Vừa về đến Đế Đô, Quyền Tự đã bị đưa thẳng vào phòng y tế của nhà họ Quyền.
Đêm khuya yên tĩnh.
Qua lớp kính trong suốt, có thể thấy rõ Quyền Tự đang nằm trên giường, tiếp nhận các loại kiểm tra khác nhau.
Các bác sĩ mặc áo blouse trắng và đồ bảo hộ, đi lại thành thạo.
Âm thanh "tít tít tít" của các thiết bị vang lên trong căn phòng.
Ngoài cửa kính.
Tống Cảnh Hiên tựa người bên cạnh, lẩm bẩm:
“Chỉ đi ra ngoài một chuyến, làm thế nào lại ra nông nỗi này?”
Bạch Vũ im lặng.
Rất nhanh sau đó, ánh mắt Tống Cảnh Hiên lướt qua xung quanh.
“Hử? Cô bạn nhỏ đâu rồi? Đừng bảo trốn đâu đó khóc rồi nhé?”
Vừa nói, anh ta vừa bước dọc hành lang, đi tới chỗ rẽ.
Cuối cùng, anh ta nhìn thấy Nam Tinh.
Nam Tinh đang dựa vào tường, gọi điện thoại.
“Chị, Vương Lân là người của công ty, chuyện công ty chị xử lý. Nhưng Giả Tĩnh Vũ, em muốn tự mình giải quyết.”
Trên chuyến bay trở về, Bạch Vũ đã kể lại toàn bộ sự việc cho cô.
Giả Tĩnh Vũ nằm trong căn phòng kia, nói rằng cô ta vô tội, điều này hoàn toàn không thể.
Rất nhanh, cô cúp điện thoại.
Ngẩng đầu lên liền thấy Tống Cảnh Hiên đứng bên cạnh.
Cô chớp mắt, biểu cảm lạnh lùng trên khuôn mặt dịu đi một chút:
“Sao thế?”
Tống Cảnh Hiên dựa vào tường, nói:
“Một lát nữa, đại ca Quyền Nhung sẽ tới, hay là... cháu trốn đi?”
Anh ta đưa ra đề nghị.
Nam Tinh ngạc nhiên:
“Tại sao tôi phải trốn?”
Tống Cảnh Hiên hai tay đút túi quần, đáp:
“Tôi sợ anh ta sẽ nghĩ cháu là một họa thủy.”
Nói đến hai từ "họa thủy", anh ta suýt bật cười.
Cũng chẳng rõ hai chữ đó hợp với Nam Tinh hay với Quyền Tự hơn.
Nếu không phải Quyền Tự cứ khăng khăng chen vào cuộc sống của cô bạn nhỏ này,
thì có khi giờ cô ấy còn sống thoải mái hơn bây giờ.
Anh ta tiếp tục giải thích:
“Chủ tịch Quyền vốn luôn rõ ràng đúng sai, quyết đoán. Nhưng chỉ cần liên quan đến chuyện của Quyền Tự, anh ấy sẽ thiên vị đến mức chẳng còn ranh giới. Em trai bị thương, thì nhất định là lỗi của người bên cạnh, chẳng hạn như cháu.”
Nam Tinh im lặng.
Mười phút sau, Quyền Nhung xuất hiện trong hành lang.
Gương mặt lạnh lùng.
Anh ta ngồi trên xe lăn, trợ lý phía sau đẩy xe đến gần cửa kính.
Bên cạnh, bác sĩ đang giải thích tình trạng của Quyền Tự.
“Quyền Tự tiên sinh bị rượu nồng độ cao thấm toàn thân. Nhờ uống thuốc kịp thời, ngài ấy không bị dị ứng.
Nhưng kỳ lạ là, thần kinh nhận thức của ngài ấy trở nên chậm chạp đáng kể, thậm chí hành động cũng chậm lại.
Có chút giống trạng thái say rượu của người bình thường.
Tuy nhiên, khác với người say rượu, sức bùng nổ của cơ thể ngài ấy lại mạnh hơn bình thường.
Nhưng đồng thời, sức phá hủy cơ thể ngài ấy cũng tăng lên.”
Giọng Quyền Nhung lãnh đạm:
“Nói đơn giản.”
“Đơn giản là, Quyền Tự tiên sinh hiện tại có khả năng tấn công rất mạnh, nhưng cũng rất dễ tổn thương. Làm tổn thương địch một ngàn, tự mình tổn hại tám trăm.”
Đang nói, bỗng thấy trong phòng chăm sóc đặc biệt, toàn bộ thiết bị phát sáng đỏ.
Quyền Tự vốn nằm trên giường với đôi mắt khép hờ, bất ngờ đưa tay lên, giật đứt các thiết bị gắn trên người.
Anh chậm rãi, rất chậm, ngồi dậy, một tay chống vào mép giường, ánh mắt nhìn quanh.
Khuôn mặt ửng đỏ, khiến dáng vẻ bệnh tật trở nên sinh động hơn nhiều.
Nhưng đôi mắt đầy tia máu, u ám và hỗn loạn.
Hành động của anh chậm rãi đến mức kỳ lạ, chỉ nhìn xung quanh, như đang tìm kiếm gì đó.
Hành vi này khiến các bác sĩ kinh ngạc.
Bác sĩ đang giải thích cho Quyền Nhung bên ngoài, lập tức quay lại phòng chăm sóc đặc biệt.
Quyền Nhung nhìn vào phòng qua lớp kính.
Các bác sĩ đều không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ có thể trấn an. Một bác sĩ tâm lý tiến lên:
“Quyền Tự tiên sinh, xin ngài bình tĩnh.”
Bỗng nhiên, có một bác sĩ lẩm bẩm:
“Ngài ấy không phải đang trong trạng thái say rượu đấy chứ?”
Lời vừa dứt, các bác sĩ khác đột nhiên im lặng, nhìn nhau.
Say rượu?
Bác sĩ chủ trị hỏi:
“Ngài ấy đang tìm gì?”
Ngoài cửa kính, Quyền Nhung cầm chuỗi hạt trầm trên tay, xoay một vòng.
Ánh mắt anh ta nhìn thấy vẻ tìm kiếm điều gì đó trong mắt Quyền Tự.
Anh ta ngừng lại một chút, quay sang nhìn Bạch Vũ:
“Cô gái tên Nam Tinh đó đâu?”
Lời vừa dứt, Nam Tinh từ cuối hành lang đi tới.
Tống Cảnh Hiên vừa thấy Quyền Nhung, dáng vẻ cà lơ phất phơ lập tức nghiêm chỉnh.
Nam Tinh nghe được lời Quyền Nhung, bước tới hỏi:
“Quyền Nhung tiên sinh, anh tìm tôi?”
Cô đi đến trước cửa kính.
Quyền Nhung lạnh lùng liếc cô một cái.
Sau đó, anh ta nói với trợ lý bên cạnh:
“Để Quyền Tự nhìn thấy cô ấy.”
“Vâng.”
Lời vừa dứt, trợ lý bước đến tường, nhấn một nút bấm.
Ngay lập tức, lớp kính trở nên trong suốt hai chiều.
Ánh mắt Quyền Tự lập tức dừng lại trên người Nam Tinh.
Vài giây sau, biểu cảm của anh thay đổi, trong mắt tràn đầy oán trách, ánh nhìn chăm chú vào cô.
Cánh tay căng cứng, vì vừa giật dây điện mà giờ đây sưng đỏ.
Nam Tinh thoáng ngẩn người vì ánh mắt ấy.
Đó là ánh mắt gì đây?
Cô đã làm gì có lỗi với anh sao?
Ánh mắt mãnh liệt đến mức khiến Nam Tinh không khỏi tự kiểm điểm.
Cho đến khi Bạch Vũ khẽ ho một tiếng bên cạnh, nhắc nhở:
“Nam Tinh tiểu thư, cô có muốn vào xem không? Lớp kính này cách âm, ngài ấy không nghe thấy cô nói gì đâu.”
Quyền Nhung vẫn lạnh lùng:
“Đưa cho cô ấy một bộ đồ bảo hộ.”
“Vâng, thưa chủ tịch.”
Năm phút sau, Nam Tinh mặc đồ bảo hộ, xuất hiện trước mặt Quyền Tự.
Ánh mắt Quyền Tư ự oán, hồi lâu mới cất giọng khàn khàn:
“Tiểu Hoa còn biết đến tìm anh cơ à?”
Nam Tinh im lặng nhìn sang bác sĩ bên cạnh.
Trạng thái hiện tại của Quyền Tự không bình thường, chẳng lẽ chỉ mình cô nhận ra?
Bác sĩ bên cạnh lên tiếng:
“Ngài ấy hiện giờ trông giống trạng thái say rượu của người bình thường.”
Vừa nói, bác sĩ chủ trị cầm báo cáo mới, nhíu mày.
Chỉ số cơ thể của anh hoàn toàn vượt mức, thậm chí đến mức nguy hiểm.
Nếu cơ thể anh không sớm hồi phục, tiếp tục tiêu hao như thế này,
chỉ vài tháng nữa là anh sẽ kiệt quệ hoàn toàn.
Làm sao lại như vậy?
Chỉ là dính chút cồn, sao có thể chứ?
Bác sĩ chủ trị nghĩ mãi không ra.
Quyền Tự như đang giận dỗi, mãi không chịu kéo cô lại ôm vào lòng.
Cứ như anh muốn để cô đứng đó, cho cô một chút “trừng phạt”.
Nếu ánh mắt oán trách mà nóng bỏng của anh bớt đi một chút, có lẽ đã có tác dụng.
Ánh mắt anh như đang nói: “Sao còn không qua đây ôm tôi?”
Nam Tinh bước đến, cầm lấy tay anh.
Quyền Tự ngước mắt lên, liếc cô.
Giọng khàn khàn:
“Xem ra em cũng biết mình đến muộn rồi.”
Nam Tinh nghĩ chắc đầu óc anh không bình thường, vô cùng kiên nhẫn đáp:
“Xin lỗi, em đến hơi muộn. Lần sau em sẽ cố gắng đến sớm hơn.”
Cô vừa nói dứt câu, anh đã ôm chặt lấy cô.
Miệng thì không thừa nhận, nhưng cơ thể thì rất thành thật.