Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu

Chương 261

Thậm chí, Jill tiên sinh còn rất có tâm, để cô ta mang trả lại đồ mà Quyền tiên sinh bỏ quên, nhằm thúc đẩy mối quan hệ giữa họ.

Giả Tĩnh Vũ đưa một chiếc huy hiệu qua.

Trên huy hiệu, một con đại bàng ngậm một cây quyền trượng.

Bạch Vũ nhìn thấy huy hiệu thì sắc mặt khẽ biến đổi, anh ta quay đầu nhìn Quyền Tự:
“Thiếu gia.”

Quyền Tự hờ hững nâng mí mắt, liếc qua huy hiệu, khóe môi hơi nhếch lên, lẩm bẩm:
“Ồ, đúng là đồ của tôi.”

Vài giây sau.

Đột nhiên, bốn đặc vụ mặc đồng phục lao ra từ bên cạnh, trong chớp mắt đã khống chế Giả Tĩnh Vũ.

Giả Tĩnh Vũ hoảng sợ đến mức ngây người.

Cô ta hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.

Quyền Tự nắm lấy huy hiệu, chầm chậm vuốt v3 từng chút một.

Nam Tinh nghe thấy động tĩnh, lập tức bỏ lại Phương Thần Dật và quay người đi về phía Quyền Tự.

Khi cô tới gần, phát hiện Quyền Tự đã được bảo vệ bởi đám vệ sĩ mặc đồ đen, đứng phía sau xe.

Hai đặc vụ nhanh chóng áp giải Giả Tĩnh Vũ về phía một chiếc xe khác.

Vừa đi, họ vừa cúi đầu liên lạc qua bộ đàm:
“Lão đại, bắt được một người phụ nữ liên quan đến tổ chức Ám Gen rồi.”

Giả Tĩnh Vũ tái mặt, hoảng loạn:
“Các người, các người đang làm gì vậy?”

“Ý các người là gì? Tôi chỉ tới để trả lại đồ mà Quyền tiên sinh đánh rơi thôi!”

“Các người! Các người bắt người lung tung là phạm pháp!”

Một trong số các đặc vụ lạnh lùng lên tiếng:
“Đồ của Quyền tiên sinh gì chứ, đó là huy hiệu của tổ chức kh ủng bố.”

Hơn nữa, món đồ đó...

Hai đặc vụ phụ trách nhiệm vụ này nhìn nhau, ánh mắt đầy nghiêm trọng.

Giả Tĩnh Vũ càng nghe càng hoảng, muốn giải thích:
“Không, không phải, tôi không...”

Cạch! Cô ta bị còng tay và bị tống vào xe.

Nam Tinh bước tới, nhìn món đồ trong tay Quyền Tự:
“Đây là gì vậy?”

Thấy Nam Tinh tới gần, Quyền Tự tiến lại, ôm cô vào lòng:
“Nói chuyện xong với thanh mai trúc mã của em rồi à?”

Nam Tinh phớt lờ giọng điệu kỳ quặc của anh, đưa tay lấy huy hiệu trong tay anh và lướt tay qua nó.

Cô lập tức nhận ra:
“Tổ chức Ám Gen?”

Bạch Vũ nhẹ gật đầu:
“Thượng tá Cảnh Hiên đã đợi ở nhà rồi.”

Nam Tinh không nói gì thêm, cô quay sang gọi tài xế và dặn chú Trương đưa Ninh Đào rời đi trước.

Đám vệ sĩ phát hiện không còn nguy hiểm nên nhanh chóng tản ra.

Phương Thần Dật bước tới, nhìn Quyền Tự với ánh mắt phức tạp.

Quyền Tự liếc anh ta một cái.

Phương Thần Dật lên tiếng:
“Hy vọng anh có thể đối xử tốt với cô ấy. Nam Tinh là người lương thiện, dễ mềm lòng, đừng dùng những tâm tư đáng sợ của anh lên cô ấy. Cô ấy không chịu được đâu.”

Quyền Tự nghịch nghịch huy hiệu, hỏi ngược lại:
“Anh lấy tư cách gì để nói điều đó với tôi?”

Sau đó, anh nói tiếp:
“Thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư?”

Anh ngừng lại, ánh mắt quét về phía Nam Tinh đang đứng không xa, yết hầu hơi chuyển động, giọng trầm thấp:
“E là trúc mã như anh, không hiểu rõ tiểu thanh mai ấy lắm.”

Lương thiện, mềm lòng, không chịu nổi? Bông hoa nhỏ của anh rõ ràng là rất mạnh mẽ, tâm trí cũng cứng cỏi vô cùng.

Phương Thần Dật cau mày:
“Ý anh là gì?”

“Ngay cả ý tôi là gì cũng không hiểu, còn muốn dạy đời tôi?”

Quyền Tự cười mà như không, khiến Phương Thần Dật lập tức đỏ bừng mặt vì tức.

Bên cạnh, Bạch Vũ lặng lẽ quay đi.

Thiếu gia mỗi lần gặp chuyện liên quan đến Nam Tinh tiểu thư đều trở nên có phần trẻ con.

Những chuyện châm chọc đối phương trực tiếp thế này, cũng chỉ xuất hiện khi nói tới Nam Tinh tiểu thư.

Ngày thường, dù trời sập trước mặt thiếu gia, anh vẫn bình thản không đổi sắc, làm gì có chuyện chế nhạo người khác thế này.

Bên kia, Nam Tinh gọi điện xong quay lại.

Vừa quay lại, cô đã thấy Phương Thần Dật tức giận nhìn Quyền Tự.

Cô bước tới, nắm lấy tay Quyền Tự, rồi nói với Phương Thần Dật:
“Nếu không còn chuyện gì, chúng tôi đi trước.”

Phương Thần Dật nhìn thấy Nam Tinh, cơn giận dần tiêu tan, sắc mặt phức tạp.

Anh ta muốn nói lại thôi:
“Nam Tinh...”

Vừa mở miệng, bên cạnh đã vang lên giọng của Quyền Tự:
“Tiểu Hoa, tay đau.”

Nam Tinh nắm lấy cánh tay bị thương của anh, lập tức bị thu hút sự chú ý:
“Biết là anh đau rồi, không cần nói nữa.”

Nói xong, cô nhìn Phương Thần Dật và lên tiếng:
“Tôi đi trước đây.”

Nói rồi, cô kéo Quyền Tự đi về phía xe.

Vừa đi vừa nói:
“Không thích tới đây thì sao còn tới?”

Quyền Tự đáp:
“Ừm.”

Dứt lời, hai người đã ngồi vào xe.

Phương Thần Dật nhìn bóng lưng Nam Tinh rời đi dứt khoát, lòng bỗng thấy trống rỗng.

Trước đây, anh ta luôn cảm thấy tính cách Nam Tinh quá mềm yếu, cũng quá phụ thuộc vào anh ta.

Bất cứ lúc nào quay đầu lại, anh ta cũng có thể nhìn thấy nụ cười ngọt ngào và bóng dáng cô.

Kết quả bây giờ, cô đi mà không quay đầu lại, gọn gàng, dứt khoát.

Anh ta ngược lại lại cảm thấy không quen.

Cửa xe bảo mẫu mở ra, vừa hay thấy Ninh Đào đang ngồi co lại trên ghế, gọi điện thoại.

“Ba, nhà mình cũng mở quán nướng đi. Con không thích làm nông, quê mùa lắm, mở quán nướng sướng hơn.”

Tài xế nghe thấy Ninh Đào chê bai ba mình, có chút không hài lòng.

Dù con gái đã thành minh tinh lớn, nhưng cũng là ba mẹ nuôi lớn từng chút một, sao lại có thể chê họ là người quê được?

Không biết đầu dây bên kia nói gì, Ninh Đào bỗng nổi cáu:
“Ba vì không muốn con ăn đồ nướng mà lừa con nói nó dở, không bổ dưỡng, ăn rồi chết. Có ông ba nào như ba không?”

Nói xong, Ninh Đào lăn một vòng trên ghế sofa, bực bội nói:
“Ba cũng đừng bán gà vịt nữa, con không thích. Không muốn sống cùng chúng nó đâu! Nướng lên ăn chẳng phải tốt hơn sao?”

Ninh Đào một lòng chỉ muốn ba mình bán đồ nướng.

Tài xế chú Trương nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa:
“Tiểu Đào à...”

Ninh Đào ngẩng đầu:
“Chú Trương? Có chuyện gì ạ?”

Chú Trương nghiêm khắc nói:
“Bất kể ba mẹ cháu làm gì, cháu cũng không nên chê họ. Dù sao họ cũng đã nuôi cháu lớn.”

Ninh Đào ngập ngừng:
“Nhưng cháu không muốn sống trong trại nuôi gà, cũng không muốn ở vườn rau.”

Chú Trương nghe xong, thở dài.

Cô bé này đúng là không dễ dàng gì.

Bảo sao khác với các nữ minh tinh khác, không hề đỏng đảnh. Hóa ra là do tuổi thơ khổ sở quá.

Nhưng, đây cũng không phải lý do để chê ba mẹ.

“Ba mẹ cháu đã cố hết sức để cho cháu cuộc sống tốt nhất. Họ cũng không dễ dàng gì.”

Ninh Đào biểu cảm khó hiểu, bán tín bán nghi:
“Họ không dễ dàng gì?”

Đánh bài, chơi mạt chược, mua túi xách, cái gì mà không dễ dàng chứ?

Đúng lúc này, chú Trương nhận được cuộc gọi từ Nam Tinh:
“Alo? Nam Tinh à?”

“Đưa Ninh Đào về à? Được rồi được rồi. Còn cô thì sao?”

Không biết Nam Tinh nói gì bên kia, chú Trương nhanh chóng đồng ý:
“À, được được.”

Cúp máy, chú Trương – người đàn ông ngoài 40 – thấy Ninh Đào cúi đầu nghịch tay, cảm thấy cô có lẽ đã suy nghĩ thấu đáo.

Ông nói:
“Nam Tinh đi rồi, chú đưa cháu về.”

Ninh Đào gật đầu:
“Vâng.”

“Lâu rồi không gặp ba mẹ cháu phải không?”

“Ừm, cũng được một thời gian rồi.”

“Nhà cháu ở thủ đô?”

“Đúng vậy.”

“Về nhà thăm không?”

“Vâng.”

Thế là chú Trương lái xe rời khỏi chợ đêm, đưa Ninh Đào về nhà.

Chú Trương mỉm cười:
“Nhà cháu ở nơi xa thế này sao?”

Bình Luận (0)
Comment