Cố Chấp Ngọt

Chương 102

Editor: Trà Đá.

Nam Từ và Hoắc Lâm là ai?

Có thể nói tại lễ cưới này, ngoại trừ cô dâu và chú rể là nhân vật chính, thì người khác cũng chú ý đến một cặp đôi. Nếu như nói quá phận một chút… Mà cũng có thể nói, thậm chí ở đây có rất nhiều người để ý nhất cử nhất động của bọn họ, tập trung vào bọn họ còn nhiều hơn tập trung vào cô dâu chú rể.

Thật ra trợ lý Trương cũng sớm đoán ra được.

Nhưng hết cách, anh ta cũng đã khoe khoang với người nhà, nói có ông chủ tới tham dự hôn lễ. Mà anh ta vừa mới yêu chưa được bao lâu đã kết hôn, vợ mới cưới của anh ta học tài chính, nên đương nhiên cũng muốn gặp ông chủ trong truyền thuyết của anh ta.

Cho nên anh ta hoàn toàn không có cơ hội lựa chọn, nếu như có thể, ai mà ngờ trong hôn lễ của mình lại không được làm nhân vật chính.

Nhưng chuyện ông bà chủ coi như bỏ qua, tại sao đến thời điểm quan trọng thì ông chủ nhỏ lại ầm ĩ muốn tham gia náo nhiệt!

~

Lúc Nam Từ phát hiện ra thì đã hoàn toàn mất đi khống chế, cô chỉ muốn giấu đi sự đau đớn của mình đến mức thấp nhất, nếu như có thể để Hoắc Lâm âm thầm đưa cô ra ngoài, không ảnh hưởng đến buổi hôn lễ là tốt nhất.

Nhưng sự thật không như cô mong muốn, cô hoàn toàn không biết mình và Hoắc Lâm lại bị nhiều người để ý đến như vậy, cô vừa mới có cảm giác đau bụng, vừa mới nói với Hoắc Lâm xong, thì bên kia có hai người nhân viên đi lại.

“Bà chủ, có phải sắp sinh rồi không? Tôi tôi… Xe tôi ở bên ngoài, để tôi đưa bà chủ đến bệnh viện!”

Một người khác đánh bả vai người kia: “Nói gì vậy? Ông chủ đương nhiên có chạy xe tới đây!”

Nói xong, lại nhìn Hoắc Lâm, vội vàng hỏi: “Có cần tôi giúp ông chủ bế bà chủ ra ngoài không?”

Nam Từ: “…”

Cô cũng đâu bị tàn tật! Bế cái gì mà bế!

Nam Từ đau đến mức đổ đầy mồ hôi, cau mày định mở miệng từ chối, thì đã cảm giác cơ thể cồng kềnh của cô đã được Hoắc Lâm bế lên.

Hoắc Lâm mặt mày không thay đổi nói với nhóm người vây quanh phía trước: “Tránh ra.”

Anh nhìn có vẻ rất bình tĩnh, nhưng lúc Nam Từ ôm cổ anh, vùi đầu trong lồng ngực anh, lại nghe thấy giọng nói của anh có phần căng thẳng hơn ngày thường.

Có lẽ đây là lần đầu tiên Nam Từ nhìn thấy anh căng thẳng đến như vậy, trong ấn tượng của cô, bất kể là trước hay sau khi yêu, Hoắc Lâm lúc nào cũng rất giỏi che giấu cảm xúc.

Nghĩ đến đây, trong lòng Nam Từ mềm nhũn.

“Hoắc Lâm.” Cô chịu đựng cơn đau, nhỏ giọng gọi anh.

“Ừ?”

Lúc Hoắc Lâm đáp lại cô, bước chân anh cũng không hề dừng lại.

“Anh đừng vội, em không đau nhiều lắm đâu.”

Thần sắc Hoắc Lâm ngừng trệ, ánh mắt rủ xuống nhìn cô, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô.

“Ừ, anh không vội.”

Mặc dù nói như vậy, nhưng bước chân anh vẫn nhanh như cũ, chỉ là từng bước chân anh bây giờ ổn định hơn.

~

Lúc Hoắc Lâm và Nam Từ đi ra ngoài, thì khách dự tiệc cũng đi ra theo hơn phân nửa.

Dù sao cũng là nhân viên làm việc dưới tay Hoắc Lâm, bây giờ bà chủ sắp sinh, không cần biết ông bà chủ có cần mình hay không, nhưng họ cũng không thể nào giả vờ giả vịt.

Cho nên trong lúc nhất thời, hiện trường hôn lễ đang rất náo nhiệt, bây giờ lại nhuốm một màu “Thê lương”, khiến trợ lý Trương khóc không ra nước mắt.

Trợ lý Trương hối hận muốn chết.

Ngày thường anh ta đã phải làm lá xanh bên cạnh ông bà chủ rồi, làm một vai phụ mệt nhọc lại không có tiếng tăm gì.

Nhưng ngày hôm nay! Ngày hôm nay! Ngày hôm nay!

Hôm nay là lễ kết hôn của anh ta! Cả một đời chỉ có một lần này! Vậy mà anh ta lại làm vai phụ cho ông chủ nhỏ!

Trợ lý Trương nhìn những bàn trống ở phía dưới, cực kỳ mất mặt với gia đình và cô vợ nhỏ, cảm giác buồn từ tận đáy lòng.

Nếu như sang năm anh ta lại bị trừ tiền thưởng vô cớ nữa! Thì anh ta lập tức từ chức! Từ chức!!

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng anh ta thật sự không muốn.

Anh ta biết ông bà chủ không có người thân, trong thời khắc quan trọng như vậy, nếu như không được nhiều người quan tâm, thì cũng có chút đáng thương.

Cho nên anh ta lập tức lấy điện thoại di động gọi cho Trần Tiến và Chu Khởi, thông báo bà chủ sắp sinh.

Sau khi làm xong những việc này, không chỉ gương mặt cô vợ nhỏ tối sầm, mà ngay cả ba mẹ anh ta và ba mẹ vợ cũng đều nhìn anh ta với vẻ không thể tin được.

Anh ta xấu hổ cười ha ha hai tiếng, sau đó nhướn cổ nhìn ra ngoài một chút, tự nói: “Ai da, đám người này cũng thật là… Xem xong náo nhiệt thì phải quay lại chứ, đi mừng cưới nhiều tiền như vậy mà không định quay lại ăn sao!”

~

Mà bên kia, Nam Từ và Hoắc Lâm đã ngồi lên xe, đương nhiên không biết trợ lý Trương đã trải qua chuyện gì ở bên trong.

Cơn đau bụng của Nam Từ bắt đầu dồn dập hơn, cô đã tìm hiểu qua, thậm chí Hoắc Lâm cũng biết, trước khi em bé ra đời, thì cứ cách vài phút sẽ đau từng cơn.

Cho nên lúc này cô cũng không quá để ý, khi cảm giác đã bớt đau, cô vùi mình trong ngực Hoắc Lâm, mở miệng nói chuyện để dời đi sự chú ý của anh, để anh thả lỏng một chút.

“Hoắc Lâm.”

“Ừ?”

Nam Từ ôm cổ anh, cọ cọ trong ngực anh: “Trợ lý Trương thật sự rất đáng thương.”

“Ừ.”

“Chuyện quan trong cả đời người lại bị chúng ta phá hoại.”

“…Ừ.”

Lúc nói chuyện, Nam Từ lại bắt đầu đau bụng, giọng điệu vốn đang bình thường lại trở nên thều thào.

“Chúng ta…”

Hoắc Lâm nhìn không được, cúi đầu cắn mút môi cô, chặn đứng mọi lời cô nói.

“Anh sẽ chi trả hết tất cả chi phí cho hôn lễ và tiệc rượu ngày hôm nay cho cậu ấy. Thôi em đừng nói nữa, giữ sức một chút.”

Nam Từ hài lòng, cô cũng có ý như vậy, bây giờ Hoắc Lâm đã lên tiếng, khiến cô thấy an tâm hơn nhiều.

Đang nghĩ ngợi, thì một cơn đau kịch liệt truyền tới, cô ôm bụng, cau mày, theo bản năng khẽ rên lên.

Hoắc Lâm cực kỳ đau lòng, từ trước đến nay anh rất bình tĩnh, lúc này trong lòng bàn tay anh đầy mồ hôi.

Trước đó anh cũng đã có đọc qua quá trình sinh nở của phụ nữ, giờ khắc này lại không thể suy nghĩ được bất cứ điều gì.

Anh chỉ có thể lau mồ hôi lạnh trên trán Nam Từ, vừa hôn cô, nhẹ giọng an ủi cô.

~

Lúc Nam Từ được đẩy vào phòng sinh, Hoắc Lâm cũng muốn vào cùng.

Nam Từ cực kỳ ương bướng, cô không cho anh vào, cô cảm thấy không thể để cho anh thấy được vẻ chật vật của bản thân mình.

Dù sao cô không muốn để Hoắc Lâm nhìn thấy mặt xấu nhất của cô.

Hoắc Lâm đương nhiên hiểu rõ ý cô, cũng biết giằng co chỉ gây bất lợi cho Nam Từ, cho nên anh không đi theo cô.

Trước khi vào phòng sinh, Hoắc Lâm cầm lấy tay Nam Từ, trầm giọng nói: “Đừng sợ, bảo bối, anh chờ em ở bên ngoài.”

Nam Từ đau đến mức trên trán đầy mồ hôi lạnh, nghe anh nói thì hốc mắt lập tức đỏ lên.

“Chờ em và con.”

Khóe mắt Hoắc Lâm cũng dần dần ửng đỏ, anh cúi người, trịnh trọng hôn lên trán cô.

“Ừ, anh chờ em và con bình an ra ngoài.”

~

Lúc đám Chu Khởi tới nơi, thì Nam Từ đã được đẩy vào phòng sinh hơn một tiếng.

Lúc ấy Hoắc Lâm đang ngồi chờ ở ghế dài bên ngoài phòng sinh, đầu cúi xuống, hai tay vòng trước ngực, thần sắc thu lại, khiến người ta không nhìn ra được anh đang ở trạng thái gì.

Chu Khởi và Trần Tiến nhìn nhau, có vẻ như đây cũng là lần đầu tiên thấy Hoắc Lâm như vậy.

Bọn họ biết Nam Từ quan trọng với Hoắc Lâm bao nhiêu, nhưng cũng biết người anh em kia của bọn họ trước kia mạnh mẽ sắt đá đến cỡ nào.

Có thể nói là đứng trước mặt người chết, Hoắc Lâm cũng không thèm nhíu mày, thậm chí biển hiện cũng không thay đổi.

Cho nên trước kia bọn họ còn thường xuyên nói anh và Thẩm Mộ ngạn là động vật máu lạnh.

Mà bây giờ, động vật máu lạnh cũng có điểm yếu, cũng biến thành một người đàn ông bình thường như bao người đàn ông khác.

Trong lúc nhất thời, đáy lòng hai người cũng cảm thấy xúc động.

Cố Phán và Đường Uyển cũng đã tới nơi, cũng không có suy nghĩ nhiều. Các cô không thèm để ý đến Hoắc Lâm, chỉ toàn tâm toàn ý lo lắng cho Nam Từ.

Cố Phán kéo Đường Uyển đi đến trước mặt Hoắc Lâm.

“Tiểu Nam Từ vào trong bao lâu rồi?” Cô ta vội vàng hỏi.

Lúc Hoắc Lâm ngẩng đầu nhìn thấy hai người bọn họ, vô thức nhíu nhíu mày.

Sau đó nhìn liếc qua, quả nhiên thấy mọi người đều có mặt đông đủ.

Đáy lòng Hoắc Lâm dâng lên một cảm xúc cực kỳ phức tạp, anh dừng một chút, đứng dậy, không trả lời Cố Phán, mà ngược lại đi đến trước mặt mấy người anh em tốt.

“Có thuốc lá không?”

Gần đây Chu Khởi bị cô vợ nhỏ ra lệnh cấm hút thuốc, trong túi chỉ có kẹo bạc hà, Thẩm Mộ Ngạn chỉ hút xì gà, ngày thường cũng không mang theo bên người.

Cuối cùng cũng chỉ có Trần Tiến có mang theo thuốc lá.

Trần Tiến đi theo Hoắc Lâm ra cửa sổ hành lang bệnh viện, đưa hộp thuốc là và bật lửa cho Hoắc Lâm.

“Không phải đã cai rồi sao? Cậu mà hút rồi khói ám đầy lên người, lát nữa Nam Từ ra chắc chắn sẽ mắng cậu cho mà coi.”

Hoắc Lâm không đáp, chỉ nghiêng đầu đốt thuốc, bàn tay cầm bật lửa của anh không tự chủ được khẽ run.

Trần Tiến nhìn thấy, tặc lưỡi một cái.

Cái này không biết lại còn tưởng Hoắc Tam sinh con, bộ dạng của anh căng thẳng đến mức run tay.

Anh ta đúng ra nên quay phim lại, sau này có cơ hội sẽ đưa cho con của Hoắc Tam xem, để đứa bé cười nhạo ba mình.

Không ngờ Hoắc Lâm còn chưa hút được chút nào, thì bên kia truyền đến một trận ồn ào.

Giọng nói của Cố Phán là lớn nhất, nói: “A! Ra rồi kìa!”

Trong nháy mắt, Hoắc Lâm bị kinh hoảng, anh cũng không quan tâm đến gì khác, trực tiếp chạy tới.

Trần Tiến ở phía sau giải quyết hậu quả cho Hoắc Lâm, dọn dẹp đầu thuốc lá, vừa dọn vừa lầm bầm như bà mẹ chồng: “Hoắc Tam này thật là… Ai da, thật sự cũng thay đổi quá lớn. Trước kia mạnh mẽ bao nhiêu, thì bây giờ chỉ là nô lệ của vợ, đoán chừng còn trở thành nộ lệ của con nữa.”

~

Lúc y tá ôm đứa bé ra, thì những người đừng chờ ở ngoài ngay lập tức vây lại.

Y tá ngẩng đầu bước nhanh tới chỗ Hoắc Lâm, cười chúc mừng: “Chúc mừng tổng giám đốc Hoắc, vợ ngài đã sinh rất thuận lợi, là con trai.”

Hoắc Lâm không hề nghe thấy, chỉ hỏi y tá: “Bây giờ tôi có thể vào trong với vợ tôi được chưa?”

“Được.” Y tá ôm đứa bé nói: “Nhưng mà, ngài không nhìn… A…”

Y tá còn chưa nói xong, Hoắc Lâm đã bước nhanh vào phòng sinh.

Một đám anh em ở bên cạnh chỉ biết cười trừ, mà sau khi Hoắc Lâm vào tìm Nam Từ, thì Cố Phán và Đường Uyển cũng dời sự chú ý sang đứa bé.

~

Lúc Hoắc Lâm đi vào, Nam Từ đang nằm đó thở gấp.

Thấy anh vào, cô lập tức xấu hổ, đưa tay che mặt.

“Anh vào làm gì, xấu hổ quá à!”

Hoắc Lâm bật cười, dịu dàng cầm tay cô, tay còn lại thì lấy khăn thay cô thấm mồ hôi.

“Không sao, bảo bối của anh lúc nào cũng đẹp.”

Nam Từ biết anh đang dỗ dành cô, nhưng vẫn không kiềm chế được cong khóe môi.

“Anh nhìn thấy con chưa?”

“Chưa, anh trực tiếp chạy vào đây với em.”

Nam Từ nhíu mày, có chút bất mãn: “Đừng nói vì là con trai nên anh ghét bỏ nhé?”

“Không phải, em đừng có đoán mò.”

“Hứ! Có là con trai thì cũng là con em sinh ra, anh cũng không được phép ghét bỏ!”

Hoắc Lâm cười cười: “Ừ, bảo bối cho anh cái gì anh cũng thích hết.”

Nam Từ hài lòng, uể oải vươn tay ra: “Ôm em.”

Hoắc Lâm cúi người ôm cô, để Nam Từ tựa đầu lên vai anh.

“Hoắc Lâm, ban nãy rất đau…”

Đáy lòng Hoắc Lâm thắt lại, cảm xúc đau lòng lại một lần nữa tràn ngập khắp lồng ngực.

“Bảo bối của anh cực khổ rồi.”

“Nhưng mà có đau cũng đáng.”

“…”

“Hoắc Lâm, con của chúng ta đã có mặt trên cõi đời này, cuộc đời của chúng ta cũng coi như là đã hoàn hảo rồi.”

Lúc Nam Từ nói chuyện, trong giọng nói của cô mang theo chút nghẹn ngào.

Hoắc Lâm im lặng rất lâu, lúc mở miệng, giọng nói của anh có chút run run.

“Ừ.”

Cô hoàn toàn không biết cái gì gọi là hoàn hảo?

Từ lúc cô bắt đầu yêu anh, thì cuộc đời của anh mỗi ngày đều trở nên hoàn hảo.


Bình Luận (0)
Comment