Cố Chấp - Mộng Tiêu Nhị

Chương 57

Mẫn Hy vẫn nhớ rõ lần thứ hai anh gội đầu cho cô, sợ anh không muốn giúp cô gội đầu nên cô một mực khẳng định chất tóc của mình là chất tóc dầu. Bịa lý do cũng khá ra gì.

Lúc ấy anh nhìn kỹ mái tóc của cô, thì ra không phải vì hoài nghi lời cô nói, mà là đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để cải thiện chất tóc cho cô. 

Cô cũng nhớ ngày anh tặng mình dầu gội của Bội Thanh Ngữ, cô đã thẳng thắn thừa nhận mình không phải là chất tóc dầu, uổng phí lòng tốt của anh nhưng anh lại an ủi cô, nói cô không có lỗi, không cần phải xin lỗi. 

Ngày đó anh đặc biệt mang về cho cô một chai dầu gội thử từ phòng thí nghiệm của Bội Thanh Ngữ, hẳn là anh đoán cô sẽ mừng rỡ và bất ngờ khi nhận được quà. 

Nhưng cuối cùng lại không thể khiến cô ngạc nhiên. 

Mẫn Hy dù có muốn thay đổi vị trí để nhìn nhận như thế nào đi chăng nữa, cũng không có cách nào cảm nhận được tâm trạng ngày hôm đó của anh. 

“Thật sự xin lỗi, em không nghĩ một câu nói dối…” 

Phó Ngôn Châu ngắt lời cô: “Người đáng trách là anh. Vợ chồng giúp nhau gội đầu là chuyện bình thường, nhưng anh lại khiến em phải viện lý do.” 

Anh giải thích vì sao lại tìm cô phụ trách hạng mục dự án này: “Bội Thanh Ngữ xem như là sự tiếc nuối của anh, anh đã không thể tặng cho em một món quà thích hợp.” Nói rồi dừng lại một lát, “Dự án thực phẩm Lạc Mông cũng là sự tiếc nuối của em.” 

Mẫn Hy hiểu, anh đang cố gắng muốn bù đắp cho sự tiếc nuối trong hôn nhân trước đó của họ. 

Phó Ngôn Châu kéo chiếc ghế gần nhất ra, “Ngồi xuống rồi nói.” 

Đây là lần đầu tiên Mẫn Hy cùng anh làm việc, đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để xử sự cho ổn thoả. 

Máy tính và điện thoại di động của cô đều ở trong xe, vào phòng thí nghiệm chỉ mang theo quyển sổ và bút, sau khi ngồi xuống, cô mở cuốn sổ ra. Người mình yêu nhất đã trở thành chồng cũ, mà chồng cũ bây giờ lại trở thành bên đối tác, dự án này của Bội Thanh Ngữ thử thách cô không chỉ về khả năng quản lý và kiểm soát dự án, mà còn là làm thế nào để làm việc chung một cách hoà thuận, tự nhiên nhất với chồng cũ trong công việc. 

Phó Ngôn Châu cởi một cúc áo vest, rót cho cô một ly nước. 

Từ khi Mẫn Hy làm việc đến nay đã quen bị người phụ trách bên đối tác làm khó rồi, lần đầu tiên gặp phải bên đối tác nhiệt tình khách sáo như vậy, đột nhiên cảm thấy khó thích ứng: “…Cám ơn Phó tổng.” 

Phó Ngôn Châu: “…” 

Cảm giác thật khó chịu. 

“Cứ gọi bằng tên anh.” 

“Không thích hợp.” Mẫn Hy nhấn mạnh: “Đây là công việc.”

Trước khi chính thức làm việc cùng nhau, cô cũng nói trước mấy lời có thể gây mất lòng: “Tất cả các bên đối tác đã làm việc với em, cho dù đó là người phụ trách hay sếp tổng, ít nhiều cũng có xảy ra tranh chấp, chưa từng có ngoại lệ. Em không phải là bên phụ trách sẽ thuận theo đối tác của mình tất cả mọi việc, về khía cạnh chuyên môn em cũng rất kiên quyết.” 

Tuy rằng bên đối tác đôi khi bị cô làm cho tức giận muốn trợn mắt, thêm nữa bọn họ đều cho rằng cô là kiểu người kỳ quặc thất thường, nhưng cho tới bây giờ, những bên đối tác từng tranh cãi với cô, không có ai không gia hạn tiếp hợp đồng uỷ quyền công việc. 

Cô chỉ chịu trách nhiệm về mức độ ảnh hưởng của thương hiệu, về thị phần và doanh số bán hàng của sản phẩm, dỗ cho đối tác vui vẻ hài lòng không phải là nghĩa vụ công việc của cô. 

Cô nhìn về phía Phó Ngôn Châu nói: “Nói nhiều với anh như vậy là để cho anh có sự chuẩn bị trước, một ngày nào đó nếu em có tranh chấp với anh, nghĩa là em chỉ đang hướng tới của hạng mục, không phải là lấy việc công để báo thù riêng.” 

Phó Ngôn Châu: “Anh sẽ làm bên đối tác đầu tiên không nảy sinh tranh chấp với em.” 

Mẫn Hy không nhìn anh nữa, rũ mắt nhìn sổ làm việc trong tay, mặt trên chi chít những ghi chép đều là do Tiểu Thường ở phòng thí nghiệm giải thích cho cô.

Cô nhấp một ngụm nước trong cốc để bình tĩnh lại, từ lúc vào cửa đến bây giờ, trái tim của cô vẫn còn đập thình thịch. 

“Phó tổng,” Mẫn Hy lại ngẩng đầu, lúc nói chuyện nhìn bên đối tác là sự tôn trọng cơ bản nhất, cô cũng nhiều lần nhắc nhở mình, lúc này anh không phải là chồng cũ của cô. 

“Tài liệu của tôi ở trong máy tính, anh đợi tôi vài phút nhé?” 

“Em không cần đi lấy, hôm nay không nói chuyện phương án.” Phó Ngôn Châu đưa một bản tài liệu trong tay cho cô. Anh in hai bản, để lại một bản, đưa cô một số phân tích và ghi chú viết tay của anh. 

“Lần sau khi tất cả mọi người tham dự cuộc họp, em hẵng trình bày bản kế hoạch. Hôm nay anh muốn hiểu được đại khái suy nghĩ của em về định vị thị trường của Bội Thanh Ngữ.” 

“Định vị rất không rõ ràng, có thể nói là vô cùng tệ.” 

Phó Ngôn Châu ra hiệu cho cô tiếp tục. 

“Tuy nhiên, Bội Thanh Ngữ là thương hiệu đi lên từ con số không, vì thế có thể kịp thời sửa chữa.” Mẫn Hy tính toán thời gian: “Bội Thanh Ngữ đã có mặt trên thị trường được ba tháng hai mươi tám ngày. Tình hình mà tôi đang hiểu là, sản phẩm không có điểm nổi bật, mục tiêu truyền thông không rõ ràng. Tiểu Thường nói đúng, anh ấy không giỏi việc điều hành.” 

Bất kể cô nói cái gì, Phó Ngôn Châu đều nhìn và chăm chú nghe cô nói. 

Cuối cùng khi hai người nhìn nhau, Mẫn Hy vẫn thua cuộc, hơi cụp mắt xuống. Khi anh chăm chú nhìn vào một người, không ai có thể bình tĩnh nổi. Dừng lại vài giây, cô tiếp tục phân tích các vấn đề hiện tại của Bội Thanh Ngữ. 

Phó Ngôn Châu tựa vào lưng ghế, cố gắng thả lỏng tư thái, lặn lội trong thương trường hơn mười năm, bất cứ lúc nào anh cũng là người nắm trong tay cục diện, hôm nay mới cảm nhận được cái gì gọi là cảm giác câu nệ. 

Anh hỏi: “Khi nào thì kế hoạch sẵn sàng?” 

Mẫn Hy: “Sắp hoàn thiện rồi, có một số chi tiết trở về tôi sẽ điều chỉnh lại một chút.” 

Phó Ngôn Châu kinh ngạc: “Nhanh như vậy sao?” 

Mẫn Hy gật đầu, không giải thích thêm. Trước buổi họp báo ra mắt xe hơi, đôi khi cô bị mất ngủ, không ngủ được lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, vì vậy đành dứt khoát ngồi dậy viết kế hoạch dự án. 

Phó Ngôn Châu nhìn cô: “Không ngủ được nên thức đêm viết?” 

Mẫn Hy cười nhạt phủ nhận: “Không phải.” 

Phó Ngôn Châu không vạch trần, nếu như cô không thức đêm, lúc bận rộn dự án xe hơi Thịnh Thời, lấy đâu ra thời gian viết những cái khác. 

“Tạm thời chỉ đến đây thôi, tuần sau trở về Bắc Kinh họp bàn rồi mới thảo luận phương án.” Hôm nay không có kế hoạch bàn bạc sâu hơn, chủ yếu là gặp mặt để cho cô biết nhà đầu tư là ai. 

Bộ phận nhà máy và nghiên cứu phát triển của Bội Thanh Ngữ đặt ở bên này, những bộ phận khác đều ở Bắc Kinh, địa chỉ văn phòng là ở tòa nhà Lăng Vũ. 

“Tuần sau em đến tòa nhà Lăng Vũ họp, thời gian cụ thể thư ký Bạch sẽ thông báo cho em sau.” 

“Được.” Mẫn Hy trả lại bản tài liệu kia cho anh, “Cám ơn.” 

Phó Ngôn Châu không trả lời, “Em cứ cầm lấy, anh còn có một bản.” 

Trong những tài liệu này có một số nội dung Mẫn Hy vẫn chưa đọc qua, cô kẹp tài liệu vào sổ làm việc. 

Lúc từ phòng họp đi ra, Phó Ngôn Châu đi phía sau cô, vẫn duy trì khoảng cách khoảng bảy, tám mươi cm, không làm cho cô cảm thấy không thoải mái, nhưng cũng sẽ không quá xa cách. 

“Em đi thang máy hay thang bộ?” Anh để cô chọn. 

Bên cạnh cửa phòng họp chính là lối đi an toàn, Mẫn Hy không đi về phía trước nữa, trực tiếp đi xuống cầu thang. 

Phó Ngôn Châu theo cô đi cầu thang, nhìn đôi giày trên chân cô, dặn dò: “Em chậm một chút.” 

“Không sao.” 

Trước kia cô đi cầu thang thường sẽ nắm lấy tay anh, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn anh, bây giờ cô lại cúi đầu nghiêm túc nhìn từng bậc dưới chân mình.

Tiếng giày cao gót của cô hơi dồn dập, trùng khớp với nhịp đập trái tim. 

Rẽ xuống nửa cầu thang phía dưới, cô hận không thể bước hai bậc cùng một lúc. 

“Hy Hy, em đi chậm một chút.” Chính bản thân Phó Ngôn Châu cũng không phát giác ra được rằng lúc anh nói ra, bất giác mang theo vẻ bất đắc dĩ và sủng nịch. Anh đưa tay muốn kéo cô một cái, lo cô đi quá nhanh, nhưng vừa vươn tay tới bả vai cô, động tác của cô đã nhanh hơn anh một giây, anh nắm lấy khoảng không. 

Bước ra khỏi tòa nhà văn phòng cũ bốn tầng, Mẫn Hy hở phào nhẹ nhõm, lần đầu tiên hợp tác với bên đối tác là chồng cũ, kết thúc êm đẹp. Trong phòng họp, cô đã nhiều lần tự hỏi tại sao từ đầu cô lại nhận dự án nhỏ này. 

Phó Ngôn Châu cùng cô đi ra ngoài, xe của anh đã đậu ở dưới lầu. 

“Lên xe, anh đưa em đến bãi đậu xe.” 

Diện tích nhà máy không nhỏ, đi bộ cũng phải mất vài phút.

Mẫn Hy khéo léo từ chối: “Em đi bộ một chút, coi như là tập luyện.” 

Cô vẫy tay, cất bước đi về phía bãi đỗ xe, vì không mang theo điện thoại nên không có cách nào thông báo cho tài xế tới đón. 

Phó Ngôn Châu ngồi lên xe, hạ cửa sổ xuống. 

Chú Trần không khởi động xe ngay, đợi cho đến khi bóng dáng Mẫn Hy mơ hồ dần, chú Trần mới khởi động động cơ. 

Sau khi Mẫn Hy lên xe, cô mở túi xách lấy điện thoại ra, cô đến phòng thí nghiệm của Bội Thanh Ngữ mà không mang theo điện thoại, trong hơn một tiếng đã có mấy cuộc gọi nhỡ, trong đó có một cuộc gọi đến từ Dư Trình Đàm. 

Cô trả lời điện thoại của khách hàng đầu tiên, sau đó mới gọi điện cho sếp. 

Dư Trình Đàm không đợi cô hỏi, trực tiếp thông báo cho cô biết chuyện: “Anh lại nhờ một người bạn khác hỏi thăm, sếp lớn đứng phía sau công ty tư bản kia là Phó Ngôn Châu.”

Khi anh nhận được câu trả lời từ bạn mình, anh còn không dám tin, người bạn ấy nói với anh rằng hai năm trước Phó Ngôn Châu đã đầu tư vào đây rồi. 

Anh hỏi Mẫn Hy: “Em có muốn tiếp tục phụ trách dự án này không?” 

Hợp đồng uỷ quyền công việc đã ký, Gia Thần sẽ không vô cớ hủy bỏ đồng, anh cũng không làm được loại chuyện này, điều duy nhất anh có thể làm là đảm nhận thay cô.

“Nếu em không muốn nhận, anh sẽ tiếp quản hạng mục này.” 

“Cám ơn Dư tổng, không cần đâu.”

“Đừng lo lắng sẽ làm phiền anh.” 

“Không phải.” 

Trong mấy phút đi bộ vừa rồi, Mẫn Hy đã khôi phục được trạng thái, “Em đã gặp Phó Ngôn Châu rồi, cuộc nói chuyện cũng khá suôn sẻ.” 

Dư Trình Đàm kinh ngạc: “Phó Ngôn Châu đến trung tâm nghiên cứu và phát triển của Bội Thanh Ngữ sao?” 

“Vâng. Sau này anh ấy sẽ phụ trách công việc liên quan đến mảng quan hệ công chúng, đã sắp xếp vào lịch trình làm việc của anh ấy rồi.” 

Mẫn Hy nói vì sao mình muốn tiếp tục nhận sự án này, là cô muốn kết hôn, cũng là cô muốn ly hôn. Lúc ly hôn, Phó Ngôn Châu cũng tự nhận trách nhiệm về mình, nói với người nhà là anh muốn ly hôn, đến nay anh vẫn đang bảo vệ cô. 

Bây giờ anh lại không thể thoát khỏi cái bóng của việc ly hôn, cô muốn kéo anh ra. 

Dư Trình Đàm: “Vậy thì em hãy quản lý tốt dự án này.” 

Bội Thanh Ngữ không có nền tảng, nếu tìm được điểm marketing tốt, có khả năng sẽ trở thành một con ngựa đen của thị trường hóa mỹ phẩm, nhưng nó cũng phải đối mặt với những áp lực lớn, ngành hoá mỹ phẩm giữa các công ty hàng đầu vẫn đang cạnh tranh khá khốc liệt. 

Từ nhà máy Bội Thanh Ngữ đến dưới lầu căn hộ, Mẫn Hy và Dư Trình Đàm trò chuyện cả quãng đường. 

“Khi nào em về?” Dư Trình Đàm hỏi. 

“Ngày mai.” 

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Dư Trình Đàm nói: “Sáng thứ sáu đến công ty thì qua văn phòng anh, bàn giao lại các hạng mục khác trong tay em cho anh, anh sẽ theo dõi. Trong vài tháng tới, em cứ tập trung vào Bội Thanh Ngữ đi.”

Đây là một cơ hội có thể đưa sự nghiệp của cô lên một tầm cao mới, một cơ hội có thể gặt hái được tình yêu. 

Bây giờ Phó Ngôn Châu đã đích thân tham gia vào hạng mục, hẳn là muốn tìm cơ hội tái hôn, tình cảm Mẫn Hy đối với Phó Ngôn Châu cũng vẫn luôn ở đó. Lúc trước bỏ lỡ dự án Thực phẩm Lạc Mông, chưa chắc đã là chuyện xấu. 

Mẫn Hy cúp điện thoại, xuống xe, vừa mới vào đại sảnh của chung cư, phía sau đã có người gọi cô. 

Hôm nay Thịnh Kiến Tề từ công ty tan làm sớm, xa xa đã nhìn thấy bóng dáng của Mẫn Hy, tuy rằng hai người ở chung một tòa chung cư nhưng đã mấy tháng rồi, hôm nay mới là lần thứ hai gặp nhau. 

Mẫn Hy chờ anh cùng đi thang máy, “Hôm nay anh tan làm sớm vậy sao?” 

“Trở về lấy hành lý, đi công tác đột xuất.” Thịnh Kiến Tề ấn số tầng, anh ở tầng mười hai sáu, Mẫn Hy ở tầng hai mươi chín. Biết Phó Ngôn Châu có ý định tái hôn, anh cũng không nhắc tới việc giới thiệu đối tượng xem mắt cho cô nữa, nhưng Mẫn Hy lại chủ động tán gẫu. 

“Sau này còn phải phiền anh giúp tôi giới thiệu đối tượng xem mắt, tôi không có ý định tìm người trong vòng của mình.” 

Thịnh Kiến Tề bối rối: “Không phải cô nói chưa muốn kết hôn sao?” 

Mẫn Hy: “Xem mắt không có nghĩa là gặp mặt rồi quyết định luôn, còn phải tìm hiểu lẫn nhau xem có thích hợp hay không chứ?” 

Thịnh Kiến Tề cười: “Cũng đúng.” 

Vừa rồi nghĩ lại, hai người họ đã quen biết trước khi xem mắt, biết rõ tính cách không hợp nhau. Nhưng người bạn của anh ta và Mẫn Hy lại không quen biết, nếu chính thức gặp mặt, vẫn có khả năng thu hút lẫn nhau. 

“Cô và Phó Ngôn Châu không còn khả năng sao?” 

“Không có.” 

Thịnh Kiến Tề không muốn phá vỡ nhân duyên của người khác, anh lại xác nhận một lần nữa: “Thứ bảy tuần trước, không phải anh ta đặc biệt tới theo đuổi cô, muốn tìm cô để tái hôn sao?” 

“…Không phải tái hôn.” Với tính cách của Phó Ngôn Châu, làm sao có thể chủ động đuổi theo người khác chứ. Anh bảo cô cho anh một chút thời gian để thoát ra, bảo cô đừng vội xem mắt. 

Ý tứ kia là muốn cô trước hết đừng nóng vội, chờ anh thoát ra được, không còn d/ục vọng chiếm hữu với cô nữa, cô lại đi xem mắt sau. 

Cô nhìn ra được, Phó Ngôn Châu đang cố gắng quên đi quá khứ, anh tiếp nhận dự án của Bội Thanh Ngữ để bù đắp tiếc nuối, muốn làm cho những tiếc nuối không còn là tiếc nuối, anh sẽ không còn chìm đắm trong quá khứ nữa. 

Hẳn là không bao lâu sau, anh sẽ từ từ buông bỏ chuyện ly hôn. 

Một khi hai người được giải thoát, họ sẽ sớm có một cuộc sống mới của riêng mình. 

Cô sẵn sàng giúp anh khi anh không thể thoát ra, nhưng không vì thế mà để cho bản thân mình lại rơi vào. Cô không thể đi phía sau anh, bởi đi ở phía sau trong mắt sẽ toàn là anh, cô muốn thử đi về phía trước một chút, nếu gặp được nhân duyên, sẽ không bài xích việc yêu đương. 

Thang máy dừng lại trên tầng mươi sáu. 

Thịnh Kiến Tề nhấn nút mở cửa, trước khi ra khỏi thang máy, nói: “Tháng sau tôi tới Bắc Kinh tìm anh trai cô bàn về dự án, khi đó nếu như cô còn chưa đổi ý, còn muốn tiếp tục xem mắt, tôi sẽ giới thiệu cho cô.” 

“Cám ơn anh, sau này phiền anh rồi.” 

Thịnh Kiến Tề bước ra khỏi thang máy, cửa thang máy chậm rãi khép lại.

Trở lại Bắc Kinh, Mẫn Hy bận rộn giao lại dự án của mấy khách hàng cũ cho Dư Trình Đàm, để anh tự mình theo dõi. Không có ràng buộc nào khác, cô hoàn toàn tập trung vào Bội Thanh Ngữ

Đầu tháng 11, cô nhận được một email từ thư ký Bạch, thông báo rằng cuộc họp sẽ diễn ra vào ba giờ chiều ngày mai.

Cô vừa trả lời thư ký Bạch, tin nhắn của Phó Ngôn Châu đã gửi đến: [Ngày mai khoảng ba rưỡi anh sẽ đến, mọi người cứ thảo luận trước.

[Được, Phó tổng.] Cô dùng giọng điệu khi nói chuyện công việc.

Buổi tối tan làm, cô gặp Cư Du Du ở hầm đỗ xe.

Cư Du Du đang gặp khó khăn với việc lùi xe, hận không thể bò hẳn ra ngoài cửa sổ nhìn xem có đụng phải xe của người khác hay không. Lấy được bằng lái xe ba năm, Cư Du Du vẫn rất kém trong khoản lùi xe, trình độ không tiến bộ thêm được chút nào.

“Chị Mẫn.” Cô nhả chân ga, dừng lại chào hỏi Mẫn Hy, “Hôm nay tài xế không đón chị sao?”

“Không.” Mẫn Hy đến gấn, “Hôm nay chị tự lái.” Ly hôn được hơn nửa năm rồi, cô cố gắng tranh đấu với anh trai hết sức, bây giờ trạng thái của cô đã bình ổn hơn nhiều, không cần phải có tài xế đưa đón nữa.

Sau một hồi cò ke mặc cả, cuối cùng anh trai cũng nhún nhường, nhưng kèm theo đó là điều kiện, cô có thể tự lái xe nhưng nhất định phải về nhà ở, một mình cô ở chung cư, thói quen sinh hoạt không điều độ, anh không thể giám sát được.

Điều Mẫn Đình lo lắng chính là, nếu ngày nào đó cô thức khuya, hôm sau lái xe sẽ rất nguy hiểm. Nếu ở nhà, ít nhất anh còn biết được cô nghỉ ngơi thế nào.

Trời lạnh rồi, vốn cô đã định về nhà ở, lúc rảnh rỗi còn có thể bảo Mẫn Đình cùng mình ăn lẩu, vì vậy thoải mái đồng ý điều kiện kia.

Hôm nay là lần đầu tiên cô lái xe sau khi ly hôn, không trùng hợp cái là gặp Cư Du Du không biết lùi xe ra.

“Xuống xe, chị giúp em lùi.”

Cư Du Du tháo dây an toàn, giao xe cho Mẫn Hy.

“Chị Mẫn, buổi team building vào thứ sáu này em đi ké xe của chị nhé.” Đúng lúc hôm đó xe của cô bị hạn chế không được tham gia giao thông.

“Được, chị đưa em qua.”

Bất giác đã đến sinh nhật của Dư Trình Đàm. Mỗi năm công ty sẽ tổ chức team building hai lần, lần trước vào cuối xuân đầu hạ họ đi du lịch trong nước hai ba ngày. Team building vào tháng mười một chủ yếu là để tổ chức sinh nhật cho Dư Trình Đàm, chỉ ăn bữa cơm, ngoài ra không có hoạt động nào khác.

Buổi team building chúc mừng sinh nhật năm nay được tổ chức ở khu nghỉ dưỡng ở ngoại thành, thứ sáu sẽ ở lại đó một buổi tối, thứ bảy có thể sự sắp xếp kế hoạch riêng.

Tuần này thời tiết không tồi, nhiệt độ không quá thấp, phó tổng đề nghị nướng BBQ ngoài trời vào tối thứ sáu, như vậy sẽ có không khí hơn nhiều so với việc tụ tập trong khách sạn, đề nghị này được thông qua với toàn bộ phiếu đồng ý.

Về đến nhà, dì đang sắp xếp đồ đạc giúp cô. Chiều nay Mẫn Đình đã cho người đến chung cư của cô dọn đồ về nhà, chuyển hết tất cả những dụng cụ làm bánh của cô.

Chiều mai phải bàn về phương án, cô chỉnh sửa lại đến mười một rưỡi mới ngủ.

Lại phải gặp mặt Phó Ngôn Châu, cô lại mất ngủ, lật lới lật lui, trằn trọc đến hơn hai giờ sáng mới ngủ được.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, hai quầng thâm mắt hiện lên khá rõ.

Không phải là lần đầu đến toà nhà của Lăng Vũ, hôm nay tâm trạng hoàn toàn khác. Giờ đây Lăng Vũ đã không còn bất kì mối quan hệ gì với cô, chỉ là khách hàng của Gia Thần, là đối tác của cô.

Thư kí Bạch ở phòng họp tại tầng 36 đợi cô, sếp đi đâu cô cũng không rõ, có lẽ là lịch trình cá nhân. Trong phòng họp có khoảng bảy, tám người, đều là quản lí của Bội Thanh Ngữ, hôm nay Tiểu Thường tham dự cuộc họp lần này từ xa.

2 giờ 50, Mẫn Hy đi thang máy lên tầng 36, nở nụ cười với Bạch San, hàn huyên đôi câu là điều không cần thiết, bọn họ vừa đi vừa nói chuyện về tình hình tiêu thụ gần đây của Bội Thanh Ngữ.

Bạch San lo lắng: “Không được khả quan lắm.”

Cách biệt khá lớn so với dự đoán.

Mẫn Hy: “Điều này bình thường. Điểm bán hàng của Bội Thanh Ngữ không khác các sản phẩm dầu gội kiềm dầu khác là bao, không thu hút được khách hàng chọn mua. Vấn đề này tôi sẽ nói rõ hơn trong cuộc họp.”

Đến phòng họp, Mẫn Hy mở máy tính chiếu lên màn hình.

Bạch San phát hiện hôm nay Mẫn Hy có làm móng, màu móng trong suốt đính đá, khiến người ta khó mà dời mắt.

Ngoài Phó Ngôn Châu ra, những người tham dự cuộc họp đều đã đến đủ, Tiểu Thường đã kết nối trực tuyết, cuộc họp liền bắt đầu.

Mẫn Hy mở phương án hạng mục ra, trực tiếp đi thẳng vào chủ đề.

Cư Du Du từng nói, cô không thích hợp làm lãnh đạo, lúc họp ngay cả một câu mở đầu cũng không có, không thích lòng vòng những lời giả dối, sẽ không dùng những lời dễ nghe để được lòng cấp dưới.

Vốn dĩ Bạch San không cần phải tham dự cuộc họp, nhưng bởi vì dự án Bội Thanh Ngữ là chuyện lớn hàng đầu gần đâu của sếp, cô bắt buộc phải nắm rõ, không thể để sếp hỏi mà không biết được.

Cô mở cuốn sổ ghi chép nội dung cuộc họp ra, ngẩng đầu nhìn lên màn hình lớn, là biểu đồ thông tin giá trị cốt lõi.

“Đầu tiên hãy xem nỗi khổ của khách hàng trước.” Mẫn Hy nhấn đúp chuột vào ô đó, “Tóc dầu, nhiều gầu, còn dễ rụng tóc, đây là nỗi khổ của tất cả những người dùng dầu gội kiềm dầu. Công ty dầu gội kiềm dầu nào cũng nhất định sẽ đề cập tới những điều ấy khi quảng cáo, trước đây Bội Thanh Ngữ cũng dùng phương án marketing tương tự, không có gì mới mẻ, không thu hút được sự chú ý của khách hàng. Ngay cả sự chú ý còn không có thì còn bàn gì đến thị trường?”

Nói rồi cô đặt chuột xuống, giơ bộ móng mới của mình lên: “Mọi người có thể nhìn bộ móng tôi mới làm sáng nay một chút.”

“Wa…” Ý thức được là đang ở trong phòng họp, giám đốc thị trường lập tức bịt miệng lại, không “Wa” thành tiếng. Cô ngượng ngùng cười: “Giám đốc Mẫn, cô tiếp tục đi.”

“Nếu như tóc tôi là chất tóc dầu, hôm nay cùng bạn thân đi dạo phố, mất rất nhiều thời gian để làm kiểu móng này, vui vẻ cả buổi tối, nhưng về đến nhà mời nhớ ra là phải gội đầu, không gội ngày mai sao có thể đi gặp người khác được. Mọi người nghĩ xem, giây phút đó tâm trạng của tôi sẽ như thế nào? Cho dù có dùng gang tay chống nước một lần, cho dù có máy gội đầu thần kì, cũng không có tác dụng, mọi người sẽ phát hiện được rằng, gang tay không chống nước được, chỗ nào ướt vẫn sẽ ướt, bộ móng mới làm không cẩn thận bị sợi tóc làm hỏng rồi.”

Mẫn Hy lại dùng chuột máy tính chỉ vào ô nỗi khổ của người tiêu dùng, “Lúc marketing phải làm cho những nỗi khổ ấy hiện lên một cách cụ thể, như vậy người xem qua quảng cáo mới có thể có ấn tượng sâu sắc, mới nhớ được sản phẩm của chúng ta.”

Cô đưa ra một ví dụ khác: “Bộ móng đẹp chỉ là một trong số các ví dụ, tôi chia người tiêu dùng thành các nhóm nhỏ hơn, khoảng năm nhóm cụ thể, mỗi nhóm người tiêu dùng lại có một nỗi khổ khác nhau, mà Bội Thanh Ngữ phải giải quyết được những nỗi khổ ấy của khách hàng, cho dù chỉ là một điều rất nhỏ.”

Bạch San không ngờ Mẫn Hy làm móng là để phục vụ cho việc thuyết trình bản kế hoạch.

Dành nửa tiếng để xem hết các ví dụ về nỗi khổ khác của người tiêu dùng.

“Tiếp theo đây sẽ nói tới điểm nổi bật của Bội Thanh Ngữ…” Cô còn chưa nói xong, cửa phòng họp đã được đẩy mở từ bên ngoài.

Một bóng hình cao ráo, Mẫn Hy khựng lại vài giây.

Phó Ngôn Châu ra hiệu cho bọn họ tiếp tục, đi đến vị trí của mình vắt áo vest lên lưng ghế, động tác điều chỉnh lại ghế rất nhẹ.

Anh vừa đến, không chỉ có Mẫn Hy, mà cả những người khác đều trở nên căng thẳng.

Còn Bạch San vẫn ổn, ngày nào cũng làm việc với sếp, cô đã sớm quen với khí thế bức người của anh, nhưng hôm nay là lần đầu ban quản lí của Bội Thanh Ngữ ngồi trên cùng một bàn họp với sếp, trái tim căng lên, không khỏi ngồi thẳng lưng, trước giờ chưa từng căng thẳng như vậy.

Mẫn Hy nhanh chóng điều chỉnh lại hô hấp, “Tất cả dầu gội kiềm dầu đều không thể loại bỏ dầu một cách tuyệt đối, Bội Thanh Ngữ cũng không làm được, vì vậy sẽ không nhắc đến kiềm dầu. Mọi người chắc chắn sẽ hỏi, vậy điểm nổi bật của sản phẩm chúng ta là gì? Điểm nổi bật vẫn như vậy, chỉ là thay cách nói kiềm dầu kia đi, duy trì sự sảng khoái, kéo dài 48 tiếng đồng hồ.”

Nói rồi, cô nhìn một vòng quanh phòng họp, cố gắng không nhìn về phía Phó Ngôn Châu, “Nếu như có thể khiến đầu tóc duy trì sự sảng khoái trong hai ngày, ngày thứ ba có thể gội hoặc không, đã là một sản phẩm dầu gội kiềm dầu vô cùng thành công rồi.”

Mẫn Hy tiếp tục nói thêm nửa tiếng đồng hồ, giữa đó không nghỉ giải lao, chỉ uống vài ngụm nước cho nhuận họng.

Phó Ngôn Châu hỏi thư kí: “Trước khi tôi đến cô ấy đã nói gì vậy?”

Bạch San cho sếp xem cuốn ghi chép nội dung cuộc họp của mình, chắc anh: “Mẫn Hy có làm móng.”

Phó Ngôn Châu đặc biệt nhìn qua, trước đây cô từng làm kiểu móng tương tự, về nhà còn dùng viên đá trên móng tay khẽ cọ vào cằm anh, bảo anh cẩn thận một chút, nếu như rơi mất đá rồi sẽ bắt anh phải đền.

Lại thảo luận thêm nửa tiếng đồng hồ, Phó Ngôn Châu tuyên bố tan họp, thời gian cuộc họp tiếp theo chưa được xác định.

Những người khác lần lượt rời khỏi phòng họp, căn phòng chỉ còn lại hai người họ.

Phó Ngôn Châu đứng lên, nhìn cô nói: “Anh hẹn bác sĩ vào lúc sáu giờ, em có muốn đi cùng anh không?”

“…Em đi có hơi bất tiện.”

“Không có gì bất tiện cả, xem xem có tìm được cụ thể nguyên nhân của việc anh mất ngủ hay không.”

Nói đến như vậy, Mẫn Hy chắc chắn sẽ cùng anh tới bệnh viện một chuyến, anh nỗ lực bước ra như vậy, cô cũng cố gắng phối hợp.

Cô bảo Phó Ngôn Châu gửi địa chỉ cho cô, cô sẽ tự mình lái xe qua.

Phó Ngôn Châu không miễn cưỡng cô sẽ ngồi xe anh, gửi địa chỉ cho cô.

Anh không giải thích tại sao hôm nay lại đến muộn nửa tiếng, Mẫn Hy càng sẽ không chủ động hỏi.

Đến hầm đỗ xe, Mẫn Hy nhận được điện thoại của Mẫn Đình.

Mẫn Đình vừa đến nhà, mấy ngày nay bận việc đàm phán, ngoài lần ở Thượng Hải cùng em gái ăn bữa cơm xem mắt kia ra, sau đó cũng không để ý đến em gái được nữa, sớm đi đêm về, khoảng thời gian này gần như đều không gặp mặt.

Anh hỏi: “Mấy giờ em về đến nhà? Hôm nay anh tự mình xuống bếp.”

“Vẫn còn sớm mà, em còn có việc với khách hàng.”

Mẫn Đình vừa nghe thấy có việc với khách hàng, không vui: “Phó Ngôn Châu lại có chuyện gì vậy?”

Mẫn Hy: “…Anh biết anh ấy đầu tư Bội Thanh Ngữ sao?”

“Ừm. Lát nữa về rồi nói.” Mẫn Đình cúp máy trước, lập tức gọi cho Phó Ngôn Châu.

Xe của Phó Ngôn Châu vừa lái ra khỏi hầm đỗ xe, chống thái dương đau nhức, nhấc điện thoại lên nghe: “Có chuyện gì vậy?”

Mẫn Đình đi thẳng vào vấn đề: “Để Hy Hy về nhà, muốn tăng ca thế nào để sau này tăng ca sau, gần đây không được! Cậu cũng không phải không biết gần đây con bé bận rộn cho buổi họp báo ra mắt của xe hơi Thịnh Thời mấy tháng lền, còn tăng ca nữa cơ thể trụ nổi không?”

“Không có tăng ca.” Phó Ngôn Châu cũng không giấu diếm: “Tôi đến bệnh viện, bảo cô ấy đi cùng.”

“Cậu bệnh gì?”

“Không rõ, đến bệnh viện khám xem.”

Mẫn Đình yên lặng một lát, “Nể mặt Mẫn Hy, tôi không so đo với cậu.”

Không phải Mẫn Đình ba hoa chích choè: “Cậu có tâm bệnh, đến bệnh viện cũng không có tác dụng, bác sĩ không trị nổi cho cậu đâu, nửa chiếc bánh kem của tôi còn có tác dụng chữa bệnh của cậu hơn.”

Anh bổ sung: “Nửa chiếc bánh kem là Bội Thanh Ngữ giúp cậu giành được đấy!”

Phó Ngôn Châu: “Là bánh kem Hy Hy làm sao?”

“Cậu nói xem? Bánh kem khác có thể trị được bệnh của cậu sao?” Mẫn Đình lại hỏi: “Có đến không?”

“Đến nhà anh?”

“Ừm. Tối thứ bảy. Thứ sáu Hy Hy không rảnh, phải tham gia team building. Thứ bảy vừa lúc Thịnh Kiến Tề cũng đến tìm tôi bàn chuyện hạng mục, cùng tới ăn lẩu.”

Nửa chiếc bánh kem nào có dễ dàng ăn được như vậy, có bánh ngọt nhưng cũng có dao sắc.

“Đến cũng được.” Phó Ngôn Châu có kế hoạch của riêng mình, “Tôi làm quà thủ công cho Hy Hy, hôm ấy sẽ đem qua, anh giúp tôi để quà vào phòng của cô ấy.”
Bình Luận (0)
Comment