Trong sự tĩnh lặng, anh khẽ nâng mi mắt, liếc nhìn chiếc điện thoại đặt trên bàn.
Điện thoại không hề có động tĩnh gì.
Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng lướt qua tay vịn từng chút một, cảm xúc ẩn giấu trong ánh mắt, không ai biết anh đang nghĩ gì.
Rất nhanh, Bạch Vũ quay lại.
Chỉ có một mình anh ta đến nhà cũ.
Bạch Vũ bước lên trước, nhẹ giọng nói:
“Thiếu gia, phía tiểu thư Nam Tinh xảy ra chút chuyện cần xử lý, có lẽ sẽ đến muộn một chút.”
Quyền Tự không nói gì.
Lúc này, Liễu Huyên Nhu đúng lúc quay về.
Cô ta mặc một chiếc váy liền thân, bởi vì vừa khóc, đôi mắt còn hơi đỏ hoe.
Người hầu nhà họ Quyền đang bận rộn. Cô ta bước vào phòng khách, nhìn thấy Quyền Tự thì ngẩn người, tim chợt thắt lại.
“Thiếu... Thiếu gia?”
Quyền Tự nghe tiếng gọi ấy, khẽ nâng mi mắt, liếc nhìn một cái.
Ánh mắt lạnh lùng xa lạ dừng lại trên gương mặt của Liễu Huyên Nhu, khiến anh thoáng động mi.
Như thể nhớ ra điều gì.
“Là cô à.”
Ánh mắt vốn ảm đạm của Liễu Huyên Nhu vì câu nói này mà bừng sáng.
Cô ta bước vào, ngập ngừng mở miệng:
“Thiếu gia, tôi không ngờ ngài sẽ đến nhà cũ.”
Quyền Tự hạ mi mắt xuống, giọng nói chậm rãi:
“Tôi cũng không ngờ sẽ gặp lại cô.”
Liễu Huyên Nhu hiểu nhầm ý, nghĩ rằng Quyền Tự muốn gặp mình, cô ta nắm chặt tay, nhỏ giọng nói:
“Nếu Thiếu gia muốn gặp tôi, ngài có thể đến nhà cũ. Tôi luôn ở đây.”
Hơn một năm qua, thiếu gia vậy mà không quay về dù chỉ một lần.
Quyền Tự ngước mắt, nhìn về phía cô ta.
Liễu Huyên Nhu bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm đến đỏ mặt:
“Ông nội cũng rất nhớ ngài. Dù ngài không vì ai khác, thì cũng nên vì ông nội mà thường xuyên về thăm ông.”
Lời còn chưa dứt, Quyền Tự bỗng nhiên lên tiếng:
“Bạch Vũ.”
“Thiếu gia.”
“Cô ta ở đây sao?”
“Vâng, thiếu gia.”
Quyền Tự liếc nhìn Bạch Vũ, dường như đang nói: Đây chính là người anh xử lý?
Bạch Vũ cúi đầu, dáng vẻ đầy áy náy.
Rất nhanh, ánh mắt của Quyền Tự lần nữa rơi vào người Liễu Huyên Nhu, giọng nói trầm thấp:
“Không có chỗ để ở à?”
Liễu Huyên Nhu sửng sốt, cô ta không ngờ Quyền Tư đột nhiên quan t@m đến mình.
“Là... là ông nội thấy tôi đáng thương, không nơi nương tựa, nên bảo tôi tạm thời ở đây.”
Quyền Tự liếc cô ta một cái:
“Tạm thời?”
Anh khẽ nhếch môi:
“Tạm thời bao lâu rồi?”
Nhìn vẻ ngoài tuấn tú cùng nụ cười mỉm của anh, mặt Liễu Huyên Nhu đỏ bừng, lắp bắp:
“Hơn một năm rồi.”
Nói xong, cô ta sợ anh hiểu lầm mình cố ý bám trụ nhà họ Quyền không chịu đi, vội vàng nói:
“Tôi có tiền thuê nhà bên ngoài. Trước đây cũng đã tìm được chỗ, nhưng... nhưng bác gái không đồng ý...”
Câu nói chưa kịp hoàn chỉnh, Quyền Tự đã thờ ơ cất lời:
“Nếu đã có nơi ở, bây giờ dọn đi.”
Cơ thể Liễu Huyên Nhu cứng đờ.
Sự mất kiên nhẫn ẩn hiện trong đôi mày của anh dần bộc lộ:
“Bạch Vũ.”
“Thiếu gia.”
“Một tiếng đồng hồ, dọn xong không?”
Mặc dù là câu hỏi, nhưng Bạch Vũ biết, thiếu gia không muốn nghe câu trả lời phủ định.
Bạch Vũ đáp ngay:
“Được.”
Quyền Tự liếc nhìn Liễu Huyên Nhu, nhưng lời nói lại hướng về phía Bạch Vũ:
“Giúp vị tiểu thư này xem xét kỹ, tìm nơi ở cách xa nhà cũ một chút, tránh lần sau lại đụng mặt.”
“Vâng, thiếu gia.”
Sắc mặt Liễu Huyên Nhu từ đỏ chuyển sang trắng bệch.
Cô ta chỉ cảm thấy mình bị sỉ nhục công khai, không biết giấu mặt vào đâu.
Cô ta muốn giải thích, rằng mình không phải cố ý bám lấy nhà cũ không chịu đi.
Nhưng thiếu gia dường như không muốn nghe những lời này, đã đứng dậy rời đi.
Liễu Huyên Nhu lảo đảo đứng trong phòng khách.
Bạch Vũ mở miệng:
“Tiểu thư Huyên Nhu, mời đi.”
Liễu Huyên Nhu vịn vào khung cửa, cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe bước ra ngoài.
Thiếu gia sao lại trở thành như vậy?
Thiếu gia trước đây đâu có như thế.
Năm xưa, ngài ngồi trên xe lăn, lạnh lùng mà cao quý, đẹp đẽ như một búp bê sứ, tựa như ánh trăng trên cao, cao không với tới, lạnh lùng mà uy nghiêm.
Một người như vậy sao có thể nói ra những lời như thế?
Nhất định có ai đó đã nói gì đó trước mặt ngài.
Khi nghĩ kỹ lại, cô ta chỉ nghĩ đến một người, Nam Tinh.
Nhất định là cô đã nói gì đó trước mặt Thiếu gia, khiến ngài có thành kiến lớn như vậy với cô ta.
Liễu Huyên Nhu siết chặt tay.
Nam Tinh, cô nhất định phải làm đến mức này sao?
Nước mắt rơi xuống đất, Liễu Huyên Nhu không nói một lời.
Tốc độ xử lý công việc của Bạch Vũ cực kỳ nhanh.
Một tiếng sau, toàn bộ đồ đạc của Liễu Huyên Nhu, bao gồm cả chính cô ta, đã có mặt tại căn hộ cho thuê.
Những nhân viên mà Bạch Vũ gọi đến dần rời đi.
Bạch Vũ đứng ở cửa, ôn hòa nói:
“Tiểu thư Huyên Nhu, đồ đạc của cô đều ở đây. Cô kiểm tra lại một chút.”
Nơi anh ta tìm cho cô ta là một căn hộ rất tốt.
Căn hộ rộng rãi, môi trường tốt, an ninh nghiêm ngặt.
Liễu Huyên Nhu ngồi trên ghế sofa, ngây người, khuôn mặt đầy vẻ tủi thân, đôi mắt đỏ hoe, chỉ khẽ gật đầu mà không nói gì.
Bạch Vũ như không nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của cô ta, vẫn ôn hòa nói:
“Nếu cô để sót thứ gì, có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào, tôi sẽ giúp cô mang về.”
Liễu Huyên Nhu lập tức siết chặt tay.
Lời này có ý bảo cô ta đừng bao giờ quay lại nhà cũ của nhà họ Quyền nữa sao?
Nghĩ đến đây, nước mắt cô ta lần nữa rơi xuống, cắn chặt môi, cố nén sự nhục nhã.
Bạch Vũ rời đi, lịch sự đóng cửa giúp cô ta.
Liễu Huyên Nhu ngồi trên ghế sofa, ngẩn người không biết đã qua bao lâu.
Cho đến khi bầu trời bên ngoài càng lúc càng tối.
Cửa căn hộ vang lên tiếng gõ.
Cô ta hồi thần, đứng dậy mở cửa.
Quyền Nùng Lộ mặc một chiếc váy xanh đậm, đeo một chiếc túi xuất hiện trước mặt cô ta.
Đôi mắt Liễu Huyên Nhu đỏ hoe:
“Bác gái!”
Quyền Nùng Lộ thở dài:
“Đứa ngốc này, khóc gì chứ.”
Nói rồi, bà ta ôm cô ta vào lòng an ủi.
Quyền Nùng Lộ vỗ nhẹ lưng cô, vỗ về:
“Ôi chao, bé ngoan của ta, ai bắt nạt con? Nói với bác gái, bác sẽ giúp con trả thù!”
Liễu Huyên Nhu khóc không kiềm chế được:
“Bác gái, rõ ràng con luôn nhẫn nhịn cô ấy, tại sao cô ấy còn đối xử với con như vậy? Cô ấy thực sự không thể chịu được sự tồn tại của con sao?”
Quyền Nùng Lộ lập tức đoán ra:
“Nam Tinh lại làm khó con đúng không?”
Liễu Huyên Nhu khóc không ngừng, không nói gì.
Quyền Nùng Lộ kéo cô ta ngồi xuống ghế sofa, vươn tay vỗ nhẹ lên tay cô ta, thở dài:
“Huyên Nhu, con tính tình quá yếu đuối. Cô ta cứ từng bước ép sát, chẳng qua là nhắm vào danh hiệu thiếu phu nhân nhà họ Quyền.
Nếu con không chủ động, vị trí đó thực sự sẽ bị cô ta cướp mất. Đến lúc đó, con có khóc chết cũng vô ích.”
Liễu Huyên Nhu lắc đầu:
“Nhưng... nhưng thiếu gia hoàn toàn không tin con. Thiếu gia ghét bỏ con.”
Quyền Nùng Lộ vươn tay, lau đi nước mắt trên mặt cô ta, giọng nói nghiêm túc:
“Huyên Nhu, có tin ta không?”
Liễu Huyên Nhu ngẩng đầu, nhìn về phía Quyền Nùng Lộ.
Quyền Nùng Lộ đưa một tờ giấy cho Liễu Huyên Nhu:
“Là người nhà họ Quyền, ta không thể tham gia vào một số chuyện. Nhưng ta tuyệt đối không thể nhìn một người phụ nữ như cô ta bước vào nhà họ Quyền, làm hại nhà họ Quyền.
Vì bảo vệ nhà họ Quyền, ta nguyện làm tất cả.
Huyên Nhu, con có nguyện ý bảo vệ A Tự không?”
Ánh mắt của Liễu Huyên Nhu đối diện với Quyền Nùng Lộ, dường như hiểu ra điều gì đó. Bàn tay cầm tờ giấy run lên.
“Bác gái?”