Ngày hôm sau.
Khi một chiếc Rolls-Royce màu đen dừng lại trước cửa nhà họ Quyền, Lộ Dịch An bước xuống xe, mở cửa chào đón "tiểu tổ tông" của nhà họ Quyền.
Trong xe, một đứa trẻ mặc đồng phục vest chỉnh tề, bên cạnh là một chiếc ba lô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhưng không có biểu cảm gì, chỉ lặng lẽ ngồi đó, giống như một khối băng nhỏ.
Cho đến khi Quyền Diệu từ trong nhà bước ra.
Quyền Tự bế cậu bé nhỏ nhắn, từng bước đi ra ngoài.
Quyền Diệu vòng tay ôm cổ Quyền Tự, tỏ vẻ cha hiền con thảo, vẫy tay với Nam Tinh.
Giọng non nớt:
"Mẹ ơi, tạm biệt."
Quyền Tự khẽ nhếch môi, nói với Lộ Dịch An:
"Vất vả rồi."
Lộ Dịch An cúi đầu:
"Quyền tiên sinh, không có vất vả."
Vừa nói xong, Quyền Tự đã đặt đứa nhỏ vào trong xe.
Quyền Diệu chu môi, tức tối.
Trước khi rời đi, Quyền Tự dừng lại, đưa tay xoa đầu Quyền Diệu, nhớ lại những lời dặn dò trên mạng của các bậc phụ huynh:
"Học hành chăm chỉ, hòa thuận với bạn bè."
Quyền Diệu mím môi, trông có vẻ ấm ức nhưng không nói.
Thấy cậu bé như vậy, Quyền Tự khẽ tặc lưỡi:
"Có chuyện muốn nói à?"
Quyền Diệu non nớt đáp:
"Những đứa lớn tuổi hơn cứ thích giật tóc con."
Thậm chí còn cười nhạo cậu là con gái.
Quyền Tự nhướng mày, thản nhiên nói:
"Không biết đánh trả à?"
"Nhưng, nhưng ba nói con phải hòa thuận với họ."
Quyền Tự cười nhạt:
"Đánh cho họ không dám nói nữa, đó cũng là một cách hòa thuận."
Quyền Diệu ngơ ngác chớp mắt.
Ồ, dù người đàn ông này rất nhỏ nhen, lúc nào cũng tranh giành mẹ với cậu nhóc, nhưng những gì ông ấy nói cũng có lý.
Bên cạnh, Lộ Dịch An giả vờ như không nghe thấy gì, lặng lẽ nhìn ra chỗ khác.
Chiếc xe nhanh chóng khởi động.
Trên xe, hai đứa trẻ ngồi im lặng.
A Tư lấy ra một khẩu súng lục màu bạc nhạt, lách cách tháo rời từng bộ phận.
Quá trình này mất năm phút.
Sau khi tháo xong, A Tư đẩy các bộ phận đến trước mặt Quyền Diệu, giọng nói lạnh lùng, nhưng vì giọng quá trẻ con nên không có chút sát khí nào:
"Chuyện nhỏ như vậy mà còn phải hỏi ba cậu?"
Quyền Diệu cầm lấy hộp, cúi đầu bắt đầu lắp lại từng bộ phận.
Cậu nhóc lên tiếng:
"Mẹ không cho em đánh người, mẹ sẽ giận. Giờ ba bảo em đánh, sau này mẹ biết, đều là lỗi của ba, em chỉ nghe ba thôi."
Người đang lái xe là Lộ Dịch An nghe thấy, khóe miệng giật giật.
Qua gương chiếu hậu, anh ta không nhịn được nhìn Quyền Diệu.
Cái đầu óc này, cái logic này.
Không hổ danh là con trai của Quyền Tự.
Xe nhanh chóng dừng lại trước cổng trường mẫu giáo.
Trước khi Quyền Diệu xuống xe, Lộ Dịch An kiểm tra kỹ các bộ phận, xác nhận khẩu súng này không gây nguy hiểm mới để cậu bé ôm theo xuống xe.
Quyền Diệu ôm hộp bước về phía trước, A Tư đi cạnh bên.
Hai đứa trẻ cao ngang nhau.
Quyền Diệu liếc nhìn bàn tay của A Tư.
Một viên đạn nằm giữa ngón tay A Tư.
Dưới ánh mặt trời, hàng mi dài đen nhánh của Quyền Diệu khẽ rung, cậu nhóc nở một nụ cười.
Khi tất cả trẻ mẫu giáo đang ngủ trưa, hai đứa trẻ to gan bò ra khỏi trường.
A Tư ngồi xổm dưới gốc cây, bắt đầu lắp ráp khẩu súng lục.
Quyền Diệu cầm viên đạn lật qua lật lại ngắm nghía.
A Tư nói bằng giọng trẻ con nhưng lạnh lùng:
"Khi bóp cò, đạn sẽ bắ n ra, có thể giết người. Năm nay tôi ba tuổi rưỡi, dù sức của tôi đủ để bóp cò, nhưng không chịu nổi lực giật của súng, rất nguy hiểm. Tôi không phù hợp."
Bên cạnh, khuôn mặt xinh đẹp của Quyền Diệu nở nụ cười tươi:
"Anh không phù hợp nhưng tôi thì phù hợp."
Khẩu súng nhỏ nhắn, là một khẩu súng lục dành cho phụ nữ.
Khi khẩu súng bạc được lắp ráp xong, viên đạn cũng đã được nạp vào.
Một người phụ nữ trung niên xuất hiện trước mặt bọn trẻ.
Hai đứa phát giác cùng lúc, A Tư bước lên trước một bước, chắn Quyền Diệu ra sau.
Quyền Diệu cúi đầu, đưa tay kéo bình sữa, nhét khẩu súng vào chiếc túi đeo chéo đựng bình sữa.
Thực ra cậu đã cai sữa từ lâu.
Nhưng nghĩ kỹ lại, việc giữ thói quen này có nhiều lợi ích nên cậu vẫn giữ đến bây giờ.
Dù chỉ quen nhau hơn một năm, bọn trẻ hầu như không nói chuyện nhiều.
Thế nhưng mỗi khi làm việc lại phối hợp vô cùng ăn ý.
Một đứa che chắn, gây chú ý; đứa còn lại xử lý vấn đề, xóa dấu vết.
A Tư nhìn người phụ nữ trước mặt:
"Bà là ai?"
Người phụ nữ đi giày cao gót, khuôn mặt hiền từ:
"Bà là bà ngoại của các cháu."
Quyền Diệu tò mò ló đầu ra nhìn.
Bà ngoại?
Ồ, chính là người mà ba từng dặn dò.
A Tư ngơ ngác:
"Bà ngoại? Mẹ tôi nói bà chết rồi."
Người phụ nữ cứng đờ mặt.
Quyền Diệu chớp mắt nhìn bà ta.
Mẹ Nam lên tiếng:
"Bà thật sự là bà ngoại của các cháu. Không tin thì đi với bà xem thử?"
A Tư không động đậy, chỉ nhìn xung quanh, định lẻn về lại.
Mẹ Nam nhẹ nhàng nói:
"Các cháu không muốn xem nơi mẹ mình từng sống à?"
A Tư lắc đầu:
"Tôi không muốn."
Quyền Diệu như nhận ra điều gì, nhìn lướt qua một bên, rồi bĩu môi:
"Được, chúng cháu đi với bà."
A Tư ngẩn ra.
Quyền Diệu ra hiệu về một hướng nào đó.
Người khác không hiểu, nhưng A Tư lập tức hiểu.
Cái bà xấu xa này chính là kẻ dẫn họ vào bẫy.
Trong trường hợp này, chú Lộ Dịch An đã từng dặn: không làm gì cả, ngoan ngoãn chờ được cứu.
Dù ở nơi nào, ba cậu cũng sẽ tìm và cứu cậu.
Mẹ Nam thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay gọi hai đứa.
"Lại đây, đi với bà ngoại."
Khi hai đứa trẻ ngoan ngoãn ngồi vào một chiếc xe tải nhỏ, gần như ngay lập tức, một người đàn ông trẻ bước lên, ngồi xuống ghế bên cạnh.
Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, trong tay cầm một chiếc ô màu đen.
Chiếc ô trong tay hắn ta giống như một cây gậy.
Đầu ô được chạm khắc hình con đại bàng vàng, tinh xảo sống động.
Người đàn ông nhìn Quyền Diệu và A Tư, từ cổ họng phát ra tiếng cười:
"Haha, đây là con của Tiểu Tinh và Tiểu Tình à? Rất khá đấy."
Mẹ Nam nhìn người đàn ông, ánh mắt phức tạp, chứa đựng chút tình cảm:
"Anh."
Người đàn ông lướt ngón tay qua đầu con đại bàng, tiếng cười càng lớn hơn:
"Tiểu Lị, khó khăn lắm em mới nhớ tới người anh này."
Giọng hắn ta nghe kỹ có phần khàn khàn, như tiếng của một người già yếu.
Nhưng nhìn khuôn mặt thì rõ ràng còn rất trẻ.
Điều kỳ lạ hơn, mẹ Nam đã gần năm mươi lại gọi người đàn ông ba mươi tuổi này là anh trai.
Quyền Diệu liếc trái liếc phải, ôm bình sữa m út chùn chụt, không nói lời nào.
Cho đến khi ánh mắt của người đàn ông rơi xuống người Quyền Diệu, trong mắt hắn ta lóe lên một tia sáng.
"Mày chính là con trai của Quyền Tự và Nam Tinh?"
Quyền Diệu chớp mắt, giọng non nớt:
"Ông là ai?"
Người đàn ông cười, khóe miệng cong lên, nhưng da mặt không hề thay đổi, nụ cười gượng gạo, trông rất kỳ quái.
Hắn ta đối thoại với Quyền Diệu như với một người ngang hàng:
"Ta là Ngô Huân."