Cố Chấp Ngọt

Chương 96

Editor: Trà Đá.

Hoắc Lâm càng ngày càng giỏi nói những lời ngọt ngào, nhưng Nam Từ vẫn giống như trước kia, nghe thấy thì toàn đỏ mặt tim đập nhanh.

Ở hành lang bệnh viện còn rất nhiều người qua lại, mặc dù không nghe thấy Hoắc Lâm nói gì với Nam Từ, nhưng lúc này thấy hai người ngọt ngào tình cảm, lại nam thanh nữ tú, khiến ai ai cũng rất ghen tỵ.

Mấy y tá đang tụ tập ban nãy bây giờ nhìn ai cũng thất vọng não nề, đàn ông vừa đẹp trai vừa nhiều tiền trên đời này hầu như đều có chủ rồi.

Nam Từ không dám nhìn bốn phía, hai gò má cô nóng lên, bàn tay đang ôm eo Hoắc Lâm lặng lẽ nhéo anh một cái.

“Em phát hiện ra là anh thật sự… Rất biết cách nịnh em!”

Hoắc Lâm cong môi cười, cầm lấy tay cô, đưa lên hôn một cái.

“Bảo bối của anh thì anh đương nhiên phải biết nịnh rồi.”

Nam Từ nổi chút tính trẻ con, nửa đùa nửa nhõng nhẽo hỏi: “Bây giờ thì anh nói hay lắm, vậy em hỏi anh, sau khi em bé ra đời, thì em là bảo bối hay con là bảo bối.”

Câu hỏi của cô cực kỳ ngây thơ, nếu như để người lớn nghe thấy thì chắc chắn sẽ dạy dỗ cô, làm gì có người mẹ nào lại ghen tỵ với con của mình.

Nhưng nghe cô hỏi xong, Hoắc Lâm lại cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

Anh vuốt tóc cô, lúc lên tiếng đáp lại thì mang trong đó bao nhiêu sự dịu dàng.

“Em là bảo bối lớn, con là bảo bối nhỏ.”

“Đầu cơ trục lợi.” Nam Từ bĩu môi.

“Không có.” Hoắc Lâm nói, “Anh nói thật đó.”

Nam Từ làm bộ bĩu môi, nhưng đáy mắt lại tràn đầy ý cười.

Lúc này, y tá đi ra khỏi phòng, nhìn bọn cười nói: “Ông bà Hoắc có thể vào xem kết quả rồi ạ.”

Đầu óc Nam Từ căng ra, vốn đã được Hoắc Lâm dỗ dành có chút bình tĩnh lại, bây giờ lại bắt đầu căng thẳng.

Cô theo bản năng nắm chặt tay Hoắc Lâm, ngẩng đầu nhìn anh.

Hoắc Lâm cúi đầu hôn lên trán cô một cái, cũng không nói gì thêm, ngược lại nắm tay cô thật chặt, như muốn truyền năng lượng sang cho cô.

Nam Từ đi theo anh vào phòng bác sĩ, bác sĩ thấy hai người tiến vào thì trên mặt tràn đầy ý cười.

“Chúc mừng Hoắc tiên sinh, căn cứ vào các hạng mục đã kiểm tra, thì vợ ngài đã có thai.”

~

Trên đường trở về, Hoắc Lâm nói tài xế lái chậm thật chậm.

Tài xế cũng là người hiểu chuyện, ông bà chủ vừa từ công ty ra đã vội vã chạy đến khoa phụ sản ở bệnh viện, sau đó lại còn bảo anh ta lái xe chậm rãi, anh ta đương nhiên đoán ra được chuyện gì.

Thế là anh ta nói chúc mừng Hoắc Lâm và Nam Từ, sau đó nhanh chóng chủ động nâng tấm che lên.

Lúc này Nam Từ đang ngồi trên đùi Hoắc Lâm, toàn bộ cơ thể cô đều vùi vào lồng ngực anh.

Cô theo bản năng dùng hai bàn tay đặt lên phần bụng dưới bằng phẳng, còn Hoắc Lâm dùng một tay đặt trên bàn tay cô.

Lòng bàn tay của anh rất nóng, nhiệt độ truyền qua mu bàn tay cô khiến cơ thể cô cũng nóng lên.

Giờ phút này, Nam Từ cảm giác trái tim mình như được lấp đầy kẹo bông, rất mềm mại lại ngọt ngào.

Một lúc sau, cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

“Hoắc Lâm, giấy siêu âm đâu? Anh có cầm về không? Phải giữ lại làm kỉ niệm đó nhé!”

Hoắc Lâm không nói gì, mà trực tiếp lấy giấy siêu âm từ trong túi quần, đưa cho cô.

Nam Từ mở ra xem, là hình ảnh siêu âm lúc nãy.

Cô nhìn kỹ hình ảnh một chút, trong một hình ảnh toàn màu xám đen có một viên đậu nhỏ. Không biết cái đầu nằm ở đâu, nhìn qua trông vừa đáng yêu lại vừa yếu ớt.

Hốc mắt Nam Từ dần đỏ lên, cô bắt đầu khóc.

Hoắc Lâm được bác sĩ dặn dò, tâm tình của phụ nữ khi mang thai thường sẽ có sự thay đổi rất lớn, khi thì khóc lúc thì cười là chuyện thường ngày.

Cho nên lúc này anh thấy cô khóc, cũng không quá bối rối, chỉ đưa tay dịu dàng thay cô lau nước mắt, hỏi: “Bảo bối, sao vậy? Sao lại khóc?”

“Hoắc Lâm…” Cô vừa khóc vừa nức nở nói.

“Hả?”

“Chúng ta có người nhà rồi.”

Thân thể Hoắc Lâm cứng đờ, những gì muốn nói đều bị cắm lại ở cuống họng.

Nam Từ không nhận ra phản ứng của anh, còn đang vừa khóc vừa tự lẩm bẩm: “Trước đó em muốn có em bé, chỉ là để anh có thêm cảm giác an toàn, nhưng lúc thật sự biết mình đã có thai, thì em mới nhận ra là mình đã sai.”

Đứa bé này tồn tại không phải để trấn an Hoắc Lâm, không phải mang lại cho anh cảm giác an toàn, mà là để cuộc đời của bọn họ trở nên toàn vẹn.

Người nhà của cô đã qua đời, còn những người được coi là có quan hệ máu mủ thì chỉ muốn lợi dụng cô.

Mà Hoắc Lâm lại tệ hơn cô, anh có người nhà, nhưng có cũng như không.

Anh trai Hoắc Lâm sớm qua đời, ba anh lại không chú ý đến anh, còn mẹ anh… Thôi được rồi, Nam Từ cảm thấy Hoắc phu nhân không xứng với một tiếng mẹ của Hoắc Lâm.

Có lẽ cô còn có tình thương của mẹ, còn Hoắc Lâm thì chưa bao giờ được trải nghiệm qua.

Cho nên suy đi nghĩ lại, thì hai người vẫn còn người nhà, nhưng trên thực tế thì lại không có.

Mà đứa bé này vừa vặn đến đến đền bù cho sự thiếu thốn này.

Sau này, giữa cô và anh sẽ có thêm một đứa nhỏ, dòng máu của hai người vĩnh viễn hòa chung làm một, không có cái gì có thể tách biệt bọn họ.

Nam Từ nghĩ đến đây, đưa tay ôm cổ anh, khuôn mặt nhỏ cọ sát lồng ngực anh.

“Hoắc Lâm.”

“Hả?”

“Chúng ta có nhà.”

“Ừ.”

“Còn có con nữa.”

“Ừ.”

“Cho nên những tiếc nuối trước kia đều không đáng giá nhắc tới.”

“Ừ…”

“Trước kia những gì anh không có được, thì để em và con bù đắp cho anh.”

Hoắc Lâm chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập sự ngọt ngào đến rối tinh rối mù, khiến hốc mắt của anh cũng có chút nóng lên.

Một lát sau, anh nặng nề đáp lại: “Ừ.”

Nam Từ lại vùi mình vào lồng ngực anh, nước mắt nỏng bỏng thấm ướt áo sơ mi của anh.

“Còn trước kia những gì em chưa có, thì anh và con cũng phải bù đắp cho em.”

Hoắc Lâm bật cười, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô.

“Được.”

~

Khi về đến nhà, Nam Từ đã khóc đến mức hai mắt sưng vù, Hoắc Lâm vừa đau lòng vừa buồn cười, nhưng cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ lấy túi chườm đá thay cô xoa mắt.

Ngược lại lúc này tinh thần Nam Từ hoàn toàn tỉnh táo, Hoắc Lâm giúp cô chườm lạnh, cô bắt đầu lấy điện thoại chơi.

Hoắc Lâm nhíu mày, trực tiếp giật lấy điện thoại của cô, ném qua một bên.

“Anh làm gì vậy, em đang định nhắn Wechat cho chị Đường Uyển và Phán Phán mà.”

Nói xong, giống như nghĩ tới điều gì đó, bỗng nhiên trừng mắt nhìn Hoắc Lâm.

“Em biết rồi, anh sợ em chơi điện thoại có phóng xạ không tốt cho em bé đúng không? Em hỏi bác sĩ rồi! Bác sĩ nói chỉ cần không dùng quá lâu thì vẫn được! Mà tâm tình em vui vẻ mới là điều quan trọng nhất! Anh đừng có phá!”

Nam Từ càng nói càng cảm thấy tủi thân, hốc mắt lại đỏ lên, khiến trái tim Hoắc Lâm thắt lại.

“Không có, anh đương nhiên muốn bảo bối của anh vui vẻ, anh chỉ muốn em chườm mắt xong rồi chơi điện thoại cũng được.”

Nói xong, Hoắc Lâm lại trả điện thoại cho Nam Từ: “Đừng khóc, anh để em chơi mà.”

Nam Từ nghe xong, cũng cảm giác mình vừa rồi hơi quá đáng.

Cô cũng không nhận lại điện thoại, mà trực tiếp ôm anh.

“Hoắc tiên sinh, làm sao bây giờ, hiện tại cảm xúc của em lúc cao lúc thấp, lúc thế này lúc thế kia, em hoàn toàn không khống chế nổi…”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cọ xát vạt áo anh: “Em xin lỗi đã lớn tiếng với anh.”

Hoắc Lâm đương nhiên không để ý, thuận thế ôm cô, nói: “Bảo bối, cả đời này em không cần nói “Xin lỗi” với anh. Em làm gì thì anh cũng sẽ tha thứ cho em vô điều kiện.”

Nội tâm Nam Từ vừa ngọt lại vừa mềm, giống như được lấp đầy bởi kẹo bông mềm.

Cuối cùng, cô nhớ ra gì đó, đột nhiên hỏi: “Bây giờ em thế này sợ là không thể cử hành hôn lễ đúng thời hạn được?”

“Ừ.” Hoắc Lâm gật đầu: “Đợi lát nữa anh sẽ gọi cho trợ lý Trương dừng hết mọi chuyện lại.”

Nam Từ cười trộm, khóe môi không nhịn được nhếch lên: “Xem ra đứa bé này cũng muốn thay ba tiết kiệm tiền, nếu không thì sao lại chọn đến vào đúng lúc này chứ.”

Hoắc Lâm cũng cong môi cười, nhéo má cô một cái: “Sao trước kia anh lại không phát hiện ra em tham tiền như vậy nhỉ? Bây giờ không thể cử hành hôn lễ cũng không thấy buồn luôn?”

“À không, có cái gì mà phải buồn chứ, những cái đó đều làm cho người ngoài nhìn.” Nam Từ hai tay ôm cứng lấy Hoắc Lâm: “Em không cần người khác nhìn em ghen tỵ, chỉ cần anh một mực yêu em, thì cả đời này em cũng không buồn.”

~

Buổi tối, sau khi dỗ Nam Từ ngủ xong, Hoắc Lâm đứng dậy ra ngoài phòng khách gọi điện thoại cho trợ lý Trương.

Trợ lý Trương đã sớm nghe tài xế nói về tình hình bà chủ có thai, cho nên biết lúc này tâm tình ông chủ đang rất tốt, nói chuyện chắc cũng không cần quá cẩn thận.

“Chúc mừng ông chủ! Có phải tôi lại sắp có thêm một ông chủ nhỏ không ạ!”

Hoắc Lâm mặc kệ anh ta nịnh hót, chỉ thuận miệng sắp xếp: “Hôn lễ tạm thời dừng lại.”

Trợ lý Trương có chút ngạc nhiên, lập tức hỏi lại: “Hả? Ý ông chủ nói là tạm thời không cử hành hôn lễ nữa á?”

“Đúng.”

Trợ lý Trương vẫn không hiểu, rõ ràng bà chủ vừa mới có thai, coi như có qua mười ngày cũng đâu có thấy gì, vẫn có thể cử hành hôn lễ mà, sao tự dưng lại hủy bỏ.

“Ông chủ… Tôi đã thuê xong hòn đảo rồi, cũng đã trả tiền cho khách sạn ở trên đảo rồi, bây giờ hủy bỏ…”

“Không quan trọng, cứ làm theo lời tôi bảo.”

Hoắc Lâm cũng không cho anh ta có cơ hội phản ứng lại, trực tiếp cúp máy.

Trợ lý Trương ở bên kia sững sờ một lúc thật lâu.

Chuyện này cũng quá sức hoang đường, mấy chục triệu lận đó… Nói đổ sông đổ biển thì mang đi đổ vậy sao?

Trợ lý Trương khóc thương dùm ông chủ, nhưng suy nghĩ một chút cũng cảm thấy là ông chủ cưng chiều bà chủ thế kia, thì sao có thể để bà chủ vừa có thai lại phải vất vả được.

Mặc dù nói hôn lễ này chỉ có trợ lý Trương là người bận bịu nhất, nhưng ngày cử hành hôn lễ thì bà chủ cũng phải có mặt cả ngày để tiếp khách.

Đến lúc đó lỡ như có chuyện gì xảy ra thì ông chủ chắc chắn sẽ nổi điên.

Nhưng cho dù suy nghĩ như vậy, thì trợ lý Trương vẫn muốn khóc.

Anh ta đã đưa hôn lễ “Thế kỷ” này lên hot search! Bây giờ nói không làm nữa! Đến lúc đó anh ta phải đối mặt với đám phóng viên như thế nào đây!

Bọn bọ còn nói muốn tới đưa tin trực tiếp, tiếp tục đưa tin này lên trang đầu!

A! Vì sao người hạnh phúc và vui vẻ cũng chỉ có ông bà chủ, mà cuối cùng người bị thương luôn luôn là anh ta!
Bình Luận (0)
Comment