Chỉ cần có thể cứu được Quyền Tự, xây dựng một phòng thí nghiệm theo tiêu chuẩn, nhà họ Quyền chắc chắn sẽ đồng ý.
Miêu Kình lắc đầu:
“Nước M không chỉ có phòng thí nghiệm, mà còn có rất nhiều nhà nghiên cứu trong lĩnh vực này. Cháu phải biết rằng, trong những thử nghiệm lớn như thế này, tôi cần thảo luận với những người trong ngành.
Họ không thuộc tập đoàn Quyền Thị, phần lớn trong số họ cho rằng nghiên cứu khoa học là tự do, chưa bao giờ chấp nhận tài trợ từ bất kỳ tập đoàn lớn nào.
Hơn nữa, đến nước M cũng là cách tốt nhất để đảm bảo an toàn cho cháu.”
Nam Tinh nghiêng đầu:
“Tôi phải đến nước M sao?”
“Cháu không phải là bạn gái của Quyền tiên sinh à? Hai người có thể đi cùng nhau.”
Giáo sư Miêu Kình nghĩ rất đơn giản, cũng không cảm thấy đây là việc khó khăn. Tuy nhiên, Nam Tinh lại im lặng, không nói gì.
Miêu Kình nghi ngờ:
“Có vấn đề gì sao?”
Nam Tinh xoa thái dương:
“Có. Quyền Tự có lẽ sẽ không đồng ý. Tôi cần suy nghĩ xem phải nói chuyện này với anh ấy như thế nào.”
Miêu Kình nhún vai:
“Được thôi. Nhưng với Quyền Nhung tiên sinh thì tôi đã nói rồi.”
Dù sao, đó cũng là nhà tài trợ của ông.
Hợp đồng mà ông ký với tập đoàn Quyền Thị gần như không có yêu cầu gì, hoàn toàn để ông thoải mái thực hiện thí nghiệm. Bất kể cần thứ gì, tập đoàn Quyền Thị đều cung cấp ngay lập tức. Điều này luôn khiến Miêu Kình cảm thấy nhà tài trợ Quyền Thị rất tốt.
Chỉ là trong hợp đồng có một điều khoản mà Quyền Nhung đặc biệt nhấn mạnh.
Liên quan đến bệnh tình của Quyền Tự và việc nghiên cứu, anh ta có quyền được biết đầu tiên.
Video kết thúc.
Nam Tinh nhanh chóng liên hệ với người của bộ phận kỹ thuật Tư Minh.
“Giúp tôi điều tra một người.”
Một giọng nói như trẻ con vang lên:
“King, nói đi, cậu muốn điều tra ai?”
“Jill.”
“Cho chúng tôi ba ngày, sau ba ngày nhất định sẽ có câu trả lời khiến cậu hài lòng.”
Chẳng bao lâu sau, có tiếng gõ cửa ở bên ngoài thư phòng.
Cánh cửa phát ra tiếng kêu “két” khi mở ra.
Quyền Tự đứng trước cửa.
“Tiểu Hoa, đến giờ ngủ rồi.”
Anh nói xong, bước đến bên cô.
Nam Tinh đưa tay đóng laptop lại, thắc mắc:
“Tống Cảnh Hiên đi rồi à?”
Quyền Tự cúi người, bế ngang cô từ ghế lên.
Bế cô ra ngoài, anh trả lời câu hỏi của Nam Tinh:
“Đi rồi.”
“Ồ.”
Cứ tưởng ngày hôm nay đã kết thúc.
Không ngờ giữa đêm lại xảy ra hai chuyện lớn.
Chuyện thứ nhất, Nam Tinh lên hot search.
Tiêu đề hot search là: Nam Tinh làm kẻ thứ ba chen chân.
Nhấn vào tiêu đề, có vài bức ảnh động cùng một đoạn video ngắn.
Những bức ảnh động có độ phân giải cao như được quay dưới ánh đèn chiếu sáng chuyên nghiệp.
Đầu tiên là hình ảnh ở ngã tư đường, cảnh Nam Tinh tranh cãi với Triệu Văn Giai.
Sau đó là cảnh Phương Thần Dật chạy đến ngăn cản cả hai, và cố gắng ôm Nam Tinh.
Những bức ảnh được chụp rất khéo léo, dù không có hình ảnh hai người ôm nhau, nhưng tư thế giơ tay của Phương Thần Dật và việc Nam Tinh đứng yên tại chỗ rõ ràng tạo ra cảm giác như họ sắp ôm nhau.
Những hình ảnh này để lại khoảng trống cho trí tưởng tượng của cư dân mạng.
Tiếp theo, là hình ảnh Nam Tinh và Phương Thần Dật nói chuyện riêng ở chợ đêm.
Góc quay đầy ẩn ý, cố tình chụp ra cảnh hai người ghé đầu vào nhau nói chuyện thân mật.
Paparazzi còn viết:
“Người đàn ông này là thanh mai trúc mã của NX, lớn lên cùng nhau. Tôi còn có video của hai người họ từ trước đây. Họ từng yêu nhau, sau đó NX được nhận lại về nhà họ Nam nên chia tay. Không ngờ một lần tình cờ gặp lại, hai người tái hợp. Người đàn ông này có bạn gái rồi, là một giáo viên ở trại trẻ mồ côi.
Cảnh ở đèn đỏ là lúc bạn gái chính thức của anh ta đến tận nơi tìm.
NX dựng lên hình ảnh người quản lý tài năng, thiếu nữ thiên tài đủ loại tiêu đề, khiến cô ta hơi tự mãn.
Nhưng tình cũ không rủ cũng đến, điều này dễ hiểu mà. Ai mà không phạm sai lầm khi còn trẻ? NX đáng yêu như vậy, tất nhiên là tha thứ chứ còn gì nữa.”
Bài viết dài này vừa đăng chưa bao lâu đã gây bùng nổ trên hot search.
Những lời lẽ quá chi tiết khiến cư dân mạng không ngừng bàn tán:
“Thật hay giả đây?”
“Trời ơi, nhà tôi sập rồi sao?”
“Không thể tin được.”
“Quả nhiên, giới giải trí không ai tốt cả, quạ đen khắp nơi.”
“Tôi vốn rất có thiện cảm với cô ấy mà.”
Dĩ nhiên cũng có người lý trí:
“Chờ tin chính thức làm rõ.”
“Ngồi đợi phản hồi.”
“Người trong cuộc còn chưa lên tiếng mà, chờ xem Nam Tinh nói gì.”
“Đúng vậy! Tôi không tin đâu. Chị của Khoai Sọ cơ mà, Khoai Sọ tốt như thế, chị ấy làm sao tệ được?”
Cư dân mạng bàn tán sôi nổi, đưa ra đủ mọi ý kiến về Nam Tinh.
Hot search bùng nổ, nhưng Nam Tinh vẫn đang ngủ.
Chuyện thứ hai là, Triệu Văn Giai gọi điện đến.
Bốn giờ sáng.
Điện thoại rung lên.
Nam Tinh mở mắt.
Cô đang bị Quyền Tự ôm chặt trong lòng.
Người nào đó ngủ rất say.
Cô đưa tay nhận cuộc gọi.
Ở đầu dây bên kia, giọng Triệu Văn Giai nghẹn ngào vang lên:
“Nam Tinh! Có phải cô cho Bạch Bạch ăn tim gà có rượu không?! Có phải cô làm không?!!”
Giọng nói sắc bén khiến Nam Tinh vội đưa tay che loa điện thoại.
Tuy vậy, Quyền Tự vẫn tỉnh dậy.
Anh mở mắt, đôi mắt đỏ ngầu, tràn ngập sát khí.
Nhưng khi nhìn thấy người trong lòng, sự u ám dần tan biến.
Quyền Tự siết chặt cô vào lòng hơn, giọng trầm khàn bên tai Nam Tinh:
“Ai gọi lúc nửa đêm thế?”
Nam Tinh nhỏ giọng đáp:
“Triệu Văn Giai.”
Vừa dứt lời, trong điện thoại, Triệu Văn Giai lại khóc thét lên:
“Bạch Bạch bị bệnh tim bẩm sinh, không thể ăn thứ có rượu. Bác sĩ nói cần phẫu thuật ngay, phải có 30 vạn, cô nói xem phải làm sao?!!”
Dù sao cũng liên quan đến một mạng người.
Nam Tinh ngồi dậy, bấm điện thoại vài lần.
Sau đó, cô cầm máy nói:
“30 vạn đã chuyển rồi, đi phẫu thuật đi.”
Nói xong, cô tắt máy, nằm trở lại giường.
Quyền Tự nhướng mày.
Anh đã nghe rõ lời trong điện thoại.
Theo tính cách của Nam Tinh, nếu thật sự làm sai, cô sẽ không phản ứng như vậy.
Anh đưa tay, véo nhẹ chỗ thịt mềm trên người cô.
“Tiểu Hoa từng cho đứa trẻ ăn tim gà có rượu à?”
“Không. Người cho đứa trẻ ăn tim gà là Triệu Văn Giai.”
“Là người vừa gọi điện?”
“Ừm.”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Nam Tinh khi nói, Quyền Tự cảm thấy cô đáng yêu không chịu được.
Hầu kết anh khẽ di chuyển, tiến sát bên tai cô, cắn nhẹ vào đó, thì thầm:
“Vậy Tiểu Hoa còn chuyển tiền cho cô ta?”
“Dù sao đó cũng là một mạng người.”
Người như Triệu Văn Giai, từng để đứa trẻ ra đứng trước xe để đòi bồi thường, giờ lại dựng chuyện vu oan cô.
Một người như thế mà lại là giáo viên.
Nam Tinh đang nghĩ ngợi thì bị Quyền Tự cắn mạnh một cái khiến cô bừng tỉnh.
Giọng anh khàn khàn:
“Tiểu Hoa có muốn tạo ra một sinh mệnh không?”
Lời này khiến Nam Tinh suýt không hiểu ngay.
Đến khi hơi thở của anh trở nên nặng nề, lật người đè cô xuống, cô mới nhận ra.
Cô chớp mắt:
“Em... em không muốn.”
Quyền Tự dường như không quan tâm lắm, cúi đầu chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của cô.
“Ừ, không muốn cũng không sao.”
Nam Tinh bị hôn rất lâu, cô không nhịn được nói:
“Em đã nói không muốn, sao anh còn làm?”
Quyền Tự nghe vậy, bật cười trầm thấp:
“Vì anh muốn ăn hoa rồi.”
Nói xong, anh cúi đầu, lại chiếm lấy đôi môi cô một lần nữa.