Cố Chấp Ngọt

Chương 45

editor: Trà Đá.

Nam Từ giống như một chú chim nhỏ, dựa sát vào thành hồ.

Cô nghe thấy tiếng bước chân của Hoắc Lâm, sau đó lại thấy sóng nước dập dờn bên người, nhưng cô cũng không dám quay đầu lại, theo bản năng càng ép sát người vào thành hồ.

Hoắc Lâm ngồi ở chỗ đó, cách một làn sương mờ nhìn bóng lưng Nam Từ, lười biếng mở miệng.

“Lại đây.”

Nam Từ bất động, giả vờ không nghe thấy anh nói.

“Lại đây.” Anh lặp lại một lần nữa.

Cô vẫn bất động, cũng không quay đầu lại.

Hoắc Lâm không nhịn được, nghiêng người, vươn cánh tay dài ra, trực tiếp kéo cô vào lồng ngực mình.

Nam Từ nhỏ giọng la lên một tiếng, lúc này tấm lưng trần của cô hoàn toàn dính chặt vào lồng ngực anh, cô cảm giác được lồng ngực rắn chắc của anh, thậm chí còn có thể cảm giác được tiếng tim đập của anh.

Mặt Nam Từ nóng lên, giống như đang bốc cháy.

Cô giãy dụa muốn trốn thoát, nhưng cô vừa mới đứng lên, thì lập tức bị trượt chân, cô vốn chỉ dựa một tí thân thể vào người anh thôi, lúc này cả người ngã ngửa hẳn vào lồng ngực anh.

Cũng không biết cô ngồi xuống cái gì, cảm giác dưới đáy có chút cấn cấn, cô uốn éo cơ thể, chỉ nghe thấy Hoắc Lâm ở sau lưng khẽ la lên một trận.

Sau đó, anh dùng tay đè cơ thể cô lại, môi mỏng ghé sát bên tai cô, ngậm lấy vành tai cô.

“Em muốn giết tôi phải không?”

Lúc nói chuyện, hô hấp của anh có chút nặng nề, Nam Từ nghe ra anh có vẻ phải chịu đựng cái gì đó.

Cô bị anh khiến cả cơ thể nổi gai ốc, đáy lòng phát run.

Theo bản năng lại vùng vẫy mấy lần, chỉ muốn thoát khỏi sự giam cầm của anh.

Nhưng hai cánh tay anh càng lúc càng dùng sức, hô hấp cũng càng ngày càng nặng nề hơn, lúc mở miệng, trong giọng điệu của anh còn mang chút gấp rút và nguy hiểm.

“Đừng nhúc nhích!”

Nam Từ thấy anh tức giận với mình, tay chân cứng ngắc, không dám động đậy nữa.

Hoắc Lâm không nói tiếp nữa, ôm cô, môi mỏng nóng hổi lưu luyến từ tai đến cổ, nhẹ nhàng đặt từng nụ hôn lên cổ cô. Nam Từ bị anh hôn cảm thấy nhột, nhưng vẫn không dám cử động.

Đại khái qua hơn mười phút, hô hấp của anh dần dần bình thường trở lại, nụ hôn cuối cùng rơi trên đầu vai cô, sau đó lười biếng dựa ra sau.

“Sao lúc nãy lại muốn trốn khỏi tôi?” Anh hỏi cô.

Nam Từ không dám quay đầu, cô cúi đầu, ấp úng nói: “Không có.”

“Tụt cả người chìm xuống nước còn bảo là không trốn?”

Anh vừa nói, vừa dùng sức quay cả người cô lại.

Nam Từ theo bản năng tách hai chân ra, dạng chân ngồi lên đùi anh. Hai cái tay nhỏ cũng chống lên bả vai anh, giữ thăng bằng.

“Không phải tôi đã nói là bất kể thời gian và địa điểm nào cũng không được trốn tôi mà.” Anh đưa tay vén mấy sợi tóc ướt dính trên trán cô, “Em quên rồi sao?”

Nam Từ rủ mắt, nghĩ thầm, cô đâu biết anh muốn làm gì? Sao không trốn cho được?

Hoắc Lâm nhìn bộ dáng nhỏ của cô, còn tưởng rằng cô đang bối rối vì chuyện tối hôm qua, nên nổi lên tâm tư muốn trêu chọc cô.

“Sao vậy, không muốn thừa nhận mấy lời em nói tối hôm qua à, nên hôm nay mới không muốn gặp tôi sao?”

Trong lòng Nam Từ giật mình, cái đầu nhỏ không dám ngẩng lên.

“Anh nói cái gì vậy? Tôi không hiểu.”

Hoắc Lâm cong môi, cố ý hà hơi bên tai cô, nói: “Hôm qua em uống say rồi nói yêu tôi, muốn gả cho tôi.”

Nam Từ lập tức ngẩng đầu, vô ý thức phản bác: “Anh nói bậy! Rõ ràng là anh lợi dụng tôi say rượu dụ dỗ tôi nói thích…”

Cô còn chưa nói hết, lập tức cảm thấy không đúng, tay nhỏ vội vàng che miệng lại, bày ra bộ dáng sợ hãi.

Hoắc Lâm nhìn cô, đáy mắt mang theo chút lười biếng, giống như một con sư tử trêu đùa con mồi.

“Thì ra là em có nhớ.”

Nam Từ cực kỳ chán nản, biết rõ Hoắc Lâm là người đàn ông như thế nào, vậy mà vẫn bị anh bắt được đuôi.

Nghĩ nghĩ, cô quyết định thử nói sang chuyện khác, thử xem có thể thoát khỏi kiếp nạn này không.

“Cố Phán và Thẩm tiên sinh đâu? Sao tôi không thấy bọn họ? Tôi nhớ hôm qua mình về đây với bọn họ kia mà.”

“Nhà bạn gái Thẩm Mộ Ngạn có người mất, nên bọn họ quay về rồi.”

Nam Từ không nghĩ tới đáp án này, nghĩ nghĩ, còn nói: “Nè…”

Hoắc Lâm vươn tay bóp cằm cô: “Đã nói ở trước mặt tôi thì không được nói chuyện của người khác, lãng phí thời gian.”

“…”

“Ước hẹn nửa năm vẫn còn hiệu lực, nhưng không phải để em trốn tránh hoặc tìm lý do từ chối tôi.”

Hoắc Lâm vừa nói chuyện, ngón tay cái thoáng dùng sức vuốt ve môi cô.

“Tôi cho em thời gian để chấp nhận tôi, chứ không phải thời gian tìm cách trốn tôi. Vả lại…” Anh ngước mắt nhìn cô, ánh mắt thâm sâu, “Không phải em bắt đầu thích tôi rồi sao?”

Nam Từ nghe anh nói xong, trái tim cô lập tức đập nhanh, vội vàng phản bác: “Rõ ràng là anh…”

Lời còn chưa dứt, môi cô đã bị môi anh chặn lại.

Lúc tách ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại trở nên ửng đỏ mê người, cộng thêm đôi mắt ướt át, khiến cô càng trở nên xinh đẹp lạ thường.

Hoắc Lâm cảm thấy mình giống như một kẻ nghiện, chỉ có mùi hương và hơi thở của cô cũng đủ khiến anh đắm chìm trong dục vọng.

Anh lại khẽ hôn môi cô, giọng nói trầm khàn, khêu gợi vang lên:

“Bảo bối, thừa nhận đi, đừng chối nữa, em thích tôi rồi.”

~

Năm mới của Nam Châu vốn phải trôi qua một cách vui vẻ, nhưng tất cả vì Nam Từ, không những khiến cô ta mất mặt, mà càng làm cho cô ta ý thức được người đàn ông cô ta yêu đã bị cướp đi.

Ngày hôm đó Hoắc Lâm thật sự khiến cô ta sợ hãi.

Nhưng sau một hồi suy nghĩ thì Nam Châu cảm thấy cô ta không e sợ anh, mà lại cảm thấy say mê anh hơn nữa.

Cô ta thích người mạnh mẽ cố chấp, lại càng thích chinh phục một người đáng sợ như Hoắc Lâm, trước kia cô ta thích Hoắc Lâm cũng bởi vì anh là người đàn ông ưu tú nhất cái thành phố này.

Cho dù Hoắc Lâm uy hiếp cô ta vì một người phụ nữ khác, suy nghĩ một chút, nếu như một ngày kia Nam Châu khiến anh thích mình, thì có phải anh sẽ vì cô ta, làm những chuyện này với những người khác?

Cho nên sự tồn tại của Nam Từ đã ngăn cản con đường của cô ta!

Nam Từ rõ ràng chỉ là con hoang, dựa vào cái gì mà đạt được thứ mình mong muốn! Nhà họ Nam đối xử với Nam Từ còn chưa đủ tốt hay sao? Vậy chẳng lẽ Nam Từ chưa thỏa mãn! Muốn tranh đoạt Hoắc Lâm với Nam Châu!

Nghĩ tới đây, Nam Châu nhớ ra điều gì đó, cầm điện thoại nhấn gọi một dãy số.

“Alo.” Giọng nói lười biếng của Tần Dư vang lên.

Sau khi Nam Châu nghe thấy giọng nói của anh ta, thì lập tức tức giận.

“Không phải tôi đã chuyển thêm tiền cho anh rồi sao! Sao đến bây giờ vẫn chưa giải quyết được con nhỏ kia hả!”

Tần Dư không thèm quan tâm, ngậm điếu thuốc, hững hờ trả lời: “Tôi chỉ nói thêm tiền, chứ đâu có nói thêm tiền thì chắc chắn thành công. Em gái cô là dạng người gì chẳng lẽ cô không hiểu sao? Huống hồ sau lưng em gái cô có người chống lưng, tôi bị đuổi khỏi trường luyện thi, có được gặp cô ta đâu mà làm ăn được cái gì?”

Nam Châu tức giận nhưng cũng biết anh ta nói sự thật.

Nhất định là Hoắc Lâm biết cô ta đứng sau mọi chuyện, cho nên mới dùng lời lẽ uy hiếp đó.

Sau khi cúp điện thoại, Nam Châu nghĩ nghĩ, đứng dậy đi lên lầu tìm Nam lão gia tử.

Nam lão gia tử lúc này đang mang kính lão đọc tài liệu, thấy Nam Châu tới, nở nụ cười hiền lành với cô ta.

“Châu Châu tìm ông nội có chuyện gì không?”

Nam Châu mím mím môi, quyết định đi thẳng vào vấn đề.

“Ông nội, không thể giữ Tiểu Từ ở trong nhà này lâu hơn được, con bé đã làm rối kế hoạch của chúng ta, con nghĩ phải mau chóng gả con bé cho Hoắc Ngọc Trạch.”

Gương mặt đang hiền lành của Nam lão gia tử đột nhiên trầm xuống.

Ông cầm lấy tách trà trên bàn, nhấp một ngụm, tiếp đó cũng không trả lời vấn đề của Nam Châu, nhàn nhạt nói: “Con đang phán xét cách làm việc của ông nội sao? Con cảm thấy ông nội già, vô dụng rồi hả?”

Nam Châu cả kinh, lập tức lắc đầu.

“Ông nội! Con không có ý đó!” Nam Châu cắn cắn môi, nghĩ biện pháp bổ sung, “Chỉ là… Chỉ là con thật sự rất gấp. Mấy ngày trước, Hoắc Lâm đối xử với Nam Từ thế nào, ông nội cũng thấy mà. Con… Trước đó con đã nói với Tiểu Từ là con thích Hoắc Lâm, nhưng con bé lại không hề tránh né, đã biết rõ chị mình thích người đàn ông đó, vậy mà còn tiếp xúc thân mật với Hoắc Lâm! Con thật sự không nhịn được, cho nên mới đến nói chuyện với ông nội ạ.”

Giọng nói của Nam lão gia tử có chút lạnh: “Sao con biết Tiểu Từ không tránh né?”

Nam Châu ngẩn người: “Cái gì?”

“Cái chuyện tới trường luyện thi là do con bé chủ động nói với ông nội, mục đích là muốn tách ra khỏi Hoắc Lâm.”

Nam lão gia tử lạnh nhạt nhìn Nam Châu: “Trước khi đi con bé có nói với ông nội, rằng con bé biết Hoắc Lâm là người con thích, cho nên nó không muốn cạnh tranh với con, muốn tránh ra ngoài. Nhưng Hoắc Lâm lại một mực theo đuổi Tiểu Từ không buông, Hoắc Lâm còn tới tìm ông nội, nói rõ là nó muốn Nam Từ, không muốn ông nội sắp đặt hôn sự cho Tiểu Từ nữa.”

Nam Châu không thể tưởng tượng nổi, trừng lớn hai mắt: “Không thể nào! Sao lại thế được! Làm gì có chuyện Hoắc Lâm chủ động? Anh ấy hoàn toàn không phải là người như vậy, nhất định là Nam Từ dụ dỗ anh ấy trước!”

Nam lão gia tử thản nhiên nhìn Nam Châu, một lúc lâu sau, mới nói: “Mặc kệ là như thế nào, nhưng hiện tại kết quả đã thành ra như vậy, con chấp nhận cũng được, không chấp nhận cũng không sao, tạm thời ông nội không dám phá vỡ sự cân bằng này. Nam Từ còn nhỏ, bọn họ không có khả năng tính đến chuyện kết hôn, cho nên thời gian còn dài, nói không chừng sau này sẽ có chuyển biến khác.”

Nói tới đây, Nam lão gia tử dừng một chút, tiếp đó mang theo một tia cảnh cáo nói với cô ta: “Con đừng có lanh chanh làm chuyện gì ngu ngốc, hiện tại công ty của Hoắc Lâm và Nam thị có rất nhiều sự hợp tác, tất cả mọi lợi ích đều cực kỳ tốt. Mà những lợi ích này đều do Nam Từ lấy được. Nếu ông nội chưa hành động, thì con cũng đừng dại dột mà ra tay!”

Lúc Nam Châu ra khỏi thư phòng của Nam lão gia tử, tâm trí cô ta vẫn chưa kịp phản ứng.

Cô ta không tin, Hoắc Lâm lại là người chủ động tiến tới mối quan hệ với Nam Từ.

Anh rõ ràng lúc nào cũng rất kiêu ngạo, tại sao… Tại sao lại hạ mình với Nam Từ chứ…

Lúc này, điện thoại di động của cô ta vang lên, là Lưu Lâm Lâm gọi tới.

Đáy lòng Nam Châu dâng lên một sự chán ghét, từ khi nhà Lưu Lâm Lâm phá sản, cô ta liên tiếp năm lần bảy lượt điện thoại cho Nam Châu để vay tiền. Nếu như không nể chuyện trước đó cô ta làm khó dễ Nam Từ vì Nam Châu, thì Nam Châu đã sớm chặn số điện thoại của cô ta rồi.

Cho nên lúc này thấy Lưu Lâm Lâm gọi tới, trong lòng Nam Châu cảm thấy chán ghét tột độ.

Vừa định nhấn nút từ chối, thì động tác lập tức bị dừng lại.

Sau đó, đáy mắt Nam Châu xẹt qua một tia xảo trá.

Sau khi nhận điện thoại, cô ta giả bộ hớn hở.

“Lâm Lâm à.”


Bình Luận (0)
Comment