Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu

Chương 271

Nam Tinh mở mắt ra, liền nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ của Quyền Tự.

Giọng nói của anh khàn khàn:
"Tiểu Hoa tối nay, không bình thường."

Quyền Tự hiểu Nam Tinh, còn hiểu cô hơn cả bản thân cô.

Nam Tinh chớp mắt.

Quyền Tự kéo cô vào lòng, ôm chặt hơn:
"Anh cả làm khó em à?"

Nam Tinh im lặng một lúc, rồi gật đầu:
"Ừm. Anh ấy nói em không thuần khiết, không ấm áp."

Quyền Tự nhướng mày, không nhịn được nhìn cô một cái.

Cô đâu phải loại người hay đi mách lẻo.

Bình thường ai khiến cô không thoải mái, cô sẽ tự phản bác lại, chẳng cần biết đối phương là ai.

Lần này bị anh cả nói đến mức tổn thương rồi?

Quyền Tự không nhịn được, ghé sát tai Nam Tinh hôn một cái, nhẹ giọng an ủi:
"Tiểu Hoa là người thuần khiết nhất, ấm áp nhất, cũng tốt nhất."

"Thật sao?"

Quyền Tự đáp khẽ:
"Thật."

Nam Tinh được anh ôm trong lòng, im lặng một lát, rồi nói:
"Em có lẽ, không phải người như vậy."

Lời vừa dứt, giọng nói khàn khàn của Quyền Tự đã vang lên:
"Em chính là."

Giọng nói ấy mang theo sự chắc chắn và yêu chiều.

Sau khi dỗ Nam Tinh ngủ, Quyền Tự quay người gọi điện cho Quyền Nhung.

Lúc đó là năm giờ sáng.

Quyền Nhung nhận được cuộc gọi từ Quyền Tự.

Từ khi sinh ra đến giờ, số lần Quyền Tự gọi cho Quyền Nhung chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Cuộc gọi bất ngờ này khiến Quyền Nhung ngạc nhiên.

Điện thoại được kết nối, anh ta liền nghe thấy giọng khàn khàn của Quyền Tự:
"Anh cả tìm cô ấy à?"

Quyền Nhung im lặng.

Bởi sự yên lặng kéo dài, Quyền Tự lại nói tiếp:
"Cô ấy tính tình mềm mỏng, anh đừng bắt nạt cô ấy."

Lời này khiến Quyền Nhung lại rơi vào im lặng.

Một lúc lâu sau, Quyền Nhung lên tiếng:
"Chú nói Nam Tinh tính tình mềm mỏng?"

Nếu cô gái ấy mà là người mềm mỏng, thì trên đời này còn ai cứng rắn nữa?

Ban đầu anh ta tưởng Quyền Tự biết chuyện Nam Tinh sắp rời đi, không ngờ, anh lại gọi để bênh vực cô.

Nhưng nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra sau hai ngày nữa, Quyền Nhung không so đo với Quyền Tự.

Anh ta đáp:
"Biết rồi."

Lời vừa dứt, điện thoại bị ngắt.

Sáng hôm sau

Nam Tinh tỉnh dậy, phát hiện những vết thương nhỏ trên người đã được bôi thuốc lần nữa.

Cô ngồi dậy, tìm quanh mà không thấy Quyền Tự.

Từ trên lầu đi xuống, cô thấy anh đang ngồi trong phòng khách.

Trước mặt anh là mấy viên thuốc.

Bạch Vũ giải thích:
"Thiếu gia, đây đều là thuốc trị dị ứng của ngài. Ngoài thuốc bôi ngoài da, những viên này cũng phải uống."

Quyền Tự không hề động đậy.

Nam Tinh bước từ góc cầu thang ra, ánh mắt lập tức chú ý đến những vết mẩn đỏ dị ứng trên tay anh.

Cánh tay này quả là tai nạn nối tiếp tai nạn.

Ban đầu là cổ tay bị sưng đỏ, sau đó đến mu bàn tay lại nổi lên những vết đỏ.

Nhìn qua thôi cũng thấy thảm thương.

Nam Tinh cầm lấy lọ thuốc mỡ bên cạnh, thành thạo bôi thuốc cho anh.

Sau đó, cô đẩy ly nước trước mặt anh, ra hiệu anh uống thuốc.

Quyền Tự giọng trầm thấp:
"Tiểu Hoa trông có vẻ ngủ rất ngon."

Nam Tinh chớp mắt, nhìn anh.

Dù nói lời dễ nghe đến đâu, cũng không thể không uống thuốc.

Cuối cùng, Quyền Tự nâng tay cầm ly nước lên, chậm rãi uống thuốc.

Lúc này, ánh mắt Nam Tinh bị thu hút bởi chiếc vòng trên tay phải của anh.

Quyền Tự xưa nay cô chưa từng thấy đeo món trang sức nào.

Đó là một sợi dây bạc, tựa như những dây leo uốn lượn, xen giữa là vài bông hoa nhỏ được điểm xuyết.

Lá trên dây leo che lấp những bông hoa ấy, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy qua những kẽ hở.

Sợi dây này rất hợp với anh, tôn lên vẻ tao nhã và lãnh đạm của anh.

Quyền Tự thấy ánh mắt Nam Tinh nhìn chăm chú, anh giơ tay, kéo lấy tay cô.

Anh từ tốn:
"Đẹp không?"

Nam Tinh cúi đầu, sờ vào chiếc dây chuyền hình bông hoa trên cổ mình.

"Chiếc này của anh với chiếc của em..."

Quyền Tự không giấu giếm:
"Là một cặp."

Trông anh có vẻ rất vui.

Bạch Vũ đứng bên lặng lẽ quan sát.

Thiếu gia vì muốn cùng Nam Tinh tiểu thư đeo đồ đôi mà chẳng ít lần khổ công.

Khi nghệ nhân nổi tiếng làm xong món "Gai và Hoa" này đã tuyên bố giải nghệ.

Thiếu gia vẫn ép ông ấy làm thêm một chiếc vòng tay, đặc biệt để đồng bộ với chiếc dây chuyền của Nam Tinh tiểu thư.

Đặc biệt là, thiếu gia từ trước đến giờ không bao giờ đeo bất kỳ món trang sức nào.

Trong mắt thiếu gia, những thứ này đều thừa thãi và phiền phức.

Nhưng giờ đây, không hề thấy anh tỏ ra khó chịu chút nào.

Nam Tinh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, rất nghiêm túc gật đầu:
"Đẹp."

Cô nói, thuận tay đẩy những viên thuốc trước mặt Quyền Tự về phía anh.

Hành động này liên kết lại, trông chẳng khác nào vì muốn anh uống thuốc mà khen ngợi anh.

Chờ anh uống xong thuốc, Bạch Vũ mới lên tiếng:
“Thiếu gia, ngày mai lão gia mừng thọ, bảo ngài đưa Nam Tinh tiểu thư đến tham dự.”

Từ sau lần sinh nhật của Quyền Tự, Nam Tinh chưa từng đến nhà cũ nữa.

Đương nhiên, cô cũng chưa gặp lão gia tử.

Lão gia tử luôn mong nhớ được gặp Nam Tinh, nhưng lần trước sinh nhật Quyền Tự xảy ra chuyện lớn như vậy, phần lớn là lỗi của ông.

Có chút áy náy, lại không tìm được lý do thích hợp để gặp.

Cuối cùng, đến ngày ông cụ mừng thọ, lý do cũng đã có.

Động tác ăn bánh mì của Nam Tinh khựng lại.

Ngày mai sao?

Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ trong phòng khách, rồi nói:
“Tối nay đi với em đến một nơi nhé.”

Quyền Tự liếc nhìn Nam Tinh:
“Tiểu Hoa, biểu cảm này giống như em đang giấu anh chuyện gì.”

Nam Tinh cắn bánh mì.

Rõ ràng cô chẳng hề biểu hiện gì trên mặt.

Nhưng anh lại cảm nhận được cảm xúc dao động của cô.

Nam Tinh nhanh chóng nhét nốt miếng bánh mì vào miệng, đứng dậy.

Quyền Tự liền nắm lấy cánh tay cô, ngăn cô lại, nụ cười trên môi anh nhạt đi chút ít.
“Tiểu Hoa.”

Giọng nói ấy mang đầy hàm ý.

Nam Tinh chớp mắt:
“Buổi sáng em có chút việc cần xử lý.”

Nói xong, cô ghé sát vào anh, hôn lên má anh một cái.
“Món quà đó chỉ có thể xem được vào buổi tối, hơn nữa hơi khó chuẩn bị. Em cần kiểm tra lại một chút.”

Không rõ là vì nụ hôn này hiệu quả hơn, hay lời giải thích của cô hiệu quả hơn.

Quyền Tự nhướng mày, thật sự buông tay, để cô rời đi.

Nam Tinh bắt xe đến phòng thí nghiệm của giáo sư Miêu Kình.

Khi cô đến, giáo sư Miêu Kình đang thu dọn đồ đạc, trông có vẻ chuẩn bị rời đi.

Giáo sư Miêu Kình đưa hai chiếc lọ nhỏ cho Nam Tinh.

Ông nói:
“Đây là thứ cháu cần.

Lọ đen là để cháu uống, khi chuẩn bị xuất phát thì uống, mười mấy tiếng sau, khi đến Mỹ có thể lập tức bắt đầu thí nghiệm.

Lọ trắng là dành cho Quyền Tự, thuốc có tác dụng trong năm phút.”

Nói đến đây, Miêu Kình giải thích:
“Đội ngũ của tôi đã không ngủ nghỉ để điều chế riêng cho cậu ta, chắc chắn không gây hại, nhưng khả năng phát tác chỉ khoảng bảy mươi phần trăm.”

Dù sao thể trạng của Quyền Tự khác người bình thường, lại miễn dịch với hầu hết các loại thuốc.

Đạt được khả năng thành công cao như vậy đã là rất xuất sắc rồi.

Nam Tinh nhìn chăm chú vào chiếc lọ nhỏ một lúc, hỏi:
“Không phải 100% sao?”

Miêu Kình lắc đầu:
“Không có thí nghiệm nào chắc chắn 100% cả.”

Nhất là với trường hợp của Quyền Tự.

Nam Tinh cất hai chiếc lọ, không nói gì thêm, nhanh chóng rời đi.

Chạng vạng.

Quyền Nhung xuất hiện trong văn phòng của Quyền Tự.

Trợ lý đẩy xe lăn của Quyền Nhung vào trong.

Bình Luận (0)
Comment