Đau quá.
Bạch Duy đau đến mức đầu óc choáng váng, cậu đưa tay ra phía trước nhưng không chạm được vào Lư Sâm, chỉ có thể với tới chỗ tựa đầu. Cậu nghe rõ âm thanh móng tay mình cào vào lớp vải, phát ra những tiếng "xoẹt xoẹt" – lớp vải bọc tựa đầu chắc chắn đã bị móng tay cậu cào rách. Còn chính cậu chắc chắn đang chảy máu.
Nếu lúc này cậu đang nằm ngửa chứ không phải úp mặt xuống, chắc chắn Bạch Duy sẽ giãy giụa dữ dội hơn – vì cậu có thể nhìn thấy mọi thứ. Dù Lư Sâm giờ đang trong hình dáng con người, nhưng chỉ cần dựa vào kích thước và bản năng sợ hãi trước tổn thương, Bạch Duy cũng sẽ vùng vẫy hết sức. Nhưng hiện tại cậu đang úp mặt, giống như con mồi bị một loài thú săn mồi khổng lồ ngoạm lấy gáy chỉ có thể nằm sấp mà thôi.
Lư Sâm còn đáng sợ hơn cả động vật ăn thịt, động vật ăn thịt chỉ cần ăn sạch phần thịt bụng mềm mại tươi ngon nhất của con mồi là xong việc. Nhưng Lư Sâm thì khác, hắn muốn cả ngón tay, cả mắt cá chân, cả nội tạng và từng tấc xương trong cơ thể cậu.
Cậu nghe thấy ngoài hành lang có hai người đang đi lại, ai sẽ lên tầng 30 vào giờ này? Có phải là nhân viên phục vụ khác không? Nhưng Bạch Duy không thể cầu cứu.
Cậu phải cầu cứu thế nào đây? “Tôi lẻn vào phòng 3003 để giết người nhưng lại bị người ta tóm được”?
“Ư!”
“Anh muốn giết em...” Bạch Duy nức nở nói. Lúc ấy cậu cảm giác như kiếm sĩ Lư Sâm muốn giết tươi cậu ngay tại chỗ, hoặc thậm chí là khuấy đảo đến chết. Cậu căng cứng toàn bộ cơ bắp, như thể điều ấy sẽ không để lộ một kẽ hở nào cho thứ vũ khí ấy xuyên qua.
Thật ra Bạch Duy không nghe rõ Lư Sâm đang nói gì, cậu chỉ biết mình bị ép quay đầu lại, miệng bị nhét vào một thứ gì đó. Hương vị ấy ngọt ngào và béo ngậy giống như sô cô la. Nhưng chẳng mấy chốc, không khí xung quanh cũng tràn ngập hương sô cô la. Đó là mùi của sô cô la tan chảy, như mật ong nóng chảy sủi bọt và lan tỏa khắp nơi...
Không cần ăn thêm pheromone đó nữa, chỉ riêng nồng độ trong không khí đã đủ để xâm chiếm từng tấc da thịt của Bạch Duy, len lỏi qua từng lỗ chân lông. Mùi hương đậm chất nam tính đầy sức mạnh và đe dọa từ Lư Sâm giờ đây không còn khiến cậu cảm thấy quá mức phản kháng, thế cho nên cậu rất muốn chống cự.
Cậu vẫn bị đè chặt không thể cử động, nhưng dần dần, Bạch Duy cảm thấy mình như đang tan chảy.
“Em…”
Nước bọt từ khóe miệng c** nh* xuống gối, Bạch Duy chưa bao giờ biết cơ thể mình có thể mềm yếu đến thế. Cậu mơ màng như đang bước trên mây, lại như đang lơ lửng trong vũ trụ không trọng lực. Lư Sâm đang chi phối cậu, là nguồn nhiệt duy nhất trong vũ trụ đó.
Trong khoảnh khắc ấy, Bạch Duy cảm thấy mình như biến thành một hành tinh khí nhỏ bé, quay cuồng trong hỗn loạn. Đầu cậu như nham thạch nóng chảy, cơ thể là làn khí tản mác, còn sâu trong bụng là những phản ứng nhiệt hạch dữ dội. Cậu giãn nở rồi co lại, giãn nở rồi co lại, như chỉ cần một neutron nhỏ bé là đủ để gây ra phản ứng dây chuyền khổng lồ. Một neutron va chạm vào hạt nhân nặng, phóng ra thêm nhiều neutron, tất cả hạt nhân nặng đều nổ tung, phát ra năng lượng đủ thiêu đốt trí óc cậu, khiến đôi chân, mu bàn chân và từng ngón chân đều căng cứng như hình nấm khổng lồ bùng nổ.
“Anh… em không chết… phải không?” Bạch Duy nghe thấy giọng mình nức nở, rõ ràng không nói rõ lời.
Lư Sâm xoay mặt cậu lại, lần này hắn không cần phải bóp miệng cậu nữa. Hắn cúi xuống chạm vào đôi môi đỏ mọng, quyến rũ hơn bất kỳ lúc nào của cậu. Hắn muốn cướp đoạt hương vị hắn khao khát từ bất kỳ ngóc ngách nào trong miệng Bạch Duy.
“Ưm ưm…”
Ngoài cửa sổ mưa gió dữ dội, trong cơn mơ màng, Bạch Duy bị Lư Sâm đè nặng cảm thấy một tia sáng trắng lóe lên trong đầu mình. Cậu nhận ra điều gì đó, hét lên một tiếng, rồi bật khóc.
Khoảnh khắc đó, cậu và Lư Sâm như hai hạt nhân nguyên tử, phá vỡ rào cản Coulomb ngăn cách. Sau đó, họ gắn kết chặt chẽ hơn bất kỳ ai khác.
Khít khao không một kẽ hở, ép sát vào nhau, phát ra năng lượng đủ kéo Bạch Duy chìm sâu vào vực thẳm.
...
“Đảo mắt trắng cả lên… thật đáng yêu.”
Bạch Duy mơ hồ nghe thấy Lư Sâm nói vậy, hắn còn đưa tay ra chạm vào mí mắt cậu.
Cơ thể mềm oặt như một nồi nước đường, Bạch Duy cố gắng dồn lực vào ánh nhìn, thấy đôi chân mình bị gập cao. Bàn tay nóng rực của Lư Sâm chạm vào mặt cậu, khiến cậu cắn mạnh vào mu bàn tay hắn.
Cậu muốn bò sang một bên, dùng chân kẹp chặt lấy hắn. Lư Sâm hào phóng lật người cậu lại, nhưng không để cậu trốn thoát.
“Ư!”
Và ngay khi Bạch Duy cố gắng vùng vẫy nhưng bị siết chặt eo, cậu bị đẩy xuống giường, đầu óc nổ tung thành từng chùm hoa.
Phía sau màn pháo hoa là một khuôn mặt… Đợi đã, sao lại là mặt của Lư Sâm? Làm sao dưới gầm giường lại có một Lư Sâm… trông như đã chết nữa… Bạch Duy vươn tay định chạm vào mặt Lư Sâm dưới giường, nhưng ngay lập tức bị Lư Sâm trên giường ôm eo túm lấy trở về.
“Nhìn anh.” Lư Sâm bất mãn nói.
“Em… đầu óc em… chắc chắn là… bị làm hỏng mất rồi…”
“Chụt chụt chụt …”
Bạch Duy mơ màng nghĩ, cuối cùng hoàn toàn tan chảy trên giường.
...
“Tiếng nước lớn thật.” Cô gái tóc hồng giơ tay chắn ngang trán, “Tuần này, có lẽ cả thành Hắc Cảng đều sẽ mất ngủ nhỉ?”
Không khí vẫn tràn ngập mùi thuốc súng, tiếng nổ rung trời và còi báo động vang vọng khắp thành phố. Tại bến cảng còn sót lại hình người cháy đen, hai người chơi ngồi xổm xuống thu thập chứng cứ trên mặt đất.
“Vẫn để sát thủ đó chạy thoát…sao các người làm được vậy? Lần theo nguồn gốc tin đồn mà tìm ra được cả sát thủ số một cơ đấy.” Cô gái tóc đen dài thẳng vừa nói vừa cho mẫu DNA vào túi vật chứng.
“Nhưng DNA này chắc chẳng dùng được đâu, ô nhiễm nặng quá rồi.”
“Không phải sát thủ số một là Thần Chết Trắng sao?” Cậu thiếu niên tóc lam thò đầu vào hỏi.
“Thần Chết Trắng là Boss ẩn cuối cùng. Nếu không thì tại sao trò chơi lại có biệt danh là ‘Sát Thủ 101’? Cậu ta không nằm trong bảng xếp hạng trăm người.” Người chơi yêu tinh khổng lồ nói.
“Khoan… ai đó cứu tôi với… thanh máu sắp cạn rồi…” Một vài người chơi nằm trên đất r*n r*.
Người tóc nhuộm xanh lục bước qua những đồng đội mải nói chuyện, tay cầm vài quả táo, nhét từng quả vào miệng những người chơi đang nằm. Khi cảnh sát Hắc Cảng vừa đến, họ kinh hãi nhìn thấy những người vừa bị bom nổ cụt tay chân sau vài miếng táo đã mọc lại tay chân ngay tức thì. Họ lắc người, nhảy bật dậy, rồi lại đứng lên ngồi xuống không ngừng.
“Đừng tiết lộ chuyện này, nếu không các người sẽ gặp xui xẻo đấy.” Cô gái tóc hồng cười nói với vài cảnh sát dẫn đầu.
Họ cẩn trọng gật đầu, lùi lại phía sau. Một người chơi ở bên cạnh hét lên: “Tóc đen thẳng, cô vô dụng quá, DNA này cũng không phục hồi nổi!”
“Mắng tôi thì có ích gì? Ai bảo các người mở quái trước, trình độ đã thành thạo chưa mà làm vậy. Suýt nữa bị nổ diệt cả đội, giờ lại để hắn chạy mất.” Cô gái tóc đen nhún vai quay sang chàng trai tóc vàng bên cạnh: “Đội trưởng, anh nói xem phải làm sao?”
Trong đám người chơi đủ kiểu kỳ quặc, chàng trai tóc vàng điển trai với khí chất ôn hòa này nổi bật hẳn lên. Không chỉ vì gương mặt hắn giống người nhất, mà còn bởi khí chất như một tinh anh xã hội. Hơn nữa người này còn dám làm đội trưởng của một nhóm người chơi như vậy, thật là đáng khâm phục.
“Phong tỏa tất cả các lối ra vào, điều tra những ai định rời thành trong thời gian này.” Hắn ngồi xổm xuống, vê thử tro bụi trên mặt đất. “Chỉ có thể làm thế thôi.”
Cô gái tóc hồng ngả người ra sau, ra vẻ không muốn làm việc vất vả. Cô gái tóc đen dài nói: “Được, tôi sẽ báo cảnh sát. Mọi người xem bản đồ, tự đi canh một lối ra.”
“Wow.” Thiếu niên tóc lam đứng trên bình khí thải, đưa mắt nhìn khắp thành phố, bao gồm cả tòa khách sạn 30 tầng, được mệnh danh là viên ngọc sáng của Hắc Cảng: “Chấn động vừa rồi chắc chắn đã đánh thức tất cả mọi người. Giờ đây, hẳn là cả Hắc Cảng đều đang dõi mắt về phía chúng ta, có lẽ ai nấy cũng đang lo lắng lắm đây. Ha ha ha…”
“Không biết boss ẩn đang làm gì nhỉ? Có khi nào cũng đang sợ chúng ta không? Ha ha ha.”
……
Bạch Duy tỉnh lại, nhưng là vì khát mà tỉnh.
“Nước…” Giọng cậu khàn khàn khó khăn thốt lên.
Mưa đang rào rào trút xuống ngoài cửa sổ, cả Hắc Cảng chìm trong làn sương nước mịt mờ nhưng tràn trề sức sống. Dưới bến cảng sóng vỗ dữ dội, trong một mùa mưa dồi dào thế này, cổ họng Bạch Duy lại khô rát đến mức không chịu nổi. Giọng nói cậu khản đặc, suốt đời Bạch Duy chưa từng chịu vết thương nào nặng đến thế.
Thêm vào đó, cơ thể cậu lại dính nhớp không chỉ là bên dưới mà cả toàn thân… đặc biệt là phần dưới.
Cậu không mở nổi mắt, chỉ có bụng phập phồng theo từng hơi thở gấp gáp chứng tỏ cậu đã tỉnh. Nhưng trong bụng lại căng tức, khiến cậu mất một lúc lâu mới ý thức được nguyên nhân có thể là gì.
Bạch Duy rất muốn khóc.
Cuối cùng có người nâng cằm cậu lên, đổ nước lạnh vào miệng cậu.