Quyền San nhìn Trịnh Vinh mãi không lên tiếng, lại thấy Nam Tinh liên tục thua tiền.
Cô ấy bước đến trước mặt Nam Tinh.
“Chị dâu nhỏ, để em chơi thay cho. Dù gì chị cũng không biết chơi trò này, họ cố ý giăng bẫy chị, cứ tiếp tục thế này chị sẽ thua rất nhiều tiền đấy.”
Nam Tinh cầm một quân bài nhất sách, xoay vòng trong tay.
“Tôi mang theo không nhiều tiền lắm.”
Lời vừa dứt, một giọng cười khẩy vang lên từ người phụ nữ yêu kiều kia.
“Cô không mang đủ tiền? Cô đang đùa với chúng tôi đấy à?”
Ngay sau đó, có người phụ họa, châm chọc:
“À đúng rồi, chị Cầm Cầm, tôi nghe nói tiểu thư nhà họ Nam nhận nhầm người. Người trước mắt chúng ta đây không phải tiểu thư thực sự của nhà họ Nam đâu.”
Người phụ nữ yêu kiều bật cười lớn hơn:
“Thật sao? Không thể nào!”
“Chuyện này làm gì có giả. Tự ca còn đến tham dự sinh nhật của tiểu thư thực sự nhà họ Nam mà.”
Nam Tinh đánh ra quân nhất sách.
Quân bài vừa rơi xuống bàn, Quyền Tống lên tiếng:
“Ù.”
Cạch, một loạt quân bài được đẩy trên bàn.
Quyền Cầm Cầm che miệng cười:
“Nam Tinh, trong khoảng thời gian ngắn như vậy cô thua bao nhiêu rồi? Năm, sáu vạn rồi nhỉ? Cứ tiếp tục thua như thế, không biết cô còn đủ tiền trả không nữa.”
Nam Tinh dựa lưng vào ghế, lấy điện thoại ra, gọi cho Bạch Vũ.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
“Nam Tinh tiểu thư.”
Nam Tinh đáp:
“Ừ, anh có tiền không?”
Bạch Vũ sững sờ một chút, nhưng nhanh chóng trả lời:
“Có, Nam Tinh tiểu thư.”
“Tôi đang chơi mạt chược, thua sáu vạn rồi.”
Cô vừa nói đến đây, Bạch Vũ liền hiểu:
“Nam Tinh tiểu thư, cô chờ chút, tôi sẽ mang qua ngay.”
“Ừ.”
Nam Tinh trả lời một tiếng, rồi cúp máy.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn mấy người đối diện:
“Một lát nữa sẽ có người mang tiền tới.”
Lời vừa dứt, mấy người đối diện nhìn nhau, cười rộ lên.
“Mỹ nhân, cô vẫn muốn chơi tiếp à?”
Nam Tinh không thèm để ý đến ánh mắt chế giễu của họ, gật đầu:
“Chơi.”
Quyền Tống lên tiếng:
“Hay là chờ người mang tiền tới rồi hãy chơi tiếp.”
Quyền Cầm Cầm tiếp lời:
“Cũng phải, nếu cô ta không trả tiền, chẳng phải Quyền Tống đại thiếu gia của chúng ta sẽ thành người chơi miễn phí à?”
Quyền Tống cười mắng:
“Chỉ có em là nhiều lời.”
Câu nói làm cả nhóm bật cười ầm lên.
Trịnh Vinh nhìn dáng vẻ Nam Tinh kéo thấp vành mũ, không nói lời nào, lạnh lùng.
Anh ta đứng bên cạnh cô, lên tiếng:
“Tiền bối, hay là để tôi ứng trước cho? Cô chơi tiếp đi?”
Nam Tinh lắc đầu:
“Không cần, chắc sắp tới rồi.”
Lời vừa dứt, liền nghe thấy giọng kinh ngạc của Quyền Cầm Cầm:
“Chú Bạch?”
Từ xa, Bạch Vũ xách theo một chiếc vali đen, bước tới.
Anh ta lên tiếng:
“Tôi đến đưa đồ.”
Có người bên cạnh phụ họa:
“Chú Bạch, chú tự mình mang tới sao?”
Lúc này, từ bóng tối phía sau Bạch Vũ có một người bước ra.
Tiếng ho khan trầm thấp vang lên.
Không khí vốn dĩ hòa hợp đột nhiên trở nên im lặng khi mọi người nhìn thấy người tới.
Quyền Tống đứng bật dậy.
Ngoài Nam Tinh, tất cả mọi người ở bàn mạt chược đều đứng dậy.
Từng người kính cẩn cúi chào:
“Tự ca.”
Người không biết còn tưởng đây là cảnh gặp một nhân vật lớn trong xã hội phong kiến.
Quyền Tự đứng đó, không nói lời nào.
Ánh mắt anh hờ hững quét qua một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Nam Tinh.
Kin kít một tiếng, ghế bị kéo ra, Nam Tinh đứng dậy, bước thẳng đến trước mặt Quyền Tự.
“Sao rồi?”
Ánh mắt Quyền Tự sâu thẳm:
“Tiểu Hoa còn quan t@m đến việc này sao?”
Anh vừa nói, vừa dang tay kéo cô vào lòng.
Đầu anh tựa lên vai cô, dáng vẻ mỏi mệt, yếu ớt.
Bạch Vũ ngẫm nghĩ một lát.
Quyền Tự nhướng mắt, liếc anh ta một cái.
Bạch Vũ cúi đầu:
“Loại thuốc mê đó không gây hại đến cơ thể thiếu gia, nhưng cần nghỉ ngơi nhiều hơn vài ngày. Những ngày này có thể sẽ không thoải mái lắm, Nam Tinh tiểu thư nên chú ý chăm sóc.”
Nghe xong, Nam Tinh gật đầu:
“Được.”
Cô trả lời xong, vòng tay ôm lại Quyền Tự.
Sau đó hỏi Bạch Vũ:
“Đã mang tiền tới chưa?”
“Đã mang rồi.”
Nam Tinh nói tiếp:
“Đưa cho anh ta đi.”
Cô giơ tay chỉ Quyền Tống ngồi trước bàn mạt chược.
Bàn mạt chược lập tức im ắng, không một ai lên tiếng.
Ngỡ ngàng, bàng hoàng, khó tin.
Mấy từ này có lẽ diễn tả được tâm trạng của những người ngồi trước bàn mạt chược lúc này.
Nam Tinh thật sự đang ở bên Tự ca sao??
Người này thực sự là Tự ca sao??
Bạch Vũ đưa tiền đến trước mặt Quyền Tống, mở chiếc vali đen ra.
Anh ta mỉm cười:
“Quyền Tống thiếu gia, cậu kiểm tra đi.”
Ngón tay Quyền Tống cứng đờ, mãi một lúc sau mới lấy lại tinh thần.
Anh ta đưa tay, đẩy vali ra, thu lại biểu cảm kinh ngạc, lên tiếng:
“Chú Bạch, chúng tôi chỉ chơi với Nam Tinh thôi, không thực sự muốn lấy tiền.”
Trong đám đông, có lẽ chỉ có Quyền San là bật cười được.
Cô ấy cười đến không ngậm miệng lại nổi:
“Ôi trời, vừa rồi chẳng phải còn nói chị dâu nhỏ là Liễu Huyên Nhu sao? Không phải cho rằng Nam Tinh không xứng với Tự ca sao?
Thế nào rồi? Bị vả mặt chưa?”
Cô ấy cười nhạo tất cả những người có mặt.
Bầu không khí im ắng, lời nói này lọt vào tai Quyền Tự.
Quyền Tự nhướng mắt, liếc qua những người trước bàn mạt chược.
“Mấy người đang chơi gì thế?”
Nam Tinh kéo anh đến bàn mạt chược:
“Anh biết chơi cái này không?”
Quyền Tự nhìn lướt qua:
“Biết một chút.”
Anh nói xong, hờ hững lên tiếng:
“Giúp Tiểu Hoa thắng lại nhé?”
Nói xong, anh đã ngồi xuống ghế.
Quyền Tống từ lâu đã mất dáng vẻ bình thản, đứng ngồi không yên, đột ngột đứng dậy:
“Tư ca, chúng tôi không biết Nam Tinh là chị dâu nhỏ, cứ nghĩ cô ấy chỉ nói đùa.”
Quyền Tự thờ ơ đáp:
“Ừm.”
Quyền Tống vẫn không ngồi xuống, Quyền Tự liếc một cái, đôi mắt xám nhạt lướt qua mặt anh ta.
“Đứng làm gì?”
Quyền Tống không trả lời.
Quyền Cầm Cầm đứng bên cạnh nắm chặt váy, lo lắng không yên.
Quyền Tự ho khẽ, bàn tay thon dài đặt lên tay vịn ghế, giọng điệu nhàn nhạt:
“Sao? Không muốn chơi với tôi?”
“Không, không phải.”
Những người khác cũng vội vàng lắc đầu.
Quyền Tống ngồi xuống, căng thẳng nắm chặt tay.
Rất nhanh, trò chơi bắt đầu.
Nam Tinh nhìn lướt qua một vòng, những người này trông sao mà căng thẳng thế?
Cô nhướng mày.
Cùng họ Quyền, đều là người một nhà, cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp, vậy mà vẫn sợ anh như thế?
Cô liếc nhìn Quyền Tự.
Trịnh Vinh kéo một chiếc ghế đến bên cạnh Nam Tinh.
“Tiền bối, cô ngồi đi.”
Nam Tinh ngồi xuống, lên tiếng:
“Họ ngoan ngoãn hơn nhiều rồi.”
Vừa nãy hai người kia còn công khai nhường bài cho Quyền Tống.
Đến lượt Quyền Tự, họ lại ngoan ngoãn đánh bài đàng hoàng.
Một người căng thẳng đến nỗi làm rơi cả quân bài xuống bàn.
Trịnh Vinh nhìn với vẻ mặt phức tạp:
“Rất ít người không sợ Tự ca.”
Trừ cô.
Trịnh Vinh lặng lẽ liếc Nam Tinh.
Thật sự là kỳ nhân.
Có thể hẹn hò với Tự ca, còn khiến Tự ca phục tùng ngoan ngoãn thế này.
Quyền Tự liếc một cái, thấy Trịnh Vinh đang nói chuyện với Nam Tinh.
Anh dời mắt, trên gương mặt lộ vẻ không kiên nhẫn:
“Mấy người chơi bao nhiêu tiền?”
“Một nghìn một ván.”
Quyền Tự khẽ nhếch môi:
“Tăng lên một vạn một ván đi.”
Anh vừa nói xong, không ai dám ý kiến.