Trong đêm tối mịt mù giữa sườn núi, cột đèn đường bị đâm cong oằn.
Chiếc xe bảo mẫu bị đâm đ ến mức bốc khói, phần đầu xe bị lõm hẳn vào.
Tài xế ngất xỉu ngay tại chỗ.
Trên chiếc xe tải bị đâm, có tiếng cửa xe kẽo kẹt mở ra.
Bốn người bước xuống từ trên xe.
Người đàn ông đứng đầu có một vết sẹo dài ngang mặt, trên cánh tay xăm hình một con rồng xanh. Phía trên rồng xanh là hình một con đại bàng dang cánh, móng vuốt đại bàng đang cắp một cây quyền trượng.
Một tên đàn em đứng bên cạnh bước lại, cười hề hề:
“Anh Quang, cô gái kia đang ở trong xe, chúng ta bắt người đi thôi.”
Lời vừa dứt, hai tên đàn em khác liền cầm búa đập tung cửa xe, bước vào bên trong.
Sau đó, lớn tiếng hỏi:
“Anh Quang! Trong xe có ba người! Hai nữ, một nam, người chúng ta cần tìm là ai?”
Tên cầm đầu, Quang ca, ngậm một điếu xì gà.
Đúng lúc này, điện thoại của Quang ca reo lên.
Nhìn lướt qua số điện thoại, hắn bắt máy.
Đầu dây bên kia vang lên giọng của Liễu Huyên Nhu:
“Anh Quang, mặc dù Nam Tinh không phải người tử tế, nhưng dù gì cũng là một mạng người. Tôi chỉ muốn dạy cô ta một bài học, không phải muốn cô ta chết.”
Quang ca vừa nghe điện thoại vừa bước về phía xe bảo mẫu:
“Dạy một bài học? Là đánh một trận?”
Đầu dây bên kia, Liễu Huyên Nhu im lặng.
Quang ca mất kiên nhẫn:
“Còn vòng vo gì nữa, nói nhanh đi!”
“Tôi... tôi muốn cô ta không còn mặt mũi để quay về tìm thiếu gia nữa!”
Nghe vậy, Quang ca rít hai hơi xì gà, giọng hờ hững:
“Ý là muốn để anh em của tôi hủy hoại cô ta, nhưng vẫn để lại một hơi thở chứ gì?”
Lời nói nhẹ nhàng như chẳng có gì.
Loại việc này, hắn làm quen rồi.
Đây không phải lần đầu tiên có người gọi điện nhờ hắn làm mấy chuyện như thế.
Những phu nhân hào môn bề ngoài ăn mặc lộng lẫy, nhưng sau lưng lại toàn những mưu đồ hiểm độc.
Còn muốn tỏ vẻ bản thân nhân từ, tay đã lưu tình.
Quang ca giơ tấm ảnh của Nam Tinh, lắc lắc trong tay.
Đầu dây bên kia lại im lặng.
Quang ca chờ mãi không thấy Liễu Huyên Nhu lên tiếng, bật cười lạnh:
“Cô em, cô đã tìm đến tôi rồi, còn làm bộ từ bi gì nữa? Hay là cô nghĩ mình trở nên như hôm nay là lỗi của Nam Tinh, còn bản thân chẳng có chút sai nào?”
Giọng Liễu Huyên Nhu trở nên gấp gáp:
“Tôi, tôi không có...”
Quang ca ngắt lời:
“Cô em, cái vẻ ngây thơ lương thiện của cô đi lừa người khác thì được, còn ra vẻ trước mặt tôi? Hay là ngay cả bản thân cô cũng tin mình trong sáng, tốt lành thật?”
Nói xong, hắn cảm thấy mình nói hơi nhiều, liền cúp điện thoại.
Ngậm điếu xì gà, hắn hút hai hơi, vẫy tay gọi đàn em:
“Lôi người xuống đây.”
Một tên đàn em xoa tay, cười gian tà, ánh mắt đầy vẻ d@m đãng:
“Đại ca, lần này... để em trước được không?”
Quang ca ngậm điếu thuốc, không nói gì.
Tên đàn em coi đó là ngầm đồng ý, hớn hở đáp:
“Vâng, anh Quang!”
Nói rồi, hắn kéo quần, chạy lên xe.
Ba tên đàn em lần lượt leo lên xe bảo mẫu.
Chưa được bao lâu, bên trong vang lên tiếng động hỗn loạn, cùng những âm thanh đấm đá trầm đục.
Quang ca đứng bên ngoài chờ mãi không thấy người, ánh mắt nheo lại đầy nghi ngờ.
Chẳng bao lâu sau...
Bộp... bộp...
Có người bước xuống từ trên xe.
Nam Tinh mặc một chiếc áo sơ mi đen, cánh tay bị thương một vết, máu chảy thành từng giọt tí tách xuống mặt đất.
Cô đội một chiếc mũ lưỡi trai, mái tóc hơi xoăn buông xõa hai bên.
Phía sau cô, Ninh Đào và Nam Vũ cũng bước xuống.
Vẻ mặt hoảng sợ của Ninh Đào ban đầu giờ đã biến thành ánh mắt lấp lánh sùng bái, cô ấy khẽ thì thầm:
“Nam Tinh! Cố lên! Hạ gục gã đại ca kia đi!”
Phía sau, Nam Vũ vội lấy tay bịt miệng Ninh Đào, ngăn cô ấy nói lung tung.
Ánh mắt Quang ca trở nên cảnh giác, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh:
“Không ngờ ba người các cô cậu còn có bản lĩnh thế này.”
Hắn nói rồi liếc nhìn chiếc xe.
Ba tên đàn em vẫn chưa xuống.
Ngược lại, máu từ bậc thang của xe bảo mẫu chảy thành dòng, nhỏ từng giọt vào bụi cỏ.
Nam Tinh hơi nhấc mũ, ánh mắt quét qua Quang ca đối diện, dừng lại một chút trên hình xăm của hắn.
Cô từng bước tiến đến trước mặt hắn:
“Nếu tôi hỏi anh kẻ chủ mưu đứng sau là ai, chắc anh sẽ không nói đúng không?”
Quang ca ngậm xì gà, khói thuốc lượn lờ:
“Luật lệ giang hồ, cô em, tôi cũng không thể...”.
Câu nói còn chưa dứt, Nam Tinh đã tung một cú đá.
Quang ca vốn đã sẵn phòng bị, hắn là lính đặc chủng đã giải ngũ, đâu để con nhóc này vào mắt.
Ngay khi Nam Tinh đá tới, hắn lập tức phản ứng, giơ tay đỡ đòn.
Ba giây sau.
Rầm!
Hắn bị đá thẳng vào nắp capo xe.
Hai tay tê rần, trong miệng trào ra vị tanh ngọt.
Nam Tinh vẫn giữ dáng vẻ lạnh nhạt, hờ hững.
Chỉ là nếu nhìn kỹ, có thể thấy chút ngạc nhiên trong mắt cô.
Ồ, cơ thể này ngày càng mạnh rồi.
Cô quay đầu, nhìn Ninh Đào và Nam Vũ phía sau:
“Lấy cho tôi một chiếc áo sơ mi.”
Nam Vũ quay người lên xe, lát sau mang xuống một chiếc áo dính máu.
Nam Tinh giật lấy chiếc áo, loay hoay trên người Quang ca một hồi.
Bịch!
Cô đẩy hắn ngã xuống bãi cỏ.
Sau cú đá khiến hắn khiếp sợ, Quang ca cũng nhận ra bản thân không đấu lại, đành ngoan ngoãn để bị trói.
Ban đầu, hắn định chờ cơ hội phản công khi cô thả lỏng cảnh giác.
Không ngờ cách trói của cô gái này lại quá chuyên nghiệp, hắn giãy mãi cũng không thoát được.
Nam Tinh liếc hắn, như nhìn thấu ý đồ trong đầu.
Giọng cô lạnh nhạt:
“Tôi trói người, chưa từng có ai chạy thoát được.”
Vừa dứt lời, Ninh Đào phấn khích nhảy bổ tới:
“Ah! Nam Tinh! Tuyệt quá!”
Cô ấy bám lấy Nam Tinh, cọ cọ như một chú cún nhỏ.
Nam Vũ đứng từ xa nhìn, chờ một lúc vẫn thấy Ninh Đào bám dính.
Cậu bước tới, kéo cô ấy ra khỏi Nam Tinh:
“Đàn chị, vừa phải thôi.”
Ninh Đào bĩu môi, đúng là quản nhiều thật.
Ở một nơi khác, tại nhà họ Quyền.
Bữa tiệc tại nhà họ Quyền đã bắt đầu từ sớm khi trời tối.
Nhà họ Quyền gia sản đồ sộ, người đông.
Kẻ ăn uống, người trò chuyện, nhóm thì tụm lại chơi trò này trò kia.
Không khí rời rạc nhưng vui vẻ, không hề nghiêm túc.
Một nhóm trẻ tụ lại chơi mạt chược.
Quyền San ngồi trong nhóm, có người họ hàng cùng lứa hỏi:
“Này, Quyền San, cậu thật sự gặp chị dâu rồi sao?”
Quyền San vắt chân chữ ngũ:
“Hừm, đẹp lắm, đẹp đến mức không thể tin nổi.”
Có người ngờ vực:
“Chẳng phải chị dâu là Liễu Huyên Nhu sao? Cô ấy ở nhà họ Quyền đã lâu, ông cụ Quyền cũng rất thích mà.”
Quyền San đảo mắt:
“Thích thì có ích gì? Tự ca không thích. Nhà chúng ta chẳng phải đều nghe theo Tự ca sao?
Ông cụ Quyền không phải cũng sợ đại ma vương đó à?”
Lời vừa dứt, cả nhóm nhỏ lập tức im bặt.
Câu này... nghe rất có lý.
Có người chen vào:
“Ông cụ Quyền căn bản không chọn, chỉ cần Tự ca và anh cả Quyền tìm được là phụ nữ, ông đã cười toe toét rồi.”