Có Chạy Đằng Trời

Chương 5

Trong thùng xe tải nhỏ hẹp, Sơ Vân như một con sâu nhỏ bị rơi vào mạng nhện độc ác, không ngừng thở dốc giãy giụa nhưng mỗi một lần giãy giụa chỉ một sự đả kích thật nặng.

Trước mắt cô chỉ có một mảnh tăm tối, ngột ngạt, chỉ nghe thấy tiếng tim đập bình bịch trong lồng ngực. Tiếng tim đập đâm vào thính giác của chính mình, ngoại trừ cảm giác lo sợ còn có một cảm giác khó chịu khi bị nhốt. Cô vẫn đang chờ cơ hội kêu cứu.

Đêm đó cô vừa sợ hãi vừa căng thẳng nghe trộm nhóm người kia nói chuyện, những kẻ kia nói đang chuẩn bị đưa cô và cô bé kia đi, trên đường đi dừng chân nghỉ ngơi ở đâu, gặp nhau ở đâu, đi qua cửa khẩu nào cô đều nhớ rất rõ. Cô không ngừng tự nói với mình những kẻ này không biết cô đang giả vờ bất tỉnh, chỉ cần rời khỏi tầng hầm này, ra đến bên ngoài có nhiều người thì cô sẽ có thể tìm cơ hội kêu cứu.

Nhưng mà cô đã quá ngây thơi rồi, những kẻ này có kinh nghiệm nhiều hơn so với tưởng tượng của cô, hơn nữa còn đáng sợ hơn rất nhiều.

Bởi vì tác dụng của thuốc kéo dài ít nhất cũng phải mười mấy tiếng, cũng sợ thuốc mê làm tổn hại đến não của các cô nên bọn chúng cũng không cho các cô uống thuốc mê nữa mà trói hai tay, hai chân và bịt cả mắt các cô lại, miệng cũng bị dán mấy tầng băng keo. Sơ Vân và cô bé kia lại bị vứt vào thùng xe lần nữa, bị nhốt trong cánh cửa nhỏ bí mật. Lòng Sơ Vân cũng chìm xuống vực sâu tăm tối, cô phát hiện ra dù cho mình có tỉnh táo, dùng hết sức cũng không có cách nào vùng ra khỏi dây thừng đang trói chặt tay chân mình.

Cô chỉ có thể thở hổn hển ngửa đầu nằm trên sàn nhà, dùng bàn tay sau lưng cùng hai chân dùng sức chống đỡ mới có thể từng chút từng chút một nhích về phía trước như một con sâu.

Bộ đồng phục vốn đã nhàu nát lại càng trở nên dơ bẩn không thể chịu nổi, mái tóc dài bị mồ hôi làm ướt nhẹp, từng sợi từng sợi dán trên chiếc cổ trắng mịn.

Không nhìn được, không gọi được, loại cảm giác bất lực cùng sợ hãi này khiến cho một thiếu nữ mới mười mấy tuổi muốn điên lên.

Sau đó, lúc cô dựa theo trí nhớ mà lê đến vách thùng xe, cô không thể kiềm chế được niềm vui, xe càng chạy càng chậm, lúc cửa thông gió trên đỉnh đầu truyền đến tiếng động lớn, hơi thở của cô cũng trở nên dồn dập.

Nếu là cảnh sát thì nhất định sẽ có người lên xe kiểm tra, lúc đó cô phải liều chết mà kêu cứu, cô chỉ có một cơ hội này!

Nhưng cô tuyệt đối không thể ngờ được những kẻ này giống hệt như những con sói gian xảo, chúng nó không trực diện chống lại mũi súng của thợ săn mà trước tiên trốn một chỗ thật xa để quan sát, một khi gió thổi cỏ lay thì quay đầu chạy trốn.

Căn bản bọn chúng không hề để cho cô có bất kì cơ hội kêu cứu nào.

***

Rạng sáng yên tĩnh, trăng cao gió lạnh.

Một chỗ đất trống đằng sau trạm xăng dầu, chiếc xe tải màu xanh đậm lẳng lặng đỗ tại một góc rừng.

Bốn gã đàn ông bực bội đứng đợi trước đầu xe.

“Đại ca, hắn có đến không?” Gã đàn ông thấp bé cực kì thiếu kiên nhẫn, thỉnh thoảng gãi gãi cái đầu dính đầy dầu mỡ, rốt cuộc cũng không nhịn được mà hỏi nhỏ.

Vẻ mặt gã đàn ông trung niên nghiêm nghị, gã đứng dưới một gốc cây, ánh trăng xuyên qua phiến lá chiếu rọi lên gương mặt gã, lúc sáng lúc tối, nhìn vào thì có vẻ như sắc mặt gã vẫn bất động.

“Sẽ đến, hắn thiếu mụ Hổ một nhân tình, nhất định sẽ đến.” nhưng có thể thuyết phục người này dẫn bọn họ xuất cảnh hay không thì rất khó nói.

Nghĩ đến cái tên có tiếng thủ đoạn, tính tình lại trước sau như một thì gã đàn ông trung niên bắt đầu cảm thấy đau răng, bánh mì khô lúc tối mới nuốt vào dường như cũng đang bốc lên từ bụng, khiến trán gã đổ mồ hôi lạnh.

“Đại ca à, tên này có địa vị thế nào mà làm giá quá vậy? Chúng ta đã đợi sáu tiếng rồi!” Hai gã đàn ông khác cũng thiếu kiên nhẫn lại có hơi tò mò, dù cho ai bị người khác bắt ngoan ngoãn đợi lâu như vậy cũng đều thấy tức giận thôi!

Gã đàn ông trung niên yên lặng, đưa tay xoa xoa thái dương, bất đắc dĩ trả lời, “Có thể nói, nếu như chỉ có một con đường để xuất cảnh thì tên này biết rõ đến 11 con đường.”

“Đưa người xuất cảnh trái phép cũng không chỉ có một mình hắn mà, sao chúng ta nhất định phải tìm hắn chứ? Cùng lắm thì tìm người khác đưa chúng ta xuất cảnh, đoạn đường còn lại chúng ta tự đi.” Gã đàn ông thấp bé không nhịn được càu nhàu.

Gã đàn ông trung niên lạnh lùng liếc nhìn gã kia, “Hiện giờ không thể đi mấy con đường kia, anh Trần nói không biết chuyện gì sẽ xảy ra vì tất cả các con đường đều bị chặn hết rồi! Chúng ta đưa hàng đi bằng đường khác mày biết phải đi qua bao nhiêu khu vực vũ trang không? Không có người quen dẫn đường thì mày sẽ rơi vào bao nhiêu khu vực có mìn, bao nhiêu ao đầm hả?”

“Nếu như hắn đồng ý nhận chuyến này thì chúng ta có thể thành công mang hàng đến bên kia, anh Trần nói nhiệm vụ lần này chúng ta sẽ được gấp ba lần trước!” Gã đàn ông trung niên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt với ba gã kia sau đó nói thật khẽ.

Mấy gã kia nghe thấy đều cười hưng phấn, chỉ vận chuyển có hai đứa con gái mà kiếm được gấp ba, vụ làm ăn này được đây!

Gã đàn ông thấp bé cười hì hì, cũng không thấy chờ đợi có gì mệt mỏi nữa.

Gã lấy bao thuốc lá từ trong túi ra, đưa cho đồng bọn một điếu, hai gã lấy bật lửa chuẩn bị đốt thuốc.

“Đến rồi!” Đột nhiên gã đàn ông trung niên nhìn về phía trước, ba gã khác lập tức đứng dậy nhìn theo hướng gã kia chỉ.

Một bóng dáng màu đen không nhanh không chậm đi về khoảng đất trống chỗ chiếc xe tải đang đỗ.

Người này rất cao, mặc một chiếc áo T-shirt màu đen cổ chữ V, chiếc quần jean có hơi bạc, trên đầu đội một chiếc mũ màu đen, vành nón kéo xuống thật thấp che khuất hoàn toàn gương mặt của hắn.

Hai tay hắn đút vào túi quần, chân mang đôi dép kẹp, dáng đi có phần lười biếng.

Dáng vẻ kia, giống như vừa mới thức dậy đi mua đồ ăn sáng. Ngoại trừ gã đàn ông trung niên thì ba gã khác đều sửng sốt.

“Là tên này sao?” Gã đàn ông thấp bé không kìm được vẻ kinh ngạc, tuy không nhìn rõ mặt nhưng xem ngoại hình thì hẳn là còn rất trẻ tuổi.

“Ừm, chính là hắn, tao chỉ mới gặp hắn có một lần nhưng tuyệt đối không thể nhận lầm được.” gã đàn ông trung niên không chớp mắt nhìn về phía người đang đi về phía chiếc xe tải.

“Các người tìm tôi à?” Người này đi đến cách bọn họ vài met thì ngừng lại, hai tay vẫn đút vào túi quần, dáng vẻ hờ hững, âm thanh phát ra từ cổ họng mặc dù hơi khàn khàn nhưng vẫn nghe thể nhận ra đây rõ ràng là một thanh niên tuổi không lớn lắm.

Gã đàn ông thấp bé há hốc miệng, điếu thuốc ngậm trong miệng cũng suýt rớt xuống.

Gã đàn ông trung niên cười một cách thật thà chất phác, hơi xoay người lại, “Đúng! Là tôi sai người mời cậu đến đây, cách liên lạc là mụ Hổ cho tôi!”

Tuy không thấy rõ nhưng gã đàn ông trung niên có thể cảm giác được khóe miệng của người này đang ẩn dưới vành nón đang khẽ cười, dường như có vẻ khinh thường.

“Nói đi, có mấy người qua? Mang theo hàng gì?”

Gã đàn ông trung niên khom thấp lưng, gương mặt thật thà hiện lên một nụ cười tươi.

“Chúng tôi có bốn người, mang theo hai cô gái.”

“Dẫn người qua biên giới? Hai cô gái?” Đột nhiên người kia ngắt lời gã.

“Tôi không vận chuyển phụ nữ bị bán, không vận chuyển chất độc, không ai nói cho các người biết à?” Giọng nói của người kia đột nhiên trở nên lạnh lẽo, gã đàn ông trung niên lập tức thấy ngọn gió thổi qua người như một con dao nhỏ.

“Lần này thật sự không còn cách nào khác mới tìm đến cậu, nếu là chuyện tiền thì dễ thôi, chúng tôi trả gấp đôi, thế nào?” Dường như eo gã đã khom đến mặt đất, một vài giọt mồ hôi như gạt đậu từ thái dương gã rơi xuống đất.

“Lần này cho qua, nhưng lần sau đừng để cho tôi gặp lại các người nữa.” Đột nhiên người này đứng lên, thân hình của hắn thon dài cao ngất nhưng trông hắn lại có vẻ kiêu căng lạnh lùng, so với dáng vẻ lười biếng vừa rồi thì quả thật là hai người khác nhau.

“Con mẹ nó mày đừng có rượu mời không uống…” Gã đàn ông ngậm thuốc lá mở miệng mắng.

Mẹ nó, đợi vài tiếng đồng hồ mà thằng nhóc này chỉ một câu đã cự tuyệt bọn chúng? Mình chưa từng bị người ta làm mất mặt như thế!

Lời còn chưa nói hết thì gã chỉ cảm thấy trước mắt loáng một cái, ánh sáng bạc lóe lên, từ chóp mũi đến miệng đều mát lạnh. Gã đàn ông thấp bé nháy nháy mắt mấy cái, môi bỗng nhúc nhích, trong miệng gã vẫn còn ngậm thuốc, nhưng mũi gã đã bị người khác dùng chủy thủ gọt mất.

Một ít da trên chóp mũi bị gọt bay, một dòng máu nóng từ từ chảy từ mũi vào trong miệng.

Người kia vẫn đứng chỗ cũ, hai tay vẫn đút vào trong túi quần. Hắn ra tay như vậy giống như một con rắn độc đột ngột cắn đối phương một cái sau đó lập tức giữ nguyên trạng.

Mấy người kia căn bản không kịp ra tay ngăn cản, cũng không kịp né tránh.

“Á!!!!” Lúc này gã đàn ông thấp bé mới cảm giác được đau đớn truyền đến từ chóp mũi, gã đưa tay sờ sờ sau đó vừa đau vừa tức mà la lên.

“Chát!” Mà gã đàn ông bên cạnh vừa mới chuẩn bị rút con dao bên hông ra đã bị người khác đánh cho một bạt tai.

“Đàn em không hiểu chuyện, thật sự xin lỗi!” Gã đàn ông trung niên thu tay lại, cười lớn xoay người cắn răng thỉnh cầu: “Kính mong nể mặt mụ Hổ mà giúp chúng tôi một lần! Chuyện tiền…”

Lời còn chưa dứt thì nhoáng cái người kia đã đi đến trước mặt, xoay người lại gần cơ hồ như dán vào lỗ tai gã nói, “Tôi thiếu bà ta một nhân tình cho nên mới đến đây, nhưng mà chuyện của các người tôi không giúp được.”

Người này từ tốn nói, bởi vì tới gần nên dưới chiếc nón rộng vành màu đen lộ ra khuôn mặt nhợt nhạt ma quái mê hoặc lòng người.

Khuôn mặt này hơi nhợt nhạt, khóe mắt hẹp dài khẽ nhếch lên, dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi không chút huyết sắc.

Người này nhìn vẻ ngoài cùng lắm chỉ mới mười tám mười chín tuổi, là một thiếu niên có khuôn mặt cùng ngoại hình lạnh lùng anh tuấn đến cực điểm!

Thiếu niên nói dứt lời rồi chậm rãi lùi về phía sau, khóe miệng khẽ cười.

Trong nháy mắt gã đàn ông trung niên hơi run run như bị rắn cắn, không nói nên lời.

Thiếu niên lạnh lùng liếc nhìn mấy gã kia, xoay người bỏ đi.

“Thùng thùng thùng…” sau khi tiếng đôi dép kẹp vang lên được vài tiếng thì chiếc xe tải màu xanh đột nhiên vang lên tiếng gõ nặng nề.

Tiếng động không lớn nhưng giờ phút này mọi thứ đều đang trong trạng thái yên tĩnh của buổi sáng sớm nên lại giống như những giọt mưa rơi trên tấm nhựa lúc nửa đêm, vô cùng rõ ràng.
Bình Luận (0)
Comment