Sắc mặt Bạch Duy lúc xanh lúc trắng.Bên ngoài cabin, gió bão cuồn cuộn. Sau một khoảng lặng kéo dài đáng xấu hổ, Lư Sâm nói: "Xem ra, hiện tại cậu vẫn chưa thể đưa ra quyết định."
"..."
"Trước khi đưa ra quyết định, cậu có thể tự do ở lại trên tàu." Lư Sâm đứng dậy, cũng không làm khó cậu.
Bạch Duy cũng đứng dậy, mu bàn tay cậu run rẩy, vì cảm thấy bị sỉ nhục tột độ. Cậu bước hai bước về phía trước, rồi ngẩn người vì cảnh tượng ngoài cửa sổ.
"Con tàu này đang đi về đâu?”
"Hải phận quốc tế."
Lư Sâm nói vậy.
Những ánh đèn lấp lánh thuộc về đất liền, trong đêm mưa bão dữ dội này dần rời xa con tàu khổng lồ.
Bạch Duy ghét việc thể hiện sự cuồng loạn. Điều đó sẽ khiến người khác mất đi sự kính sợ đối với cậu, khiến họ nghĩ rằng cậu là một quái vật mất lý trí, thậm chí có thể dễ dàng bị thao túng.
Nhưng cậu vẫn đập phá rất nhiều thứ trong phòng mình sau khi nhìn thấy những bài báo về cậu.
Mọi thứ đều đã kết thúc, khi các người chơi đến cảng, Atlantis đã ra khơi. Họ không tìm thấy dấu vết của Bạch Duy, chỉ có thể thông qua các chương trình truyền hình để gửi lời nhắn cho cậu.
"Thực tế, có một vụ chết người bất ngờ khác liên quan đến thanh niên này – cái chết của ông nội cậu. Vào một mùa đông khi cậu về quê đón năm mới, ông nội cậu đã qua đời vì đột quỵ tim."
"Điều đáng ngờ là, sau khi tai nạn xảy ra, thanh niên này luôn từ chối tiết lộ với cảnh sát địa phương rằng cậu đã nói chuyện riêng gì với ông nội mình vào thời điểm tai nạn xảy ra, điều đã gây ra cơn đau tim chí mạng này. Dưới sự can thiệp của thế lực gia đình, thanh niên này nhanh chóng được xóa bỏ nghi ngờ. Cậu đã bán hết tài sản, đến Hắc Cảng định cư. Và sau đó, cậu đã chấm dứt thói quen kéo dài 23 năm là tìm gặp bác sĩ tâm lý để khám bệnh."
"Sự trùng hợp này khiến người ta không thể không nghi ngờ – cậu chấm dứt thói quen này là để ngăn mình tiết lộ bất kỳ bí mật nào trong quá trình điều trị."
Bạch Duy ngồi giữa đống đổ nát. Cậu cảm thấy trời đất quay cuồng, chỉ có khoảnh khắc hỗn loạn, mọi thứ đều bị phá hủy này mới có thể mang lại cho cậu một chút bình yên. Nhưng ngay lúc đó, điện thoại di động của cậu reo lên.
Tạ Kính Vũ gọi điện thoại qua mạng.
Người cha không đáng tin cậy này cuối cùng cũng thể hiện khía cạnh "bảo bọc" con trai mình vào lúc này. Ông ta bực bội nói rằng mặc dù các bài báo không nêu đích danh, nhưng ông ta đã biết bài báo đang nói về ai. Ông ta khuyên Bạch Duy hãy nhanh chóng đến tìm ông ta, ông ta có cách đưa Bạch Duy đi nước ngoài, giấu ở một nơi mà những người chơi không thể tìm thấy.
"Ta không tin trên đời này không có thiên lý nữa sao? Chẳng lẽ họ còn có thể tùy ý giết một người đã được pháp luật tuyên bố vô tội sao?" Tạ Kính Vũ cười lạnh.
Đối với người đàn ông kiêu ngạo này, Bạch Duy chỉ nói một câu.
"Ông có bao giờ nghĩ rằng, vụ tai nạn xe hơi khiến ông bị gãy đôi chân, thực ra không phải là một tai nạn không?"
Cậu cúp máy ngay lúc Tạ Kính Vũ ngây người.
Cuối cùng trong phòng chỉ còn lại một mình cậu. Bạch Duy nhìn ánh nắng chói mắt, biết mình đã hoàn toàn hết đường lui. Mọi thứ thuộc về cậu đều bị phơi bày trắng trợn, bất kỳ ai cũng có thể chỉ trỏ vào cậu.
Không! Không được, cậu không thể nhận thua! Bạch Duy nghĩ.
Sao cậu có thể nhận thua được chứ? Sao cậu có thể thừa nhận mình chính là con quái vật hỗn loạn và đảo điên mà những người chơi đang nói đến chứ?
Cuối cùng, cậu từ từ ngẩng đầu từ đầu gối lên. Đã năm ngày kể từ khi cậu lên tàu.Trong năm ngày này, Lư Sâm thế mà lại thực sự không làm bất cứ điều gì với cậu.
Anh đang đợi tôi chủ động tìm anh sao? Anh cũng muốn tuyên bố chiến thắng của mình trên người tôi sao?
Bạch Duy cực đoan, ác độc nghĩ.
Nhưng khi cậu nhìn thấy một tin tức về việc một chiếc du thuyền của những người chơi ra khơi trên mạng ngầm, cậu biết, mình đã không còn lựa chọn nào khác.
Bạch Duy chủ động đi tìm Lư Sâm.
Muốn tìm Lư Sâm không khó, chỉ cần Bạch Duy chủ động lên tầng trên cùng của khoang tàu để ăn tối là đủ. Nhà hàng ở tầng trên cùng của khoang tàu chỉ phục vụ những vị khách quý nhất. Và bây giờ, vị khách ở tầng trên cùng chỉ có Bạch Duy.
"Thứ tôi muốn rất đơn giản, chắc anh cũng đoán được rồi chứ, tiêu diệt bảy người chơi còn lại." Bạch Duy nói, "Tài liệu của họ tôi đã gửi cho anh qua email rồi."
"Ồ." Lư Sâm nói, nhưng không hề có ý định kiểm tra điện thoại, "Tôi nghĩ bây giờ không phải là lúc xem điện thoại, phải không?"
Họ dùng bữa trong nhà hàng tầng trên cùng vắng lặng, không có ai ngoài họ. Bếp trưởng và nhân viên phục vụ như những bóng ma ẩn mình trong bóng tối, chỉ xuất hiện khi họ cần.
Bạch Duy nhìn người đàn ông ngồi đối diện mình. Cao lớn, đẹp trai, và hoàn toàn không che giấu sự mong muốn kiểm soát nơi này cũng như sự mong muốn chinh phục Bạch Duy. Thực tế, Bạch Duy cảm thấy Lư Sâm không hề tận hưởng bữa ăn này. Nghi thức ăn uống của Lư Sâm không có vấn đề gì, nhưng hắn không hề thể hiện sự thưởng thức đối với ẩm thực.
Bạch Duy biết hắn đang chờ đợi "món chính" của mình. Cậu cảm thấy sống lưng tê dại, vừa lạnh vừa ghê tởm.
"Nhưng." Khi bữa ăn kết thúc, Bạch Duy đột nhiên nói, "Tôi không thể dùng thái độ của một cuộc giao dịch để đối xử với mối quan hệ giữa chúng ta."
"Ừm?"
Lư Sâm lại ngẩng đầu nhìn cậu, đây là một phản ứng tốt, có nghĩa là hắn rất hứng thú với những gì Bạch Duy sắp nói. Bạch Duy tiếp tục: "Tôi không thể làm những việc khiến tôi cảm thấy ghê tởm. Tức là, tôi sẽ đối xử với anh bằng thái độ nghiêm túc của một mối tình. Ngài Lư Sâm, đây là nguyên tắc của tôi."
"..."
"Tôi không biết anh sẽ nghĩ gì, nhưng tôi sẽ tuân thủ nguyên tắc của mình." Bạch Duy mỉm cười nhẹ với hắn.
Khi nhận ra Lư Sâm ngây người, Bạch Duy biết, mình đã đánh cược đúng.
Cậu sẽ không từ thủ đoạn, cuồng loạn để hoàn thành mọi kế hoạch của mình ngay cả khi con bài là bất cứ thứ gì.
Mặc dù vậy, sau khi lên giường, Bạch Duy vẫn cứng đờ như một con cá hố đông lạnh vậy.
Cậu cảm thấy đau.
Điều này hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của cậu. Chỉ khi hạ gục được Lư Sâm, khiến Lư Sâm mất đi một chút lý trí vì mình, cậu mới có thể hoàn thành kế hoạch của mình.
Bạch Duy cố gắng mỉm cười, lần thứ hai Lư Sâm bóp lấy môi cậu.
"Môi em đang run, em rất đau, phải không?"
Bạch Duy thở hổn hển lắc đầu: "Chỉ là... nhịp tim quá nhanh thôi..."
Lư Sâm lại dừng động tác.
"Trên người em không có mùi vui vẻ, lần sau đi." Hắn nói vậy.
Tim Bạch Duy thắt lại. Trong ngữ cảnh của người lớn, điều này có nghĩa là một mối quan hệ kết thúc, đặc biệt là mối quan hệ giữa cậu và Lư Sâm, một mối quan hệ pha trộn giữa sự sỉ nhục và lợi dụng. Cậu nhìn qua gối, thấy Lư Sâm dựa vào giường bên cạnh, châm một điếu xì gà.
Bạch Duy không thể nhìn ra biểu cảm của hắn là bình thường hay rất không vui. Nhưng rất nhanh, cậu thấy Lư Sâm dập tắt điếu thuốc.
"Tôi quên mất, em không thích mùi thuốc lá." Lư Sâm nói.
Đúng là Bạch Duy đã từng cấm người của Lư Sâm hút thuốc một lần, nhưng đó chỉ vì họ đang ở đài truyền hình, nơi cấm hút thuốc. Câu nói này của Lư Sâm khiến trong lòng cậu mừng thầm, vì thế cậu biết rằng, mối quan hệ lợi dụng này vẫn chưa kết thúc.
Cậu nằm bên cạnh Lư Sâm, chăn phủ lên eo và những đường cong đẹp đẽ khác của cậu. Giống như giữa lúc sắp ngủ mà chưa ngủ, Bạch Duy nói: "Tối qua cảng có mưa bão lớn, nhưng khi ra khơi, con tàu lại rất ổn định. Không lâu sau, mưa cũng tạnh. Anh làm thế nào vậy?"
"Hửm?"
"Chẳng lẽ anh có thể hô phong hoán vũ?" Bạch Duy nghiêng đầu, nói vậy.
Lư Sâm cười, nhưng không phản bác: "Biết đâu đấy."
Bạch Duy dùng nụ cười che giấu sự điên cuồng và tính toán trong mắt, cậu chắc chắn, Lư Sâm nhất định có siêu năng lực. Chỉ có Lư Sâm như vậy mới có thể giúp cậu đối phó với những người chơi đó.
Cậu lại ở trên tàu vài ngày, mấy ngày này, Lư Sâm hỏi về vấn đề sức khỏe của cậu. Bạch Duy chỉ nói: "Đây là lần đầu của tôi, có lẽ vì tôi chưa quen."
Thực tế, Bạch Duy hiểu rất rõ rằng, dù làm bao nhiêu lần, cậu cũng không thể cảm thấy bất kỳ kh*** c*m nào. Nhưng cậu cũng biết vị trí của quan hệ t*nh d*c trong một mối quan hệ.
Đặc biệt là mối quan hệ giao dịch như giữa cậu và Lư Sâm.
Sau đó, Bạch Duy lại cám dỗ Lư Sâm lên giường với mình vài lần. Lần thứ hai đã có sự chuẩn bị tâm lý, cậu giỏi ngụy trang biểu cảm của mình hơn lần đầu, mặc dù cơ thể cậu lạnh như băng.
Nhưng cậu có thể cảm nhận được sự mê mẩn của Lư Sâm đối với cơ thể mình.
Đây chính là điều cậu cần, cậu nghĩ.
Trên con tàu khổng lồ này, Bạch Duy nhìn tất cả mọi người với tâm trạng đầy ác ý và nghi ngờ. Nhưng thuộc hạ của Lư Sâm lại ngoan ngoãn hơn cậu tưởng. Những người này im lặng như bóng ma, sẽ không có bất kỳ dao động cảm xúc nào vì người sủng ái mới của ông chủ.
Nhưng những vị khách khác trên tàu thì không chắc.
Một thành viên hoàng gia của một quốc gia châu Âu nào đó đã va phải Bạch Duy trên tàu. Có lẽ vì vừa thua khá nhiều tiền ở sòng bạc, tâm trạng không tốt, gã lớn tiếng chế giễu Bạch Duy, gọi cậu là thú cưng của thuyền trưởng.
Bạch Duy u ám nhìn gã, h*m m**n giết người của cậu lại bùng nổ, tiếng chuông báo tử vang lên bên tai cậu, vang dội điếc tai.
Và trên hành lang này có vô số công cụ có thể gây ra hậu quả này.
Tuy nhiên, Lư Sâm xuất hiện nhanh hơn cậu tưởng. Sau khi chạm ánh mắt với Lư Sâm, có một khoảnh khắc cậu giật mình, lo lắng Lư Sâm sẽ nhìn thấu ý đồ của mình.
Nhưng cậu sợ hãi làm gì? Chẳng lẽ Lư Sâm có thể đọc suy nghĩ sao? Lư Sâm làm sao có thể nhìn thấu suy nghĩ của cậu?
"Atlantis không chào đón những vị khách như ngài. Sẽ sớm có người đưa ngài trở về bờ." Lư Sâm nói vậy.
Sắc mặt của vị khách đó lúc xanh lúc đỏ, gã cười lạnh: "Anh có biết tôi là ai không?"
"Ồ." Trên mặt Lư Sâm đột nhiên xuất hiện một nụ cười tinh tế, "Rất nhanh, tôi sẽ không cần biết nữa."
Bạch Duy ngửi thấy một chút mùi vị tinh tế trong câu nói này. Rất nhanh, vị khách đó đã bị những thuộc hạ kính cẩn của Lư Sâm đưa đi.
Sau đoa Lư Sâm quay sang cậu: "Nếu em muốn chơi ở đại sảnh..."
"Không, em muốn ở bên anh, chỉ hai chúng ta thôi." Bạch Duy lập tức nói.
Khi chỉ còn hai người trong căn suite của Lư Sâm, Bạch Duy thử hỏi dò: "Vậy, người vừa rồi là ai?"
"Em rất quan tâm đến vấn đề này sao? Thực ra, em không cần quan tâm đâu." Lư Sâm nói.
"Ồ, em lo lắng quốc gia của gã sẽ ảnh hưởng đến anh... Gã là người nước nào vậy?" Bạch Duy hỏi.
"Ừm... Anh? Có lẽ vậy. Gia đình gã chịu trách nhiệm kinh doanh tháp Eiffel." Lư Sâm nhún vai, cởi cổ áo mình.
Nếu là vào những lúc khác, Bạch Duy chắc chắn sẽ hoài nghi sâu sắc, cho rằng người đang nói chuyện với cậu đang cố tình giấu giếm và đùa cợt cậu. Nhưng câu nói vừa rồi của Lư Sâm lại rất tự nhiên... cứ như thể hắn thực sự không thể phân biệt được Ireland, England và Vương quốc Anh vậy. Hơn nữa, ở giữa đó còn có thêm tháp Eiffel.
"Được rồi." Bạch Duy giả vờ thở dài, ôm lấy Lư Sâm từ phía sau, "Em chỉ lo lắng cho anh..."
Tay cậu chạm vào eo Lư Sâm một cách đầy ẩn ý: "Buổi tối anh có việc gì nữa không?"
Thật lòng mà nói, Bạch Duy có chút căng thẳng.
Sau lần thứ ba kết thúc, Lư Sâm đã rất lâu không đưa ra yêu cầu về mặt đó với cậu. Điều này khiến Bạch Duy hoài nghi nặng nề, bởi vì cậu không chỉ muốn Lư Sâm hoàn thành giao dịch này với mình, cậu muốn có được nhiều hơn từ Lư Sâm.
Vì vậy, Lư Sâm phải đầu tư vào tình cảm với cậu, chỉ khi cảm xúc của Lư Sâm có sự dao động, cậu mới có thể dễ dàng thao túng hắn.
Nhưng Lư Sâm thế mà lại gạt tay cậu ra khỏi người mình.
Biểu cảm của Bạch Duy trở nên u ám.
Giọng nói của cậu vẫn nhẹ nhàng: "Sao vậy Lư Sâm, tối nay có chuyện gì sao?"
Lư Sâm lật ngược cậu xuống giường.
Khi Lư Sâm tiến đến gần cậu, cánh tay Bạch Duy lại bắt đầu run rẩy. Cậu cố gắng hết sức kiểm soát hoạt động cơ bắp của mình, chuẩn bị cho lần giao dịch thứ tư.
Nhưng Lư Sâm lại nói: "Em đang sợ hãi."
"...?"
"Diễn xuất của em không tệ, nhưng mùi hương trên người em không đúng. Mùi hương của em quá hỗn loạn, tiêu cực, u ám, tức giận, buồn bã... luôn khiến tôi không thể ngửi ra cảm xúc thật của em."
Lư Sâm nói, "Em cảm thấy không thoải mái."
"..."
"Em cảm thấy đau.”