Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu

Chương 312

Quyền Diệu mím môi, nhìn chằm chằm vào hắn ta.

Ngô Huân ánh mắt trở nên hung ác:
“Ba cậu liên kết với Tây Nguyên, ép tổ chức Ám Gen của ta tan rã, thất bại thảm hại. Hôm nay ta chỉ còn một thân một mình, vốn dĩ muốn bắt cậu đến đây, một là để thỏa mãn ý đồ cá nhân, hoàn thành thí nghiệm còn dang dở, hai là để trả thù Quyền Tự một cách tàn nhẫn nhất. Để hắn ta biết rằng, dám chọc giận ta, thì cả đời phải đau khổ!!”

Hắn ta nắm lấy tóc Quyền Diệu, nhấc bổng cậu nhóc lên.

Quyền Diệu lơ lửng giữa không trung, đau đớn đến mức bật khóc ngay lập tức.

Ngô Huân không chút thương tiếc, kể từ khi biết A Tư là con của Tây Nguyên, như thể có thứ gì đó thôi thúc hắn ta, thời gian không còn nhiều, hắn ta chẳng buồn giả vờ nữa.

Hắn ta trực tiếp nhấc cậu nhóc đến chiếc buồng kính.

Từ dưới đất, A Tư bất ngờ lên tiếng:
“Tôi tình nguyện vào.”

Ngô Huân khựng lại, cúi đầu nhìn đứa trẻ khác.

A Tư nói:
“Tôi vào buồng kính, chơi trốn tìm.”

Gương mặt cậu lạnh tanh, giọng nói non nớt, chẳng hề có chút uy nghiêm nào.

Ngô Huân bật cười:
“Cuối cùng thì cậu cũng phải vào thôi, nhưng mà…”

Hắn ta nhìn Quyền Diệu đang khóc lóc giãy giụa, rồi lại nhìn A Tư ngoan ngoãn.
“Nhưng mà, cậu rất giống Quyền Tự năm xưa. Được, ta cho cậu vào.”

Nói xong, hắn ta ném mạnh Quyền Diệu ra xa.

Quyền Diệu đập vào tường.

Từng giọt máu nhỏ xuống, chảy từ trán xuống.

Cậu bé nằm sõng soài trên đất, nghẹn ngào.

Mái tóc xoăn màu xanh thẫm rũ xuống, máu, nước mắt và bùn đất hòa lẫn, người nhếch nhác bẩn thỉu.

Cơ thể nhỏ bé cuộn tròn lại, trông như đang rất sợ hãi.

Tuy nhiên, hắn ta mới chỉ nhốt A Tư vào buồng kính được năm phút, còn chưa kịp bắt đầu thí nghiệm, thì trên tầng đã có động tĩnh.

Ngô Huân sững người, không ngờ lại bị tìm đến nhanh như vậy.

Hắn ta híp mắt, quyết định nhanh chóng, tiêm thuốc thử vào người A Tư trước.

Hổ dữ không ăn thịt con, Tây Nguyên không thể để con mình chết khi chưa giải được thuốc trong cơ thể thằng bé.

Đến lúc đó, Tây Nguyên chẳng phải cũng sẽ nằm trong tay hắn ta hay sao?

Pha chế xong thuốc, hắn ta vừa đến gần buồng kính, mở cửa, còn chưa kịp bắt A Tư…

“Ầm!” Cửa nổ tung.

Một bóng đen lao vào đầu tiên.

Ngô Huân ngay lập tức túm lấy A Tư, cây kim đâm thẳng vào cổ cậu bé.

Hắn ta chưa đẩy thuốc vào, mà hét lớn với bóng đen kia:
“Bước thêm một bước, tôi sẽ đẩy thuốc vào, khiến thằng bé sống không bằng chết.”

Bóng đen khựng lại.

Dưới ánh đèn vàng vọt, dáng người mảnh khảnh, chiếc mũ lưỡi trai kéo thấp.

Nhưng một lọn tóc xoăn màu xanh thẫm rũ xuống, khiến Ngô Huân nhanh chóng nhận ra thân phận người đến. Hắn ta bật cười:
“Ồ, thì ra là Nam Tinh.”

Nói chưa xong, đám người Lộ Dịch An đã xông vào theo sau cô.

Quyền Tự và Tây Nguyên từ từ xuất hiện.

Tống Cảnh Hiên dẫn đội quân bao vây nơi này không còn kẽ hở.

Nam Tinh nhìn chằm chằm vào cây kim trong tay Ngô Huân, không nói lời nào.

Lộ Dịch An nhíu mày chặt lại, nụ cười thường ngày biến mất.

Anh ta lạnh mặt:
“Ngô Huân, ông thực sự định cá chết lưới rách?”

Ngô Huân cười quái dị:
“Không phải lúc để đàm phán. Nào, bỏ hết vũ khí, ám khí trong tay các người xuống. Nếu không làm theo, thuốc sẽ được tiêm vào cơ thể nó. Tôi chết, nó chắc chắn cũng chết.”

A Tư bị nhốt trong buồng kính, nhiệt độ cực thấp khiến môi cậu bé tím tái.

Bỉ tức giận:
“Ông!”

Tây Nguyên giọng lạnh lùng:
“Bỏ súng xuống.”

Anh ta ra lệnh cho người bên mình.

Tống Cảnh Hiên ra hiệu cho đội đặc nhiệm.

Một loạt người cầm súng tháo băng đạn, vứt xuống đất.

“Cạch cạch cạch”, âm thanh hỗn loạn vang lên.

Quyền Tự liếc một vòng, ánh mắt dừng lại ở góc phòng, nơi Quyền Diệu đang nằm.

Giữa tiếng tháo băng đạn, góc đó có một chút động tĩnh.

Tiếng động đó… giống như tiếng lên đạn.

Ánh mắt anh trầm xuống, rồi nhanh chóng rời đi.

Ngô Huân ánh mắt lướt qua Quyền Tự.

Hắn ta cười quái dị:
“Quyền Tự, lâu rồi không gặp. Không ngờ lại gặp nhau lần nữa.”

Quyền Tự nở nụ cười nhàn nhạt.
Ngô Huân nói:
“Bây giờ, Cậu đưa vợ mình ra ngoài cửa chờ đi.”

Nói xong, tay hắn ta không biết vì sao lại run lên kích động.
“Hai thí nghiệm phẩm hoàn mỹ như các người, sau này chúng ta sẽ còn nhiều cơ hội gặp lại.”

Quyền Tự bất ngờ dễ dàng đồng ý:
“Được.”

Anh kéo Nam Tinh ra ngoài.

Nam Tinh không muốn.

Quyền Tự giơ tay nhẹ nhàng vỗ lên vai cô.

Trước khi đi, ánh mắt Nam Tinh lướt qua mẹ mình.

Một số thắc mắc trong lòng cuối cùng cũng được giải đáp.

Nhìn cách mẹ cô và Ngô Huân thân thuộc, năm đó, bà ta tự nguyện bị bắt cóc, tự nguyện đem cô ra làm vật thí nghiệm, chứ không phải bị ép buộc.

Ba phút sau.

Mọi người bị ép đẩy ra cửa, súng và dao rải rác khắp nơi.

Bỉ giọng lạnh lùng:
“Thả thiếu chủ ra.”

Ngô Huân nhìn đám người bị hắn ta ép buộc như những con chó, bật cười ha hả.
“Năm đó ta thất bại thảm hại, rời bỏ quê hương vĩ đại của mình, giờ đây ta một thân một mình trở về, cũng ép các người không làm gì được ta.

Chúng ta huề nhau rồi.”

Nói xong, hắn ta rút kim tiêm ra khỏi cổ A Tư.

Mọi người còn chưa kịp thở phào, ánh mắt Ngô Huân trở nên tàn độc, đột nhiên nói:
“Nhưng mà, nó vẫn phải chết.”

Nói xong, hắn ta định đâm kim tiêm vào cổ A Tư lần nữa.

Ngô Huân nghĩ rằng mọi thứ đã hoàn hảo, tất cả đều theo kế hoạch.

Cho đến khi nghe thấy tiếng Ngô Lị hét lên:
“Anh, cẩn thận!!”

Ngô Huân quay đầu lại.

Góc phòng, Quyền Diệu đầu chảy máu, người bẩn thỉu, nhưng trong tay lại cầm một khẩu súng.

Họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào hắn ta.

Ánh mắt xám nhạt của Quyền Diệu bình tĩnh vô cùng.

“Đi chết đi.”

Hai tay cậu bé giữ chặt, “Pằng!”

Viên đạn b ắn ra.

“Vút!”
Viên đạn trúng ngay vào cánh tay Ngô Huân.

Kim tiêm rơi xuống đất.

A Tư cũng vùng vẫy hết sức, thoát khỏi tay hắn ta, rơi xuống đất.

Cảnh tượng bất ngờ này, không, là chấn động này, khiến mọi người đều sững sờ trong một giây.

Khẩu súng này ở đâu ra?

Đứa nhóc này… dám nổ súng sao???
Nó không sợ bắn nhầm thiếu chủ của mình sao???

Bỉ là người phản ứng đầu tiên, lao đến bế thiếu chủ lên, bảo vệ trong vòng tay.

Cục diện ngay lập tức trở nên hỗn loạn.

Ngô Huân và Ngô Lị bị khống chế.

Quyền Diệu và A Tư được cứu, lập tức được đưa lên xe cấp cứu.

Hai tiếng sau.

Tại cơ sở kiểm tra của bệnh viện phía sau nhà họ Quyền.

Đầu Quyền Diệu bị băng kín như cái kén.

Cậu bé nằm trong lòng Nam Tinh, nức nở khóc suốt.

Giọng non nớt:
“Mẹ ơi, Diệu Diệu sợ muốn chết. Tên xấu xa đó túm tóc con.”

Vừa nói, mắt Quyền Diệu vừa đỏ ửng, uất ức muốn khóc tiếp.

Nam Tinh xót xa, ôm chặt lấy cậu nhóc, dỗ dành không ngừng:
“Kẻ xấu đã bị bắt rồi, không phải sợ.”

Ngoài cửa kính, Tống Cảnh Hiên nhìn vào, tặc lưỡi.

Trước đây, người nằm trong đó là Quyền Tự, người dỗ dành là Nam Tinh.

Bây giờ, người nằm trong đó là Quyền Diệu, người dỗ dành vẫn là Nam Tinh.

Bình Luận (0)
Comment