Lúc này, “Rầm” một tiếng.
Cửa phòng bị đá văng từ bên ngoài.
Liễu Huyên Nhu giật bắn mình.
“Á!”
Tay cô ta run rẩy, không giữ chặt tấm chăn được, chăn trượt khỏi người.
Cô ta hoàn toàn trần trụi, bị người vừa bước vào nhìn thấy rõ mồn một.
Cả người cô ta lập tức lao thẳng vào lòng anh, giọng nghẹn ngào:
“Thiếu gia!”
Ngay khi Liễu Huyên Nhu sắp nhào vào lòng anh, thì “bốp”, Nam Tinh vừa bước vào đã đẩy cô ta ra.
Liễu Huyên Nhu theo phản xạ muốn bám víu lấy thứ gì đó, vội nắm lấy tay Quyền Tự.
Nhưng ngay khi cô ta chạm vào, người đàn ông vốn dĩ bị trúng thuốc, không có sức lực, bỗng rụt tay lại.
Cô ta ngã phịch xuống đất.
Quyền Tự lúc đầu mí mắt khẽ giật, trông rất yếu ớt, tâm trạng có vẻ không tệ.
Kết quả, bị kéo một cái, anh không nói gì, nhưng đôi lông mày đã nhíu lại.
Liễu Huyên Nhu khi nhìn thấy Nam Tinh thì sững sờ:
“Nam Tinh? Sao… sao lại là cô?”
Cô ta hoàn toàn không ngờ sẽ gặp lại Nam Tinh.
Cô ta cứ tưởng rằng Nam Tinh giờ này đã không còn mặt mũi quay về biệt thự lớn nữa.
Chuyện này… là sao?
Tuy nhiên, sự chú ý của Nam Tinh h0àn toàn không đặt lên người cô.
Nam Tinh cúi xuống, nhìn Quyền Tự đang nằm trên ghế sofa.
Đưa tay, chạm lên trán anh.
“Không sao chứ?”
Trán rất nóng.
Anh bị hạ thuốc gì vậy? Xuân dược?
Không, trông dáng vẻ của anh không giống.
Rất nhanh, Quyền Tự cho cô đáp án:
“Tiểu Hoa, hết sức rồi.”
Vừa nói, anh vừa đưa tay kéo cổ tay Nam Tinh, kéo cô vào lòng mình.
Đầu anh tựa lên vai cô, hàng lông mi đen dài khẽ run.
Chỉ là, khi ánh mắt anh lướt qua cánh tay của Nam Tinh, ánh nhìn bỗng khựng lại.
Cánh tay cô được bôi một lớp thuốc mỡ.
Có mùi máu tanh.
Anh mở miệng:
“Bị thương à?”
Nam Tinh cúi đầu nhìn thoáng qua, bình thản nói:
“Xe gặp tai nạn, cái ly vỡ nát, không cẩn thận bị xước.”
Anh nhìn chằm chằm vết thương đó một lúc, ánh mắt sâu thẳm.
Liễu Huyên Nhu ngồi dưới đất nhìn hai người ôm nhau, ngọt ngào tình tứ.
Nước mắt cô ta không ngừng rơi, nắm chặt tay lại.
Cuối cùng, cô ta phải thừa nhận, trong lòng mình dấy lên sự ghen tị khó nói thành lời.
Cô ta ghen tị với Nam Tinh, ghen tị vì Nam Tinh có được tất cả tình yêu của thiếu gia.
Ghen tị Nam Tinh có gia thế tốt như vậy, muốn làm gì cũng được.
Ghen tị vì Nam Tinh dễ dàng nhận được sự yêu thích của công chúng, còn cô ta chỉ là một kẻ thay thế.
Nam Tinh liếc nhìn cô ta một cái, kéo chiếc váy xanh đậm dưới đất, phủ lên người cô ta.
Liễu Huyên Nhu vừa khóc vừa trách móc:
“Nam Tinh, cô chính là người phụ nữ đáng ghét nhất trên thế giới này! Cô rõ ràng xấu xa như vậy, cô hại tôi thành ra thế này, nhưng lại giả vờ vô tội! Thật là vô liêm sỉ!”
Nam Tinh cười lạnh:
“Liễu Huyên Nhu, cô bớt giả bộ đi. Không phải người mua người hại tôi là cô? Không phải người bỏ thuốc Quyền Tự là cô? Không phải người tr@n truồng đến quyến rũ để thăng tiến là cô?
Cô đang giả vờ cái gì chứ? Cô là loại người nào, có cần tôi mang gương cho cô tự soi không?”
Quyền Tự ngồi bên cạnh Nam Tinh nghe, lông mi khẽ rung.
Anh ngẩng đầu, liếc Liễu Huyên Nhu một cái, sau đó lại nhìn cánh tay bị thương của Nam Tinh.
Không nói gì.
Liễu Huyên Nhu ôm ngực:
“Tôi thành ra thế này là tại cô! Đều là lỗi của cô! Rõ ràng cô mới là kẻ thay thế của tôi! Rõ ràng Tiểu Mặc tìm cô làm vị hôn thê vì cô giống tôi, rõ ràng Thiếu gia giữ cô bên mình cũng vì cô giống tôi! Là cô cướp đi tất cả của tôi! Tôi chỉ lấy lại những gì thuộc về mình thì có gì sai?
Là cô cướp tất cả của tôi, đều là lỗi của cô!!”
Cô ta khăng khăng nguyên nhân dẫn đến mọi thứ hôm nay là Nam Tinh, không phải bản thân mình.
Cô ta chắc chắn rằng Nam Tinh là kẻ xấu.
Nam Tinh nhìn Liễu Huyên Nhu, ánh mắt lạnh lẽo.
Cô không nói gì, ngược lại càng khiến Liễu Huyên Nhu kích động hơn.
“Cô… cô có ý gì? Sao không nói gì?”
Nam Tinh nghe tiếng bước chân ngoài cửa, mở miệng:
“Có người muốn nói với cô.”
Lời vừa dứt, Tống Cảnh Hiên chậm rãi bước vào.
Phía sau anh ta, còn có cảnh sát.
Tống Cảnh Hiêm lên tiếng:
“Cảnh sát, người phụ nữ dưới đất đó chính là Liễu Huyên Nhu.”
Căn phòng bỗng sáng rực lên.
Bộ dạng chật vật của Liễu Huyên Nhu bị mọi người nhìn thấy không sót gì.
Ninh Đào cầm điện thoại livestream bước vào, tức giận nói:
“Tôi muốn xem là ai hại tôi!”
Lời vừa dứt, dáng vẻ tr@n truồng của Liễu Huyên Nhu nằm dưới đất lập tức được phát trực tiếp cho toàn bộ khán giả cả nước.
Liễu Huyên Nhu giật nảy mình:
“Á! Đừng! Đừng mà!”
Ninh Đào cũng ngơ ngác, lẩm bẩm:
“Sao dưới đất lại có một người phụ nữ không mặc gì thế này? Lẽ nào tội phạm đều không thích mặc quần áo à?”
Sau đó, hai nữ cảnh sát tiến lên:
“Cô Liễu Huyên Nhu, cô bị tình nghi thuê người bắt cóc, cần theo chúng tôi về đồn cảnh sát một chuyến.”
Liễu Huyên Nhu lắc đầu, khuôn mặt đau khổ:
“Không, không.”
Đầu cô ta ong ong.
Cô ta bị livestream, sự nghiệp diễn viên của cô ta tiêu tan.
Chuyện cô ta bỏ tiền thuê người bị phát hiện nhanh như vậy.
Cô ta…
Khuôn mặt Liễu Huyên Nhu tái nhợt, đôi mắt đầy tuyệt vọng.
Tại sao?
Rõ ràng không nên như thế này chứ.
Cảnh sát xử lý vụ việc rất nhanh chóng.
Liễu Huyên Nhu bị hai nữ cảnh sát ép mặc quần áo, sau đó dẫn đi.
Livestream của Ninh Đào cũng bị ngắt do liên quan đến việc cảnh sát đang làm.
Nhưng dù vậy, Liễu Huyên Nhu vẫn khiến hot search nổ tung!!
“Chết tiệt, chết tiệt!!”
“Cái này đúng là cú sốc cực lớn!!”
“Liễu Huyên Nhu thuê người bắt cóc? Bắt cóc Nam Vũ Nam Tinh với Ninh Đào?? Chết tiệt chết tiệt chết tiệt!!!”
“Xem người quả thật không thể chỉ nhìn bề ngoài.”
Năm phút sau, mọi người trong phòng đều rời đi.
Bên cạnh vòi nước.
Quyền Tự đang rửa tay, rửa đi rửa lại.
Anh cúi mắt, từ sau khi Liễu Huyên Nhu rời đi, anh vẫn giữ im lặng, không biết đang nghĩ gì.
Ngoài phòng tắm, Bạch Vũ nói với Nam Tinh:
“Nam Tinh tiểu thư, thiếu gia đã trúng thuốc mê, cần kiểm tra cơ thể.”
Nam Tinh cũng lo loại thuốc đó sẽ gây hại cho sức khỏe của Quyền Tự.
Cô gật đầu.
Bạch Vũ do dự:
“Nam Tinh tiểu thư, thiếu gia có thể sẽ không chủ động đi kiểm tra cơ thể. Làm phiền cô rồi.”
Nam Tinh đứng chờ ngoài cửa, mãi không thấy người trong phòng tắm ra, đành phải vào.
Vừa vào, cô thấy tay Quyền Tự bị vò dưới vòi nước, đã đỏ bừng lên.
Cô nhíu mày.
Anh đang làm gì vậy?
Cô bước tới, đưa tay, ấn chặt bàn tay đang bị chà đến đỏ ửng đó.
Động tác của Quyền Tự ngừng lại.
Anh ngẩng đầu, nhìn vào gương.
Nam Tinh đứng bên cạnh anh, không nói gì, chỉ dùng xà phòng rửa lại tay cho anh, sau đó lấy khăn giấy bên cạnh lau khô.
Cô mở miệng:
“Được rồi, sạch rồi.”
Cô không cho Quyền Tự cơ hội nói, kéo anh ra ngoài.
Giọng khàn khàn của Quyền Tự vang lên:
“Tiểu Hoa, khó chịu.”
Nam Tinh sững người, ôm lấy anh.
“Vì thuốc sao?”
Quyền Tự nghiêng đầu, đưa ra câu trả lời không rõ ràng:
“Có lẽ.”
Anh vốn nghĩ rằng nói vậy sẽ khiến Tiểu Hoa càng thương anh hơn chút.
Nhưng kết quả, chỉ đổi lại một câu:
“Bác sĩ ở phòng bên cạnh, kiểm tra cơ thể, để bác sĩ xem thử.”