“Ưm…”
Cửa phòng đóng chặt, anh áp người lên.
Đè cô lên cửa rồi hôn sâu, hai người áp sát vào nhau.
Lúc đầu, Nam Tinh còn ngoan ngoãn, mặc anh hôn.
Nhưng rất nhanh, cô chợt nghĩ ra điều gì đó, đưa tay giãy giụa, đẩy anh ra.
Anh uống rượu rồi, còn cơ thể cô lúc này lại dị ứng với cồn.
Nhưng mỗi lần cô giãy giụa, thứ cô nhận được chỉ là sự kiềm chế càng thêm mạnh mẽ của anh.
Trong căn phòng mờ tối, anh cúi người li3m nhẹ đôi môi đỏ mọng của cô.
Giọng nói trầm khàn:
“Sao vậy? Không vui à?”
Nam Tinh nghe ra ẩn ý trong lời anh.
Mặt đỏ bừng, thở hổn hển nhìn anh:
“Em, em…”
Chưa nói xong, liền nghe thấy giọng khàn khàn mang theo ý cười của Quyền Tự:
“Trước tiên mua quà cho tôi, dỗ dành một chút. Nếu dỗ không xong thì ngủ một giấc, nếu vẫn không được thì đổi một người đàn ông khác. Nam Tinh tiểu thư, bước thứ hai còn chưa xong mà đã không định tiếp tục rồi sao?”
Khi nói, anh bóp cằm cô, cúi đầu, lại hôn lên đôi môi của cô.
Nam Tinh nghe lời anh vừa trêu đùa vừa nghiêm túc, sững sờ.
Đợi đến khi anh hôn đủ, buông cô ra.
Lúc này cô mới mở miệng:
“Anh nghe được cuộc nói chuyện của em và chị cả rồi à?”
Quyền Tự cúi mắt, đôi mắt nửa khép nửa mở nhìn cô.
Anh đưa tay, chạm vào nút áo ở eo cô, đôi mắt xám nhạt phủ một tầng cảm xúc khó hiểu.
“Lên giường với tôi xem có dỗ được tôi không? Nếu không dỗ được thì có thể đá tôi, đổi một người đàn ông khác tin vào chiêu này của em.”
Giọng điệu nhẹ nhàng như thủ thỉ, nhưng lời nói lại sắc bén vô cùng.
Nam Tinh kéo chặt quần áo của mình:
“Em không có.”
Quyền Tự nắm cằm cô, ép cô ngẩng đầu nhìn mình:
“Không có cái gì? Không định lên giường với tôi, hay không định đổi đàn ông?”
Giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa sự ép buộc.
Như thể nhất định phải khiến cô nói ra một lựa chọn.
Nam Tinh mím môi, có chút khó chịu.
Anh sao lại như thế này.
Cô cúi đầu, chỉnh lại quần áo hơi xộc xệch, im lặng không nói gì.
Trong căn phòng tối mờ, bầu không khí mờ ám đột nhiên biến mất.
Rất lâu sau, Nam Tinh mới chậm rãi lên tiếng:
“Em không định đổi người đàn ông nào cả.”
Quyền Tự sững sờ.
Tưởng rằng đã dồn ép cô đến mức không còn lời nào để nói.
Không ngờ cô vẫn trả lời.
Anh có thể cảm nhận được sự mất tự nhiên của cô.
Không định đổi người đàn ông khác, tức là ngầm đồng ý sẽ lên giường với anh.
Cô xấu hổ đến mức toàn thân đều nóng lên.
Anh nhìn cô, trong bóng tối, nhìn thấy mái tóc xoăn nhẹ hơi rối xõa sang hai bên, đầu cúi thấp, có chút ủ rũ.
Cơn giận trong lòng anh dần tan biến.
Đầu gỗ này, đúng là khiến anh phải khuất phục.
Anh cúi đầu, hôn nhẹ lên trán cô, giọng nói bình thản không rõ vui buồn:
“Đã tự dâng đến cửa rồi.”
Nói xong, anh bế cô lên, đi về phía giường.
Đêm khuya, trong phòng quần áo vương vãi khắp nơi.
Trưa hôm sau.
Nam Tinh cuối cùng cũng tỉnh lại từ giấc ngủ sâu.
Khi cô tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn ai.
Cô chống tay ngồi dậy, khựng lại một chút, rồi lặng lẽ ôm lấy eo mình.
Ba giây sau, cô lại nằm xuống giường.
Nghỉ ngơi một lúc, cuối cùng cô mới ngồi dậy.
Thay quần áo, bước vào phòng tắm.
Nhìn vào gương.
Ngoài những dấu hôn chằng chịt, toàn thân cô đều mang một sắc đỏ ửng như một quả táo chín.
Cô bị dị ứng cồn.
Ở phòng thí nghiệm tại nước M, hệ miễn dịch của cô liên tục bị phá hủy rồi tái tạo, khiến cơ thể gặp phải một số vấn đề nhỏ.
Có những điều tốt, cũng có những điều không tốt.
Ví dụ như sức bùng nổ và khả năng tấn công của cô mạnh hơn.
Còn những điều không tốt, như dị ứng cồn, sợ nóng sợ lạnh, và rất dễ mệt mỏi.
Theo lời giáo sư, những khiếm khuyết này không quá nghiêm trọng, hệ miễn dịch của cô vẫn đang phục hồi, khoảng một năm rưỡi nữa sẽ trở lại bình thường.
Trong thời gian này, phải uống nhiều nước.
Cô nhìn mình trong gương.
Gương mặt đầy xuân ý không xua đi được, cộng thêm đôi má vì dị ứng mà đỏ bừng.
Cô đội mũ kéo thấp xuống.
Thế này thì làm sao gặp người khác được?
Cô bước ra khỏi phòng, tiện tay đeo khẩu trang.
Vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Trịnh Vinh và Tống An An.
Tống An An nãi thanh nãi khí gọi:
“Tinh Tinh!”
Vừa nói, cậu bé chạy lon ton đến ôm lấy chân Nam Tinh.
Trịnh Vinh cũng bước tới, lên tiếng:
“Tiền bối, cô tỉnh rồi.”
Nói xong, Trịnh Vinh ho nhẹ một tiếng, ánh mắt hơi ngượng ngùng nhìn sang bên cạnh.
Anh ta nhẹ giọng hỏi:
“Chị và Tự ca hòa thuận lại rồi à?”
Nam Tinh cũng không chắc:
“Chắc vậy.”
Chắc là hòa thuận rồi nhỉ?
Hôm qua anh ấy "hành hạ" cô vui vẻ như thế mà.
Nam Tinh hỏi lại:
“Sao cậu ở đây?”
Trịnh Vinh vội vàng giải thích:
“Sáng nay, Tự ca bảo tôi đến đây đợi cô. Nói cô tối qua không ngủ, sáng dậy muộn, dặn tôi đừng làm ồn.”
Nam Tinh lặng lẽ kéo vành mũ xuống.
Rất nhanh, Trịnh Vinh lại nói:
“Tự ca đang họp trong phòng bên cạnh, tiền bối muốn qua tìm anh ấy không?”
Nam Tinh lắc đầu:
“Tôi ăn chút gì đã.”
Từ sau khi ở phòng thí nghiệm nước M, cô rất dễ đói và cũng rất dễ mệt.
Đói một chút là không còn sức lực gì nữa.
Trịnh Vinh làm "tiểu đệ" rất chu đáo, lập tức nói:
“Tiền bối, bữa sáng kiêm trưa của cô ở bên này.”
Anh ta chỉ vào bàn ăn ở góc khuất.
Trên bàn bày biện thức ăn tinh tế, được đậy bằng lồ ng kính.
Nam Tinh không nhịn được liếc nhìn Trịnh Vinh vài lần.
Quan hệ của anh ta và Quyền Tự khi nào lại tốt thế này?
Nghĩ vậy, cô ngồi xuống bên cạnh bàn ăn.
Mở lồ ng kính ra, cô cầm hai miếng bánh mì ăn trước.
Vừa ăn một miếng liền biết, đây là đồ do nhà họ Quyền sản xuất.
Trịnh Vinh và Tống An An cũng ngồi xuống.
Ánh mắt Trịnh Vinh cứ đảo qua đảo lại trên đ ĩa thức ăn, vừa ngồi xuống đã không chờ nổi mà xiên một miếng thịt ăn.
Vừa ăn vừa than thở:
“Đây là đồ Tự ca ăn mỗi ngày sao? Thế mà ngày nào cũng chê bai?”
Đang ăn, bỗng nghe thấy giọng nói dịu dàng truyền đến từ góc khuất:
“Bác gái, sao hôm nay bác lại đến thăm thiếu gia vậy?”
Nam Tinh vừa nghe thấy động tĩnh, tay đang ăn chợt khựng lại.
Là Liễu Huyên Nhu.
Ngay sau đó, cô nhìn thấy hai người đang đi tới từ xa.
Liễu Huyên Nhu đỡ một người phụ nữ ăn mặc quý phái.
Người phụ nữ mặc váy dài xẻ tà màu tím, giày cao gót gõ cộp cộp, đầu đội mũ tròn màu đen, khí thế mạnh mẽ.
Người phụ nữ bảo dưỡng rất tốt, nhìn qua chỉ khoảng ba mươi lăm tuổi.
Chỉ có đôi tay hơi nhăn nheo để lộ tuổi thật.
Khoảng năm mươi tuổi.
Nam Tinh kéo vành mũ xuống thấp hơn.
Cô không muốn nói chuyện với Liễu Huyên Nhu.
Đứa trẻ này suy nghĩ không cùng tần số với cô, nói chuyện rất mệt.