Cố Chấp Yêu Đương Ngọt Ngào

Chương 27

EDIT: Kanalz

__________________

Đợi đến khi cô gái đó cùng bạn bè đi mất Tôn Miên Miên mới bước ra, cô nhìn chằm chằm vào mặt anh " Bên cạnh có tiệm thuốc tây, cậu đến đó mua thuốc bôi vào vết thương đi. "

Vết trầy trên trán không sao nhưng vết thương trên môi sẽ ảnh hưởng khá nhiều đến sinh hoạt của anh. Ví dụ như nói chuyện hoặc ăn cơm sẽ rất đau.

Sở Phong bảo không cần, có lẽ là anh thường xuyên đi đánh nhau, thường xuyên bị thương nên dần dần không thấy đau nữa.

Tôn Miên Miên cau mày " Tại sao không cần? "

" Bôi thuốc thì chỗ đó sẽ bị bóng lên, cứ như thoa son ấy, xấu, không thích. "

" Xấu có mấy ngày thôi chứ có lâu đâu mà, mặt cậu đẹp trai sáng sủa như này để lại sẹo không tốt lắm. "

Lúc còn nhỏ, khi người ngoài khen, họ sẽ khen anh trai của anh trưởng thành, biết ứng xử. Còn về Sở Phong, họ sẽ nói anh thông minh đẹp trai. Thậm chí hồi đó khi còn học mẫu giáo, có một cô bé suốt ngày theo sau anh.

Lúc này, nghe thấy Tôn Miên Miên khen mình đẹp trai, anh cười, lười biếng dựa vào gốc cây phía sau " Cậu mua cho tôi à? "

" Tớ mua thì cậu có dùng không? "

" Có. "

Tôn Miên Miên thấy Sở Phong cứ như đứa con nít ấy.

Cô lôi Sở Phong đến tiệm thuốc, mua loại thuốc mỡ bôi lành vết thương được nhanh và không để lại sẹo sau đó mua thêm mấy miếng bông gòn rồi nhét vào lòng anh.

Sở Phong chỉ chỉ mặt mình " Tôi không nhìn thấy, cậu bôi cho tôi đi. "

Anh đưa tuýp thuốc và bông gòn lại cho Tôn Miên Miên.

Tôn Miên Miên ".... " Lại còn nhõng nhẽo cơ đấy.

Cô nhìn bốn phía, lúc này trong tiệm thuốc không có ai, nhân viên thì đang ăn, không thèm để ý đến họ.

Thôi được rồi, dù sao mối quan hệ của hai người họ cũng chẳng còn là quan hệ xã hội chủ nghĩa bạn cùng bàn trong sáng như nước tinh khiết nữa rồi.

Tôn Miên Miên đổ thuốc vào bông gòn, khi cô ngẩng đầu lên đã thấy Sở Phong cực kỳ phối hợp mà cúi người xuống, chống hai tay lên bàn nhìn cô.

Bỗng nhiên khuôn mặt đẹp trai của Sở Phong đến gần trong gang tấc, Tôn Miên Miên nhìn thấy rõ ý cười trong mắt anh luôn ấy!!! Cô vội vàng lùi về sau, đôi môi hé mở nhưng không nói được gì.

Sở Phong nghịch ngợm nháy mắt mấy cái với cô, giục " Nhanh lên nào. "

Giọng nói của anh hơi trầm, anh thở nhẹ vài cái, âm thanh mang hướng công kích đi thẳng vào tai cô.

Sở Phong nhìn mặt cô bé trước mặt càng ngày càng đỏ lên.

So với trái cà chua y hệt haha.

" Phụt " Anh cười ra tiếng, đôi mắt bồ câu cong lên, lông mi run run.

Tôn Miên Miên vừa xấu hổ vừa giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, cô trừng mắt nhìn anh. Biểu tình cứ như mèo con nhỏ vừa bị đạp trúng đuôi.

Mèo con nhỏ lấy miếng bông trong tay đập vào mặt anh.

Không chút nương tay luôn.

" Đau, cậu nhẹ thôi.. " Sở Phong che mặt, mặc dù đau nhưng trong lòng lại có cảm giác thỏa mãn không thôi.

Con mẹ nó biến thái.

Những mà vở kịch khổ nhục kế vẫn phải diễn cho tới cùng chứ.

Anh " đau đớn " ngồi xuống

Tôn Miên Miên có lý do để vạch trần " vở kịch " của anh nhưng tiếc cái là cô lại không có bằng chứng!!! Thế nên lại mềm lòng lần nữa. Cô ngồi xổm xuống, nâng mặt anh lên bằng tay trái.

" Cho tớ xem xem nào. "

Vết thương trên khóe môi rất dễ rách, khi nãy trong lúc tức giận nhất thời cô lỡ tay làm mạnh quá nên bây giờ vết thương lại bị rách ra, rỉ máu.

Tôn Miên Miên không suy nghĩ gì nhiều, cô chu miệng lên nhẹ nhàng thổi thổi cho anh.

Khoảng cách rất gần, cô thổi nhẹ nhẹ làm cơn đau giảm đi thật!

Chắc là sáng đi cô có bôi một xíu son dưỡng, anh còn ngửi thấy mùi cam nhè nhẹ.

Đôi môi mềm mại của cô quá gần! Bàn tay đang giữ mặt của anh còn siêu siêu siêu mềm nữa. Bây giờ nhìn Sở Phong bình tĩnh vậy thôi chứ bên trong nổ tung rồi.

Yết hầu trong cổ anh cử động lên xuống, anh bắt đầu hối hận rồi, tại sao lúc nãy lại đi trêu cô thế nên bây giờ mỹ nhân trước mặt mà chẳng được làm gì!!! Phát điên mất.

Anh ngồi dậy, dùng giọng khàn khàn " Không đau, đi thôi. "

Tôn Miên Miên giờ mới nhận ra tư thế lúc nãy không đúng lắm, cứ như là cô định cưỡng hôn Sở Phong vậy.

Cô xoay người chuẩn bị đi ra khỏi tiệm thuốc.

Cách đó không xa, qua cửa sổ kính không dính một tí bụi nào của nhà thuốc, Lý Mộc Ca đứng đó, tay cầm ly trà sữa, nhìn hai người há hốc mồm tập hai.

Tôn Miên Miên ".... "

Sở Phong ".... "

Sau khi học xong về nhà ăn cơm tối, hai chị em cứ như bình thường một trước một sau lên phòng.

Phòng của hai người ở cạnh nhau, Tôn Miên Miên vào phòng của Lý Mộc Ca.

" Ok cho phép cậu nói. " Lý Mộc Ca ngồi trên giường ủ rủ ôm con kỳ lân, có lẽ tâm trạng cũng không vui vẻ gì.

" Ừ, chuyện như cậu thấy đó. Cậu ấy tỏ tình với tớ nhưng tớ chưa đồng ý, điều kiện để đồng ý là kỳ thi lần sau lên 100 hạng. " Tôn Miên Miên ngồi cạnh Lý Mộc Ca, có chút bất an nhìn cô " Mộc Ca, tớ không định giấu cậu nhưng sợ nói ra cậu buồn. "

" Tại sao tớ phải buồn? "

" Không phải cậu rất thích cậu ấy à? "

Lý Mộc Ca: " Tớ thích cậu ấy bởi vì cậu ấy đẹp trai, thích vẻ ngoài của cậu ấy thôi. Nam thần cái gì chứ? Vừa nhìn vào đã biết mình không cùng một thế giới với cậu ấy rồi, dĩ nhiên không phải vấn đề tiền bạc. Nếu không nhờ cậu thì cả học kỳ tớ chẳng thể nói chuyện với cậu ấy câu nào đâu. "

" Vì vậy tớ không buồn. "

" Nếu đã là của tớ rồi thì người khác không cướp nổi đâu, nhưng đáng tiếc cậu ấy không phải của tớ. Nhìn tớ xấu lắm à? Thành tích tệ lắm à? Hoàn cảnh gia đình tệ lắm à? Bây giờ có rất nhiều người con trai khác đang đợi tớ kia mà. Tại sao tớ lại phải buồn!? "

" Phong thần rất tốt nhưng thích ai là quyền tự do của cậu ấy. Nếu không phải cậu thì cuối cùng cũng sẽ có người khác thôi, dù sao cũng không phải là tớ. Nếu ai đó kể cả cậu được làm bạn gái của cậu ấy thì chắc chắn tớ sẽ ghen tị, tớ sẽ làm vậy nhưng sau đó tớ không còn ý định gì với cậu ấy nữa. "

" Nếu tớ buồn thì sẽ buồn bởi vì cậu không nói cho tớ biết, cậu có xem tớ là chị em tốt không? "

Nói xong, Lý Mộc Ca bĩu môi không vui.

Tôn Miên Miên không ngờ rằng bình thường người em họ này của cô nhìn trẻ con vậy mà trong những chuyện này lại chín chắn thế " Tớ xin lỗi, là tớ sai khi không nói cho cậu. Tại vì cậu là chị em tốt nên tớ không muốn nói ra làm cho cậu buồn, sợ tình chị em của chúng ta sẽ bị rạn nứt thế nên tớ do dự, một lần nữa xin lỗi cậu. "

" Được rồi miễn cưỡng tha thứ cho cậu. " Lý Mộc Ca đưa tay ra lấy một quả cam trong đĩa trái cây, cô lột vỏ chia cho Tôn Miên Miên một nửa " Theo tớ, bây giờ việc học là trên hết, bọn con trai không có sức hấp dẫn bằng tích đạo hàm. A quả cam này ngọt quá. Với lại hồi đó anh tớ từng nói nhà bọn họ.... có chút phức tạp. "

Tôn Miên Miên gật đầu một cái, ngón tay trắng nõn cầm múi cam " Tớ biết rồi, nhưng mà nếu đã có tình cảm thì trốn thế nào cũng không thoát, cứ thuận theo trái tim. "

Lý Mộc Ca thở dài " Haizzz, bất kể như nào thì tớ đều hy vọng cậu có thể hạnh phúc. "

Tôn Miên Miên đưa tay ra ôm Lý Mộc Ca " Cảm ơn cậu. "

Tiếng cửa " ken két " đóng lại, lúc này trên mặt Lý Mộc Ca mới hiện lên nỗi mất mát.

Không còn gì thắc mắc khi Sở Phong, một người điển hình của học tra lười chảy thây lại lết xác chạy xa tận mười mấy km đến trường luyện thi.

Không còn gì thắc mắc khi Sở Phong lại thay đổi khẩu vị thành đồ ngọt.

Không còn gì thắc mắc khi Sở Phong, một người khi chơi bóng rổ không bao giờ quan tâm đến khán giả dạo này lại hay nhìn vào khán giả vẫy tay cười cười.

Tất cả đã có lời giải thích.

Cô túm lấy cái bờm trên đầu con kỳ lân, tự nhủ " Thôi như vậy cũng tốt, thực sự rất tốt. "

*

Bảy ngày nghỉ Quốc Khánh trôi qua rất nhanh.

Vào sáng ngày thứ 8, Khương Hạo cầm ly sữa bằng một tay, tay kia cầm bánh mì, ngáp một cái bước vào lớp.

Không nghĩ đến Sở Phong, một người luôn luôn đợi đến khi chuông reng mới đến lớp mà hôm nay lại đến sớm hơn Khương Hạo, trên mặt còn nở nụ cười nữa chứ....

Khương Hạo quăng quyển sách lên bàn, buồn bực nói " Mấy ngày nghỉ ăn trúng gì mà hôm nay cả người cứ như nở hoa ấy. "

Tâm trạng Sở Phong cực kỳ tốt " Lâu lâu trải nghiệm cuộc sống của cậu một chút. "

Khương Hạo kinh ngạc, định đưa tay sờ đầu xem Sở Phong có bị sốt không.

Cách giờ tự học còn có 10 phút, Tôn Miên Miên và Lý Mộc Ca cùng với quầng thâm dưới mắt mới bắt đầu vào lớp.

Hôm nay lớp phá lệ nghiêm túc, cả đám ngồi làm " bài tập về nhà "

Và tất nhiên lý do làm bài tập của học tra và học bá hoàn toàn khác nhau. Học tra là bởi vì kỳ nghỉ chơi quá nhiều còn học bá là vì vừa phải bù bài cho thầy cô trên trường vừa phải bù cho thầy cô trong trung tâm.

Chỉ có mấy người ý chí kiên cường tinh thần thép mới hoàn thành bài tập của hai bên.

Khương Hạo nhìn thấy Tôn Miên Miên thì mắt sáng rực lên, xoay người xuống, hai mắt long lanh " Nữ thần, cậu làm xong bài tập tiếng Trung chưa, cho tớ mượn đi. "

Tôn Miên Miên " ừ " một cái, quay người tìm bài tập trong cặp cho Khương Hạo.

Khương Hạo cảm động rơi nước mắt " Cảm ơn nữ thần đã cứu vớt cuộc đời tớ, tớ nguyện đời sau làm trâu làm cừu gặm cỏ cho cậu. "

Tôn Miên Miên chậm rãi nháy mắt mấy cái " Nếu đời sau cậu đổi đời làm động vật thì làm sao tớ tìm ra cậu. "

" Phụt " Sở Phong ngồi bên cạnh cười ra tiếng.

Khương Hạo ủy khuất nói: " Nữ thần, Phong ca cười kìa, tớ đánh nhé "

Sở Phong lười biếng nói " Không được, cậu không quản được, Tôn Miên Miên thì còn được. Quay lên chép bài đi kìa. "

Sở Phong móc từ trong cặp ra một quyển sổ màu đen, đẩy về phía bàn bên cạnh " Kiểm tra xem "

Thấy kiến thức cơ bản của anh quá kém, dạo gần đây ngày nào cô cũng cho anh mấy đề làm, không khó lắm như khá cơ bản. 1 kèm 1 cho anh, giảng xong rồi bắt làm bài tập.

Tôn Miên Miên nhanh chóng lấy quyển sổ sửa cho anh, hai mươi phút sau " Hai mươi đề cậu làm đúng được bảy đề, tỉ lệ chính xác là 35%, có tiến bộ. "

Sở Phong nhướn mày, anh nằm xuống giữa bàn, thì thầm " Cô giáo Miên Miên ơi, có thưởng không? "

" Thưởng gì? "

Sở Phong cười, đôi mắt cong lên, nhìn rất vô tội nhưng Tôn Miên Miên có cảm giác như kiểu hồ ly bản nam ấy.

Sau đó hồ ly nam đưa tay ra phải, kéo tay áo bên trái của cô lại, tiếp theo sau đó cô cảm thấy mu bàn tay của họ chạm vào nhau.

Chuông reng lên sau đó, thầy Ngô đi vào chào hỏi mấy câu.

Tôn Miên Miên sợ hết hồn, ngay lập tức rút tay lại nhưng Sở Phong lại nhanh hơn một bước nắm lấy ngón út của cô.

Cô hồi hộp muốn chết!!!

Cô quay mặt qua nhìn Sở Phong, phát hiện ra người này che dấu rất tốt, cậu ấy nằm lên tay còn lại của mình, nghiêm túc nghe thầy Ngô nói chuyện.

" Tháng thi vừa rồi đã qua, kết quả kém hay tốt gì thì đều phải nhìn về phía trước. Thật ra thành tích của tháng vừa rồi chỉ dùng để các bạn phát hiện ra vấn đề mình còn yếu. Chuẩn bị thi giữa kỳ và cuối kỳ, thầy tin... "

Thầy Ngô đứng trên bục giảng xung đến mức văng cả nước bọt, mọi người còn đang cắm cúi làm bài tập, không ai chú ý đến hai người ngồi ở bàn cuối.

Mu bàn tay của Sở Phong dán chặt vào mu bàn tay của Tôn Miên Miên, thỉnh thoảng Sở Phong còn cọ cọ.

Người này.

Hôm trước vừa gật gật đồng ý với cô rằng phải lên 100 hạng mới được nắm nay mà hôm nay đã được nước làm tới rồi. Nếu như không phải tình huống không cho phép thì cô thật sự muốn đứng lên cho anh một tràng vỗ tay kịch liệt vì sự lấn đến bức người này rồi.

Lỗ tai đỏ lên, cô nằm gục xuống bàn. Tim đập thình thình vì vui.

AAA đúng chuẩn hồ ly phiên bản nam mà.

Yêu sớm như này kích thích thật.

Quả nhiên, cảm giác yêu sớm trong truyền thuyết thật sự thật sự rất là vui.

__________________________

Tác giả có điều muốn nói: Bé Sở Phong đi cả trường mẫu giáo khoe khoang: " Bé Miên Miên bảo tôi là hồ ly này mọi người.

Những người hóng cẩu lương gồm có:

Độc giả " Green Fairy Monkey ": Cẩu lương + 1

Độc giả " Tư Hề ": Cẩu lương + 5

Độc giả " Lâm Trác ": Cẩu lương + 19

___________________________

A chương cuối nha mọi người ơi, tuần sau chúng ta gặp lại <3 
Bình Luận (0)
Comment