Cố Chấp Ngọt

Chương 23

Editor: Trà Đá.

Lời editor: Tự nhiên chương này dài dã man, nhưng mà tui không muốn cắt ra, nên đăng lên hết cho cả nhà coi cho đã =))

Hành động của Lưu Lâm Lâm rất nhanh, buổi tối hôm đó lập tức nhắn tin cho trang giải trí nổi tiếng nhất cả nước, nhưng mà không biết đối phương có cảm thấy cô nói láo hay không, mà đến ngày thứ hai cô ta vẫn chưa thấy câu trả lời từ đối phương.

Vậy là cô ta quyết định tăng giá cả, dù sao cô ta cũng chẳng tiền, chỉ là muốn tung ảnh chụp của Nam Từ lên báo thôi.

Cô ta gởi đi mười mấy tấm hình, có thể tưởng tượng ra Nam Từ sẽ thảm hại đến mức nào.

Vừa tưởng tượng Nam Từ khóc lóc thảm thiết như thế nào, Lưu Lâm Lâm lập tức sung sướng.

~

Ở nước ngoài, Hoắc Lâm làm việc liên tục mấy đêm không nghỉ, trừ việc thời gian chênh lệch, thì anh vẫn mất ngủ hàng đêm.

Ngày hôm nay vừa đàm phán xong một hạng mục lớn, cực kỳ vất vả khiến anh có chút ủ rũ, nên đi ngủ một chút, nhưng lại không ngờ Lưu tiểu thư kia lại hành động.

Trợ lý cực kỳ nhức đầu, anh ta sợ phải đánh thức ông chủ, nhưng chuyện này liên quan đến Nam nhị tiểu thư, nếu như không có chỉ thị của ông chủ, thì anh ta cũng không dám tùy tiện hành động, nếu như tiếp tục trì hoãn, bên kia có động tác gì mới thì đoán chừng anh ta sẽ bị ông chủ giết chết, còn vứt xác ra ngoài vũ trụ.

Cân nhắc tới lui, anh ta quyết định đặt bản thân vào vùng nguy hiểm, đi gọi ông chủ.

Hoắc Lâm ngủ cực kỳ nông, cơ bản trừ hai đêm ôm Nam Từ ngủ, thì anh chưa bao giờ được ngủ say giấc.

Cho nên lúc trợ lý vừa mới đi tới, anh nghe thấy tiếng bước chân thì lập tức tỉnh lại.

Anh nhíu mày, con ngươi lạnh lùng mang theo khí thế mờ ảo, khiến da đầu trợ ký tê rần một hồi.

Anh ta đứng im cứng ngắc, không dám ngẩng đầu nhìn ông chủ, nói thẳng: “Ông chủ, vị Lưu tiểu thư kia thật sự ra tay với Nam nhị tiểu thư.”

Hoắc Lâm nghe thấy là chuyện liên quan đến Nam Từ, ý lạnh quanh thân giảm đi không ít.

Anh nhéo nhéo sóng mũi, hỏi: “Chuyện gì?”

Trợ lý vội vàng đưa ipad đến trước mặt Hoắc Lâm, sau đó chủ động lùi về sau hai ba mét.

Hoắc Lâm nhìn ảnh chụp, tinh thần cơ bản còn chút mệt mỏi bây giờ hoàn toàn tỉnh táo.

Ngày đó anh gặp được Nam Từ, nhưng lúc cô tỉnh lại và trong bức ảnh là hai bộ dáng hoàn toàn khác nhau.

Khi đó, cô trông đáng thương bất lực, vành mắt đỏ hoe, thần sắc cầu cứu anh.

Mà trên tấm ảnh…

Cô đang co quắp như một món ăn trên bàn ăn, bị người ta bưng đến trước mặt anh, chờ anh đến ăn.

Suy nghĩ đến đây khiến cỗ tà vọng trong xương tủy anh dâng lên, Hoắc Lâm nhìn chằm chằm bức ảnh, ánh mắt càng ngày càng nặng.

Anh muốn một mực giữ cô trong lòng bàn tay anh, muốn khóa giam cô lại trong phòng của mình.

Anh muốn cô chỉ khóc và cười với một mình anh.

Anh muốn hung hăng chiếm hữu cô không ngừng nghỉ.

Ánh mắt Hoắc Lâm vẫn trông bình tĩnh, cho nên trợ lý cũng không phát hiện ra điều gì không đúng.

Nhưng mà một lúc sau, anh ta hỏi Hoắc Lâm: “Ông chủ, bước tiếp theo…”

Ánh mắt Hoắc Lâm không rời khỏi màn hình ipad, hỏi không cảm xúc: “Cậu xem qua ảnh chụp rồi hả?”

Trợ lý kinh hãi, liên tục lắc đầu: “Không có! Không có!”

Anh ta không nói láo, trước đó anh ta bố trí người theo sát mọi hành động của Lưu Lâm Lâm, cho nên cô ta có động tác gì thì trợ lý sẽ được biết ngay lập tức.

Lúc đó anh ta có mở file ảnh ra, nhưng vừa kéo đến bức thứ nhất, thấy đầu vai Nam Từ lộ ra, sau đó là một mảng da trắng như tuyết bày ra, anh ta đã cảm thấy tình huống nhất định không đúng.

Anh ta biết ông chủ nhà mình lần đầu tiên để ý đến một cô gái, mà ông chủ lại đáng sợ như vậy, anh ta làm sao dám tùy tiện xem đây!

Hoắc Lâm nhìn trợ lý một lúc lâu, cuối cùng cũng không nói gì thêm, chỉ thuận miệng nói: “Gởi hết tất cả hình ảnh qua mail cho tôi, sau đó cậu cũng xóa hết đi.”

Dừng một chút, còn nói: “Hack hết tất cả thông tin thiết bị của Lưu Lâm Lâm, phải chắc chắn hình ảnh của Nam Từ không xuất hiện nữa.”

Trợ lý nghĩ nghĩ, hỏi: “Vậy lỡ như cô ta lưu trong USB thì sao ạ?”

Hoắc Lâm liếc anh ta một chút, cười cười, đáy mắt có chút nguy hiểm.

“Vậy để tôi làm việc thay cậu nhé?”

Trợ lý đâu dám lên tiếng nữa, tranh thủ thời gian lắc đầu, sau đó đi ra ngoài nghĩ biện pháp.

Sau khi rời khỏi phòng, anh ta ý thức được có gì đó không thích hợp.

Thường những chuyện quan trọng, ông chủ nhất định sẽ bàn bạc với anh ta hướng giải quyết sâu hơn, thậm chí còn nhẫn tâm đào hố hạ gục đối phương, sao lần này chỉ việc hủy hình ảnh là xong?

Nghĩ đi nghĩ lại, anh ta giống như nhận ra điều gì đó.

Ông chủ không trừng phạt Lưu tiểu thư, thì chắc chắn đang tính toán cái gì đó! Nhất định là vậy!

Trước kia việc lớn việc nhỏ của ông chủ đều do cấp dưới giải quyết, nhưng nếu như thật sự chọc giận anh, thì anh sẽ suy nghĩ cực kỳ chi tiết và tỉ mỉ cách chơi như thế nào để giết đối phương, không chừa cho đối phương một con đường sống.

Nghĩ tới đây, trợ lý rùng mình một cái.

Lưu tiểu thư kia nên tự cầu phúc đi. Chọc phải người thương của ông chủ, thì cũng có khác gì chọc phải ông chủ.

Có lẽ… Kết quả còn tồi tệ hơn cả việc chọc ông chủ nữa!

~

Sau khi trợ lý đi rồi, Hoắc Lâm cũng mất ngủ, đứng dậy, tiện tay cởi quần áo ngủ, đi vào phòng tắm.

Sau khi tắm xong, giống như nghĩ đến cái gì đó, một tay anh lau tóc, một tay mở điện thoại di động, nhắn Wechat cho Nam Từ.

[Mấy ngày tới không nên ra ngoài, ngoan ngoãn chờ tôi về]

Anh biết Nam Từ sẽ không trả lời anh, cho nên anh cũng không đợi, quay người mặc quần áo tử tế, chuẩn bị đi ra ngoài.

Nam Từ không phải cố ý không trả lời, mà thật sự là cô không để ý đến điện thoại.

Từ lúc Nam lão gia tử chính thức giới thiệu cô trong bữa tiệc, cho nên cũng không kiêng dè nữa, chỉ cần cô rảnh rỗi, ông đi đâu cũng dẫn cô đi cùng.

Hôm nay ông muốn qua nhà họ Hoắc bàn luận về một hạng mục mới hợp tác, thế là xin phép giáo viên cho Nam Từ nghỉ một ngày, dẫn cô qua nhà họ Hoắc.

Cô đại khái hiểu rõ ý định của Nam lão gia tử, bọn họ muốn cô gả qua nhà họ Hoắc thay Nam Châu, nên cô càng phải xuất hiện nhiều hơn, để người nhà họ Hoắc hiểu cô, nếu như người nhà họ Hoắc thích cô thì càng tốt.

Cho nên trên đường đi, Nam lão gia từ luôn miệng dặn dò Nam Từ, đến nhà họ Hoắc phải ngoan ngoãn hiểu chuyện, phải vui vẻ với trưởng bối.

Nam Từ không có cảm giác gì, dù sao cô cũng đã quen với việc giả vờ ngoan ngoãn.

Hai nhà Nam Hoắc hợp tác với nhau đã lâu, có lẽ mỗi hạng mục đều có lợi ích cho đôi bên, năm đó Nam lão gia tử nhận nuôi Hoắc Lâm, nhà họ Hoắc mắc nợ ông, cho nên mỗi lần ông tới thì người nhà họ Hoắc lúc nào cũng chào đón rất nhiệt tình.

Lần này Nam Từ đến cũng không khiến người nhà họ Hoắc thấy lạ lẫm, trước đây lúc nào cũng làm Nam Châu đi cùng Nam lão gia tử, bây giờ Nam Châu không có ở đây, nên Nam Từ đi theo chăm sóc ông cũng là điều đương nhiên.

Lúc sau mấy vị trưởng bối đi vào thư phòng để bàn bạc chuyện hợp tác, còn Nam Từ ở lại trong phòng khách nói chuyện với Hoắc phu nhân.

Hoắc phu nhân có ấn tượng không tệ với Nam Từ, nhất là nghe nói chuyện cô bị Lưu Lâm Lâm ức hiếp, không kiêu ngạo không tự ti, mà còn phản bác lại Lưu Lâm Lâm, càng nhìn càng thấy cô gái nhỏ này rất thông minh.

Hai người tán gẫu vài câu, Hoắc phu nhân hỏi cái gì, Nam Từ đều có thể trả lời rất rõ ràng, ngược lại không giống một đứa bé lớn lên ở nông thôn. Trong khoảnh khắc cảm thấy thích Nam Từ rất nhiều.

Lúc này, bỗng nhiên có một cậu bé mũm mĩm chạy tới, lập tức nhào vào lòng Hoắc phu nhân.

Hoắc phu nhân nhìn thấy cậu bé, giống như là thấy bảo bối, hai mắt cười tít hết cả lên.

“Không phải con đang chơi trong sân sao? Sao lại chạy tới đây?”

Cậu bé là cháu trai của lão quản gia nhà họ Hoắc, từ nhỏ đã ở trong nhà họ Hoắc, Hoắc phu nhân ngày ngày chứng kiến cậu bé lớn lên, còn cậu bé vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn, lần nào cũng có thể chọc cho Hoắc phu nhân cười ha ha, cho nên Hoắc phu nhân cũng không keo kiệt niềm vui của mình.

Cậu bé cười tủm tỉm, nói: “Con muốn dẫn bà Hoắc đi xem dâu tây trong vườn, trước đó con phát hiện ra có một quả dâu tây lớn cực kỳ luôn! Cực kỳ đẹp luôn!”

Nói xong, cậu bé lặng lẽ nhìn Nam Từ một chút, giống như đang ngượng ngùng, nói: “Nếu… Nếu chị gái này muốn đi cùng cũng được.”

Hoắc phu nhân cười phá lên, gõ gõ lên đầu nhỏ, nói: “Con đúng là tiểu quỷ mà, thì ra muốn chơi với chị gái nên mới tới viện lý do với bà hả!”

Nam Từ nhìn xem, trong lòng có chút phức tạp.

Cô không biết cậu bé này có thân phận gì, chỉ nghĩ chắc là thân thích nhà họ Hoắc, nhưng Hoắc phu nhân lại cười tươi vui vẻ với cậu bé, vậy mà lại cực kỳ lạnh lùng với con ruột của mình là Hoắc Lâm.

Cô thật sự không hiểu Hoắc phu nhân rốt cuộc là người như thế nào…

Sau đó, Hoắc phu nhân quay đầu nhìn Nam Từ, cười cười: “Tôi cũng hơi mệt, nên muốn nghỉ trưa một chút, Tiểu Từ chơi với thằng bé một tí nhé?”

Nam Từ nào dám cự tuyệt, cũng mỉm cười gật đầu: “Vâng, phu nhân cứ yên tâm nghỉ ngơi ạ.”

Cậu bé dắt Nam Từ đi vào trong sân, cũng không biết nghĩ đến cái gì, gương mặt bắt đầu đỏ bừng, vừa muốn nhìn lại không dám nhìn Nam Từ.

Cô cảm thấy thú vị, chủ động ngồi xổm xuống, nhéo nhéo má cậu bé.

“Nè nhóc con, em muốn nói gì với chị hả?”

Cậu bé lặng lẽ rủ mi mắt, chưa kịp mở miệng, thì có giọng nói vang lên ở đằng xa.

“Lạc Lạc.”

Giọng nói có chút lạnh lùng, không mang theo tâm tư tình cảm, nhưng lại rất êm tai.

Nam Từ nhìn sang, thấy một người thanh niên trẻ tuổi ngồi trên xe lăn.

Chờ chút!

Người thanh niên này hình như cô đã từng gặp qua, nếu như cô nhớ không nhầm, thì cô gặp người này trong thang máy tại khu mua sắm!

Sao người này lại xuất hiện ở đây?

Cô còn đang suy nghĩ, thì cậu bé kéo cô đến trước mặt người thanh niên.

Lúc này cô đang đứng trước mặt anh ta, nhất thời có chút lúng túng, miễn cưỡng nhìn anh ta, nói: “Thật đúng là có duyên.”

Nói xong lại hối hận, lần trước chẳng qua là tình cờ gặp nhau, người ta làm gì nhớ mặt cô, bây giờ cô nói kiểu này có lẽ hơi thất lễ.

Đâu ngờ đối phương cũng gật gật đầu, nói: “Đúng là có duyên.”

Người này nhận ra cô?

Nam Từ nhìn anh ta một chút, vẫn cảm thấy bầu không khí có chút ngượng ngùng, chỉ có thể tiếp tục hỏi: “Anh cũng là khách nhà họ Hoắc sao?”

Đôi phương im lặng nhìn cô, giọng điệu lạnh nhạt: “Đây là nhà tôi.”

Nam Từ giật nảy mình, nhà anh ta? Vậy anh ta cũng là người nhà họ Hoắc?

Nghĩ tới đây, cô bỗng nhiên nhớ lại Nam Châu và mẹ Nam đã từng nhắc đến…

Con bệnh nhà họ Hoắc.

Chẳng lẽ người trước mặt cô chính là con bệnh nhà họ Hoắc, Hoắc Ngọc Trạch?

~

Trong đầu Nam Từ, cô nghĩ “Con bệnh” sẽ là người ho khan không ngừng, sắc mặt trắng bệch, nằm liệt giường đã lâu.

Mà Hoắc Ngọc Trạch trông sắc mặt cũng không khỏe lắm, nhưng tinh thần trông có vẻ rất tỉnh táo, trừ việc anh ta ngồi xe lăn, còn lại cũng không khác người bình thường là bao.

Thậm chí anh ta trông còn tuấn tú hơn nhiều người bình thường khác, khí chất rất lạnh lùng.

Nam Châu ghét bỏ một người như vậy, nhưng lại thích người đàn ông đáng sợ Hoắc Lâm kia sao?

Xem ra khẩu vị của Nam Châu cũng rất đặc biệt.

Mà lúc này cậu bé mở miệng gọi Hoắc Ngọc Trạch, giống như gián tiếp xác nhận nghi ngờ của cô.

“Anh Ngọc Trạch, em dẫn chị gái đi xem dâu tây.”

Hoắc Ngọc Trạch đối với cậu bé có chút ấm áp, ánh mắt cũng hiền lành hơn.

“Em ăn gần hết vườn dâu tây rồi, còn gì nữa đâu mà khoe.”

Cậu bé đỏ mặt, giống như là bị mất hình tượng trước mặt Nam Từ, nhào tới che miệng Hoắc Ngọc Trạch.

“Anh Ngọc Trạch đừng có nói bậy, em ăn rất ít!”

Cậu bé không khống chế được sức mạnh, tới tới lui lui vô tình đẩy Hoắc Ngọc Trạch ra phía sau, anh ta lại sợ cậu bé bị té, cho nên cuối cùng bánh xe lăn lui tới mép cầu thang.

Cũng may Nam Từ phát hiện kịp thời, tiến lên mấy bước, nhanh chóng dùng chân chặn bánh xe lại.

Hoắc Ngọc Trạch giương mắt nhìn cô, sau đó lấy hai tay di chuyển bánh xe về trước, lạnh nhạt nói: “Cảm ơn.”

Ngược lại thái độ của Nam Từ cũng không có cảm giác gì, dù sao chỉ là tiện tay, cô cũng không cần anh ta cảm ơn.

Cậu bé vẫn không ý thức được mình gặp rắc rối, lúc này vừa đùa giỡn với Hoắc Ngọc Trạch xong, lại xấu hổ chạy tới chỗ Nam Từ.

“Chị gái, dâu tây là thứ em quý nhất, em muốn chị hái dâu với em, được không?”

Nam Từ cười yếu ớt xoa xoa đầu cậu bé: “Được chứ.”

Nhưng chưa tới một phút, cô đã có chút hối hận.

Nam Từ nhìn thấy đống bùn nhão nhoẹt, lại nhìn đôi giày màu sáng cô đang mang, bắt đầu do dự.

Kết quả cuối cùng, dưới ánh mắt mong chờ của cậu bé, cô lựa chọn cởi giày ra, đi chân trần tiến vào.

Cậu bé cười đùa ầm ĩ, mà lúc này Nam Từ cũng cảm thấy vô cùng thoải mái. Biểu lộ không còn giả vờ nữa, mà ý cười cực kỳ chân thật.

Hoắc Ngọc Trạch vẫn đứng ở một bên nhìn bọn họ, lúc này thấy Nam Từ cười, đáy mắt có chút nổi lên gợn sóng.

Nhưng một lớn một nhỏ chơi chưa được bao lâu, thì có một giọng nói trầm trầm vang lên.

“Tiểu Từ, con đang làm gì vậy hả?”

Thân thể Nam Từ cứng đờ, bất an dâng lên khắp toàn thân, lúc quay đầu lại, quả nhiên là gương mặt Nam lão gia tử đang rất tức giận.

Người nhà họ Hoắc ngược lại không nói gì, Hoắc phu nhân còn vui vẻ giúp cô giải vây: “Không sao, Nam Từ còn nhỏ tuổi, chơi đùa một chút cũng là chuyện bình thường.”

Nam Từ cắn môi: “Con xin lỗi ông nội, con không cố ý làm loạn.”

~

Lúc Nam Từ đi ra về cùng với Nam lão gia tử, cô cố ý quay lại nhìn phía sau, phát hiện Hoắc Ngọc Trạch không còn ở đó nữa.

Mà sau khi cô rời đi rồi, Hoắc Ngọc Trạch mới từ trong góc đi ra.

Cậu bé thấy anh ta, có chút oán trách: “Anh Ngọc Trạch, lúc nãy sao anh trốn đi vậy? Sao anh không nói chuyện với chị gái? Bà Hoắc thương anh như vậy, anh nói chuyện với chị gái chắc sẽ không bị mắng đâu!”

Hoắc Ngọc Trạch nhẹ nhàng xoa xoa đầu nhỏ, nói: “Anh không thể đứng quá gần người khác, nếu không thì họ sẽ gặp xui xẻo.”

Anh ta biết ý định của nhà họ Nam, vì như vậy nên anh ta mới càng phải giữ khoảng cách với Nam Từ.

Ngay từ đầu anh ta đã không muốn cưới Nam Châu, mặc dù cảm thấy tính cách của Nam Châu có chút lạnh lùng, nhưng anh ta cũng không muốn hại Nam Châu.

Bây giờ đối tượng đổi thành Nam Từ, anh ta lại càng không muốn.

Nhưng anh ta không muốn, không có nghĩa là người khác cũng nghĩ như anh ta.

Hoắc lão quản gia là người nhìn Hoắc Ngọc Trạch lớn lên, lúc này không biết nghĩ gì, đi sau lưng Hoắc phu nhân cười không ngừng.

Hoắc phu nhân hỏi ông ta có chuyện gì, ông ta thần thần bí bí nói: “Từ lúc tiểu thiếu gia bị bệnh, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy thân thiên với người lạ đó ạ.”

Hoắc phu nhân kinh ngạc: “Ai?”

“Lúc đó tôi đang ở trong phòng bếp giám sát người giúp việc quét dọn, vô tình liếc ra ngoài, phát hiện tiểu thiếu gia đang nói chuyện với Nam nhị tiểu thư, thần sắc cũng không lạnh lùng như hằng ngày.”

Hoắc phu nhân quả nhiên hào hứng, nói: “Ông nói Ngọc Trạch có có cảm tình với Nam Từ?”

Lão quản gia gật gật đầu.

Hoắc phu nhân không nói gì nữa, nhưng đương nhiên đã bắt đầu suy nghĩ về lời lão quản gia nói.

~

Sau khi từ nhà họ Hoắc trở về, Nam lão gia tử và Nam Từ cũng không nói thêm gì nữa, nhưng rõ ràng thái độ của ông đối với Nam Từ cũng có chút thay đổi.

Cái rõ ràng nhất chính là thái độ biểu hiện ra ngoài mặt, còn những cái khác vẫn như cũ.

Nam Từ biết ông muốn dùng hành động này để nhắc nhở cô, cô là nhị tiểu thư, không nên làm những việc làm mất đi dáng vẻ của một tiểu thư.

Mặc dù mẹ Nam không rõ chuyện gì xảy ra ở nhà họ Hoắc, nhưng bà ta cũng cảm giác thái độ của Nam lão gia tử có sự thay đổi dạo gần đây.

Chuyện này khiến bà ta sướng như điên, lập tức gọi điện thoại cho Nam Châu.

Nam Châu ở bên kia chỉ cười nhạt một tiếng, nói: “Con còn chưa ra tay mà nó đã bại rồi sao? Thật là thất vọng quá.”

Mẹ Nam không có nhiều tâm cơ như Nam Châu, chỉ cảm thấy Nam Từ không được Nam lão gia tử thích nữa, thì sẽ không tranh được gì với con gái bà, chính là chuyện vui nhất.

Thế là, mẹ Nam vốn đang nhịn Nam Từ cũng dần dần buông lỏng. Bà ta bắt đầu khắt khe với Nam Từ nhiều hơn.

Ngày nào Nam Từ học xong cũng có tài xế tới đón, nhưng hôm nay đợi đã lâu cũng chưa thấy.

Cô lấy điện thoại ra gọi tài xế, bên kia ấp a ấp úng, điện thoại bỗng nhiên bị mẹ Nam đoạt đi.

“Tài xế đang đưa mẹ đi dạo phố, con học xong rồi thì tự về nhà đi, con cũng biết đường về nhà mà, đừng làm cái kiểu nhị tiểu thư nữa, cho là mình đáng giá sao!”

Sau đó không đợi Nam Từ nói gì, trực tiếp cúp điện thoại.

Trong lúc nhất thời, Nam Từ nhìn dòng người và xe cộ trên phố, trong đầu bỗng nhiên nổi lên ý định bỏ trốn.

Có thể cô cũng nhận ra loại suy nghĩ này chỉ là nhất thời.

Thân phận của cô đã bị công khai, trừ khi cô phạm phải lỗi lầm gì quá lớn, nếu không thì nhà họ Nam cũng không buông tha cho cô.

Mà tên cô cũng nằm trong hộ khẩu của nhà họ Nam rồi, nên với thế lực nhà họ Nam thì tìm cô dễ như trở bàn tay.

Cho nên cô không thể hành động tùy tiện được.

Nhưng mà…

Cô nuốt không trôi cục tức này!

Nghĩ tới đây, ánh mắt Nam Từ lạnh lùng nhìn về phía trước.

~

Thời gian cũng đã muộn, trên đường đã không còn xe buýt nữa.

Mà Nam Từ lại không mang tiền mặt, trong di động cũng không có phần mềm trả tiền, nếu như đón xe đến nhà họ Nam, gọi người ra trả tiền, thì sẽ kinh động đến trưởng bối.

Đến lúc đó, mẹ Nam lại thêu dệt chuyện gì thì không biết.

Nghĩ nghĩ, cô quyết định đi bộ về nhà.

Thật ra chỗ học cũng không cách xa biệt thự lắm, nhưng cô mang một đôi giày không thích hợp để đi bộ, bình thường ngồi xe không có cảm giác gì, lúc này đi bộ một đoạn đường cảm giác chân muốn chảy máu rồi.

Mà đúng lúc này, Nam Từ bỗng nhiên cảm giác người hơi lạnh, hình như có người hất nước lên người cô, váy cô bị ướt một mảng lớn.

Cô quay đầu lại, phát hiện ra Lưu Lâm Lâm.

“Ai da, xin lỗi, trời tối quá, không thấy cô.”

Lưu Lâm Lâm ngồi trong xe, nằm sấp bên cửa sổ, bộ dáng châm chọc khiêu khích.

“Mà sao Nam nhị tiểu thư hôm nay không đi đi xe riêng nhỉ, ban đêm lạnh vậy mà cô còn đi dạo sao?”

Nam Từ lạnh lùng nhìn cô ta, không muốn đôi co, nhưng cô ta hất nước lên người cô, lại chế giễu cô, thật sự không nhịn được.

“Lưu Lâm Lâm, tôi cũng nổi tiếng là người mạnh bạo trong thôn, lần trước cô cũng đã được thử rồi đúng không? Cô muốn thử lại lần nữa không?”

Lưu Lâm Lâm ngẩn người, nhớ lại cô ta bị Nam Từ đập đầu vào tường, nhất thời không dám lên tiếng nữa.

Nam Từ đi tới hai bước, ngón tay vân vê mái tóc bị ướt.

“Cho nên nếu cô chọc vào tôi, tôi không dám chắc mình sẽ nhịn được bao lâu đâu.”

Vừa nói, vừa cầm cái đuôi tóc bị ướt quất vào mặt Lưu Lâm Lâm, động tác và biểu hiện mang theo sự lạnh lùng và khinh miệt.

Lưu Lâm Lâm bị ăn đánh, lại nhớ tới lời ba mắng, nhất thời không dám nói thêm gì nữa. Chỉ hừ hừ mấy tiếng, bảo lái xe mau chóng rời đi.

Lưu Lâm Lâm nhìn bóng dáng Nam Từ càng lúc càng xa, nỗi sợ hãi trong lòng vẫn chưa tiêu tan.

Suy nghĩ một chút, lại khẽ cắn môi, lấy điện thoại di động mở Wechat ra, vẫn chưa thấy đối phương bên báo tạp trí V trả lời cho cô.

~

Nam Từ đi đến khu biệt thự, cảm giác chân mình đã bị mài nát. Trên người ướt át khó chịu, bốn phía âm u không có ánh sáng, cô cảm giác đi mãi không tới điểm cuối cùng.

Cô chịu đựng cơn đau, trong đầu vẫn đang suy nghĩ phải xoay sở như thế nào.

Đã trốn không thoát, thì cũng không thể tiếp tục như vậy nữa.

Hiện tại ở nhà họ Nam, bởi vì Nam lão gia tử có thái độ khác biệt với cô, cho nên những ngày an nhàn của cô cũng lập tức biến mất.

Nam Từ nghĩ tới mức nhập thần, hoàn toàn không chú ý tới xung quanh, có một chiếc xe vẫn một mực đi theo sau cô.

Cho đến khi…

“Tại sao mỗi lần tôi gặp cô đều thấy cô thảm hại vậy nhỉ?”

Cô thất kinh quay đầu, không biết xe Hoắc Lâm ở sau lưng cô từ lúc nào nữa.

Xe chậm chạp dừng lại, anh đi xuống, đi tới trước người cô.

Anh nắm cằm cô, nhìn ngắm cô một chút.

“Xảy ra chuyện gì? Sao đêm hôm khuya khoắt lại đi lung tung ở đây?”

Nam Từ thề, trong lòng cô vốn không thoải mái, nhưng chẳng biết tại sao lúc gặp Hoắc Lâm, bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ tủy thân.

Lòng uất ức của cô càng lúc càng dâng cao.

Dần dần, hai vành mắt cô đỏ hoe.

Sắc mặt Hoắc Lâm thay đổi, biểu lộ có chút lạnh lẽo khó lường.

“Mặc dù tôi rất thích dáng vẻ khi cô khóc, nhưng không muốn nhìn người khác làm cô khóc.”

“…”

“Cho nên nói tôi biết, chuyện gì xảy ra?”

Nam Từ không muốn nói, nghiêng đầu sang chỗ khác: “Ngài hỏi chuyện này làm gì?”

Ánh mắt anh trầm lãnh, không thể nắm bắt được cảm xúc, đáy mắt anh cuồn cuộn.

“Cho cô một chỗ dựa.”

~

Nam Từ cũng không biết vì cái gì, cô cực kỳ không muốn có dính líu với anh, vậy mà lúc cô chật vật nhất thì anh lại xuất hiện trước mặt cô.

Cô càng không rõ tại sao, rõ ràng lúc nào cô gặp anh cũng rất sợ hãi, nhưng giờ phút này cô lại cảm giác có chút an toàn.

Hoắc Lâm thấy cô không nói chuyện, cũng không nói gì nữa. Kéo tay cô, trực tiếp đẩy cô vào trong xe mình, thái độ rất cường ngạnh.

Nam Từ không biết anh muốn làm gì, hơi giãy giụa: “Ngài muốn đưa tôi đi đâu?”

Anh lạnh lùng lườm cô một chút: “Bây giờ tôi đang không bình tĩnh, cô tốt nhất đừng chọc tôi.”

Sau đó anh lại bổ sung: “Với lại, cô nhìn cô đi, cô nghĩ cô về nhà họ Nam được sao?”

Nam Từ hiểu ý tứ trong câu nói của anh, hiện tại bộ dáng của cô rất thảm, nếu cô về nhà họ Nam thì chắc chắn sẽ bị Nam lão gia tử tra hỏi, đến lúc đó cô sẽ lúng túng đến mức nào.

Người khác không nói, nhưng mẹ Nam mà thấy cô đang trong cái dạng này, thì nhất định sẽ thêu dệt lên cả một câu chuyện.

Nam lão gia tử đã có ấn tượng không tốt với cô, cô cũng không muốn tình trạng này trở nên tồi tệ hơn nữa.

Nhưng tại sao Hoắc Lâm lại là người mất bình tĩnh? Người bị ức hiếp là cô, sao sắc mặt anh lại trở nên như vậy?

Nhưng Nam Từ không dám hỏi, chỉ có thể im lặng thuận theo ý anh.

Xe chạy một đường tới biệt thự của Hoắc Lâm, Nam Từ lại bước vào nhà Hoắc Lâm một lần nữa, mặc dù không sợ như lần trước nhưng cũng không dễ dàng.

Với lại… Cô luôn cảm thấy thái độ của anh có chút u ám lạnh lùng.

Cũng không biết có phải cô đã sớm biết con người thật sự của anh, cho nên anh cũng không che giấu con người trước mặt cô, hiện tại ngay cả giả vờ cười cũng không có, mà dáng vẻ hoàn toàn trở thành một người đáng sợ.

Cô không biết mình chọc gì anh, mặc dù trước đó cô có kháng cự một chút, nhưng không phải lúc sau cô chấp nhận thuận theo ý anh sao?

Nhưng có đánh chết Nam Từ thì cô cũng không ngờ, sở dĩ sắc mặt Hoắc Lâm khó coi như vậy là bởi vì thấy cô bị ức hiếp.

Từ sau khi xác định tình cảm của mình, Nam Từ đã sớm trở thành vật sở hữu trong lòng anh, anh lúc nào cũng tính toán làm sao đào cái bẫy để gạt con thỏ nhảy vào, sau đó làm sao để cưng chiều cô, làm sao độc chiếm cô.

Kết quả, vừa không chú ý thì cô đã bị người khác ức hiếp rồi?

Nghĩ tới đây, lồng ngực Hoắc Lâm cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Sau khi lớn lên, anh đã có thể tập được cách khống chế cảm xúc giống như hiện tại, anh hoàn toàn không quan tâm đến chuyện của người khác, ngay cả chuyện bên nhà họ Hoắc anh cũng không để tâm đến.

Nhưng hôm nay, anh phá lệ vì Nam Từ.

Anh xoay người, yên lặng quan sát đánh giá cô một chút.

Nam Từ bị anh nhìn chằm chằm đến mức sợ hãi, không dám thở mạnh.

“Hoắc tiên sinh, sao vậy?”

“Không có gì.”

Chỉ là anh nhìn cô một chút, cũng khiến anh khống chế được sự nổi điên trong lòng anh.

Anh thận trọng suy nghĩ, thần sắc cũng không còn lạnh lẽo như trước.

Anh cởi áo vest, tùy ý ngồi xuống ghế salon, nới lỏng cà vạt, cởi hai viên cúc áo sơ mi trên cùng.

Sau đó, anh nói cô: “Đi tắm rửa trước đi. Tôi gọi người giúp việc giúp cô.”

Nam Từ đâu dám cự tuyệt, vội vàng gật đầu, nói: “Làm phiền ngài quá.”

Anh nhíu nhíu mày, Hoắc Lâm không thể nghe lọt tai cái chữ “Ngài” này nữa.

Lúc mới biết nhau, anh bắt buộc cô phải lễ phép với mình, bây giờ nghe cô một chữ “Ngài”, hai chữ “Ngài”, khiến anh không thích.

Anh nhàn nhạt nhìn cô một cái, quăng một câu: “Sau này đừng gọi tôi là “Ngài” nữa.”

Anh vừa nói vừa đi lên lầu, môi mỏng cũng chưa chịu khép lại, lại nói: “Cô muốn gọi tôi như thế nào thì tùy. Đừng để tôi nghe cô gọi tôi là “Ngài” nữa…”

Anh dừng chân một chút, liếc cô một cái: “Nếu để tôi nghe thấy, thì tôi sẽ phạt cô đó.”

Nam Từ có chút không hiểu, căn bản chưa kịp phản ứng, thì anh đã đi lên lầu rồi.

Đợi sau khi cô hoàn hồn rồi, cô mới bắt đầu hối hận vì theo anh về đây… Nhưng bây giờ cô cũng không thể bỏ trốn.

Cô quay đầu lại nhìn cửa chính đang đóng chặt, khóa cửa cũng dùng khóa vân tay, đáy lòng không ngừng thở dài.

Hoắc Lâm nói người giúp việc pha nước tắm cho cô, còn anh thì đi thẳng đến phòng quần áo.

Phòng quần áo ban đầu chỉ toàn là quần áo của anh, nhưng giờ phút này, nửa căn phòng quần áo có cả đồ dùng của phụ nữ nữa.

Lúc anh ở nước ngoài đã bố trí người chuẩn bị quần áo cho cô.

Lúc đó anh đã quyết định khóa cô ở bên cạnh anh, cho nên không hề nghĩ ngợi, lập tức bố trí người chuẩn bị quần áo và đồ dùng hàng ngày cho cô, thậm chí anh còn nói người mua chút đồ ăn vặt để trong nhà.

Anh toàn tâm toàn ý chuẩn bị, đương nhiên sẽ không để cho cô từ chối anh.

Cô chỉ có thể cam tâm tình nguyện ở bên anh, nếu không, anh sẽ dùng hết tất cả thủ đoạn chỉ để cô ở bên anh.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Hoắc Lâm đang dừng trên những bộ quần áo nữ, bỗng nhiên chậm rãi chuyển tới khu áo sơ mi.

Cuối cùng, anh suy nghĩ hai giây, lấy một cái áo sơ mi đen.

~

Lúc Nam Từ vào phòng tắm, thì người giúp việc đã chuẩn bị nước tắm cho cô, người giúp việc bảo cô cởi đồ ra rồi để ở ngoài, sẽ có người tới lấy đồ đi giặt cho cô. Còn quần áo cô mặc sau khi tắm xong sẽ do Hoắc Lâm lựa cho cô.

Lúc nói chuyện, người giúp việc cực kỳ kính cẩn, nhưng đáy mắt hiện lên chút dục vọng bát quái, hiếu kỳ nhìn Nam Từ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên ông chủ đưa một cô gái về nhà.

Nam Từ gật đầu cảm ơn, sau khi thấy người giúp việc rời đi, mới lặng lẽ nhẹ nhàng thở hắt ra.

Cô nghe theo lời người giúp việc, cởi bỏ áo quần bẩn để ở gian bên ngoài, sau đó đi chân trần bước vào bồn tắm.

Cô ngồi xuống bồn tắm, cả cơ thể được dòng nước ấm áp bao quanh, tinh thần và thể xác mệt mỏi rốt cuộc cũng được thả lỏng.

Nam Từ cảm thấy từ khi cô chuyển vào thành phố này sống, thì cô sống không hề dễ dàng.

Khi đó mặc dù cuộc sống khó khăn, nhưng trong lòng cô không có tạp niệm, không ai muốn hại cô, cô cũng không cần phải suy nghĩ làm sao để phản kích.

Nhưng bây giờ đã khác, cô càng nhịn, thì đối phương càng không ngừng phách lối. Cô không chủ động, thì trong mắt người khác cô chỉ là một tiểu thư nhu nhược vô dụng.

Nếu như vậy thì cô càng phải thêm cứng rắn hơn.

Nhưng cái suy nghĩ này xuất hiện chưa được nửa tiếng lập tức tiêu tan.

Nam Từ muốn mạnh mẽ hơn, nhưng cũng phải phân loại đối tượng…

Ví dụ như Hoắc Lâm!

Cô nhìn áo sơ mi đen trong tay mình, đáy lòng thoáng qua rất nhiều suy nghĩ.

Đây chính là quần áo anh chuẩn bị cho cô sao?

Mặc dù cô còn nhỏ tuổi, nhưng cũng hiểu ở trong nhà một người khác phái mặc quần áo của đối phương, nhưng mặc áo sơ mi… Là như thế nào?

Mặc dù cô cảm thấy Hoắc Lâm không có khả năng có ý gì đối với mình, nhưng ăn mặc như thế này cũng sẽ khiến cô cảm thấy mập mờ lúng túng!

Nam Từ hối hận muốn chết rồi.

Nếu biết sớm như vậy, thì cô đã không để quần áo bẩn ở bên ngoài để người giúp việc mang đi giặt rồi, coi như mặc quần áo bẩn cũng còn tốt hơn mặc cái này!

Cô vô thức cầm áo sơ mi đo đo trước người mình, cũng may là vóc người cô cũng không quá cao, mà Hoắc Lâm lại rất cao lớn, cho nên cô mặc áo sơ mi thì chắc hẳn cũng không bị lộ gì quá nhiều.

Nhưng mà… Đôi chân chắc chắn là không che được!

Vừa nghĩ đến việc hai cái đùi của cô lộ ra trước mặt anh, cô lập tức đỏ mặt.

~

Lúc Nam Từ đi ra phòng khách, Hoắc Lâm đang ngồi trên ghế sa lon đọc tài liệu.

Anh vẫn chưa thay quần áo, vẫn mặc áo sơ mi trên người, so với dáng vẻ lịch sự ưu nhã hàng ngày, thì bây giờ trông anh có chút lười biếng.

Anh nghe thấy tiếng động, tùy ý ngẩn đầu, ánh mắt anh lập tức ngừng lại.

Trước đây anh cho là Nam Từ chỉ hợp với quần áo màu trắng nhất.

Nhưng hôm nay thấy cô mặc áo sơ mi đen, đôi chân dài trắng muốt lộ ra, dáng vẻ rụt rè đứng ở đó, anh đột nhiên cảm thấy người anh chọn mặc gì cũng đẹp.

Nhất là gương mặt cô, bởi vì mới tắm nước nóng nên hai gò má hơi đỏ ửng.

Bờ môi cô ngày thường đã rất đẹp rồi, nhưng lúc này trông cực kỳ mọng nước, khiến người khác nổi lên dục vọng muốn nếm thử.

Đáy lòng Hoắc Lâm dâng lên một cỗ tà ý, vẫy tay với cô.

“Lại đây.”

Lúc này Nam Từ cực kỳ lúng túng và bất an, thậm chí không dám nhìn Hoắc Lâm, không ngừng dùng tay kéo kéo vạt áo, muốn che giấu da thịt càng nhiều càng tốt.

Ánh mắt Hoắc Lâm sâu lại: “Sao?”

Cô cảm thấy trong giọng nói của anh có sự nguy hiểm, nên không dám lề mề, bước về phía anh.

“Hoắc tiên sinh, ngài…”

Hoắc Lâm cười cười nhìn cô: “Một lần.”

Trong nháy mắt cô hiểu ý anh, nghĩ nghĩ, sau đó mở miệng: “Hoắc tiên sinh, anh còn quần áo nào khác không? Chỉ cần quần áo nữ là được, cũ mới không sao hết, người khác mặc rồi cũng được.”

Vẻ mặt Hoắc Lâm yên tĩnh mấy giây, bỗng nhiên cười một tiếng.

“Người khác mặc qua rồi cũng không sao?”

Nam Từ nháy mắt, gật gật đầu: “Không sao hết.”

Nói xong, cô lại nhịn không được, nghĩ nghĩ, cô đã hạ thấp yêu cầu hết mức có thể rồi, anh chắc chắn không thể làm khó cô.

Huống chi với thân phận của anh, coi như chưa kết hôn, nhưng đương nhiên cũng đã từng có một hai cô bạn gái đúng không? Ngay cả trước đó cô làm việc trong khách sạn, ông chủ ở đó cũng có hai cô bạn gái.

Mà trong mắt người khác, Hoắc Lâm lại là một người cực kỳ “Hoàn mỹ”.

Ý cười trong mắt Hoắc Lâm càng đậm, đáy mắt mang theo một tia lạnh khó phát hiện: “Cô không bắt bẻ gì hết.”

“Không sao, Hoắc tiên sinh, tôi không ngại, tôi… Á!”

Nam Từ còn chưa nói hết câu, bỗng nhiên bị Hoắc Lâm bóp lấy hai gò má, môi đỏ bị ép cong lên, đáy mắt hiện lên vẻ kinh hoàng.

Anh đứng lên, khuôn mặt tuấn tú che đậy một tầng lạnh lùng, nhìn cô chằm chằm không nhúc nhích.

“Tâm tình tôi vừa tốt lên một chút, nhưng vì lời cô nói mà nên muốn bực bội lại rồi.”

Mặc dù Nam Từ không biết mình đã nói sai cái gì, nhưng một khi anh đã nói anh tức giận, thì chắc chắn có điều gì đó không đúng.

Vì vậy ánh mắt trong veo của cô nhìn anh, trong giọng nói mang theo một tia nức nở:

“Hoắc tiên sinh, tôi sai rồi.”

Một ánh mắt, sáu chữ, trong nháy mắt khiến tất cả sự bực bội của anh bị dập tắt.

Ánh mắt anh dần dần sâu, buông cô ra, quay người đi lên lầu.

Thấy anh đi, Nam Từ cho là mình bị bỏ rơi ở đây, nhất thời luống cuống, vội vàng nói: “Hoắc tiên sinh, quần áo…”

“Đứng chờ đó.” Anh vừa đi vừa nói.

Vừa đi anh vừa nghĩ, cái sự ham muốn giày vò đối phương tận sâu trong đáy lòng anh đã bị Nam Từ khơi dậy.

Nếu không thì sao mỗi giây mỗi phút anh đều tưởng tượng việc muốn giày vò cô, muốn chiếm hữu cô.

~

Lúc Hoắc Lâm đi xuống, trên tay anh là áo ngủ anh hay mặc.

Nam Từ không ngờ anh lại đưa áo ngủ của mình cho cô mặc, nhất thời hơi mâu thuẫn.

Hoắc Lâm cầm áo ngủ đi vòng ra sau lưng cô, muốn mặc cho cô, nhưng Nam Từ lại không giơ tay lên.

“Hoắc tiên sinh, tôi tự mặc…”

Cô còn chưa nói hết câu, đã bị Hoắc lâm chặn lại: “Một là mặc vào, hai là không mặc gì hết.”

Nam Từ trầm mặc, ngoan ngoan vươn tay lên.

Hoắc Lâm không làm khó cô, anh giúp cô mặc xong rồi xoay người qua đi qua bên kia. Nam Từ thừa dịp Hoắc Lâm không chú ý, lặng lẽ ngửi ổng tay áo một cái.

Trên áo ngủ là mùi hương đặc trưng của anh, cả người cô bị áo ngủ anh vây lại, bị mùi hương của anh bao lấy, cảm giác giống như cô đang được anh ôm vào ngực.

Suy nghĩ này khiến cô giật nảy mình, một lát sau lại nghĩ mãi mà không ra, tại sao cô lại có suy nghĩ tào lao này chứ!

Lúc này Hoắc Lâm đã ngồi lên ghế salon, trên bàn trà bày một hộp dụng cụ y tế, anh mở hộp thuốc ra, nói: “Lại đây.”

Nam Từ vừa đi tới trước mặt anh, anh trực tiếp kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình.

Chân dài lộ ra dưới ánh đèn, làn da trắng sáng tinh tế giống như sứ, không thấy lỗ chân lông.

Trước đó Nam Từ ở trong thôn, luôn luôn bị người khác ghen tỵ, người ta nói cũng làm việc cưc nhọc sống khổ như nhau, lại sống trong khe núi, vậy mà Nam Từ có làn da trắng nõn tinh tế, còn các cô gái khác lại trông thô ráp sần sùi.

Ngay lúc này đây, Hoắc Lâm cũng có suy nghĩ như vậy.

Gương mặt và cơ thể Nam Từ giống y như được nuôi dưỡng như con nhà giàu, nhưng tính dẻo dai, và tính cách của cô lại không giống như được nuôi trong một gia đình giàu có.

Cho nên anh mới để ý đến bảo bối này sao?

Nam Từ bị động tác của anh làm giật mình, bối rối muốn kéo vạt áo, chợt cổ chân của cô bị anh nắm lấy, sau đó dùng sức trực tiếp đặt chân trái của cô lên đầu gối anh.

“Hoắc tiên sinh! Anh muốn làm gì!”

Hoắc Lâm ngẩng đầu nhìn cô một cái, cười như không cười, nói: “Cô hi vọng tôi làm gì cô?”

Hai gò má Nam Từ nóng lên: “Tôi không có!”

Thần sắc Hoắc Lâm nhạt đi một chút, giọng điệu có chút lạnh: “Nếu không thì ngồi im.”

Nói xong, anh cũng không để ý tới phản ứng của cô, cúi đầu tiếp tục công việc.

Anh lấy ra một cây tăm bông và oxy già, đổ một chút oxy già lên tăm bông, sau đó lật gót chân cô ra.

Quả nhiên, gót chân cô đã rách da, chắc là đã bị chảy máu, nhưng sau khi tắm thì có lẽ vết máu đã sớm mất đi, chỉ còn lại vết da bị tróc ra.

Hoắc Lâm sợ cô đau, không dám dùng lực quá mạnh, nhưng anh lại nghe thấy cô hít một hơi thật sâu.

Anh giương mắt nhìn cô một chút.

“Đau?”

Nam Từ có chút đau, gật gật đầu.

“Đáng đời.”

“…”

“Ai bảo cô ngốc như thế.” Vừa nói, anh giảm lực trên tay, “Không có xe đón sao? Sao lại muốn đi bộ về nhà?”

Cô nhỏ giọng phản bác: “Tôi không có tiền, lại không tìm ra chỗ rút tiền.”

“Cũng không có điện thoại sao?”

“Có điện thoại, nhưng trong điện thoại không có phần mềm thanh toán.”

“Vậy tại sao không biết gọi điện thoại cầu cứu?” Sau khi anh đã sát trùng cho cô, anh xé một miếng băng cá nhân dán vết thương lại, “Tôi nhớ không nhầm thì phím tắt #1 là của tôi đúng không? Sao không gọi cho tôi?”

“…”

Bọn họ có quan hệ gì? Cô làm gì nhớ tới anh? Với lại… Cô cảm thấy nếu gọi điện thoại cầu cứu anh, thì thà đi bộ về nhà còn hơn.

Một cái là tinh thần bị tra tấn, một cái là thể xác bị tra tấn, khách quan mà nói cô thà chịu đau về thể xác một chút!

Nhưng cô nào dám nói lời này ra, chỉ cười cười xấu hổ: “Không dám làm phiền Hoắc tiên sinh.”

“Không muốn làm phiền tôi, nhưng muốn làm phiền người khác sao?”

Nam Từ lắc đầu.

Hoắc Lâm nhìn cô, trong giọng nói mang theo tia cường ngạnh.

“Nhớ kỹ, lần sau nếu có chuyện gì phải lập tức tìm tôi, đừng để tôi phát hiện ra cô đi cầu cứu người khác, bằng không thì…”

Anh dừng một chút, nhếch miệng, mang theo một tia nguy hiểm.

“Người giúp cô sẽ bị phiền toái đó.”

~

Nam Từ bị cưỡng chế ở lại nhà Hoắc Lâm.

Sau khi anh thoa thuốc cho cô, cô lập tức muốn đi về, dù sao cũng là thân con gái, cả đêm không về nhà cũng không hay cho lắm.

Nhưng ai ngờ Hoắc Lâm vừa nghe xong, không thèm để ý, tháo mắt kính xuống, trả lời cô: “Tôi đã tắt nguồn điện thoại di động của cô rồi, đêm nay cô ngủ chỗ tối, sáng ngày mai tôi đưa cô về.”

Nam Từ nghe xong, giật nảy mình, vội vàng tiến lên, nói: “Hoắc tiên sinh, tôi không thể ở đây, ông nội và mọi người nhất đính sẽ lo lắng.”

“Cô sợ bọn họ lo lắng hay sợ bọn họ tức giận?” Hoắc Lâm tháo mắt kính xuống, ánh mắt anh trông thâm thúy rất nhiều, nhìn cô, nói: “Tôi sẽ không để cô bị việc gì hết, đừng có hoảng sợ nữa.”

Nói xong, anh quay người đi lên lầu, hình như là muốn đi tắm, anh vừa đi vừa cởi cúc áo.

Anh không quay đầu lại, chỉ ra lệnh: “Lên thư phòng chờ tôi.”

Nam Từ như ván đã đóng thuyền, Hoắc Lâm không hề có ý định thả cô đi, chỉ có thể thở dài trong lòng, nhận lệnh.

Cô nghe lời lên thư phòng, cửa không khóa, lúc mở cửa ra, cô phát hiện trong thư phòng của anh cũng chỉ trang trí hai màu trắng đen, cực kỳ lạnh lẽo.

Nam Từ biết Hoắc Lâm là người làm ăn, trên bàn chắc chắn có rất nhiều tài liệu quan trọng, có lẽ cũng không muốn người ngoài đụng vào.

Cô không muốn bị phiền phức, để tránh nghi ngờ, cô ngồi xuống ghế salon cách bàn đọc sách rất xa.

Trên salon bày đủ mấy quyển sách tài chính và tạp chí kinh tế, bên cạnh còn có hai quyển sách văn học nước ngoài, mà quyển sách ở trên cùng chính là sách Tây Ban Nha.

Cô nghĩ nghĩ, cầm lên đọc.

Thời gian học tiếng Tây Ban Nha của cô chưa dài, lần trước cô có thể nói chuyện được với Chu phu nhân bởi vì bà ta cũng chỉ nói những câu thông dụng, nhưng bây giờ đọc sách Tây Ban Nha thì cực kỳ khó, mười từ thì hết bảy tám từ cô chưa học qua.

Cô cực kỳ chán nản, lại không biết Hoắc Lâm muốn làm gì, chỉ có thể tập trung vào đọc sách mới không suy nghĩ lung tung.

Cho nên rất khó đọc, nhưng cô cũng ép buộc bản thân đọc.

Lúc Hoắc Lâm đi vào, thì trông thấy bộ dáng cô đang cúi đầu đọc sách.

Ngón tay cô nhẹ đặt bên trên trang sách, hàng lông mày nhíu lại, mái tóc ẩm ướt được vén qua hết một bên, có mấy sợi rơi trên trang sách.

Anh lẳng lặng đi đến gót chân cô, ánh mắt nhìn vào quyển sách, nhàn nhạt mở miệng: “Teamo.”*

*Teamo: anh yêu em.

Nam Từ kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn thấy anh, có chút xấu hổ muốn trả quyển sách lại.

Hoắc Lâm ngồi xuống bên cạnh cô, anh ôm eo cô, bế cô ngồi lên đùi mình.

Nam Từ giãy dụa, nhưng đã sớm bị anh đè lại.

“Đừng nhúc nhích, tôi không làm gì cô đâu.”

“…” Cô bị anh ôm, còn muốn làm gì nữa?!

Sắc mặt Nam Từ có chút xấu hổ lại có chút oán trách bản thân vô dụng.

Trên người anh tràn ngập mùi đàn hương và mùi sữa tắm đan xen vào nhau, cô hít một hơi, cảm thấy toàn bộ thế giới đều là mùi hương của anh.

Hoắc Lâm thấy gương mặt cô càng ngày càng đỏ, nhàn nhạt cười.

Cánh tay anh kéo cơ thể của cô, khiến cả người cô dựa vào lồng ngực mình, còn một tay khác thì cầm quyển sách cô vừa mới đọc.

“Nghe Chu Khởi nói cô học tiếng Tây Ban Nha?”

Khoảng cách rất gần, giọng anh lại rất dịu dàng.

Nam Từ cảm thấy giống như sợi lông vũ thấm rượu đang nhẹ nhàng phẩy bên tai cô, có chút gian nan lại có chút say mê.

Cô ráng giữ bình tĩnh, đáp: “Ông nội có giúp tôi đăng ký lớp tiếng Tây Ban Nha, nhưng tôi chỉ mới học thôi.”

Hoắc Lâm cười cười, tiếng cười trầm thấp êm tai, cô khó chịu rụt rụt cơ thể, làm cách nào cũng không trốn thoát khỏi anh.

“Có muốn tôi dạy cô không?” Anh như thì thầm bên tai cô.

Cô lại di chuyển bản thân ra ngoài tránh một chút: “Là sao?”

Anh trực tiếp dùng hành động trả lời, lật sách đến trang Nam Từ đang đọc lúc nãy.

Anh đọc nhanh như gió, cuối cùng không biết đọc thấy cái gì, anh lại cười cười.

“Để tôi dạy cô đọc: DequémodoteamoDejaquecantelasformas.”

Phát âm của anh cực kỳ hay, nghe cực kỳ gợi cảm, Nam Từ cảm thấy còn chuyên nghiệp hơn cả thầy dạy cô nữa.

Thấy cô không đọc, Hoắc Lâm nắm chặt cánh tay cô: “Sao?”

Nam Từ không còn cách nào khác, chỉ có thể mở miệng: “Dequémodoteamo? Dejaquecantelasformas.”

Giọng hai người một trước một sau không ngừng vang lên, đại khái sau hai phút, Hoắc Lâm bỗng nhiên dừng một chút.

Cũng không biết có phải Nam Từ gặp ảo giác không, lúc mở miệng thì giọng nói của anh đã trầm đi hai phần.

“ysiDiosasílodesea, traslamuerteteamaréaunmás.”

Câu này có chút khó đọc, Nam Từ đọc vấp tới vấp lui, Hoắc Lâm cũng không vội, lại trầm giọng đọc lại lần nữa, giống như nhất định phải dạy cho cô đọc bằng được.

Rốt cuộc cô cũng đã có thể đọc hoàn hảo cả câu.

“ysiDiosasílodesea, traslamuerteteamaréaunmás.”

Dịch: Nếu như thượng đế đồng ý, thì xin ngài hãy làm chủ, đời này kiếp này, tôi sẽ càng yêu em/anh nhiều thêm, nhiều thêm.

Giọng của hai người một trước một sau vang lên giống như đang đọc lời thề, cảm giác này khiến Hoắc Lâm cực kỳ hưng phấn.

“Nhớ kỹ bài thơ cô học hôm nay, cả đời cũng không được quên.”

Mặc dù Nam Từ không hiểu mình vừa đọc cái gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhẹ nhàng gật đầu.

Anh cười hài lòng, đưa tay vuốt ve mái tóc dài của cô, nói: “Nói tôi nghe, rốt cuộc hôm nay xảy ra chuyện gì?”

Nam Từ không biết sao anh có thể đổi chủ đề nhanh như vậy, nhất thời không biết thế nào, chỉ có thể lắc đầu: “Không có gì.”

“Tôi không thích bị người ta qua mặt.” Hoắc Lâm nắm cằm cô, để cô nhìn anh, “Tôi đã nói là cho cô chỗ dựa, nên chuyện lớn nhỏ gì của cô tôi cũng phải biết, nói đi.”

Nam Từ giật mình.

Sự nhiệt tình và tốt bụng của anh cũng quá đột ngột, trước đó còn lấy cô làm niềm vui để bắt nạt, sao bây giờ lại muốn đối tốt với cô?

Cô có chút không tin, chỉ lẳng lặng đánh giá anh, ánh mắt phức tạp, lộ ra mấy phần ngốc nghếch và đáng yêu.

Hoắc Lâm cảm thấy buồn cười, gương mặt tuấn tú tiến sát cô.

“Đừng sợ, sau này tôi sẽ không ức hiếp cô, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời tôi.”

Trán anh dựa lên trán cô, dịu dàng nói: “Nên cô nói cho tôi biết, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì, ok?”

Nam Từ cảm thấy mình bị anh ta xoay như chong chóng, càng đừng nhắc đến sự tiếp xúc thân mật như bây giờ.

Thế là cô đành phải nói ra chuyện mẹ Nam làm khó dễ cô.

Hoắc Lâm đương nhiên đã đoán ra được, nhưng anh vẫn muốn nghe chính miệng cô nói ra.

Cuối cùng, anh nói: “Sáng mai tôi đi cùng cô về nhà họ Nam.”

Ý định muốn giúp cô giải quyết mẹ Nam.

Nam Từ không dám cự tuyệt, cũng không muốn cự tuyệt.

Hiện tại tình cảnh của cô đã hết đường lựa chọn, nhất là đêm nay lại không về nhà ngủ, ấn tượng của Nam lão gia tử đối với cô chỉ càng ngày càng kém, dựa vào năng lực của cô cũng rất khó thay đổi cục diện.

Nghe thấy Hoắc Lâm mở miệng giúp cô cũng không hẳn là chuyện xấu.

Nhưng mà…

Cô im lặng suy nghĩ, giương mắt nhìn anh, nói: “Lần này anh giúp tôi, anh lại muốn gì ở tôi đây?”

“Không cần gì hết.”

Anh rũ mắt, ngón tay thon dài vuốt ve môi cô, khiến nhiệt độ cơ thể của Nam Từ dần dần lên cao.

“Không chỉ vậy, tôi còn có thể dạy cô những thứ khác.”

“Cái gì?”

“Dạy cô làm sao ra tay một chiêu cũng khiến đối phương mất mạng, dạy cô lật tay thành mây, trở tay thành mưa.”

“…”

Động tác của Hoắc Lâm càng lúc càng mạnh, khiến màu môi của Nam Từ càng ngày càng đỏ.

Giọng nói của anh cũng trầm đi mấy phần:

“Sao? Muốn học không?”
Bình Luận (0)
Comment