Sau khi ngủ một đêm ở nhà họ Mục, sáng sớm hôm sau Mục Noãn Tô đã bị Hoắc Chi Châu đưa lên máy bay, bay đến một hòn đảo nhỏ chơi hai ngày.
Hòn đảo có khí hậu thích hợp, phong cảnh tuyệt đẹp, những hàng cọ xanh um tươi tốt che đầy trời. Ban ngày, bọn họ phơi mình trong ánh nắng và hóng gió biển trên bãi cát trắng, chèo thuyền lướt sóng. Ban đêm, nghỉ ngơi ở căn phòng trên đảo, bốn phía đều là nước biển xanh thẳm, cùng với cá biển và các rạn san hô chìm vào giấc ngủ.
Mục Noãn Tô cảm thấy hai ngày nay Hoắc Chi Châu dường như cực kỳ dịu dàng. Trước khi đi ra ngoài, anh sẽ cẩn thận bôi kem chống nắng lên cơ thể cô, không bỏ sót chỗ nào. Ban đêm ân ái cũng đặc biệt quan tâm đến cảm xúc của cô, khiến cho cô loãng như một vũng nước, dưới cái nhìn chăm chú của những sinh vật biển xung quanh, loại chuyện này trở nên kích thích lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, cô nhiều lần không kiềm chế được phản ứng của mình.
Buổi chiều ngày trở về, anh đè cô vào tường, đôi mắt cô hướng về phía rạn san hô dưới biển, ánh mắt dần dần mất đi tiêu cự dưới động tác của anh.
“Em nói xem, cá có hiểu chúng ta đang làm gì không?” Anh kề sát vào tai cô, giọng nói khàn khàn hỏi.
Mục Noãn Tô thỉnh thoảng liếc nhìn đàn cá đang bơi trước mặt mình, cảm thấy bọn chúng đều đang nhìn thân thể trần trụi của mình, sắc mặt lập tức đỏ bừng cắn răng không muốn lên tiếng.
Hoắc Chi Châu cũng không ép cô, cười nhẹ.
Rốt cuộc Noãn Tô không thể kiềm chế nổi bản thân mình bị nghiền nát, lắc đầu kháng nghị, “Không được rồi….”
“Tô Tô, sau khi quay về em sẽ dọn về nhà, hả?” Anh thừa dịp cô ý loạn tình mê hỏi, một lần nữa đưa ra yêu cầu.
“Không được…..Em….Em sắp thi cuối kỳ….” Cô thở hổn hển, từ chối.
Kỳ thi cuối kỳ sắp đến, cô vẫn còn các vở diễn phải lên lịch. Bởi vì buổi tiệc mừng năm mới, cô đã làm trễ nãi không ít, cô hiểu rõ khi trở về mình sẽ rất bận rộn.
Hoắc Chi Châu nghe xong hiển nhiên là mất hứng, cô mở miệng cầu xin mấy lần anh mới chịu buông tha không đòi hỏi cô nữa.
Mục Noãn Tô vô cùng buồn ngủ, vừa lên máy bay đã nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Hoắc Chi Châu yêu cầu tiếp viên hàng không mang đến một tấm chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp lên người Mục Noãn Tô.
Cô ngủ rất nhanh, khuôn mặt khi ngủ yên tĩnh lại xinh đẹp, hàng lông mi dài đen nhánh tựa như cọng lông vũ, dưới mắt xuất hiện quầng thâm mờ nhạt.
Nếu như ngày thường cô có thể biết điều và trung thực như vậy thì tốt biết bao.
Hoắc Chi Châu lẳng lặng nhìn trong chốc lát, cúi người hôn lên đôi môi hơi vểnh lên của cô, rồi chỉnh lại góc chăn.
*
Sau khi trở về trường học, Mục Noãn Tô vùi đầu chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ.
Vài ngày sau cô mới vào lại Weibo, phát hiện fans hâm mộ kia đã nhận được trang phục mình gửi đến, vui vẻ lên mạng @ cô rất nhiều lần, thổi cho cô một cái rắm cầu vồng thật lớn.
Mục Noãn Tô mỉm cười, làm cho cô gái nhỏ nhận được quà cảm thấy vui vẻ như vậy, cũng là một loại hạnh phúc.
Nhắc mới nhớ, trước kia cô không bất chấp mọi thứ tặng quà trên Weibo như thế này.
Chuyện này bắt đầu, là bởi vì Mục Ngải Lâm.
Khi đó Mục Ngải Lâm đi theo Lâm Lưu chuyển đến đây sống, đối với mọi thứ trong nhà đều rất mới lạ. Cái cô ta cảm thấy hứng thú nhất, phải kể đến những túi xách hàng hiệu và quần áo đẹp của Mục Noãn Tô.
Thực ra Lâm Lưu không nghèo, nhưng do tính cánh bà ta sống rất tiết kiệm và kiểm soát chặt chẽ chi tiêu của con gái. Quả thực khi đến tuổi ăn diện, có cô nhóc nào không thích váy áo xinh đẹp đâu?
Lúc Mục Ngải Lâm nhìn thấy chị gái cùng cha khác mẹ với mình có được nhiều váy áo xinh đẹp như vậy, trong lòng cô ta trở nên mất cân bằng. Đều là con gái của ba, cô ta và Mục Noãn Tô lại sống hai cuộc đời khác nhau. Nhưng cô ta vừa mới bước vào nhà họ Mục, không dám đưa ra quá nhiều yêu cầu về vật chất, chỉ có thể nhìn căn phòng xa hoa đầy ắp quần áo của chị gái mà chảy nước miếng.
Cuối cùng, thừa dịp Mục Noãn Tô không có ở nhà, cô ta lén mặc chiếc váy xinh đẹp của chị gái, cầm trên tay túi xách hàng hiệu của cô đi ra ngoài gặp bạn bè. Kết quả tất nhiên là nhận được rất nhiều lời khen ngợi từ mọi người.
Có một thì sẽ có hai, về sau mỗi lần Mục Noãn Tô chân trước bước ra ngoài, cô ta chân sau đã chạy vào phòng giữ quần áo của chị gái.
Cuối cùng có một ngày, bạn học của Mục Noãn Tô kinh ngạc hỏi cô: “Hai chị em của cậu quan hệ tốt thật! Nhìn không ra cậu còn nguyện lòng cho cô ta mượn túi xách.”
Mục Noãn Tô đầu đầy sương mù, nhìn tin nhắn bạn học gửi đến, Mục Ngải Lâm đăng ảnh trong vòng bạn bè, thường xuyên sẽ xuất hiện những đồ vật của mình. Túi xách, vòng cổ, quần áo, thậm chí là những đôi giày không phù hợp, toàn bộ đều bị cô ta dùng qua.
Mục Noãn Tô lập tức giống như nuốt phải một con ruồi thật buồn nôn.
Mục Ngải Lâm ẩn bài đăng với cô, vì vậy cô phải mượn điện thoại bạn học cẩn thận lướt xem qua một vòng bạn bè của Mục Ngải Lâm, ghi xuống toàn bộ những đồ vật mà cô ta đã chạm qua.
Cô vốn muốn vứt hết toàn bộ, nhưng Đường Hiểu Sanh ngăn cô lại. Nói vứt đi thì quá đáng tiếc, chi bằng tặng cho người muốn chúng còn hơn.
Mục Noãn Tô ngẫm nghĩ lại cảm thấy có đạo lý, cho nên cô quyết định bốc thăm trúng thưởng trên Weibo, tặng những món đồ này ra ngoài.
Cô vẫn nhớ như in ngày hôm đó cô giả vờ đi ra ngoài rồi đột nhiên quay trở vềnhà, ở trước mặt mọi người đòi lại túi xách từ Mục Ngải Lâm, lúc ấy mặt cô ta trắng bệch.
Ba và Lâm Lưu đều có mặt, cô ở trước mặt mọi người làm cho Mục Ngải Lâm xấu hổ, lấy tất cả những món đồ mà cô ta đã chạm qua chọi thẳng lên người cô ta, sau đó nói muốn thay mới toàn bộ.
Cuối cùng vẫn là Lâm Lưu ôm cái bụng lớn không ngừng kêu đau, sợ thai nhi có việc gì muốn đi bệnh viện, lúc đó trò khôi hài này mới kết thúc.
Từ đó về sau, quan hệ giữa hai người càng ngày càng kém, lại càng tồi tệ hơn.
*
Kỳ thi của khoa diễn xuất chuyên nghiệp diễn ra sớm hơn so với những khoa khác, đại khái giữa tháng một đã kết thúc. Vì chuẩn bị cho kỳ thi diễn xuất cuối kỳ, Mục Noãn Tô đã sớm nói qua chuyện này với Hoắc Chi Châu, cô chỉ còn hơn mười ngày nữa, cho nên cô muốn ở lại trường học luyện tập không thể trở về nhà.
Hoắc Chi Châu nghe xong im lặng thật lâu, cuối cùng anh vẫn đen mặt đồng ý.
Mục Noãn Tô càng ngày càng cảm thấy, dục vọng chiếm hữu của Hoắc Chi Châu có hơi quá đáng.
Lúc mình muốn ra ngoài gặp bạn bè, có đôi khi Hoắc Chi Châu mang đến cho cô một loại tâm trạng khẩn trương quá mức. Loại cảm giác này khó có thể miêu tả thành lời, nếu như nhất định phải đưa ra ví dụ, giống như là người chồng ở bên ngoài làm chuyện sai trái sợ vợ của mình phát hiện.
Đặc biệt là vấn đề liên quan đến Hề Thành Nam. Phản ứng của anh luôn rất lớn. Cô có bạn trai cũ là điều bình thường mà? Cho tới bây giờ cô vẫn chưa bao giờ hỏi đến quan hệ tình cảm trước đây của anh nha. Nhưng mỗi lần chỉ cần dính một chút đến Hề Thành Nam, dường như anh bị mất kiểm soát.
Giống như ngày đó ở nhà họ Mục, Mục Ngải Lâm chỉ nhắc đến Hề Thành Nam một lần, sắc mặt anh đã trầm xuống, buổi tối mặc cho cô phản đối anh vẫn phát sinh quan hệ trong phòng cô. Hiện giờ nhớ đến khi đó anh thở dốc bên tai mình, cô lại cảm thấy tim đập rộn lên. Anh nói: “Ít nhất, chưa từng có ai ở chỗ này làm loại chuyện này với em….”
“Tô Tô.” Giọng Vưu Vưu cắt đứt suy nghĩ của Mục Noãn Tô.
“Hử?” Cô đang nằm trên giường ôm điện thoại, hai chân chống vào tường.
“Cậu cãi nhau với bạn trai sao? Những đêm gần đây tớ không thấy cậu gọi điện thoại.” Vưu Vưu hiếu kỳ hỏi.
“Không có.” Trong lòng Mục Noãn Tô thở dài, hóa ra bạn cùng phòng của cô cũng nhìn ra.
“Anh ấy đi nước ngoài, có khi bị lệch múi giờ.” Hoắc Chi Châu ra nước ngoài không phải là giả, nhưng quả thực anh có chút không vui.
Nhưng cô không sai, dựa vào cái gì muốn cô phải chuyển về nhà? Vừa khéo Hoắc Chi Châu đã ra nước ngoài, cô có thể bình tĩnh lại một chút, cũng có thể an tâm chuẩn bị cho cuộc thi ở trường.
*
Ngày 16 tháng 1, Mục Noãn Tô thi xong môn cuối cùng, quay về ký túc xá thu dọn đơn giản rồi đi xuống lầu.
Dưới ký túc xá, một chiếc xe màu đen quen thuộc lẳng lặng đậu ở ven đường, nhãn hiệu xe không phải dạng thường, thỉnh thoảng có một số sinh viên đi ngang qua đều đưa mắt nhìn đến chỗ đó.
Nhịp tim của Mục Noãn Tô đập nhanh hơn trong một cái chớp mắt, rất nhanh đã đi đến trước xe mở cửa xe ngồi vào.
Chỉ có điều, không nhìn thấy Hoắc Chi Châu đâu cả.
Mục Noãn Tô sững sờ, đột nhiên lại có một nỗi buồn vô cớ dâng lên.
Trong lúc đang bàng hoàng, tài xế đã cất hành lý và quay lại xe.
“Hoắc Chi Châu đâu?” Thu hồi sự thất vọng không thể nói thành lời, Mục Noãn Tô hỏi tài xế.
“Hoắc tổng vẫn còn ở công ty, có chuyện cần phải xử lý, xử lý xong còn phải tham gia một buổi tiệc. Hoắc tổng bảo phu nhân về nhà ăn cơm tối trước đi, không cần chờ ngài.” Tài xế thành thật trả lời.
Mục Noãn Tô “Ừ” một tiếng, dời mông về phía sau, ngồi thẳng người lên.
Cô mở điện thoại của mình lên, quả nhiên có tin nhắn của Hoắc Chi Châu, nội dung bên trong đại khái giống như lời tài xế đã nói.
Hai người gần nửa tháng không gặp mặt, cô còn cho rằng anh nhất định sẽ đến đón mình. Vừa rồi chỉ lo thu dọn hành lý ở trên lầu, không chú ý đến tin nhắn trong điện thoại.
Mục Noãn Tô cắn môi, nhìn về phía cửa sổ xe, trong lúc hoàng hôn mặt trời lặn bị cành cây lớn bên đường che khuất, không lặn xuống mà treo lơ lửng trên bầu trời. Mặt trời lặn trong như màu máu, một chút ánh chiều tà ấm áp cũng không có.
Quạ chiều đậu nhánh đằng khô, cầu in bóng nước bên bờ nhà ai, ngựa già, đường củ, gió tây.
(*Nằm trong bài thơ Thiên tịnh sa – Thu tứ. Dịch nghĩa: Con quạ buổi chiều đậu trên cây đằng già khô héo, nhà ai ở gần chiếc cầu nhỏ bên dòng nước chảy, con ngựa gầy đi trong gió tay trên đường cổ.
Nguồn GG.)Không hiểu tại sao, cô đột nhiên nghĩ đến bài thơ này.
Cô cười tự giễu, thu hồi ánh mắt đang đặt ngoài cửa sổ, tiếp tục chơi điện thoại.
Trên Weibo, tin tức giải trí vẫn chiếm số lượng lớn trên hot search.
Bộ phim điện ảnh [Mộng Nguyệt] đã đóng máy, phần chế tác hậu kỳ vẫn còn rất nhiều việc, hiển nhiên không thể hoàn thành kịp trong Tết Âm Lịch.
Sau khi Tô Cảnh bị thay, nhân vật nữ chính đổi thành một nữ diễn viên mới. Đạo diễn Triệu Dục và nam chính Cô Hoài Lương đối với nhân vật nữ chính mới này khen không dứt miệng, không biết là chân tâm thật ý hay là phát biểu cho có.
Còn về phần Tô Cảnh đã lặng lẽ nhận lời mời tham gia một show tạp kỹ, cũng đã ghi hình xong sẽ phát sóng vào kỳ nghỉ đông.
Mục Noãn Tô nhíu mày, mở video phỏng vấn của Tô Cảnh lên.
Trong video, cô ta nở một nụ cười xinh đẹp trong chiếc váy đỏ, đang tuyên truyền cho show tạp kỹ của mình, đồng thời thông báo kế hoạch tiếp theo của mình chính là quay trở lại mảng phim truyền hình quay một bộ phim tình cảm hiện đại, còn đóng vai nữ chính của bộ phim đó.
Tô Cảnh…. Có vẻ như rất thích mặc đồ màu đỏ.
Điểm ấy ngược lại rất giống mình.
Mục Noãn Tô cũng rất thích màu đỏ, đặc biệt là lúc học cấp 3. Màu đỏ rự rỡ, hào phóng, xinh đẹp lại tỏa sáng. Bản thân cô có làn da trắng nõn, ngũ quan diễm lệ rất hợp với màu đỏ.
Từ nhỏ đến lớn, trong nhà có vô số váy đỏ, tay ngắn tay dài tơ tằm hay bông vải, đủ loại kiểu dáng.
Vào những ngày mưa, cô rất thích dùng dù màu đỏ, cảm giác thật lãng mạn lại xinh đẹp.
Sắc trời u ám, những người qua đường dùng dù màu đen, chiếc dù đỏ cán dài mang một vẻ đẹp cô đơn.
Trước kia mỗi khi trời đổ mưa cô rất thích cầm dù màu đỏ để cho người ta chụp ảnh cô. Chẳng qua là sau này trong nhà xảy ra một loạt chuyện, cô đã thu lại tiểu tâm tư này rất nhiều.
“Phu nhân, đến nhà rồi.” Tài xế đột nhiên lên tiếng.
Bất tri bất giác, xe đã dừng lại trong sân nhà.
Mục Noãn Tô lên tiếng, xuống xe nhận lấy hành lý của mình.
“Tôi tự làm được rồi, chỉ đi hai bước thôi mà, chú trở về nhà đi.”
Cô không mang gì về, cho nên vali rất nhẹ.
Về đến nhà, quả nhiên trống trải, chỉ có dì giúp việc đang bận rộn trong phòng bếp.
Mục Noãn Tô đặt hành lý sang một bên, trực tiếp đi lên lầu.
Buổi tối cô đối với bàn ăn phong phú kia, không có chút khẩu vị nào. Mãi cho đến lúc đi ngủ, Hoắc Chi Châu vẫn còn chưa trở về.
Ban đêm, lúc Mục Noãn Tô bị Hoắc Chi Châu hôn tỉnh, cô nhịn không được nhíu mày, ghét bỏ nói: “Toàn là mùi rượu, anh thối quá.”
Hoắc Chi Châu cúi đầu ngửi một phát, lại đè lên người cô, “Vậy em làm cho anh tỉnh rượu đi….”
Anh vội vàng kết thúc công việc ở nước ngoài, vừa quay về nước lại gặp công việc chất chồng, còn có một buổi tiệc đã được hẹn từ trước, bận rộn đến bây giờ mới về nhà. Nửa tháng không gặp mặt cô, anh như muốn điên lên rồi, làm thế nào cũng không chịu buông tha cơ hội thân mật với cô.
Anh vừa hôn cô, vừa không chút khách khí cởi quần áo của hai người…..
“Hoắc Chi Châu…..” Cô ôm cổ anh nhẹ giọng nói, giống như mèo kêu.
“Lần đầu tiên em gặp anh không phải gọi như vậy.” Hoắc Chi Châu ngậm lấy vành tai cô đến ửng đỏ, “Gọi lại một tiếng cho anh nghe nào.”
Lần đầu tiên gặp anh….
Đại não Mục Noãn Tô hỗn loạn, hoảng hốt nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên hai người bọn họ gặp nhau.
“Chi, anh Chi Châu?”
Giọng nói nhẹ nhàng vắt ra nước, mang theo kiều mị của nữ sinh.
Hoắc Chi Châu cười trầm thấp, thưởng một nụ hôn lên môi cô, “Bé cưng ngoan lắm…..”