Cố Chấp - Mộng Tiêu Nhị

Chương 42

Để thuận tiện bàn chuyện công việc trên máy bay, chỗ ngồi của họ được đặt cạnh nhau, trước khi Thịnh Kiến Tề nhìn thấy cô, vốn tưởng rằng cô thật sự muốn cùng anh ta thảo luận dự án, nhưng hiện giờ cô đã rơi vào trạng thái này, anh ta cũng không muốn làm khó người khác.

Trên máy bay, Thịnh Kiến Tề nâng vách ngăn giữa hai ghế, coi cô như người xa lạ xưa nay không quen biết. Anh ta là sếp của cô, bất cứ điều gì anh ta làm không cần phải giải thích lý do với cô.

Mẫn Hy đặt tập tài liệu lên đùi, vừa mở ra, còn chưa kịp lấy tài liệu của Tiểu Thời thế hệ thứ tư ra thì đã bị vách ngăn ngăn cách hoàn toàn. Cô hơi cong khớp ngón tay, muốn gõ vào vách ngăn, ngón tay đã chạm đến vách ngăn nhưng rồi đành bỏ cuộc.

Anh ta thất tình cũng đã hơn một năm nay rồi, vậy mà trạng thái còn không ổn định bằng cô.

Trước khi tắt máy, cô nhận được tin nhắn từ Phó Ngôn Châu: [Khi nào hạ cánh thì gọi cho anh.]

Mẫn Hy trả lời anh: [Được.]

Còn rất nhiều điều muốn nói nhưng cuối cùng chỉ gửi đi được một chữ này.

Mãi đến tuần thứ ba ở Paris, trạng thái của Mẫn Hy mới dần dần được điều chỉnh lại.

Mấy ngày nay cô hầu như không nói một lời nào, ngoại trừ những lúc cần phải phát biểu trong cuộc họp, thì những lúc còn lại cô đều đắm chìm trong các dự án, có mấy lần Thịnh Kiến Tề hỏi chuyện cô, nhưng cô đều không nghe thấy, cũng không ngẩng đầu lên.

Mỗi lần trước khi Thịnh Kiến Tề muốn nổi giận, anh ta đều sẽ vô thức nhìn vào ngón áp út trên bàn tay trái của cô, chiếc nhẫn kim cương không thấy cô đeo nữa. Anh ta cứ lặp đi lặp lại bên tai lời cô đã nói với anh ta trước buổi họp báo: Vì anh đang thất tình nên tôi không muốn so đo từng li từng tí với một người đàn ông thất tình, như vậy sẽ cho thấy tôi không rộng lượng và áp đặt.

Hiện tại người thất tình chính là cô, nếu như anh so đo, quả thực không đáng mặt đàn ông chút nào. Ở Thượng Hải, anh và Phó Ngôn Châu có bạn chung, trong một lần dùng bữa, anh nghe một người bạn nhắc đến họ, người bạn đó không hiểu chuyện gì đang xảy ra giữa vợ chồng họ. Không thể nói là không yêu, nhưng cũng không phải là yêu nhau quá nhiều. Đến nay cả hai người đều không đề cập đến việc tổ chức hôn lễ.

Thịnh Kiến Tề đi ngang qua chỗ làm tạm thời của Mẫn Hy, “Tuyết rơi rồi, về sớm đi.”

Mẫn Hy chống cằm, đang suy nghĩ làm thế nào để cải thiện tương tác giữa Tiểu Thời và người phát ngôn quảng cáo, thì nghe thấy giọng nói của Thịnh Kiến Tề, nhưng cô không nghe thấy anh ta nói cái gì.

Cô ngẩng đầu lên, ngây ngốc nói: “Thịnh tổng, có chuyện gì vậy?”

Thịnh Kiến Tề tính tình nhẫn nại, chỉ ra ngoài cửa sổ: “Dự báo có bão tuyết, cô về nhà sớm một chút.”

Mẫn Hy nhìn thời gian trên máy tính, còn chưa đến năm giờ, ông chủ đã lên tiếng bảo có thể tan làm sớm, cô đương nhiên sẽ không từ chối.

“Cảm ơn Thịnh tổng, anh tôi còn chưa tới, tôi ở đây chờ một chút.”

Thịnh Kiến Tề: “…”

Anh ta muốn nói lại thôi.

Cô đã bao nhiêu tuổi rồi, đi công tác còn cần anh trai phải đi cùng, mỗi ngày đi làm tan tầm cũng là Mẫn Đình đón đưa. Anh ta không thể không hoài nghi, hôn nhân giữa cô và Phó Ngôn Châu xảy ra vấn đề, liệu lý do có phải là từ Mẫn Đình hay không.

Mẫn Hy bận rộn thêm mười phút, điện thoại di động vang lên tiếng tin nhắn: [Xuống lầu đi.]

Cô lập tức trả lời: [Em xuống ngay đây.]

Cô lưu lại dữ liệu rồi tắt máy, cất laptop vào túi xách rồi bước xuống lầu.

Mẫn Đình lo lắng cô bị đả kích song song rồi tinh thần sẽ bị suy sụp, một tuần sau khi cô đến, anh vội vàng chạy tới, hôm nay là ngày thứ chín anh ở cùng cô.

Anh xử lý công việc của tập đoàn từ xa, các cuộc đàm phán phải trực tiếp ra mặt đều giao cho phó giám đốc tập đoàn, còn nói hai tháng kế tiếp anh sẽ ở lại Paris với cô.

Cô dở khóc dở cười, muốn anh về Trung Quốc xử lý công việc riêng.

Anh nói anh về nhà cũng chỉ ở một mình, cuối năm bố mẹ bận nhiều công việc, khả năng nghỉ ngơi cực kỳ ít ỏi, chi bằng ở lại đây.

Khi cô xuống lầu, Mẫn Đình đưa cho cô một tách cà phê nóng mà anh vừa mới mua.

Trời lạnh, anh mang thêm cho cô chiếc khăn quàng cổ dày.

Mẫn Hy cài khuy áo khoác, quàng khăn trước rồi nhận lấy cà phê. Khi cô đưa tay ra, một bông tuyết rơi xuống mu bàn tay, băng giá lạnh lẽo rất nhanh tan thành nước.

Căn hộ chung cư của họ cách văn phòng Thịnh Thời không xa, ở cùng một khu phố, Mẫn Đình mỗi ngày đều đi bộ đón đưa cô, dọc theo đường phố cổ xưa, bọn họ vừa đi dạo vừa trò chuyện.

Cô một tay bưng cà phê, một tay nắm lấy cánh tay của Mẫn Đình, tay kia của anh thì xách túi máy tính cho cô, giống như khi còn nhỏ Mẫn Đình đón cô tan học.

Khi cô học mẫu giáo, Mẫn Đình mới chỉ học lớp một. Khi tan học, cô hy vọng sẽ có người nhà tới đón, thay vì chỉ có tài xế, vì vậy Mẫn Đình đã bảo cô ở trong lớp đợi anh.

Nhà trẻ kết thúc sớm hơn tiểu học, lúc đó cô là đứa trẻ cuối cùng trong lớp ra về, nhìn các bạn khác đều được bố mẹ đón đi, cô không kìm được nước mắt. Mẫn Đình nói chỉ cần cô không khóc, anh sẽ mang soda tới cho cô.

Ở nhà, ông nội không cho phép cô uống soda, chỉ thỉnh thoảng mới cho cô uống thứ gì đó để thỏa mãn cơn thèm. Vậy nên vì soda, cô cố gắng không cho nước mắt rơi xuống. 

Mẫn Đình đã nói là sẽ giữ lời, mỗi ngày anh sẽ tới đón cô với một chai soda hương cam, trên lưng cõng một túi nhỏ đầy đồ chơi, còn phải một tay giữ lấy tay cô, tránh để cô không bị ngã, mà cô chỉ lo ngửa đầu uống soda, căn bản không thèm nhìn đường.

Lo lắng tài xế nhìn thấy sẽ mách với ông bà nội, vậy nên trước khi lên xe, cô đem chai soda nốc cạn, rồi nhét chai thủy tinh nhỏ vào túi đồ chơi.

Sau này trưởng thành ngẫm lại cũng thấy mình thật ngốc, tài xế đưa bọn họ đến nhà ông bà nội, cô không thể tự mình chuẩn bị cặp sách, nhưng ngày hôm sau khi cô đến nhà trẻ, chai thủy tinh trong cặp nhỏ đã không thấy đâu, chỉ có những món đồ chơi nhỏ các loại, khẳng định là khi bà nội soạn cặp đổi đồ chơi cho cô đã lấy nó ra.

Ba năm ở nhà trẻ, tất cả ký ức cô có thể nhớ được là chai soda vị cam và anh trai ngày nào cũng chạy một mạch đến cửa phòng học lớp cô.

Hiện tại muốn uống cà phê cũng không cần phải trốn tránh ai.

Nhưng mỗi lần gọi video, ông bà nội vẫn không quên dặn cô bớt uống nước ngọt và cà phê lại.

Mẫn Đình nghiêng đầu, hỏi cô: “Mấy ngày nay em ngủ thế nào? Vẫn mất ngủ sao?”

Mẫn Hy lắc đầu: “Em không còn mất ngủ nữa rồi.”

Trạng thái hiện tại của cô cũng không tệ lắm. Trước mười hai giờ là có thể ngủ, chỉ là buổi sáng thức dậy hơi sớm, có khi chưa đến sáu giờ đã tỉnh lại.

Mẫn Đình ngập ngừng nói: “Mẹ muốn nói chuyện với em, tối nay em có rảnh không?”

Mẫn Hy: “Em rảnh, tối nay không cần tăng ca.”

Trong khoảng thời gian này, cả bố và mẹ đều không dám hỏi cô quá nhiều, vì lý do công việc của họ, không phải muốn bay đi đâu thì đi đó, nhìn thấy cô đau khổ, họ chỉ có thể lo lắng, mỗi ngày từ chỗ Mẫn Đình hỏi thăm tình trạng của cô.

Uống xong ly cà phê, hai người cũng về đến trước cửa nhà.

Mẫn Hy tính toán thời gian ở Trung Quốc, giờ cũng đã 11 giờ rưỡi đêm, cô cởi áo khoác, về phòng mình nhắn tin cho mẹ: [Mẹ, mẹ làm xong việc chưa?]

Giang Nhuế đêm nay không tăng ca, bà đang đợi cuộc gọi của con gái.

[Làm xong rồi.]

Bà bấm gọi video rồi đi ra ngoài.

Từ khi con gái biết quan hệ giả tạo giữa bà và chồng, bà luôn nhắn tin cho con gái nhưng không gọi video, không biết phải đối mặt với cô như thế nào.

Mẫn Hy kết nối, điều chỉnh góc quay video, sắc mặt của mẹ cô trông vô cùng tiều tụy.

“Mẹ, mẹ ăn cơm chưa?”

Khóe miệng Giang Nhuế mỉm cười: “Mẹ ăn rồi, ăn lúc làm việc, hôm nay có cuộc họp, đến hơn chín giờ tối.”

Bà tránh nói đến những chủ đề không thể nhắc tới, dù sao cũng phải đối mặt cùng nhau giải quyết. Bà chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể giấu con gái cả đời, sau khi con gái bà lĩnh chứng, quan hệ giữa bà và chồng cũng lạnh nhạt đến cực điểm, đến mức gần như người xa lạ, dù sao đã diễn thì cũng sẽ có lúc sơ hở. 

“Hy Hy, con không cần phải cảm thấy có lỗi với mẹ, cũng ngàn vạn lần không nên tự trách mình, mẹ không ly hôn không phải do con và anh trai, mà là do mẹ không nghĩ đến. Mẹ không có tâm trí nào nghĩ tới chuyện ly hôn, cứ thế một năm lại rồi một năm, giờ đã kéo dài thành ba mươi năm.

Bà luôn ôm ảo tưởng không đụng tường nam không quay đầu (*).

(*) chỉ người cố chấp, không nghe lời người khác; giống như không thấy quan tài không đổ lệ.

“Anh trai con mấy ngày trước hỏi mẹ có muốn ly hôn hay không. Ở độ tuổi và địa vị hiện tại của mẹ, thông qua ly hôn để theo đuổi cái gọi là tình yêu chẳng thực tế chút nào. Mẹ bây giờ có thể tập trung vào sự nghiệp của chính mình, không cần phải nhọc lòng vì chuyện gia đình, cũng khá là tốt.

“Hôn nhân đúng thật có tiếc nuối, nhưng nói thế nào nhỉ, mẹ xem như tương đối may mắn. Đóng góp của bố con cho anh em con cùng gia đình này, so với mẹ chỉ nhiều hơn chứ không ít.”

Giang Nhuế lại vội vàng giải thích: “Mẹ nói chuyện này không phải để thuyết phục con tiếp tục với Phó Ngôn Châu. Đây là tình huống thực tế của mẹ. Không hạnh phúc là sự thật, nhưng nó cũng không tệ đến thế. Con và mẹ không giống nhau. Con vẫn còn trẻ, nếu con kiên trì thêm vài năm nữa, mẹ cảm thấy hai đứa có thể, còn nếu con muốn dừng lại kịp thời để tránh tổn thương, mẹ cũng sẽ ủng hộ ”.

Mẫn Hy nhẹ nhàng thở ra: “Mẹ, mẹ còn liên lạc với bố không?”

Giang Nhuế nói sự thật: “Đã lâu không liên lạc, nhưng ông ấy vẫn liên lạc với mẹ khi con đi công tác.” Ngày đó Mẫn Cương Nguyên nửa đêm gọi điện thoại cho bà, nói con gái và con trai đã biết chuyện bọn họ sắm vai tình cảm hòa thuận.

Ảo tưởng hạnh phúc bị xé toạc ra, bên trong vỡ nát, xấu hổ thì xấu hổ, nhưng ngược lại bà cảm thấy nhẹ lòng, không còn phải ở trước mặt con cái duy trì những năm tháng im lặng như vậy nữa.

“Mẹ,” Mẫn Hy chống tay lên cằm, hướng về phía camera điện thoại, cố tỏ ra thoải mái: “Mẹ ly hôn, con ủng hộ. Mẹ không buông bỏ thì làm sao có thể sống một cách thoải mái được, đừng tự mình chịu ấm ức nữa. Chờ con hoàn thành xong dự án trở về, con cùng mẹ đi Giang Thành nghỉ phép, đến sống trong một ngôi nhà được bao quanh bởi núi và sông.”

Lại cảm thấy không đúng, bố vẫn đang ở Giang Thành, “Con thường đi Giang Thành, chúng ta đổi chỗ khác, đi Tô Thành…”

Giang Nhuế cười cắt ngang: “Mẹ không đạo đức giả đến thế đâu, cho nên mẹ không thể đến thành phố mà bố con đã từng đến. Chuyện tức cảnh sinh tình, cả đời này sẽ không xảy ra trên người của mẹ và bố con, ngay cả đi dạo phố chúng ta cũng chưa từng đi.” Không có hồi ức nào để mà nhớ lại.

Mẫn Hy hiện tại có chút chờ mong, dự định tháng năm sẽ cùng mẹ đến Giang Thành giải sầu.

Khúc mắc được tháo gỡ, cô cùng với mẹ trò chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ.

Cuối video, Mẫn Đình gõ cửa, bảo cô ra ngoài ăn tối.

Mẫn Hy đổi một bộ quần áo mặc ở nhà thoải mái đi xuống lầu, tuyết rơi càng lúc càng dày, gió lạnh cuốn bông tuyết quét qua kính cửa sổ, trong phòng ấm áp, cửa kính được bao phủ bởi một lớp hơi nước mỏng mờ mịt.

Tối nay ăn cơm ở nhà, Mẫn Đình đưa đũa cho em gái.

“Mẹ thế nào?” anh hỏi.

Mẫn Hy thở dài: “Vẫn tốt, nhưng cũng không ổn lắm.”

Cô không biết nên hình dung nó như thế nào.

Gánh nặng của mẹ hiện giờ đã được gỡ xuống, nhưng cũng đã mất hết tinh thần.

Mẫn Đình do dự một lúc, sau đó nhìn về phía em gái mình: “Còn em thì sao? Có kế hoạch gì không?”

Anh vẫn giữ thái độ như trước, bất kể cô đưa ra quyết định gì, anh cũng sẽ ủng hộ. Bố cũng tỏ thái độ rằng những lợi ích liên quan đến hai bên gia đình, ông sẽ ra mặt giải quyết.

“Sau này không cần lo lắng bất cứ chuyện gì hết, em tự hỏi xem chính mình muốn làm cái gì, và không muốn làm cái gì.”

Mẫn Hy nói: “Em muốn ly hôn, không muốn ép buộc anh ấy nữa.”

“Vậy thì đừng trì hoãn nữa, em trì hoãn một ngày, lại thêm một ngày lạnh lùng tổn thương Phó Ngôn Châu, dễ hợp dễ tan đi.

“Em không lạnh lùng làm tổn thương anh ấy, mấy ngày nay em đều nghiêm túc nói chuyện với anh ấy.” 

Mẫn Hy gắp một con tôm đã bóc vỏ vào miệng, “Hai ngày nữa em sẽ cùng anh ấy nói chuyện.”

Thong thả ung dung ăn món tôm bóc vỏ yêu thích, nhưng lại giống như sáp ong.



Bắc Kinh mấy ngày nay thời tiết đều nắng và khô lạnh.

Vào tối thứ Sáu, Phó Ngôn Châu rời khỏi công ty từ rất sớm, anh mua vé máy bay, chuyến rạng sáng để đi gặp Mẫn Hy. Khoảng thời gian này cô rầu rĩ không vui, nói là đã biết chuyện tình cảm của bố mẹ vợ có vấn đề.

Anh mang theo tổng cộng ba chiếc vali, chỉ có một chiếc là của anh, hai chiếc còn lại là đồ của Mẫn Hy.

Paris đêm qua tuyết rơi dày đặc, đến tối nay mới ngừng rơi, vừa đúng lúc có thể đưa cô ra ngoài ngắm tuyết.

Khi đến sân bay và vừa qua cửa kiểm tra, anh nhận được một bức ảnh chụp cảnh tuyết rơi từ Mẫn Hy, bức ảnh này được chụp ở tầng dưới văn phòng làm việc của Thịnh Thời.

Cô nói: [Lần gần đây nhất em nhìn thấy tuyết dày như vậy là ở trường học của anh.]

Phó Ngôn Châu mơ hồ có chút ấn tượng, nhưng không nhớ rõ lắm. Các góc trường học của anh, cô quen thuộc hơn anh.

Cô thường check in những ngôi trường nổi tiếng trên thế giới, nói rằng đời này không thể có cơ hội học hết những ngôi trường này nên chỉ check in và lưu lại.

[Về sau anh sẽ đưa em tới thăm trường cũ của anh.]

Mẫn Hy: [Em đã đến đó không biết bao nhiêu lần rồi, tạm thời không định đi nữa. Sau này mới nói đi.]

Cô lấy cớ bận việc, kết thúc trò chuyện: [Ngày mai thứ bảy, em sẽ gọi điện cho anh. Đêm nay chúc anh ngủ ngon trước, anh đi nghỉ sớm một chút, cố gắng ngủ trước mười hai giờ.]

Phó Ngôn Châu vẫn còn đang vội vàng xử lý công việc, không nói nhiều: [Ừm, ngủ ngon.]

Thời gian hai bên khác biệt, ở chỗ anh trời đã tối, nhưng ở chỗ cô mới là giữa trưa.

Sau khi nghỉ trưa xong, Mẫn Hy buộc mình phải chuyên tâm làm việc, ngày mai sẽ phải cùng anh ngả bài, hôm nay công việc của cô bị quấy nhiễu nghiêm trọng, mỗi lần đều phải mất nửa giờ mới có thể tiến vào trạng thái làm việc.

Thịnh Kiến Tề cảm thấy hôm nay hiệu suất công việc của cô rất thấp, khoảng thời gian trước đó cô im lặng nhưng hầu như không trì hoãn công việc. Anh ta đã trải qua một cuộc chia tay, biết cảm giác đó như thế nào, căn bản lý trí không thể kiểm soát được.

Anh ta dò hỏi: “Cô muốn nghỉ mấy ngày không? Để điều chỉnh lại cho tốt.”

Mẫn Hy nói không cần, xin lỗi: “Gần đây hiệu suất có chút thấp.”

“Tuần sau là tôi ổn rồi,” cô đảm bảo.

Thịnh Kiến Tề mơ hồ hiểu ý của cô, có lẽ cô đã hạ quyết tâm từ nay về sau hai người sẽ ly thân, chỉ giữ hình thức hôn nhân bên ngoài. Hôn nhân của những gia đình quyền quý, sao có thể dễ dàng nói chia tay là chia tay.

Bất luận là ly hôn hay ly thân, không có nghĩa là sẽ hết đau khổ. 

Là người từng trải, anh ta chốt hạ một câu: “Tuần sau mới là bắt đầu chuỗi ngày đau khổ của cô”.

Mẫn Hy chỉ cười nhẹ không trả lời. Thịnh Kiến Tề đã hơn một lần liếc nhìn ngón áp út của cô, hẳn là đoán được tại sao tinh thần cô lại sa sút như vậy. Cô không thân với anh ta, nên chuyện hôn nhân của mình, cô không nhiều lời.

Thời gian chiều hôm nay dài vô cùng, trong lòng cô có mâu thuẫn không nói nên lời, hy vọng thời gian có thể trôi nhanh đến ngày thứ bảy, lại hy vọng thời gian vĩnh viễn dừng lại vào giờ phút này, có như vậy, cô và Phó Ngôn Châu sẽ mãi là vợ chồng. 

Bây giờ cô mới hiểu được cảm giác của mẹ mình khi đó, có lẽ mẹ đã rất nhiều lần quyết tâm muốn ly hôn với bố, nhưng cuối cùng mẹ lại gục ngã trước nỗi đau đớn và sự hành hạ trước ngày chia tay.

Hiện tại trong lòng cô chịu dày vò, cô muốn chia tay, nhưng trong lòng vẫn nghĩ về anh.

Rốt cuộc cũng đến giờ tan tầm.

Mẫn Đình có linh cảm khả năng ngày mai cô có thể sẽ cùng với Phó Ngôn Châu nói chuyện rõ ràng, khi anh đón cô tan làm thì mang theo một lon nước soda vị cam. Đi trên con đường vừa có tuyết rơi, vừa uống nước lạnh, cảm giác thật đặc biệt.

Quả nhiên, cô mất ngủ cả đêm.

Sau khi thức đến sáu giờ sáng hôm sau, ở Trung Quốc đã là giữa trưa, Mẫn Hy lại lo lắng Phó Ngôn Châu vẫn chưa ăn trưa, hoặc đang ăn, muốn đợi cho đến khi anh ăn xong rồi mới ngã bài. Vì vậy cô lùi lại thêm một giờ nữa.

Thời gian bất giác đã đến bảy giờ.

Tin nhắn sửa rồi xóa, xóa rồi lại sửa, chỉ mấy chữ mà lặp đi lặp lại nhiều lần.

Khi anh đưa ra lời đề nghị liên hôn với cô, cô cũng đã phải vật lộn như thế này, và giờ lại lần nữa trải qua cảm giác đó. 

[Anh đang bận à?] Cô đau lòng gửi đi.

Phó Ngôn Châu đang ở trên máy bay, một giờ nữa là có thể hạ cánh.

Anh gọi điện cho cô: “Thứ bảy sao em dậy sớm thế? Có phải tăng ca không?”

Mẫn Hy dựa vào đầu giường: “Không tăng ca, từ sớm em đã dậy rồi.”

“Phó Ngôn Châu.” Cô gọi anh một tiếng.

“Hửm? Sao vậy?”

“Anh còn nhớ không, trước khi lĩnh chứng, anh đã hỏi em một câu, bảo em nghiêm túc cân nhắc chuyện liên hôn.”

Phó Ngôn Châu nhớ rõ, vô cùng ấn tượng, anh hỏi cô: Em có cam lòng tự giam mình vào một cuộc hôn nhân không có tình cảm, chỉ có lợi ích không?

Mẫn Hy một hơi nói xong, không dám ngắt lời, sợ một khi cô dừng lại sẽ không có dũng khí nói tiếp: “Em không muốn lại tự nhốt mình trong một cuộc hôn nhân chỉ có lợi ích mà không có tình cảm nữa. Không phải em nhất thời xúc động, một tháng nay em đã bình tĩnh suy xét. Cũng không tính là chịu ảnh hưởng của bố mẹ, trước khi biết tình trạng hôn nhân của họ, em đã rất đau đớn.”

Không biết là bởi vì ở độ cao ngàn dặm tín hiệu đột nhiên không tốt, hay là bởi vì anh đầu óc nhất thời trống rỗng, vài giây liền không nghe thấy gì.

Anh không nói gì, Mẫn Hy đợi vài giây mới nói tiếp: “Em không hối hận khi kết hôn với anh. Là lỗi của em, là em đòi hỏi quá nhiều, lại quá tham lam. Rõ ràng là hôn nhân vì lợi ích, nhưng em lại muốn một người yêu mình, muốn một tình yêu cuồng nhiệt.” Muốn anh một lần quan tâm đến công việc của cô, giống như cái cách anh quan tâm đến công việc của Chúc Du Nhiên vậy.

Cô muốn anh để tâm đi tìm hiểu cô.

Muốn quá nhiều.

“Lợi ích mà hai nhà thương lượng trước khi kết hôn sẽ không thay đổi khi chúng ta ly hôn, cho đến khi anh tái hôn lần nữa mới thôi.” Theo bản năng cô dùng sức nắm lấy góc chăn, “Hy vọng sau khi chúng ta chia tay, chúng ta có thể gặp được người mình thích và cũng thích mình, không cần phải sống chung tạm bợ với nhau nữa”.

“Hy Hy, chúng ta bình tĩnh lại một chút. Anh sẽ gọi lại cho em sau.” Phó Ngôn Châu trực tiếp cúp điện thoại.

Mẫn Hy không quấy rầy anh nữa, cô ngồi trên giường cả tiếng đồng hồ rồi đứng dậy, rời giường rửa mặt, không trang điểm, mặc áo khoác ngoài, quấn khăn quàng cổ đi xuống nhà, Mẫn Đình đang ở phòng khách tăng ca, ngẩng đầu lên nhìn cô.

“Anh, em xuống dưới lầu một lát, tới giờ cơm trưa sẽ trở về.”

Mẫn Đình không ngăn cản: “Anh đi cùng em nhé?”

“Không cần đâu ạ.”

Cô thay giày rồi ra cửa.

Khi gió lạnh tạt vào mặt, cô mới cảm giác bản thân còn đang tồn tại.

Không biết đi đâu, dọc theo đường phố lang thang không mục đích, trong đầu toàn là suy nghĩ về anh, nghĩ đến lần đầu tiên anh nắm tay cô, lần đầu tiên cưng chiều cô.

Không biết đã đi được bao lâu, cô lại dọc theo đường cũ quay lại.

Cả người lạnh cóng, cô vào quán cà phê mua một cốc cà phê nóng, cầm nó trên tay để giữ ấm.

Sợ rằng ở bên ngoài quá lâu, anh trai sẽ lo lắng, vì vậy cô cầm ly cà phê trên tay đi về phía chung cư. 

“Hy Hy.”

Phía sau có người gọi cô, là giọng của Phó Ngôn Châu.

Cảm giác như mình đang bị ảo giác, nhưng Mẫn Hy vẫn đột ngột quay đầu lại, một chiếc ô tô chậm rãi tấp vào lề, Phó Ngôn Châu đưa tay ra ngoài xe.

Cho đến khi anh bước xuống xe, cô mới hoàn hồn.

“Lúc em gọi cho anh, anh đang ở trên máy bay sao?”

“Ừm. Trời lạnh quá, đến đây gặp em.”

Phó Ngôn Châu mở cốp xe, chỉ xách hai chiếc vali ra, chiếc vali của mình thì để lại trong xe.

Đem hai chiếc vali đẩy đến trước mặt cô: “Mang đồ đến cho em.”

Cô gầy hơn nhiều so với khi đi công tác, một tay anh nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Hôn nhân không phải chuyện của riêng em, anh cũng có lỗi. Anh nhiều lắm cũng chỉ đủ tư cách làm một người chồng, nhưng không phải là người yêu tốt, điều này anh biết.”

Thật đáng tiếc là, anh không thể cho cô tình yêu mà cô muốn.

Cũng không biết cô lại đau khổ như vậy.

Anh cho rằng họ có thể cùng nhau già đi, cho dù cô có ầm ĩ thế nào, anh cũng nguyện ý cùng cô đi hết quãng đời còn lại. Chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đời này của anh còn sẽ có người nào khác.

Từ lúc nhận được điện thoại của cô cho đến lúc máy bay hạ cánh, anh đã suy nghĩ rất nhiều, nếu cuộc hôn nhân không đủ tốt, anh có thể thay đổi. Nhưng tình yêu, nó là thứ xa xỉ trong cuộc hôn nhân vụ lợi này, cô muốn, anh lại không biết phải cho như thế nào.

Ở sân bay, anh nán lại nửa tiếng để bình tĩnh lại.

Biết rõ cô muốn một tình yêu cuồng nhiệt, anh có thể cả đời không đáp ứng được cho cô, nhưng anh vẫn không muốn kết thúc cuộc hôn nhân của bọn họ như thế này.

“Hy Hy, sau khi ly hôn, chúng ta sẽ gặp được những người khác… Khi đó, dù có muốn, chúng ta cũng không thể quay lại được nữa. Từ trước tới nay, anh chưa bao giờ đưa ra yêu cầu nào với em. Hôm nay cho anh ích kỷ một lần, đừng chia tay, chúng ta hãy bình tĩnh lại một khoảng thời gian. Chờ khi dự án kết thúc, nếu em vẫn quyết định rời đi, anh tôn trọng em.” Anh dừng lại một lúc lâu, “Hy vọng anh có thể đợi được em về nhà”.
Bình Luận (0)
Comment