Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu

Chương 276

Kết quả là trên hành lang dài, cô đụng trúng một người.

“Á!”

Nam Tinh ôm lấy bụng, sắc mặt tái nhợt.

Cô cúi đầu, kéo thấp vành mũ, khẽ nói:

“Xin lỗi.”

Người đối diện có chút ngạc nhiên:

“Nam Tinh? Sao cô lại ở đây?”

Nam Tinh ngẩng lên nhìn thoáng qua.

Liễu Huyên Nhu mặc một chiếc váy đen, trông như đến để hẹn hò.

Cô không nói gì, quay đầu bước vào thang máy.

Nam Tinh xuất hiện trên tầng thượng như đã hẹn.

Sắc mặt cô nhợt nhạt, trên trán rịn mồ hôi.

Cô lên chiếc trực thăng, chẳng mấy chốc đã bất tỉnh.

Trực thăng nhanh chóng cất cánh rời khỏi khách sạn, biến mất trong bóng đêm.

Liễu Huyên Nhu vốn dĩ hôm nay đến để thử vai.

Nhưng bất ngờ gặp Nam Tinh, cảm thấy dáng vẻ của cô có gì đó không ổn.

Nghĩ đến cảnh nhìn thấy Bạch Vũ dưới sảnh khách sạn.

Bạch Vũ thường chỉ đi theo Quyền thiếu gia.

Chẳng lẽ Quyền thiếu gia cãi nhau với Nam Tinh?

Cô ta suy nghĩ một lúc, quyết định xuống tầng tìm Bạch Vũ báo tin.

Bạch Vũ vừa nghe Liễu Huyên Nhu nói, lập tức nhận ra có điều không ổn.

Bởi anh ta không thấy Nam Tinh đi xuống từ cầu thang.

Ngay lập tức, anh ta lên thang máy đến tầng cao nhất của khách sạn.

Liễu Huyên Nhu cũng nhận ra có vấn đề, cô ta chạy nhanh theo sau.

Cả hai bước vào căn phòng.

Khi cửa phòng được đẩy ra, những bông hồng tỏa sáng lấp lánh ánh xanh lơ lửng giữa không trung bên cạnh giường.

Liễu Huyên Nhu sững sờ.

Bạch Vũ lập tức bước lên:

“Thiếu gia? Thiếu gia!”

Nhìn thấy Quyền Tự bất tỉnh trên giường, anh ta vội vàng gọi điện thoại. Quyền Tự được đưa đến bệnh viện trong đêm.

Hôm đó là ngày mừng thọ của lão gia tử nhà họ Quyền.

Lẽ ra đó là một buổi lễ tưng bừng, khách khứa đến chúc mừng đông đảo.

Nhưng sáng sớm, một tin tức chấn động lan truyền.

Lão gia tử nhà họ Quyền hủy bỏ buổi mừng thọ.

Nghe nói Nhị thiếu gia nhà họ Quyền đã nhập viện vào khu chăm sóc đặc biệt từ đêm qua, đến sáng vẫn chưa tỉnh lại.

Tin tức gây xôn xao dư luận.

Lão gia tử lo lắng đến mức suýt nữa lên cơn đau tim phải nhập viện.

Không lâu sau, một tin đồn nhỏ lan ra.

Nghe nói Nhị thiếu gia yếu đuối nhà họ Quyền đột nhiên phải vào khu chăm sóc đặc biệt là do bị một người phụ nữ hạ thuốc.

Tin đồn này khiến dư luận bàn tán sôi nổi.

Bên cạnh Nhị thiếu gia luôn có vệ sĩ bảo vệ nghiêm ngặt, làm sao có thể bị hạ thuốc?

Người phụ nữ đó là ai mà có thể làm được chuyện như vậy?

Trong khi mọi người vẫn còn xì xào bàn tán, nhà họ Quyền không hề tiết lộ thêm bất kỳ thông tin nào.

Thậm chí không ai biết Nhị thiếu gia kia còn sống hay đã chết.

Trong phòng chăm sóc đặc biệt.

“Khụ.”

Một ngụm máu từ miệng Quyền Tự phun ra.

Anh dùng một tay chống bên mép giường, gân xanh nổi lên, đôi mắt đỏ ngầu chưa hề dịu lại.

Tiếng bíp bíp của các thiết bị y tế xung quanh liên tục vang lên.

Bác sĩ đứng bên cau mày, nghiêm giọng nói:

“Quyền tiên sinh, hiện tại nhịp tim của ngài không ổn định, tốt nhất ngài nên bình tĩnh lại. Nếu tiếp tục thế này, cơ thể ngài sẽ tệ hơn nữa.”

Quyền Tự nâng tay, lau đi vệt máu nơi khóe miệng, ánh mắt lướt ra phía cửa sổ kính.

Qua lớp kính trong suốt, anh nhìn thấy rõ bên ngoài.

Người anh muốn tìm không ở đó.

Đúng vậy, không phải là mơ.

Mi mắt anh khẽ hạ xuống, hàng lông mi đen dài rung nhẹ, che đi sự u ám và tàn nhẫn trong ánh mắt.

Không lâu sau, Bạch Vũ mặc đồ bảo hộ bước vào.

“Thiếu gia, Chủ tịch Quyền gọi điện báo rằng Giáo sư Miêu Kình đã tìm được cách chữa trị cho ngài.”

Nói xong, giọng anh ta có chút do dự.

Thiếu gia lúc này chắc đang tìm Nam Tinh tiểu thư.

Quả nhiên, lời vừa dứt, Quyền Tự im lặng rất lâu.

Mãi đến khi anh cất giọng khàn khàn:

“Cô ấy đâu?”

Bạch Vũ cúi đầu:

“Thuộc hạ đã kiểm tra toàn bộ camera khách sạn, không có bất kỳ cảnh quay nào cho thấy Nam Tinh tiểu thư rời khỏi.

Nam Tinh tiểu thư rất giỏi về công nghệ, có lẽ cô ấy đã xóa tất cả các đoạn ghi hình.”

Quyền Tự đưa tay vuốt nhẹ chiếc vòng bạc trên cổ tay.

Bạch Vũ đặt một chiếc nhẫn bạc quấn dây leo lên bàn:

“Thiếu gia, đây là thứ tìm thấy trong phòng.”

Chiếc nhẫn này vốn là món quà Quyền Tự tặng Nam Tinh.

Giờ đây, cô lại để nó ở lại khách sạn.

Quyền Tự liếc nhìn chiếc nhẫn, sự hung hăng trong ánh mắt càng đậm.

Nhưng anh không nói gì thêm, chỉ cúi đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Thoáng chốc, ba ngày đã trôi qua.

Quyền Tự ở trong phòng chăm sóc đặc biệt suốt ba ngày.

Trên mu bàn tay đang truyền dịch.

Sắc mặt cực kỳ kém, trắng bệch đến dọa người.

Hôm đó, Quyền Nhung đến.

Ngồi trên xe lăn, xuất hiện trước mặt Quyền Tự.

Ánh mắt lạnh lùng, băng giá nhìn anh.

"Chỉ là một người phụ nữ, cậu nhìn lại bản thân mình đi, đã thành ra cái bộ dạng gì rồi."

Quyền Tự khẽ động đôi mắt.

Rất lâu sau, giọng nói khàn khàn của anh vang lên:

"Bệnh của em có thể khỏi không?"

Quyền Nhung ngây người.

Đây là lần đầu tiên, Quyền Tự chủ động hỏi về chuyện này.

Quan t@m đến việc bệnh tình của mình có thể chữa khỏi hay không.

Quyền Nhung siết chặt chuỗi tràng hạt gỗ tử đàn trong tay.

"Theo nghiên cứu mới nhất của giáo sư Miêu Kình, chỉ cần cậu hợp tác nghiêm túc, khả năng khỏi bệnh là rất lớn."

Quyền Tự chống tay lên bàn, đáp một tiếng:

"Được."

Quyền Nhung lại ngỡ ngàng.

"Cậu đồng ý hợp tác?"

Quyền Tự nắm chặt chiếc nhẫn trên bàn, các khớp ngón tay trắng bệch, đôi môi tái nhợt nhếch lên một đường cong rất mờ nhạt, nhưng trong ánh mắt lại không hề giảm đi vẻ sắc lạnh, thậm chí còn nặng nề hơn.

"Người bệnh chữa bệnh, là điều hiển nhiên."

Giọng anh nhẹ bẫng, như thì thầm tự nói với chính mình.

Ba tháng trôi qua.

Trong phòng thí nghiệm của Miêu Kình, những tiếng hét đau đớn vang lên.

Chỉ ba tháng, Quyền Tự gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.

Hốc mắt trũng sâu, ngay cả bộ quần áo bệnh nhân nhỏ nhất mặc trên người anh cũng trở nên rộng thùng thình.

Tay chân anh bị trói chặt trên bàn mổ bằng dây đặc chế.

Dù đã tiều tụy đến mức này, nhưng vẻ âm trầm trong ánh mắt anh càng nồng đậm hơn.

Miêu Kình mặc đồ bảo hộ, ra hiệu cho trợ lý bên cạnh.

"Tiêm đi."

"Vâng, giáo sư."

Một chiếc kim tiêm to xuất hiện trước mặt Quyền Tự, bên trong là chất lỏng đục màu trắng sữa. Ngay giây sau, nó được tiêm vào cơ thể Quyền Tự.

Vài phút sau, trong phòng thí nghiệm lại vang lên những tiếng r3n rỉ đau đớn.

Chỉ là không lâu sau, âm thanh ấy biến mất.

Miêu Kình bước ra khỏi phòng thí nghiệm, lau mồ hôi trên trán.

Quyền Nhung xuất hiện trong phòng khách.

"Giáo sư Miêu, thế nào rồi?"

Miêu Kình tháo khẩu trang.

"Liệu trình đầu tiên là khó khăn nhất, cơ thể cạn kiệt sức lực. Xem ý chí của cậu ta có chịu đựng được không.

Nếu chịu đựng được, những liệu trình sau sẽ dễ dàng hơn.

Còn nếu không..."

Miêu Kình thở dài.

"Liệu pháp điều trị này, chẳng khác gì để cậu ta chịu lại một lần đau khổ như trước kia."

Quyền Nhung siết chặt chuỗi tràng hạt gỗ tử đàn trong tay.

Rất lâu sau, Quyền Nhung buông một câu:

"Phiền giáo sư Miêu rồi."

"Không có gì, không có gì.

Nói đến cảm ơn, cậu nên cảm ơn Nam Tinh thì đúng hơn."

Nghe đến đây, nghĩ tới tình hình bên M quốc của Nam Tinh, Miêu Kình không khỏi cảm thán.

"Sau khi tôi và vài nhà nghiên cứu về gen thảo luận, chỉ có cách tiêm loại thuốc đặc chế này vào cơ thể Nam Tinh, từ đó cơ thể cô ấy sẽ hình thành kháng thể đầu tiên. Sau khi rút kháng thể ra, trải qua tinh chế, kết hợp kỹ thuật, tiêm vào cơ thể Quyền Tự, khả năng chữa khỏi bệnh là cao nhất.

Nhưng loại thuốc này khi tiêm vào cơ thể Nam Tinh sẽ tấn công cơ thể cô ấy, phá hủy hệ miễn dịch của cô ấy."

Bình Luận (0)
Comment