“Không phải. Là cho anh đấy, anh yêu.” Mặt Bạch Duy căng thẳng
Lư Sâm đưa tay nhấc một bộ đồ bó sát lên, kéo thử: “Cái này có vẻ không phải kích cỡ của anh, đây chắc là cỡ của em đúng không?”
“Không phải! Đó chỉ là quà tặng kèm thôi! Đừng động lung tung!”
Kể từ khi nhận được chìa khóa, sự kiên nhẫn của Bạch Duy dành cho Lư Sâm đã cạn kiệt. Cậu giật mạnh bộ đồ bó sát từ tay Lư Sâm, nhưng chất liệu co giãn của nó khiến nó bật lại rồi trùm lên mặt cậu. Đến khi cậu gỡ được bộ đồ ra khỏi mặt, một chiếc vòng cổ ren đính chuông đã quấn vào tóc cậu. Trong khi Bạch Duy loay hoay gỡ những thứ này, Lư Sâm thờ ơ đứng bên cạnh.
Thấy thái độ đó, Bạch Duy không khỏi bực mình.
“Anh đứng đó mà không định giúp chút nào à?” Cậu nói, nhưng ngay khi dứt lời, cậu nhận ra câu nói này nghe như đang hờn dỗi.
Trời đất ơi… Bạch Duy này chưa bao giờ nghĩ mình lại phải nhờ vả người khác làm mấy việc đơn giản thế này…
Khi thấy Lư Sâm bước vài bước về phía mình, Bạch Duy lập tức nói: “Đứng im ở đó! Đừng qua đây!”
Lư Sâm: “...Là em bảo anh đừng qua.”
Bạch Duy không thèm quan tâm, tự mình gỡ cái vòng cổ ren rối rắm ra. Cuối cùng cậu cũng cất mấy thứ ấy lại vào túi rồi ném nó vào góc phòng thay đồ. Quay lại, cậu thấy Lư Sâm đứng đó, mặc bộ đồ mới mà cậu mua cho.
Với chiều cao hơn 1m9, Lư Sâm quả thực giống như một giá treo đồ hoàn hảo. Chiếc áo sơ mi lụa đỏ thẫm tôn lên cơ ngực vạm vỡ, phối cùng áo khoác trắng ngà và cà vạt hoa văn, khiến hắn trông vừa mạnh mẽ vừa lười biếng, phong trần.
Đôi mắt ấy lại đang nhìn chằm chằm vào Bạch Duy... Bạch Duy cúi xuống theo ánh mắt đó, phát hiện ra khi mình quỳ xuống nhét túi quà vào, áo đã bị kéo lên, lộ ra một đoạn eo trắng nõn.
- Người này lúc nãy chẳng chịu qua giúp, giờ lại chăm chăm nhìn eo mình. Đó là phản ứng đầu tiên của Bạch Duy, và cậu thực sự muốn mắng người.
Phản ứng thứ hai của Bạch Duy là:
- Eo?
- Hắn ta nhìn eo mình?
Bạch Duy chợt nhận ra, tất cả sự bối rối căng thẳng của cậu nãy giờ đều xuất phát từ cảm giác bị đe dọa. Kết hôn đã một năm, giờ đây cậu mới hiểu rằng Lư Sâm không chỉ mạnh hơn cậu, mà có lẽ đang có mưu đồ nào đó với cậu.
Trong mắt cậu trước đây, Lư Sâm là người dịu dàng, cồng kềnh, thậm chí có phần vô hại. Lư Sâm cũng từng chăm chú nhìn cậu, nhưng ánh mắt ấy giống như một nhà sưu tập cổ vật ngắm nghía báu vật yêu thích của mình—trân trọng vẻ đẹp của nó, nghi ngờ người khác không biết chăm sóc nó, và nhất quyết giành lấy để cất giữ. Đây là lần đầu tiên Bạch Duy nhìn thấy khát khao—một khát khao mãnh liệt, mang tính chiếm hữu công kích nhắm thẳng vào cậu.
“Giờ anh có thể chạm vào chưa?” Cậu nghe thấy giọng Lư Sâm.
Trước khi kịp phản ứng, Lư Sâm đã siết eo cậu, bế cậu lên sofa.
Khi Bạch Duy định phản kháng thì đã muộn.
“Anh rất thích bộ đồ em mua cho anh, em yêu.” Lư Sâm ôm lấy eo cậu, dịu dàng hôn lên khuôn mặt tái nhợt của cậu, lên hàng mi run rẩy, lên đôi tai ửng hồng. “Anh từng nghĩ chỉ cần giữ em ở nhà là đủ… Nhưng em đã mang đến cho anh biết bao niềm vui. Chưa từng có ai mua quần áo cho anh, nấu cơm cho anh, đối xử tốt với anh như vậy…”
Hắn lại nâng tay Bạch Duy lên, hôn lên những móng tay tròn trịa, những khớp xương thon gọn, cổ tay trắng ngần lộ rõ mạch máu xanh. Giống như một nghi thức cầu hôn, hắn thì thầm:
“Em muốn gì không? Hay muốn đi du lịch đâu đó? Em muốn gì anh đều có thể cướp về cho em.”
Lời nói của hắn nhiệt thành và chân thực, tựa như một chú chó sói vừa nhận ra chủ nhân của mình.
Bạch Duy ngây người nhìn hắn, quên cả phản kháng. Cảm giác ấy giống như bị chìm trong nước, từng lỗ chân lông bị hơi ấm ẩm ướt bao trùm, cơ thể như chìm sâu xuống suối nước nóng giữa ngày đông...
Nhưng với loài sói, chủ nhân đôi khi cũng chỉ là con mồi.
Lư Sâm tiếp tục hôn cậu, Bạch Duy khàn giọng thốt lên một tiếng, vội đưa tay đẩy đầu Lư Sâm ra.
Lư Sâm nắm lấy tay cậu, đôi mắt rực lửa ngước nhìn: “Đừng từ chối anh, được không?”
Khoảnh khắc ấy, Bạch Duy như bị nước làm tỉnh giấc: “Không được...”
Không khí lập tức trở nên lạnh lẽo.
Một lúc sau, Lư Sâm buông tay cậu: “Tại sao không được?”
Bạch Duy vội tìm lý do:“Em nghĩ… nhanh quá.”
“Nhưng chúng ta đã kết hôn một năm rồi.” Lư Sâm ngạc nhiên nói.
Một năm! Đúng thế, họ đã kết hôn một năm! Cuối cùng, Bạch Duy tìm được một lý do khác: “Chúng ta còn chưa ăn tối.”
“Ồ…” Lư Sâm gật đầu đồng tình, “Đúng là, việc này khá tốn sức.”
“Để em đi bỏ đồ bẩn vào máy giặt. Anh đi thay bộ đồ mới này ra, mặc đồ ở nhà rồi tự bỏ nó vào máy giặt. Sau đó đi nấu cơm.” Dù vẫn bị Lư Sâm đè trên sofa, Bạch Duy đã lập tức ra lệnh, “Anh hiểu ý em chứ?”
Cuối cùng, Lư Sâm cũng rời khỏi người cậu: “Được, anh có mua đồ về, vẫn để trên xe. Để lát nữa anh đi lấy.”
Bạch Duy thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó cậu nghe thấy Lư Sâm nói:
“Đợi đã, em nhìn xem.”
……
…………
“Anh… anh làm gì đấy!”
“Chỉ là hiếm khi có dịp, em thấy hình dạng này, có hài lòng không?” Lư Sâm mỉm cười chân thành đến mức gần như ngây ngô.
Chẳng lẽ không hài lòng thì còn có hình dạng khác sao…
Khi Lư Sâm nắm tay cậu định kéo tay cậu đặt ở chỗ nào đó, cuối cùng Bạch Duy đã dùng tay kia che mặt, lắp bắp nói: “Cũng… cũng được.”
“Là cũng được hay hài lòng?” Lư Sâm truy vấn, nghiêm túc như thể đang nhận phản hồi từ khách hàng, không giống những người đi làm bình thường.
Lần này, Bạch Duy xấu hổ đến mức đầu ngón tay cũng ửng hồng: “Hài… hài lòng.”
Khi được thả ra, Bạch Duy như một con mèo bị hoảng sợ, lách qua khe hở giữa sofa và Lư Sâm mà chuồn đi. Cậu nhặt vài bộ đồ bẩn của Lư Sâm rơi trên sàn, rồi lao xuống tầng dưới như một mũi tên.
Lư Sâm vẫn đứng ở tầng trên, dư vị mùi hương trên người Bạch Duy còn đọng lại.
Trong khi đó, Bạch Duy đã dừng lại trước máy giặt. Cậu nhìn ngang nhìn dọc, ánh mắt dừng lại trên một ống nước đang rỉ…
Máy giặt bị rò nước — rất bình thường. Máy giặt không hoạt động, phải cúi xuống kiểm tra ổ cắm điện — cũng rất bình thường. Ổ cắm bị chập điện, một sợi dây điện nằm trong vũng nước, tình cờ làm người đang giặt đồ bị điện giật chết... Tất cả những việc này, chẳng phải đều vô cùng hợp lý hay sao?
Sau khi hoàn thành mọi việc, Bạch Duy vẫn không thể cảm thấy bình thản. Cậu ngồi trên sofa, tay không ngừng vẽ dấu thánh giá trước ngực. Cậu nghĩ, Lư Sâm không phải là người, và kích thước đó chắc chắn không phải thứ mà con người có thể chịu đựng được.
Cho đến khi Lư Sâm bước từ trên lầu xuống, ôm theo quần áo. Nhưng trước khi mang đi, hắn vẫn cúi xuống trước mặt Bạch Duy để hôn một cái. Đúng lúc ấy, Bạch Duy cũng lấy lại sự bình tĩnh trong diễn xuất. Cậu ngọt ngào mỉm cười: "Chồng à, giặt xong quần áo rồi hẵng hôn em, được không?"
"Ồ, được thôi."
Lư Sâm ôm đồ đi vào phòng giặt, Bạch Duy lặng lẽ lắng nghe ngoài cửa. Cậu nghe thấy giọng Lư Sâm vang lên: "Vợ yêu, dưới đất có một vũng nước to quá.”
"Em vừa thấy rồi." Bạch Duy giả vờ trả lời từ phòng khách: "Chắc là ống nước bị rò. Chồng thử cúi xuống xem sao, nếu hỏng thì thay ống mới nhé?"
"Được rồi."
Bạch Duy khép hờ mắt, khoảnh khắc tiếp theo cậu nghe thấy tiếng "lạch tạch" của dòng điện, sau đó là âm thanh hệ thống điện nhảy cầu dao.
Bóng tối bao trùm, và hình như có thứ gì đó cũng đổ gục xuống.
Giây phút đó, ít nhất Bạch Duy cũng biết, tối nay cậu sẽ không cần phải l*m t*nh với Lư Sâm nữa.
"Chồng ơi? Anh đâu rồi? Sao không trả lời?"
Bạch Duy dò dẫm trong bóng tối, nhưng không vào phòng giặt. Cậu lần mò tìm một chiếc đèn pin trong hành lang, rồi nhặt một khúc gỗ ở sân sau. Ánh đèn pin lắc lư chiếu sáng con đường phía trước, cậu dùng cây gậy thăm dò hành lang trống trải: "Chồng ơi? Chồng ơi?”
"Chồng ơi, sao anh không trả lời? Em sợ quá!" Đẩy cửa phòng giặt ra, câu nói của Bạch Duy ngưng bặt. Trước mắt cậu, Lư Sâm đang ngồi xổm trên sàn nhà.
Một thứ gì đó nằm gần đó — một sợi dây kim loại.
Bạch Duy nuốt nước bọt.
Lư Sâm quay đầu lại nhìn cậu, khuôn mặt đẹp trai của hắn dưới ánh đèn pin trở nên u ám: "Em giặt đồ, có nhìn thấy thứ này không?”
Bạch Duy lưỡng lự giữa biện minh và phản bác, cuối cùng chọn giả ngu: "Hả? Chồng nói thứ gì cơ?"
"Sợi dây kim loại này." Lư Sâm đáp.
Bạch Duy mơ màng lắc đầu, cậu thấy vẻ mặt Lư Sâm trở nên nghiêm trọng.
"Em thấy có vũng nước nên đã đi vòng qua, chồng yêu, sợi dây này mắc ở ổ điện sao? Anh có bị điện giật không?" Bạch Duy hỏi.
Cậu vươn tay định ôm Lư Sâm, nhưng bị đối phương đẩy ra.
Khoảnh khắc bị đẩy ra, trong đầu Bạch Duy lóe lên dòng chữ "bị phát hiện". Nhưng khi Lư Sâm đẩy cậu ra qua lớp quần áo, Bạch Duy lại cảm thấy tê tê — như thể trên người Lư Sâm vẫn còn mang điện.
Cậu dựa vào tường, bất chợt nảy ra một ý tưởng. Bắt đầu sụt sùi khóc.
"May mà anh đi vòng qua vũng nước, không thì anh bị điện giật chết mất rồi," Lư Sâm nói, thậm chí trong cơn giận còn đạp mạnh lên sợi dây kim loại, "Cái máy giặt chết tiệt, cái sợi dây đáng ghét, sao lại bất cẩn thế chứ!”
"Nhưng anh đâu có bị điện giật chết..." Bạch Duy nghe thấy Lư Sâm nổi giận, khóc càng dữ hơn. "Hơn nữa, anh còn đẩy em, làm như em hại anh bị điện giật vậy."
Lư Sâm không ngờ Bạch Duy lại khóc, hắn bối rối nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của vợ dưới ánh đèn pin lờ mờ.
Hắn vội vàng muốn ôm lấy cậu, nhưng nghĩ mình còn mang điện, nên chỉ lắp bắp bảo: "Em đợi anh chút!"
Rồi chạy ra vườn tìm một chiếc xẻng để xả điện.
Khi Lư Sâm rời đi, Bạch Duy lập tức lạnh mặt. Cậu dùng đèn pin soi vào ổ điện, thấy một mảng cháy đen.
Rốt cuộc là do Lư Sâm quá may mắn, hay vì người đàn ông này đã trở thành quái vật sau khi bò lên từ mồ mả?
Nghe thấy tiếng bước chân Lư Sâm quay lại, Bạch Duy liền bật khóc lần nữa. Lư Sâm thấy vợ đứng trong góc phòng giặt, nước mắt đầm đìa như hoa lê đẫm mưa, lập tức bế bổng cậu lên.
Bạch Duy tránh không kịp, khúc gỗ dùng để khều Lư Sâm ra rơi xuống chân cậu, đau đến mức mặt mày méo xệch.
Lư Sâm bế cậu như công chúa, bước thẳng về phòng khách. Trong ánh đèn pin, khuôn mặt Bạch Duy ngập tràn nước mắt, đôi môi tái nhợt, trông như nàng công chúa gặp nạn. Trong lúc vỗ về và an ủi, Lư Sâm bỗng nhận ra —
Cơ thể hắn lại có phản ứng.
Bạch Duy cũng nhận ra điều đó. Biểu cảm trên mặt cậu lập tức chuyển từ "đáng thương" sang "tên quái vật này sao lúc nào cũng đ*ng d*c thế".
Lư Sâm bật video hướng dẫn sửa chữa, quay lại phòng giặt sửa ống nước và ổ cắm. Một mình ngồi trên sofa, Bạch Duy quấn chăn nhìn ra cửa sổ. Tính đến thời điểm này hôm nay, Lư Sâm đã biểu hiện h*m m**n thân mật với cậu ba lần. Đến nước này, đây không còn là dấu hiệu nguy hiểm có thể bỏ qua.
Sao chuyện này lại trở thành như vậy?
Trước khi đính hôn, họ rất mực khách sáo. Trong tháng trăng mật, họ như hai người bạn đồng hành đi du lịch. Sau khi Lư Sâm chết, trong ba tháng cậu bỏ trốn khỏi Naples, hắn không tìm được cậu. Thậm chí suốt nửa năm sống ở thị trấn Tuyết Sơn sau khi bị đưa trở về, Lư Sâm cũng chưa từng biểu hiện nhu cầu thân mật. Đến mức Bạch Duy từng nghĩ, hắn và mình là cùng một kiểu người.
Thế nhưng bây giờ, Lư Sâm như thể vừa mở ra cánh cửa một thế giới mới, đột nhiên nhận ra "Bạch Duy có thể l*m t*nh".
Tại sao lại thế? Hiện giờ so với trước kia, điều duy nhất thay đổi là việc cậu muốn giết chồng mình. Chỉ vì cậu muốn giết Lư Sâm, hắn lại trở nên thân mật gọi cậu là "vợ yêu". Chỉ vì cậu muốn giết Lư Sâm, hắn lại đột nhiên muốn l*m t*nh với cậu. Điều này có hợp lý không?
Bạch Duy cảm thấy mình không thể tiếp tục bỏ qua nguy cơ này, cậu phải tìm cách giải quyết dứt điểm vấn đề này. Để đạt được mục đích, cậu không ngại làm vài lần với Lư Sâm. Nhưng nếu Lư Sâm định làm vài lần mỗi ngày, thì phải làm sao?
Nếu Lư Sâm định làm vài lần một ngày, cậu còn sức đâu để xuống giường, để đi lại mà giăng bẫy nữa?
Cuối cùng, Lư Sâm bước ra từ phòng giặt, đèn cũng sáng trở lại. Hắn cầm dụng cụ trong tay, nói với Bạch Duy: "Anh không sửa xong máy giặt được... Một số linh kiện phải ra Hắc Cảng mua. Đó là thành phố lớn gần thị trấn Tuyết Sơn nhất.”
Thành phố Hắc Cảng...
Nét mặt của Bạch Duy thoáng hiện lên vẻ vặn vẹo, nhưng cậu nhanh chóng quay đầu đi, tìm một cái cớ để che giấu: “Em nghe nói an ninh ở đó rất tệ. Chồng yêu, ra ngoài phải cẩn thận đấy.”
Đúng là rất tệ, nên chồng à, nếu anh chết ở đó thì không gì tuyệt vời hơn nữa.
“Chỉ là thành phố Hắc Cảng thôi mà. Trước đây anh đã từng đến những nơi còn nguy hiểm hơn thế.”
Lư Sâm tỏ ra hoàn toàn thản nhiên.
“Những nơi còn nguy hiểm hơn à?” Bạch Duy nhạy bén quay đầu lại.
Lư Sâm lập tức nhận ra mình lỡ lời, “hôn phu” của Bạch Duy vốn là một quý ông lịch lãm tinh anh đến từ nước ngoài. Nơi nguy hiểm nhất mà hắn từng đặt chân đến có lẽ chỉ là một phòng thí nghiệm chứa virus.
May mà, Lư Sâm phản ứng rất nhanh. Hắn ôm lấy mặt Bạch Duy và hôn một cái, cười nói: “Em biết anh làm gì khi đối mặt với những con phố đầy đám thanh niên lêu lổng không?”
Bạch Duy: "...”
Nói thì cứ nói, việc gì phải hôn người ta. Cậu trừng mắt nhìn Lư Sâm, đối phương tiếp tục nói: “Chỉ cần lái xe thẳng qua, dừng ngay trước cửa tiệm, mua đồ xong rồi đi ngay. Suốt cả quá trình, anh sẽ chỉ ngồi trong xe… Em yêu, em giận à?”
Chỉ ngồi trong xe... Một ý tưởng tuyệt diệu chợt lóe lên trong đầu Bạch Duy.
Cậu dịu dàng nhìn Lư Sâm: “Chồng yêu, em giận thật đấy. Giọng điệu vừa rồi của anh giống như hoàn toàn không để tâm lời cảnh báo của em. Hắc Cảng rất nguy hiểm. Nếu anh gặp chuyện gì, em biết phải làm sao? Dù trong hoàn cảnh nào, an toàn cũng là điều quan trọng nhất, cẩn thận thêm một chút không bao giờ thừa.”
“Thì ra em giận vì lo cho sự an nguy của anh…”
“Nhưng cách của anh thực sự khả thi. Nếu vậy, ngày mai anh nhất định phải luôn ngồi trong xe, được không?” Bạch Duy dặn dò.
Lư Sâm vô cùng cảm động. Đây là lần đầu tiên có người lo lắng cho sự an toàn của hắn, lần đầu tiên có người chờ hắn về nhà. Trong lòng hắn vô thức nảy sinh một cảm giác trách nhiệm.
Trước khi đi ngủ, Lư Sâm đi tới đi lui nhìn quanh căn biệt thự liền kề này. Hắn bỗng cảm thấy, xét từ góc độ “mỗi ngày đều phải quay về, bất kể đi đâu cuối cùng cũng sẽ trở về,” nơi đây thực sự quá xa lạ và trống trải.
Từ khi mua lại từ chủ cũ, đồ đạc trong biệt thự hầu như không thay đổi. Điều này khiến Lư Sâm cảm thấy đây giống như nhà của người khác chứ không phải của mình. Đã đến lúc hắn nên mua vài món đồ từ Hắc Cảng để trang trí ngôi nhà này, biến nó thành “nhà của riêng mình.”
Cả đêm hôm đó, Lư Sâm nghĩ xem nên mua gì cho ngôi nhà.
Nhờ vậy, Bạch Duy tình cờ tránh được “cơn đau da thịt.” Cậu cảnh giác cả đêm, nhận ra Lư Sâm không có ý định làm gì cậu. Nửa đêm, khi chắc chắn Lư Sâm đã ngủ say, cậu lặng lẽ bò xuống giường, rón rén đến nhà xe.
Việc đốt nhiên liệu không hoàn toàn sẽ tạo ra khí carbon monoxide. Chỉ cần chặn ống xả, nồng độ carbon monoxide cao sẽ đủ để g**t ch*t một người trong vòng sáu phút.
Bạch Duy sẽ không dại dột động tay vào phanh xe. Điều đó quá rõ ràng và sơ sài. Đường ở Tuyết Sơn có nhiều đá sỏi, một viên đá nhỏ chặn ống xả thì rất hợp lý.
Sau khi hoàn thành việc đó, cậu nhẹ nhàng trở về giường, nhắm mắt lại, mãn nguyện nghĩ rằng ngày mai chắc chắn sẽ có tin tốt.
Nhưng cậu không ngờ, chiếc xe quay về nhà lại không phải là chiếc xe này.