Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu

Chương 280

"Em vẫn còn một số chuyện chưa giải quyết xong."

Nam Tình nhướng mày:
"Quyền Tự?"

Nam Tinh gật đầu:
"Ừ."

Nói rồi, cô uống cạn nước trong cốc, đặt sang một bên.

Nam Tình ghé sát vào Nam Tinh:
"Hai người cãi nhau à?"

Nam Tinh lắc đầu, nắm chặt tay:
"Anh ấy giận em. Giận vì em bỏ thuốc anh ấy, rồi biến mất lâu như vậy."

Nam Tình nhướng mày, im lặng.

Bỏ thuốc người ta, lại còn mất tích?

Cô nhìn em gái mình.

Đáng đời.

Đổi lại là ai mà chẳng giận?

Nam Tình vuốt nhẹ mái tóc:
"Bảo sao anh ta lại giận đến thế."

Nam Tinh rầu rĩ cúi đầu.
"Em vẫn chưa nghĩ ra cách nào tốt để giải quyết chuyện này."

Ngay từ lúc gặp lại, cô đã biết anh rất giận mình.

Thái độ ấy, chắc không dễ nguôi ngoai trong chốc lát.

Nghĩ vậy, Nam Tinh kéo thấp vành mũ, trông càng ủ rũ hơn.

Nam Tình bật cười:
"Em vừa xuất hiện, ánh mắt anh ta đã không rời khỏi em. Người đàn ông như thế chẳng lẽ không xử lý được?"

Nam Tinh chớp mắt, dáng vẻ như đang nghiêm túc lắng nghe chỉ bảo.

Nam Tình ghé sát vào Nam Tinh, hiến kế:
"Tặng quà nhỏ, xin lỗi, dỗ dành vài câu là được thôi."

Nam Tình nghĩ ngợi rồi nói thêm:
"Nếu không ổn, thì kéo anh ta lên giường, ngủ một đêm. Nếu cách này cũng không được... thì đổi người khác đi."

Nam Tinh nghe xong, hỏi:
"Hiệu quả không?"

"Còn tùy người."

"Khi anh rể giận, chị cũng làm vậy để dỗ anh ấy à?"

Nam Tình lắc đầu:
"Không, chị là người được dỗ."

Nam Tinh im lặng.

Trong khách sạn, những nhân vật nổi tiếng, giới thượng lưu qua lại không ngớt.

Mọi người đều nhận ra người phụ nữ đội mũ lưỡi trai xuất hiện đột ngột kia chính là Nam Tinh.

Một số người phản ứng nhanh đã bắt đầu bước tới mời rượu.

Tình hình nhà họ Nam vốn phức tạp.

Những ai đến đây cơ bản đều biết tập đoàn Nam Thị do hai chị em Nam Tình, Nam Tinh điều hành.

Dù sao, biến động của tập đoàn Nam Thị cách đây một năm rưỡi cũng từng làm xôn xao dư luận.

Mọi người đều biết hai chị em này không hòa hợp với ba mình.

So với Nam Kiến Quốc, hai chị em họ càng đáng để kết thân hơn.

Những người tới mời rượu, Nam Tinh cúi đầu kéo thấp vành mũ, phớt lờ tất cả.

Nam Tình đứng dậy, nhẹ nhàng ứng phó với đám đông.

Trong lúc giao tiếp, Nam Tinh đột nhiên lên tiếng:
"Chị, còn kẹo không?"

Nam Tình uống một ngụm rượu vang, hỏi:
"Kẹo? Em lấy làm gì?"

Nam Tinh không trả lời, chỉ nhìn cô.

Năm phút sau.

Nam Tinh cầm một hộp kẹo, đi dọc hành lang khách sạn ra ngoài.

Từ xa, cô nghe thấy tiếng Bạch Vũ gọi:
"Nam Tinh tiểu thư."

Cô dừng bước, quay đầu lại.

Bạch Vũ đứng ở góc hành lang, khuôn mặt ôn hòa tiến tới gần.

Anh ta mỉm cười nói:
"Nam Tinh tiểu thư định đi sao?"

Bạch Vũ không nhắc gì đến chuyện cô đột nhiên rời đi rồi lại xuất hiện.

Vẫn như trước, chỉ đơn giản chào hỏi.

Nam Tinh nắm chặt hộp kẹo trong tay, rồi đưa nó cho Bạch Vũ.
"Anh đưa cái này cho anh ấy."

"Thiếu gia vẫn đang ở bãi đỗ xe tầng hầm, Nam Tinh tiểu thư không tự mình đưa sao?"

Nam Tinh ngẩn ra, hỏi:
"Anh ấy đang làm gì?"

Bạch Vũ cười đáp:
"Công ty có việc đột xuất cần thiếu gia xử lý."

Nam Tinh chớp mắt, nắm chặt hộp kẹo, thoáng chần chừ.

Có lẽ anh không muốn gặp cô.

Lúc nãy khi rời đi, anh rất giận.

Bạch Vũ ôn tồn nói:
"Nam Tinh tiểu thư, mời ngài đi bên này."

Nói rồi, anh ta làm động tác mời, dẫn cô tới bãi đỗ xe tầng hầm.

Dưới ánh đèn vàng mờ, Quyền Tự ngồi trong một chiếc xe thương vụ, cửa xe khép hờ, đang họp trực tuyến.

Bên cạnh, vệ sĩ cầm một chiếc máy tính bảng đứng canh.

Anh khẽ cụp mắt, dáng vẻ vừa cao quý vừa lười nhác tựa vào ghế.

Tai đeo tai nghe, người trong video đang nói gì đó.

Nam Tinh nhìn thấy anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Thấy anh đang họp, cô dừng bước, không tiến tới nữa.

Bạch Vũ nhẹ giọng:
"Nam Tinh tiểu thư, ngài qua đi."

Nam Tinh lắc đầu:
"Không sao, đợi chút đi."

Cô cúi đầu, nghịch hộp kẹo trong tay.

Chủ yếu là cô chưa nghĩ ra nên nói gì.

Đang chờ, cô bỗng nghe một giọng nói vui vẻ vang lên:
"Ồ? Thật sự ở đây này!"

Tiếng nói vừa dứt, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa từ xa chạy tới.

Cô gái đi đôi giày vải, đội chiếc mũ lưỡi trai trắng.

Cả người toát lên sức sống mãnh liệt, vừa nhìn đã thấy đầy sức trẻ.

Cô nhanh chóng chạy tới trước xe, vệ sĩ lập tức chặn lại.

Cô gái kia giơ tay chào Quyền Tự qua vệ sĩ.

Cô gái chặn mất tầm nhìn của Nam Tinh, cô không thể thấy vẻ mặt của Quyền Tự.

Nam Tinh chăm chú nhìn cô gái một lúc, rồi hỏi Bạch Vũ:
"Cô ấy là ai?"

"Đó là Quyền San, nếu tính kỹ thì ông nội cô ấy có chút họ hàng với lão gia tử nhà họ Quyền."

Những mối quan hệ họ hàng trong đại gia tộc, kéo dài mãi không hết.

Đi theo Quyền San còn có vài cậu trai cô gái, vừa nhìn đã biết là thiếu gia, tiểu thư nhà giàu.

Một nhóm người đứng đó, từ xa nhìn vào trong xe.

Hình như ai cũng muốn tới bắt chuyện với Quyền Tự.

Quyền San cầm trong tay một hộp kẹo, y hệt hộp kẹo Nam Tinh đang cầm.

Cô ấy tươi cười, đưa hộp kẹo qua.

Nam Tinh và Bạch Vũ đứng cách đó không xa.

Trong nhóm có một cô gái nhanh mắt nhìn thấy Nam Tinh, thấp giọng nói:
"Ơ, hộp kẹo cô gái kia cầm có phải giống hộp của Quyền San không?"

"Không đâu? Cũng cầm kẹo tới lấy lòng Quyền tiên sinh à?"

"Ha, Quyền tiên sinh thích loại kẹo này, cả đế đô đều biết rồi còn gì."

Mấy thiếu gia, tiểu thư nhà giàu thản nhiên coi Nam Tinh là một người phụ nữ tìm cách bám vào Quyền Tự.

Có người chậc một tiếng:
"Ai bảo Quyền tiên sinh quá kín tiếng, ngoài sở thích này ra, chẳng ai biết thêm gì cả."

"Nhưng mấy cô này cũng không nghĩ thử xem, nhà họ Quyền tiền bạc ngập trời, thiếu gì mấy cái kẹo này?"

Nam Tinh cúi đầu nhìn hộp kẹo trong tay, loay hoay một lát.

Cũng đúng.

Anh ấy chẳng thiếu thứ gì.

Nghĩ vậy, cô ngẩng đầu, nhìn về phía Quyền Tự.

Không biết từ lúc nào, anh đã ngước mắt lên, đôi mắt xám nhạt đang nhìn cô chằm chằm.

Gương mặt đẹp trai ấy không có biểu cảm gì, nhưng sát khí nơi khóe mắt, đầu mày vẫn chưa tan.

Nam Tinh siết chặt hộp kẹo trong tay.

Anh có vẻ, thật sự không muốn gặp cô.

Cô không nói gì, kéo thấp vành mũ.

Quay sang nói với Bạch Vũ:
"Tôi đi trước đây."

Bạch Vũ ngạc nhiên.
"Nam Tinh tiểu thư, chẳng phải cô đến để tặng kẹo cho thiếu gia sao?"

Nam Tinh lắc đầu:
"Tôi quên mất, loại kẹo này đã được sản xuất đại trà rồi."

Bất cứ lúc nào anh ấy cũng có thể ăn, đâu cần hộp này của cô.

Và cũng không thể dùng nó để làm anh nguôi giận.

Nói xong, cô quay đi, không ngoảnh lại, rời khỏi.

Đứng bên cạnh thang máy, cô lắc lắc tay trái, giữa đôi mày là vẻ mệt mỏi.

Cô năm nay, hai mươi tuổi.

Chỉ qua một năm rưỡi, thể lực lại giống như đã bốn mươi.

Chậc.

Bên cạnh chiếc xe thương vụ, Quyền San nuốt nước bọt, cầm hộp kẹo trong tay run run.

"Quyền... Quyền ca."

Bình Luận (0)
Comment