Tĩnh Vũ ghé sát vào tai Lý Nguyệt thì thầm vài câu.
"Anh Lân sở dĩ không quên được Nam Tinh, chẳng phải vì cô ta kiêu ngạo lạnh lùng, khó gần sao? Chỉ cần kéo cô ta xuống khỏi bệ cao, để anh ấy nhìn thấy con người thật của cô ta, tự nhiên anh ấy sẽ không còn bận tâm nữa."

Hai người nhìn nhau, Giả Tĩnh Vũ siết chặt tay Lý Nguyệt.

Chẳng bao lâu sau, lễ cưới bắt đầu.
Ánh mắt của mọi người tập trung lên sân khấu.

Chú rể nắm tay cô dâu, cùng bước đến trung tâm sân khấu, MC đang dẫn dắt các bước của buổi lễ.

Trong buổi tiệc, Ninh Đào uống đến mức nấc cụt, no căng muốn nôn, chẳng còn tâm trí nào để quan t@m đến các trình tự buổi lễ.

Bên cạnh, Nam Tinh đang chơi điện thoại.

Miêu Vũ gửi tin nhắn đến:
"Nam Tinh, ông nội nói kết quả kiểm tra của cô đã có rồi. Ông bảo cô tốt nhất nên đến phòng thí nghiệm một chuyến, ông muốn nói trực tiếp."

Nam Tinh khẽ cụp mắt.
Trịnh trọng như vậy, rõ ràng kết quả kiểm tra này ẩn chứa điều gì đó quan trọng.

Cô đáp:
"Được."

Vừa nhắn xong, ở cửa hội trường không biết xảy ra chuyện gì, gây ra một trận xôn xao.
Mọi người đồng loạt nhìn qua.

"Cạch" một tiếng, cánh cửa lớn của khách sạn bị đẩy ra.
Trên bậc thang, một đám vệ sĩ áo đen tràn vào.

Mọi người tưởng có chuyện gì xảy ra, thoáng chốc hoảng loạn.

Giữa lúc náo loạn, một người đàn ông chậm rãi xuất hiện trước mắt mọi người.

Quyền Tự với vẻ ngoài tuấn tú cao quý, đứng trên cao, đôi mắt xám nhạt nâng lên, lướt qua đôi vợ chồng tân hôn đang tuyên thệ trên sân khấu.

Rất nhanh, ánh mắt anh chuyển sang nơi khác, cuối cùng dừng lại trên người Nam Tinh.

Anh từ từ bước xuống bậc thang, đến trước mặt Nam Tinh, ngồi xuống bên cạnh cô mà không nói một lời, hoàn toàn ngó lơ cặp đôi tân hôn trên sân khấu.

Bạch Vũ mỉm cười ôn hòa, nói:
"Tiên sinh nhà chúng tôi hôm nay đặc biệt đến để chúc mừng anh Vương Lân và cô Lý Nguyệt trong ngày thành hôn."

Lời vừa dứt, mọi người mới hiểu ra.
À, thì ra không phải đến phá đám, mà là đến chúc mừng.

Rất nhanh, buổi lễ tiếp tục, ánh mắt mọi người lại dồn về đôi tân nhân.

Nhưng trên sân khấu cao, phù dâu Giả Tĩnh Vũ vẫn nhìn chằm chằm Quyền Tự, không thể rời mắt.

Toàn thân cô ta như cứng đờ, nhưng mặt lại thoáng ửng hồng.
Hình ảnh trước quán bar lóe lên trong đầu cô ta.
Là anh ta.

Nhưng cô ta vừa nhìn chưa được bao lâu, đèn trong hội trường vụt tắt, chỉ còn lại ánh sáng trên sân khấu.

Trong nháy mắt, Quyền Tự biến mất khỏi tầm mắt cô ta.

Cuối cùng, cô ta lấy lại tinh thần, tiếp tục hoàn thành buổi lễ.

Nam Tinh cầm dĩa xiên một miếng dứa, cắn một miếng.
Tiện tay đưa cho anh một miếng nữa.

Quyền Tự liếc nhìn miếng dứa, lại nhìn Nam Tinh, với dáng vẻ bất đắc dĩ mà cao quý, há miệng ăn.

Nam Tinh hỏi:
"Ngon không?"

Quyền Tự khẽ nhấc mắt, giọng chậm rãi:
"Khó ăn."

Nam Tinh lại xiên một miếng dứa, đưa cho anh, nói:
"Nhưng giáo sư Miêu Kình bảo anh nên ăn nhiều cái này."

Lông mày đẹp của Quyền Tự hơi nhíu lại, dù không tình nguyện nhưng anh vẫn ăn thêm miếng nữa.

Khi anh ăn, ánh mắt liếc về phía Bạch Vũ.

Bạch Vũ ho khẽ một tiếng, dời mắt nhìn chỗ khác.

Việc này, Quyền Tự không thể tự nói ra, tất nhiên là do Bạch Vũ nói cho Nam Tinh biết.

Trên sân khấu, lễ cưới đã tiến hành đến bước tuyên thệ.

MC hỏi:
“Vương Lân tiên sinh, anh có đồng ý để người phụ nữ này trở thành vợ anh, kết giao hôn ước? Dù là ốm đau hay khỏe mạnh, nghèo khó hay giàu sang, hay vì bất kỳ lý do gì, đều yêu cô ấy, chăm sóc cô ấy, tôn trọng cô ấy, chấp nhận cô ấy, mãi mãi trung thành với cô ấy đến cuối đời?"

Vương Lân nhìn Lý Nguyệt, một thoáng thất thần, ánh mắt vô thức nhìn về phía khán đài. Sau một chút ngập ngừng, anh ta mở miệng:
"Tôi đồng ý."

Nam Tinh vốn đang đút dứa cho Quyền Tự.
Ban đầu mọi thứ vẫn ổn, ăn được vài miếng, bỗng dưng người nào đó ngừng lại.

Nam Tinh nhìn anh một cái:
"Sao vậy?"

Quyền Tự chậm rãi nói:
"Hắn đang tìm em."

Nam Tinh ngẩng đầu, nhìn thoáng qua sân khấu:
"Ồ."

Cô phản ứng rất thản nhiên.

Ánh mắt Quyền Tự quay lại, nhìn cô:
"Anh đang ghen."

Nam Tinh im lặng.

Anh làm sao có thể ngang nhiên nói ra câu đó như vậy chứ?
Cô xiên miếng dứa, nhét vào miệng anh:
"Ghen nhiều sẽ quen thôi."

Cô hoàn toàn không mắc bẫy.

Quyền Tự để lộ vẻ tiếc nuối.
Anh còn nghĩ khúc gỗ này sẽ ngốc nghếch an ủi anh như trước.

Kết quả, giờ đã thông minh rồi.

Buổi lễ trên sân khấu đã kết thúc.

Nhân viên phục vụ bê súp đi qua đi lại giữa mọi người.

Khi nhân viên phục vụ chuẩn bị đưa một bát súp nấm tuyết đến trước mặt Nam Tinh, không biết thế nào, xoảng, cả bát súp đổ ập lên người cô.

Bát súp đổ rất chuẩn, toàn bộ đổ lên người cô.
Đứng gần thế này, muốn tránh cũng không kịp.

Nhân viên phục vụ vội vàng nói:
"Xin lỗi, xin lỗi, thưa quý khách, thật sự xin lỗi."

Sau đó, nhân viên nói thêm:
"Thưa quý khách, thật sự rất xin lỗi. Trên tầng có phòng, mời quý khách lên đó xử lý và thay đồ. Chúng tôi sẽ chịu toàn bộ chi phí bồi thường."

Nam Tinh nhìn chằm chằm nhân viên phục vụ ba giây.

Cô đáp:
"Được."

Quyền Tự khẽ nhấc mắt, ánh nhìn lạnh lẽo lướt qua nhân viên phục vụ.

Khóe môi anh nhếch lên một nụ cười khinh miệt.

Thủ đoạn kém cỏi lộ liễu như vậy.

Anh nghiêng đầu, nhìn Bạch Vũ một cái.

Bạch Vũ khẽ gật đầu, rời đi.

Bình Luận (0)
Comment