"Tôi nghĩ Tạ Kính Vũ hoàn toàn không yêu cậu."
Trước khi tan học, Bạch Duy đã gặp mặt một ông lão là nhà tài trợ học bổng cho cậu.
Ông lão mặc lễ phục chỉnh tề, tay cầm gậy. Tóc ông bạc trắng, vẻ mặt nghiêm nghị không giận mà uy. Trong lúc trò chuyện, Bạch Duy nghe phó hiệu trưởng nói, ông lão này là một thương nhân thành đạt. Ông ấy đã vượt ngàn dặm đến thành phố Hắc Cảng, để đóng góp cho sự nghiệp giáo dục của thế hệ trẻ, và cũng muốn đến xem học sinh xuất sắc đã giành được học bổng này.
"Tên cháu là gì?"
"Trong nhà cháu có mấy người?"
"Đối với tương lai... cháu có dự định gì?"
Mặc dù ông lão không nói nhiều, nhưng Bạch Duy luôn cảm thấy một cách vô cớ rằng ông ấy rất quan tâm đến mình. Cậu cau mày đè nén sự nghi ngờ trong lòng, nghiêm túc trả lời từng câu hỏi.
Cho đến khi cuộc trò chuyện sắp kết thúc, ông lão đột nhiên nói: "Ta cho rằng, cháu nên suy nghĩ lại về trường đại học mà cháu muốn vào... cháu nghĩ sao?"
Lời nói này đối với hai người xa lạ chưa từng quen biết có chút xúc phạm, mặc dù Bạch Duy cau mày khó chịu, nhưng vẫn đáp qua loa: "Cảm ơn sự quan tâm của ông, nhưng cháu nghĩ lựa chọn hiện tại của cháu rất tốt."
"Mẹ... mẹ cháu không nói chuyện kỹ với cháu về lựa chọn của cháu sao?" Lông mày ông lão hơi nhướn lên, "Nó cứ để cháu tự mình quyết định sao?"
Bạch Duy cảm thấy càng khó chịu hơn, may mà phó hiệu trưởng đã kịp thời chen vào giữa hai người để hòa giải. Sau khi rời khỏi văn phòng, có lẽ là muốn an ủi Bạch Duy, phó hiệu trưởng giải thích: "Tính cách của nhiều ông lão nhiệt tình với sự nghiệp giáo dục, đều có chút kỳ quặc."
Bạch Duy thầm nghĩ, nhưng đó cũng không phải là lý do để ông ta chỉ tay năm ngón với mình.
Cậu có chút tức giận, nhưng không nhiều, quay người vào nhà vệ sinh rửa mặt. Khi ra khỏi nhà vệ sinh, cậu nhìn thấy ông lão ở tầng dưới. Ông lão cô độc một mình đang đợi tài xế, lưng ông ấy thẳng tắp.
Bạch Duy nhìn bóng lưng ông ấy, trong lòng đột nhiên đau nhói một cách vô cớ. Cậu không hiểu tại sao mình lại nghĩ như vậy. Sau này cậu mới nhận ra, cậu chỉ cảm thấy ba thế hệ trong gia đình họ đều cô độc một cách tương tự.
Cậu đi xe buýt của trường cùng Lư Sâm về nhà. Những năm qua, trình độ gian lận của Lư Sâm đã trở nên thượng thừa, vì vậy luôn có thể ở cùng lớp với cậu. Bạch Duy ngồi cạnh cậu ta, thầm nghĩ, không thể không nói, những thứ có tính quy luật này, luôn khiến cậu cảm thấy rất yên tâm.Ví dụ như chỉ cần lên xe buýt của trường, là biết Lư Sâm sẽ ngồi cạnh mình.
"Tối nay cậu muốn ăn gì?" Lư Sâm nói.
"..."
"Lát nữa tôi mua sườn, nấu canh sườn bí đao đậu xanh, cậu thấy sao?"
Từ khi lên cấp ba, Lư Sâm đã trở thành người nấu ăn giỏi nhất trong gia đình họ. Ngay cả Bạch Sư là người lớn cũng phải thừa nhận, người nhà họ Bạch thực sự không có năng khiếu nấu ăn, chỉ là ăn được thôi. Nhưng sau vài lần Lư Sâm thất bại thảm hại, thế mà lại có thể chế biến các loại nguyên liệu thành những món ăn độc đáo.
Cô hoàn toàn không đồng ý Lư Sâm dùng thời gian quý báu của học sinh cấp ba để nấu ăn. Tuy nhiên rất tiếc, phản đối không hiệu quả, Lư Sâm tan học sớm hơn cô tan làm.
"Được, làm thêm món cà chua đi, như thịt bò sốt cà chua gì đó..." Bạch Duy vừa nói xong, liền nghe thấy cô gái phía sau phì cười.
"Không có gì. Tôi chỉ thấy Lư Sâm giống như chồng nuôi từ bé của cậu vậy." Cô gái trêu chọc nhếch khóe miệng.
Bạch Duy vốn định phản bác, Lư Sâm lại cười sảng khoái: "Haha, đúng là cậu có con mắt tinh đời."
Bạch Duy: ...
Từ này có thể dùng như vậy sao.
Cậu lẩm bẩm khó chịu về nhà, chui vào phòng để mặc Lư Sâm dọn dẹp đồ tươi sống được giao đến cửa. Nhưng khi mùi canh sườn bay đến, cậu vẫn lách qua khe cửa như chất lỏng mà chui ra.
"Trình độ gian lận của tôi gần đây có tiến bộ vượt bậc." Trên bàn ăn, Lư Sâm nhiệt tình nói, "Điểm của tôi gần đây luôn ổn định trong top 10% toàn khối, và không gây ra sự chú ý của bất kỳ ai."
"Cậu đã tốn nhiều công sức để gian lận như vậy, tại sao không cố gắng tự học đi." Bạch Duy lại bắt đầu lẩm bẩm.
"Chuyện đơn giản có thể giải quyết bằng cách gian lận, thì không cần tự học nữa." Lư Sâm rất tự tin, "Hơn nữa tôi đang học khoa học tự nhiên mà."
Chỉ là hoàn toàn bỏ qua các môn xã hội thôi sao, được thôi, được thôi.
Họ để lại cơm cho Bạch Sư nhưng đến mười giờ rưỡi tối, Bạch Sư vẫn chưa về nhà, điều này khiến Bạch Duy có chút lo lắng.
"Có phải mẹ đi hẹn hò với chú Kỷ không?" Bạch Duy nói.
Chú Kỷ là người đàn ông lái chiếc Porsche trước đó. Ông ấy thành đạt trong sự nghiệp, độc thân. Ông ấy và Bạch Sư duy trì mối quan hệ đối tác ổn định lâu dài, nhưng không kết hôn. Bạch Duy cũng chấp nhận việc mẹ mình có một người bạn trai như vậy.
"Tôi nhớ tháng này chú Kỷ phải đi công tác ở Anh, chú ấy nói tháng trước rồi." Lư Sâm nói.
Bạch Duy nhắn tin cho Bạch Sư, nhưng tin nhắn chìm vào im lặng. Cảm giác bất an trong lòng cậu ngày càng dày đặc, vì vậy cậu hỏi Lư Sâm: "Tôi muốn đến công ty của mẹ xem thử."
Dù sao an ninh của thành phố Hắc Cảng chưa bao giờ thuận buồm xuôi gió.
"Đi cùng đi." Lư Sâm nói.
Hai người cùng nhau xuống lầu, nhưng lại bất ngờ nhìn thấy Bạch Sư ở ngoài cổng căn hộ. cô trông rất căng thẳng, đang giằng co với một người đàn ông ở cổng. Khi nhìn thấy người đàn ông đó, Lư Sâm ngẩn người, cậu ta khịt mũi, cảm thấy đối phương và Bạch Duy có một chút hơi thở huyết thống tương tự.
"Mẹ..." Sau khi chạy đến, Bạch Duy cũng sững sờ.
Bạch Sư lộ ra vẻ mặt có chút tuyệt vọng, người đàn ông đó nhìn thấy Bạch Duy thì lại rất vui mừng.
"Ôi con yêu, lâu rồi không gặp." Hắn ta nói, "Còn nhớ ba không? Những năm nay mẹ con không cho ba gặp con. Ba là ba của con."
Hắn ta giang rộng vòng tay về phía Bạch Duy. Bạch Duy ngẩn người, rồi nhìn về phía Bạch Sư.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Bạch Sư có một vài vết nứt. cuối cùng cô nói: "Lên lầu nói chuyện đi."
...
Trên đường đi, Tạ Kính Vũ luôn quan sát căn hộ mà họ đang ở và cách bài trí trong nhà. Sau khi vào cửa, hắn ta nói với Bạch Sư: "Được rồi, cảm ơn cô, ít nhất cô cũng đã nuôi dưỡng nó không tệ. Đáng tiếc, nó vốn có thể sống tốt hơn."
Bạch Sư lạnh như băng.
"Cháu là Lư Sâm, là đứa trẻ mà Bạch Sư nhận nuôi phải không?" Tạ Kính Vũ muốn bắt tay Lư Sâm, "Cảm ơn cháu đã cứu Tiểu Duy trước đó."
Lư Sâm không đưa tay ra. cậu ta phát hiện biểu cảm của Bạch Duy trở nên tốt hơn một chút, vì vậy cảm thấy mình rất thông minh.
Tạ Kính Vũ ngồi xuống sofa, Bạch Duy nhìn hắn ta, rồi nhìn Bạch Sư, vẻ mặt rất lo lắng. Bạch Sư nói: "Tiểu Duy, Lư Sâm, hai đứa về phòng đi."
"Không cần. Cứ để chúng ở đây nói chuyện. Chúng ta đang nói về tương lai của Bạch Duy mà, phải không?" Tạ Kính Vũ nói, "Còn một năm nữa là nó đủ 18 tuổi rồi phải không? Bạch Duy cũng nên có quyền được biết và lựa chọn về tương lai của mình chứ?"
"..."
Người cha đã biến mất mười năm trước, hôm nay lại đột ngột xuất hiện trong cuộc sống của họ. Sự bất ngờ này khiến Bạch Duy vô cùng khó chịu. Tạ Kính Vũ nói đi nói lại, nói đến vấn đề giáo dục của Bạch Duy. Hắn ta nói: "Gia đình chúng tôi là hội đồng quản trị trường Ivy League, tôi hy vọng có thể gửi Bạch Duy đến học ở trường Ivy League. Cô biết đấy, một khởi điểm, một môi trường có thể quyết định tương lai của một người. Mối quan hệ và tương lai mà trường đại học hàng đầu này mang lại là điều mà các trường đại học bình thường không thể sánh bằng."
"Tôi không có hứng thú." Bạch Duy nói.
"Con trai ngoan, ba biết con chỉ không muốn làm mẹ con buồn. Nhưng người thực sự yêu con thì làm sao nỡ để con chậm trễ tương lai của mình? Hơn nữa, ba chưa bao giờ đối lập với con. Chúng ta đều đang suy nghĩ cho tương lai của con mà, phải không?" Tạ Kính Vũ nói, "Ba không bắt con sau khi đi học ở nước ngoài thì phải cắt đứt quan hệ với mẹ, cũng không bắt con sau đó phải về sống ở nhà họ Tạ. Đây chỉ là một cơ hội, ngoài việc gửi con đến những trường đại học đó ra, ba sẽ không làm gì cả, ba có thể đảm bảo."
Nói rồi, hắn ta lại nhìn Lư Sâm: "Con và Lư Sâm có quan hệ rất tốt phải không? Tôi nghĩ, mặc dù... muốn tìm cách để cháu cũng vào được, học cùng lớp với con trai tôi, cũng không phải là chuyện khó khăn gì."
Bạch Duy cố gắng tìm kiếm sự ủng hộ từ Bạch Sư nhưng Bạch Sư vốn dĩ cương cường lại im lặng không nói gì.
Có lẽ cô cũng cảm thấy... đây là cơ hội tốt hơn cho Bạch Duy. Bạch Duy nghĩ vậy.
Cậu cảm thấy hoảng sợ, vô cùng hoảng sợ. Cậu không muốn trong trường hợp có thể làm tổn thương Bạch Sư, lại xù lông chống lại Tạ Kính Vũ. Đối với cậu, việc đi đâu không quan trọng đến vậy. Nhưng rõ ràng, điều này đối với Bạch Sư và Tạ Kính Vũ, rất quan trọng.
"Muốn đi du học, tôi có cách khác, không cần sự giúp đỡ của ông." Không ngờ lúc này người dứt khoát mở miệng lại là Lư Sâm, cậu ta nắm lấy tay Bạch Duy nói, "Tiểu Duy cũng rất xuất sắc, cậu ấy không cần sự giúp đỡ của ông cũng có thể vào được trường tốt."
Bạch Duy đột nhiên nhìn Lư Sâm, cậu thấy Lư Sâm mỉm cười với mình.
"Được rồi, tôi chỉ đến để đưa ra một lời đề nghị thôi." Tạ Kính Vũ thế mà lại rất thông minh không truy cùng diệt tận, hắn ta xòe tay ra, trong mắt thế mà lại lóe lên vài phần ấm áp, "Hơn nữa, chủ yếu là tôi đến để gặp đứa con trai mười năm chưa gặp của mình."
"..."
"Suốt mười năm trời, Bạch Sư không cho ba gặp con. cô ta chặn liên lạc của ba chặn tất cả người thân và bạn bè của ba, thậm chí từ chối mọi giao dịch kinh doanh với công ty của ba. Khi con bị bắt cóc, ruột gan ba như lửa đốt. Nhưng khi ba đến bệnh viện, thế mà cô ta lại thuê bảo vệ đuổi ba đi... Ba đã bỏ lỡ mười năm trưởng thành của con." Tạ Kính Vũ nói với vẻ mặt ôn tồn,"Giờ đây có thể thấy con lớn lên xuất sắc như vậy, ba rất vui mừng."
"..."
"Hôm nay muộn quá rồi phải không? Ba đi trước, các con cũng ngủ sớm đi." Tạ Kính Vũ đặt mấy món quà đã chuẩn bị sẵn lên bàn, đứng dậy rời đi, "Nửa năm nay ba sẽ ở lại Hắc Cảng. Chúng ta còn thời gian dài để gặp."
"Anh coi đây là uy h**p tôi sao?" Bạch Sư nói.
"Ồ. Cô luôn biết tính cách của tôi mà." Tạ Kính Vũ quay đầu nhìn cô, cười có chút kiêu ngạo, "Tôi chưa bao giờ là kiểu người không đạt được mục đích thì không bỏ cuộc."
Cánh cửa phòng đóng lại. Bạch Duy chạy đến bên mẹ mình, cậu nhìn thấy đối phương đứng đó như một cột buồm.
Nhưng Bạch Sư nói: "Mẹ không sao, con ngủ sớm đi."
"Nhưng mà..."
"Mẹ, cơm đã hâm nóng rồi." Lư Sâm nói.
"Ừ, mẹ đi ăn cơm đây, hai đứa ngủ sớm đi." Bạch Sư cười với họ.
Nhưng nụ cười của cô rất khó coi.
Bạch Duy tự nhốt mình trong phòng, cậu nằm trên giường ôm chặt lấy mình, lòng lo lắng bất an nghĩ về tất cả những gì đã xảy ra hôm nay.
"Tiểu Duy?"
Cậu nghe thấy tiếng Lư Sâm gõ cửa phòng, nhưng cậu quyết định giả vờ mình đã ngủ, không nói gì.
Không lâu sau, Bạch Duy nghe thấy tiếng gõ cửa sổ. Cậu kinh hãi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lư Sâm đang úp mặt vào cửa kính.
...Cậu ta qua đây bằng cách nào?!
Bạch Duy mở cửa sổ cho Lư Sâm vào, Lư Sâm nói: "Tôi nghe thấy hơi thở của cậu, biết cậu chưa ngủ."
Cách một cánh cửa mà nghe thấy hơi thở nào. Bạch Duy thầm nghĩ.
"Nửa đêm cậu không ngủ chạy qua đây làm gì?" Bạch Duy hung dữ nói, "Và lần sau không được trèo cửa sổ nữa! Ngã xuống thì sao?"
Mồm nói vậy, cậu vẫn để Lư Sâm ngồi xuống ghế sofa của mình. Lư Sâm lại nói: "Tôi sợ cậu một mình rất buồn."
Bạch Duy: ...
Đồ ngốc, cậu nghĩ.
"Cậu muốn đi học ở trường Ivy League sao?" Lư Sâm lại hỏi.
"Không... Tôi nghĩ, mọi chuyện chắc chắn không đơn giản như ông ta nói. Tất cả những món quà đều được đánh dấu bằng một cái giá vô hình. Tôi nghĩ nhất định ông ta có mục đích." Bạch Duy nói, "Ví dụ như, học một chuyên ngành cụ thể, cung cấp cơ hội thực tập cụ thể, và cơ hội thực tập này phải liên quan đến công ty nhà họ Tạ. Hoặc, vì ông ta có thể gửi cậu đến trường đó, ông ta cũng có thể gửi những người con cháu khác của nhà họ Tạ đến đó. Họ sẽ cố gắng tiếp cận tôi, từ từ thay đổi nhận thức của tôi. Đến lúc đó tôi sẽ cảm thấy..."
Tạm thời rời xa Bạch Sư, cũng không có gì sai.
"Cậu rất thông minh." Lư Sâm khen cậu.
Giờ này rồi mà còn khen người khác. Bạch Duy thầm nghĩ.
"Được rồi, cậu muốn nghe ý kiến của tôi không?" Lư Sâm nói, "Tôi nghĩ Tạ Kính Vũ hoàn toàn không yêu cậu."
Bạch Duy kinh ngạc nhìn cậu ta.
Ý kiến của Lư Sâm??
"Nếu ông ta yêu cậu, thì khi cậu bị bắt cóc, ông ta nhất định sẽ xuất hiện. Ông ta không xuất hiện, thậm chí những ngày ở bệnh viện cũng không. Điều này cho thấy ông ta không yêu cậu." Lư Sâm nói, "Nếu ông ta thực sự yêu cậu, sẽ không sợ bảo vệ. Ngay cả khi phải trèo cửa sổ, ông ta cũng sẽ xuất hiện trước mặt cậu."