Có Chết Cũng Không Ly Hôn

Chương 57

Edit: Tiểu Màn ThầuMục Noãn Tô thực sự bị quả bom này làm cho bối rối.

Lúc cô học đại học, Hoắc Chi Châu vẫn còn chưa xuất hiện trong cuộc sống của cô.

Trước đây cô nghĩ rằng, Hoắc Chi Châu thích mình hẳn là vào năm học cấp 3. Có thể khoảng thời gian trước cả hai vì chuyện của Hề Thành Nam mà giận dỗi nhau, về sau mới dần dần hòa hoãn lại, hơn nữa bọn họ cũng không nhắc đến chuyện đó nữa.

Đã lâu như vậy, anh chưa từng đề cập qua với cô chuyện truyền thông Hòa Húc có liên quan đến cô.

Mục Noãn Tô nhíu mày, im lặng thật lâu, nhớ lại Hoắc Chi Châu dường như từng hỏi mình có muốn tiến vào giới giải trí hay không.

“Chị dâu, chị chắc chắn chứ?” Mục Noãn Tô chần chờ nhìn về phía Bạch Uyển Uyển, “Anh ấy chưa từng đề cập qua với em.”

Bạch Uyển Uyển nở nụ cười: “Đương nhiên rồi. Em không biết sao? Lúc Hoắc Chi Châu vừa mới trở về nước, cậu ta phụ trách bên mảng bất động sản của Hoắc thị. Về sau cậu ta đột nhiên đưa ra đề nghị muốn làm bên truyền thông, tất cả mọi người đều không hiểu nổi. Sau này chị mới biết được, hóa ra là bởi vì em.”

“Dù sao nhà họ Mục cũng không có sản nghiệp trong ngành giải trí. Đại khái Hoắc Chi Châu sợ một cô gái nhỏ như em chưa có nhiều kinh nghiệm sống không thể tồn tại được trong ngành giải trí. Nếu có bối cảnh, con đường của em sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”

Mục Noãn Tô rũ mắt, giọng nói rất nhẹ: “Nhưng mà anh ấy làm thế nào chắc chắn em sẽ bước vào ngành giải trí? Vạn nhất em không thích thì sao?”

Bạch Uyển Uyển vỗ vỗ vai cô, “Chị không biết rõ tình huống cụ thể. Nhưng chị nghĩ, nếu như cậu ta muốn làm, nhất định đã chuẩn bị chu toàn hết rồi.”

Hai người đang trò chuyện, một tràng tiếng gõ cửa vang lên.

Giọng nói của Hoắc Chi An rất rõ ràng: “Uyển Uyển, em trai của anh đến rồi.”

Mục Noãn Tô và Bạch Uyển Uyển liếc nhìn nhau, cả hai đều sững sờ.

Trên mặt Bạch Uyển Uyển hiện lên một tia phiền muộn, mở cửa: “Anh cố ý gọi cậu ta đến đây à?”

Hoắc Chi An dè dặt mỉm cười lấy lòng: “Em trai lo lắng cho em dâu, nhất định đòi đến đón người.”

Bạch Uyển Uyển: “….”

Mục Noãn Tô đi phía sau Bạch Uyển Uyển bước ra ngoài, trong tay cầm lấy cái balo mà Bạch Uyển Uyển trả lại cho mình.

“Anh cả, em không có xúi giục chị dâu chạy trốn đâu, anh yên tâm đi. Bọn em chỉ là thuần túy nói chuyện phiếm với nhau thôi.”

Ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Chi An liếc qua, “Tốt nhất là không có.”

Mục Noãn Tô mím môi.

Hoắc Chi Châu thấy thế vội vàng tiến đến ôm lấy vợ của mình vào trong lòng: “Chúng em đi trước. Chị dâu vừa mới trở về, nên nghỉ ngơi thật tốt.”

Sau khi chào tạm biệt Bạch Uyển Uyển, Hoắc Chi Châu mở cửa ra rồi lái xe đưa Mục Noãn Tô trở về nhà.

Trên đường đi, anh nhìn Mục Noãn Tô im lặng không nói lời nào, thấp giọng hỏi: “Tại sao không nói gì, anh cả có thái độ không tốt với em sao?”

Mục Noãn Tô lắc đầu: “Em giúp chị dâu bỏ trốn. Tất nhiên anh cả không muốn nhìn thấy em là chuyện bình thường, em có thể hiểu.”

Cô dừng một chút, cúi đầu nói: “Đáng tiếc em và chị dâu còn chưa nói chuyện được bao lâu, anh đã bị gọi đến. Em không biết chị dâu vì sao lại nguyện lòng trở về cùng anh cả.”

Bọn cô chưa nói được hai câu, chủ đề đã chuyển lên người cô. Lực chú ý của cô hoàn toàn bị hấp dẫn, quên cả việc hỏi thăm tình hình của Bạch Uyển Uyển.

Về đến nhà, Hoắc Chi Châu ăn cơm trưa với Mục Noãn Tô xong, lại thay quần áo.

Lúc anh thay một chiếc áo sơmi mới, Mục Noãn Tô sững người đứng bên cạnh anh quan sát.

Nhìn thấy Hoắc Chi Châu muốn thắt cà vạt, Mục Noãn Tô tiến lên một bước, đoạt lấy cà vạt trên tay anh.

“Để em giúp anh thắt!” Cô chủ động xin đi giết giặc.

Hoắc Chi Châu xòe tay ra mỉm cười, vui vẻ nhìn thành quả.

Mục Noãn Tô chưa từng làm loại chuyện này, toàn bộ động tác đều lộ ra bốn chữ to “Em không rành lắm.”

Hoắc Chi Châu vẫn mỉm cười, kiên nhẫn chờ cô thắt xong cho mình.

“Được rồi.” Mục Noãn Tô thắt xong, hơi lùi về sau hai bước xem xét.

Tuy có hơi chậm một chứt nhưng vẫn trông khá ổn!

Hoắc Chi Châu tiến lên phía trước hai bước, khóe miệng cong lên không hạ xuống: “Tại sao hôm nay lại chủ động thắt cà vạt cho anh?”

Mục Noãn Tô đảo mắt qua lại giữa phần cằm và phần ngực của anh. “Luyện tập một chút.”

Hoắc Chi Châu cúi người, hôn nhẹ lên môi cô một cái: “Anh đến công ty đây.”

Mục Noãn Tô “Ừ” một tiếng, nhìn anh quay người đi bóng lưng dần dần khuất xa.

“Hoắc Chi Châu.” Cô đột nhiên kêu lên một tiếng.

“Hử?” Hoắc Chi Châu quay đầu lại, có chút khó hiểu.

Mục Noãn Tô mím môi, rốt cuộc cô vẫn không hỏi: “Không có việc gì. Em chỉ muốn hỏi anh khi nào tan làm.”

Hoắc Chi Châu mỉm cười: “Muốn anh về sớm à?”

Anh dừng vài giây, đột nhiên bước trở về, trong ánh mắt hoảng hốt của Mục Noãn Tô anh nâng cằm cô lên hôn xuống.

Đôi môi nóng bỏng di chuyển qua lại trên môi cô, thỏa thích tận hưởng sự ngọt ngào của cô.

Cô không biết rằng, vừa rồi anh nhìn vào ánh mắt cô có bao nhiêu vô tội đáng yêu. Giống như một chú thú cưng nhỏ chờ đợi chủ nhân quay về nhà, trong mắt tràn đầy chờ mong lại có chút đáng thương. Anh quay đầu nhìn thoáng qua, trái tim như muốn tan chảy.

Thật lâu sau, anh mới thở nhẹ buông tha cho Mục Noãn Tô.

“Đi đến công ty với anh không?” Giọng anh khàn khàn hỏi.

Mục Noãn Tô hơi sửng sốt, lắc đầu.

Cô đến đó không có chuyện gì làm, chỉ khiến cho anh phân tâm thôi.

Hoắc Chi Châu có chút thất vọng “Ừ” một tiếng, vuốt mái tóc cô, “Anh đi đây sẽ cố gắng về nhà sớm một chút.”

Anh đi rồi, Mục Noãn Tô ngã mình lên giường, ôm chăn mỏng không ngừng lăn qua lăn lại.

A a a a a!

Vốn dĩ cô muốn hỏi Hoắc Chi Châu để xác nhận, nhưng lời lên đến miệng đột nhiên không tài nào thốt ra ngoài được.

Trời ạ Mục Noãn Tô, từ khi nào mày trở nên nhát gan như vậy!

Không được không được, buổi tối nhất định phải hỏi.

Buổi tối, sau khi Hoắc Chi Châu tắm rửa xong, có chút kinh ngạc phát hiện cô vợ nhỏ của mình bình thường rất thích nghịch điện thoại bây giờ lại ngoan ngoãn nằm trên giường.

Trong phòng chỉ bật ngọn đèn trên đầu giường, ánh sáng mờ nhạt.

Anh đi đến, xoa mi tâm rồi ngồi xuống, còn chưa kịp phản ứng, đã có một thân thể ấm áp bổ nhào vào người mình.

Dưới thân là chiếc giường mềm mại, ngã xuống không có cảm giác đau chút nào. Anh thuận thế bế người nọ ngồi lên người mình, cười nói: “Làm sao thế?”

Mục Noãn Tô nằm trên người anh, khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp long lanh dưới ánh đèn nhìn vào anh, chậm rãi lên tiếng: “Hoắc Chi Châu, em có một vấn đề muốn hỏi anh.”

“Vấn đề gì?” Tay của anh đặt phía sau lưng cô vuốt ve từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ngay eo.

“Anh…” Mặt cô chợt nóng lên, vừa nhắm mắt lại vội vàng hỏi: “Rốt cuộc anh thích em từ lúc nào?”

Hoắc Chi Châu giật mình, sau đó cười nhẹ: “Hoắc phu nhân bây giờ em mới hỏi vấn đề này, có phải là hơi muộn rồi không?”

Mục Noãn Tô mở to mắt, chỉ nhìn thấy vẻ mặt tinh nghịch của anh đang nhìn mình, khóe môi hơi cong lên, trong đôi mắt ngập tràn vui vẻ sung sướng.

Trông anh rõ ràng rất vui vẻ.

Mục Noãn Tô dứt khoát hai tay ôm lấy mặt Hoắc Chi Châu, như một trò đùa dai hơi dùng sức, làm môi anh chu lên: “Nói mau!”

Hoắc Chi Châu để cô tùy ý hành động, âm thanh vì bờ môi biến dạng cũng thay đổi theo: “Vào sinh nhật lần thứ 16 của em.”

Động tác của Mục Noãn Tô dừng lại, hơi buông lỏng tay mình.

Sinh nhật lần thứ 16….

Hoắc Chi Châu nhìn thấy đôi mắt sợ hãi của cô, bổ sung: “Anh cho rằng em đã biết rồi.”

Mục Noãn Tô nhớ lại quá trình quen biết của hai người, còn có những tấm ảnh trong điện thoại của anh.

Đúng vậy, nếu không làm sao anh có được tấm ảnh sinh nhật lần thứ 16 của mình đăng trên tài khoản phụ?

“Lúc ấy em chỉ là một học sinh cấp 3, anh rõ ràng muốn vươn ma trảo về phía em.” Mục Noãn Tô mím môi, đánh nhẹ vào vai anh, nhỏ giọng phàn nàn: “Anh đúng là cái trứng thối lớn.”

Hoắc Chi Châu bắt lấy bàn tay nhỏ bé đang lộn xộn của cô, đặt trong lòng bàn tay, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của cô.

Anh mỉm cười không nói gì, động tác dịu dàng lại lưu luyến.

Lời cô nói đều là sự thật, bản thân mình không có gì để phủ nhận.

16 tuổi thích, 20 tuổi kết hôn.

Anh đã đạt được mơ ước của mình.

“Vậy…” Mục Noãn Tô do dự, “Truyền thông Hòa Húc…”

Hoắc Chi Châu nhìn thấy sự cẩn thận dè dặt trong đôi mắt cô, rốt cuộc anh cũng hiểu rõ nguyên nhân hôm nay cô khác thường vì chuyện gì rồi.

Anh im lặng vài giây, thấp giọng nói: “Em thích làm cái gì thì làm cái đó. Anh chỉ muốn cho em sự lựa chọn tốt nhất mà thôi.”

Nghe thấy lời nói của Hoắc Chi Châu, thoáng chốc mắt của Mục Noãn Tô cay cay.

Anh nói như vậy, không khác nào đang gián tiếp thừa nhận lời nói của Bạch Uyển Uyển.

Ngẫm nghĩ lại, đúng là sau khi cô lên đại học, Hòa Húc mới bắt đầu xuất hiện.

“Nhưng mà, nếu em không muốn tiến vào giới giải trí thì sao?” Mục Noãn Tô hít mũi một cái, nhẹ giọng hỏi.

“Không vào thì thôi.” Hoắc Chi Châu lập tức trả lời, “Hòa Húc là chỗ dựa của em, không phải là áp lực của em. Anh là thương nhân, bất kể ở lĩnh vực nào có thể kiếm ra tiền là được rồi.”

Mục Noãn Tô chóp mũi cay cay, dường như trong hốc mắt đã ngấn nước.

Cô vòng tay ôm lấy cổ Hoắc Chi Châu: “Làm sao bây giờ? Hiện tại em có hơi cảm động…”

Hoắc Chi Châu mỉm cười, trở mình một cái đặt người dưới thân, cúi đầu hôn lên hốc mắt ửng đỏ của cô.

Nụ hôn dày đặc tựa như mưa rơi lên đôi mắt Mục Noãn Tô, chóp mũi, khuôn mặt, lỗ tai, cuối cùng là hôn vào môi cô.

Mục Noãn Tô nâng cằm lên, chủ động ngẩng đầu nghênh đón nụ hôn của anh, hai người môi lư.i dâ.y dưa, trong căn phòng yên tĩnh tiếng nước vang lên khiến cho người ta xấu hổ.

Không biết ngọn đèn trên đầu giường bị người ta tắt đi lúc nào.

Trong căn phòng tối đen rất nhanh truyền đến tiếng thở d.ốc mập mờ….

*

Ngoan ngoãn ngồi ngây ngốc ở nhà trong hai ngày, Mục Noãn Tô cảm thấy kỳ nghỉ hè này thật nhàm chán, lập tức hẹn Đường Hiểu Sanh đi du lịch ngắn ngày.

Thời gian gần đây Hoắc Chi Châu bận rộn rất nhiều công việc, không có thời gian rảnh đi du lịch cùng cô.

Trong lúc Mục Noãn Tô vui vẻ thu dọn hành lý, sắc mặt anh không tốt lắm đứng bên cạnh nhìn cô bận rộn.

Mục Noãn Tô vô tình nhìn thấy sắc mặt của anh, trong nội tâm thầm cười trộm.

Nghiêng người về phía trước ôm lấy anh rồi hôn mấy cái: “Em sẽ nhanh trở về thôi, đừng quá nhớ thương em!”

“Nhanh của em chính là 10 ngày?” Anh nhướng mày, nâng cao âm lượng hỏi.

Mục Noãn Tô cười toe toét đứng lên, “10 ngày là nhanh rồi đó cục cưng ạ, trước kia em thường xuyên đi ra ngoài đến một hai tháng đó.”

Hoắc Chi Châu nghiến răng, nhéo nhéo mặt cô: “Nói như vậy em vẫn chưa thỏa mãn à?”

Mục Noãn Tô liên tục lắc đầu, để lấy lòng người nọ cô lại hôn cằm anh một cái.

Hoắc Chi Châu bất đắc dĩ thở dài, hiện giờ cô thực sự càng ngày càng không sợ mình nữa rồi.

Tuy rằng anh cũng phải thừa nhận, bản thân mình rất thích trạng thái bây giờ. Thích đến mức không dám nói bất cứ điều gì có khả năng phá hỏng trạng thái này.

Ví dụ như – Chuyện đại học năm 4 vẫn còn sống ở ký túc xá.

Anh cam chịu số phận ngồi xuống, vươn tay cầm lấy quần áo bị Mục Noãn Tô ném sang một bên, cẩn thận gấp gọn gàng bỏ vào trong vali.

Chờ cô du lịch trở về, kỳ nghỉ của cô đã sắp kết thúc.

Nhưng chỉ trong hai tháng thời gian ngắn ngủi, cuộc sống của rất nhiều người đã thay đổi.

Bạch Uyển Uyển và Hoắc Chi An vẫn như trước đây sống ở căn hộ trong thành phố, quan hệ không mặn không nhạt.

Mục Ngải Lâm bởi vì chuyện mang thai phải tạm nghỉ học một năm, chuyển đến nhà họ Trần sống.

Còn Mục Noãn Tô và Hoắc Chi Châu tình cảm dường như phát triển rất tốt.

Tốt đến mức, cô quyết định cho anh một bất ngờ….

Mãi cho đến tận ngày khai giảng Mục Noãn Tô mới thu dọn hành lý đi đến trường học.

Trước khi xuống xe, cô tặng cho Hoắc Chi Châu một nụ hôn tạm biệt, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: “Thứ sáu chúng ta gặp lại!”

Hoắc Chi Châu mím môi, sắc mặt không tốt lắm, nhìn về phía cô nhẹ gật đầu.

Mục Noãn Tô xoay người, không nhịn cười được nữa, khóe miệng sắp kéo đến mang tai.

*

Bởi vì Mục Noãn Tô đã quyết định, cho nên cô có kế hoạch tối hôm nay mời bạn cùng phòng ra ngoài ăn một bữa.

Địa điểm nằm ở một trung tâm thương mại cách trường học không xa.

Khu đại học nằm ở một vị trí khá hẻo lánh, trung tâm thương mại là nơi các sinh viên thường xuyên lui tới.

Vừa mới khai giảng các sinh viên đại học tương đối rảnh rỗi, tụ tập cũng nhiều hơn.

Đám người của Mục Noãn Tô đến quán ăn nhưng phải đợi trong chốc lát mới có bàn cho các cô.

“Xin mời đến chỗ đó ạ.” Nhân viên phục vụ dẫn các cô tiến vào trong, chỉ vào cái bàn bốn người còn lại duy nhất trong đại sảnh.

Mục Noãn Tô nói cảm ơn với nhân viên phục vụ, lúc đi đến đó cô luôn cảm thấy có một ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, khiến cho cô có chút không thoải mái.

Dựa vào trực giác, cô quay đầu lại ánh mắt nhìn theo hướng đó, vẻ mặt ngớ ra.

Cô gái kia cô cũng quen biết, chính là bạn của Mạnh Nhứ.

Khó trách ánh mắt của cô ta lại không thân thiện như vậy.

Bàn của cô gái kia là bàn bốn người, nhưng bây giờ chỉ có ba người. Trên bàn đồ ăn thừa lại một nửa, hiển nhiên là đang ăn dang dở.

Cái chỗ trống không người ngồi kia, đoán chừng là của Mạnh Nhứ.

“Tô Tô, gọi món đi.” Đang nghĩ ngợi, Vưu Vưu đưa điện thoại đến trước mặt Mục Noãn Tô.

Mục Noãn Tô lướt nhìn qua Menu, chọn hai món nổi tiếng, sau đó đưa điện thoại cho người bạn cùng phòng ngồi bên cạnh.

Sau khi cô cúi đầu rồi ngẩng đầu lên, Mạnh Nhứ đã quay về chỗ ngồi.

Cô gái ngồi bên cạnh Mạnh Nhứ đang nói gì đó với cô ta, Mạnh Nhứ lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Mục Noãn Tô, trên mặt đầy kiêu ngạo cùng khinh thường đối mặt với cô.

Vưu Vưu phát hiện, kinh ngạc nói: “Ánh mắt của Mạnh Nhứ là thế nào? Không phải chỉ là một bộ phim [Phong duyên] được remake lại thôi sao? Trông cô ta đắc ý chưa kìa.”

Mục Noãn Tô nhíu mày: “Cái gì?”

“Cậu không biết sao?” An An tiếp lời: “Mạnh Nhứ sắp tham gia vào bộ phim [Phong duyên] được remake lại đó, còn nhận vai nữ chính nữa.”

“Lá gan của Mạnh Nhứ cũng ghê gớm thật. Bộ phim [Phong duyên] là một bộ phim kinh điển như vậy mà cũng dám nhận. Cảm thấy cô ta sẽ bị đám fans nguyên tác xé rất thảm.” Tiểu Ngãi bỉu môi: “Nhưng cô ta không thèm để ý đâu. Vừa khai giảng đã tuyên truyền tin tức này khiến mọi người đều biết.”

[Phong duyên] là một bộ phim thần tượng kinh điển. Tin tức nó được remake Mục Noãn Tô cũng biết. Nhưng không nghĩ đến, đoàn phim còn chưa công bố diễn viên tham gia, nhân vật chính cư nhiên lại lọt vào tay Mạnh Nhứ.

“Lại nói tiếp, tại sao tài nguyên của cô ta tốt như vậy?” Vưu Vưu khó hiểu.

Tiểu Ngải “Xuỵt” ra dấu, “Nghe nói là quen biết với một ông lớn nào đó trong công ty điện ảnh…”

Lời nói của cô ấy còn chưa dứt một tia ý vị thâm trường lóe lên trong đôi mắt.

Tất cả mọi người đều hiểu.

“Chết tiệt, không phải là Hoắc Chi Châu của Hòa Húc đấy chứ?” Vưu Vưu đột nhiên hoảng sợ mở to hai mắt.

Mục Noãn Tô uống một ngụm nước thiếu chút nữa đã phun ra, lập tức phủ nhận: “ Không phải!”

“Tại sao cậu lại chắc chắn như vậy?” Vưu Vưu liếc nhìn cô, “Lúc trước không phải Mạnh Nhứ quen biết với người của Hòa Húc sao? Nói không chừng thông qua trung gian đáp được lên người Hoắc Chi Châu đấy? Nếu không làm sao cô ta có thể nhận được tài nguyên tốt như thế. Không được tớ phải điều tra một chút!”

Mục Noãn Tô: “….”

Bởi vì người bắt được Hoắc Chi Châu chính là tớ nè.

Vưu Vưu cầm điện thoại lên lướt lướt trên màn hình, thở phào nhẹ nhõm, “Ôi, [Phong duyên] không phải của Hòa Húc, mà là của điện ảnh Bắc Thần.”

Điện ảnh Bắc Thần…

Trong lòng Mục Noãn Tô thầm nghĩ, bất giác nhớ đến cái người đàn ông gặp trong quán bar ngày đó.

Là ông ta sao?

“Haizz…” An An thở dài, “May là tớ không tiến vào giới giải trí, trong giới này thật loạn…”

Chủ đề liên quan đến Mạnh Nhứ rất nhanh đã trôi qua, bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện thời gian qua đi rất nhanh.

Sau khi cùng bạn bè dùng bữa xong, Mục Noãn Tô chào tạm biệt bọn họ trực tiếp bắt xe về nhà.

*

Ngày hôm nay cô đến trường học, đã làm xong thủ tục chuyển ra ngoài ở.

Đây cũng là nguyên nhân cô mời bạn cùng phòng đi ăn.

Trong suốt kỳ nghỉ hè, Hoắc Chi Châu không hề đề cập đến chuyện chuyển về nhà.

Mục Noãn Tô không biết tại sao.

Lúc trước anh luôn ép mình về nhà sống, trước mắt tình cảm của hai người tốt hơn rồi, ngược lại anh vẫn ngậm miệng không nói.

Nhìn bộ dạng của anh sáng hôm nay tiễn mình đến trường, rõ ràng anh không nỡ để mình đi kia mà.

Còn khó chịu nữa!

Mục Noãn Tô tâm tình sung sướng một đường về nhà đưa mắt ngắm nhìn phong cảnh ven đường, rất nhanh đã về đến nhà.

Hiện giờ, dì giúp việc đã tan làm.

Nếu như trong nhà có người cũng chỉ có một mình Hoắc Chi Châu mà thôi.

Mục Noãn Tô mở cửa ra, trong phòng khách không bật đèn, lờ mờ có một bóng người đang ngồi trên ghế sô pha.

Cô không suy nghĩ nhiều, vừa thay giày vừa vui vẻ chào hỏi người đang ngồi trên ghế sô pha: “Chồng ơi em về rồi nè!”

“Em gọi ai là chồng?” Đột nhiên, một giọng nói từ phía sau lưng truyền đến.

Mục Noãn Tô  hoảng sợ không thôi, luống cuống quay đầu lại.

Hoắc Chi Châu cầm trong tay một cái đèn sạc dự phòng, sắc mặt vô cùng nghiêm túc nhìn vào cô.

Bả vai Mục Noãn Tô run lên.

A a a a! Vậy người đàn ông ngồi trên ghế sô pha là ai?
Bình Luận (0)
Comment