“Ồ, xin lỗi. Vừa rồi anh không định từ chối, chỉ là anh quá bất ngờ. Anh không ngờ em lại nghĩ như vậy.” Lư Sâm nói, “Anh cũng không biết rằng với con người… ý anh là với chúng ta, mối quan hệ trước đây cần phải sửa chữa.”
Bạch Duy: …
Biểu hiện của Lư Sâm còn tệ hơn cậu tưởng.
“Thật ra, với anh mà nói cuộc hôn nhân này cũng đầy bất ngờ. Ít nhất là trước khi cưới, anh chưa từng nghĩ rằng mình sẽ dẫn em đến định cư tại thị trấn Tuyết Sơn. Lúc đó anh cứ nghĩ mình sẽ ở lại nhà họ Bạch cùng em, có một thân phận hợp pháp. Sau khi đến trấn Tuyết Sơn, anh cũng thường cảm thấy mơ hồ.” Lư Sâm nói, “Nhưng em nói đúng, chúng ta nên hòa nhập vào cuộc sống của người bình thường, tìm kiếm mục tiêu sống mới.”
Cách nói chuyện này rất quỷ dị, nhưng đây có được coi là… đồng ý không?
Một phút sau khi nhận được lời đồng ý từ Lư Sâm, Bạch Duy nghĩ giờ mình dừng lại cũng không quá dị thường. Cậu rút tay về, lau nhẹ khóe mắt:
“Em thật sự rất vui…”
“Anh cũng vậy.” Lư Sâm mỉm cười.
Đường cong nụ cười của hắn giống hệt trước đó. Bạch Duy hoàn toàn không thể nhận ra liệu hắn có thực sự vui hay không.
“Để chúc mừng, chúng ta uống súp nào.” Bạch Duy nói, dùng muỗng múc một thìa súp. Cậu phát hiện Lư Sâm cũng múc một thìa nhưng lại nhìn cậu, không nhúc nhích.
“Anh sao thế?” Bạch Duy lập tức cảnh giác. Cậu nghĩ kỹ lại, tin chắc mọi thứ đã hòa tan hoàn hảo trong nước.
Lư Sâm nhìn cậu bằng ánh mắt dò xét:
“Em có thể gọi lại cái cách xưng hô vừa rồi một lần nữa không?”
Bạch Duy: …
Từ đó mắc nghẹn trong cổ họng cậu, nhưng cuối cùng cậu vẫn nở nụ cười gượng gạo, cố nói rõ ràng từ đó:
“Chồng à.”
Từng chữ rõ ràng.
Lư Sâm: “Ồ…”
Hắn nhấc bát lên, uống cạn một hơi. Vài giây sau hắn nói: “Hình như anh quên dùng muỗng rồi.”
Bạch Duy cầm muỗng:…
Hành vi vô duyên thế này, trách gì cậu luôn cảm thấy không sống nổi với hắn.
Lư Sâm: “Vậy ra, trong hôn nhân, mọi người thường gọi nhau bằng biệt danh như thế, đúng không?”
Bạch Duy lạnh lùng ăn hết phần của mình. Khi ngẩng lên, Lư Sâm đã rót rượu vang đỏ vào hai ly, đưa một ly cho cậu:
“Em có muốn chút rượu không?”
“Được chứ.” Bạch Duy mỉm cười nói.
Dưới ánh nến, họ cụng ly. Bạch Duy lặp lại lời thề trong lễ cưới:
“Cho đến khi cái chết chia lìa chúng ta.”
“Cho đến khi cái chết chia lìa chúng ta.” Lư Sâm nói.
Hắn nhìn sang người vợ bên kia bàn, Bạch Duy với mái tóc nâu nhạt mềm mại, phần mái gọn gàng xinh đẹp, đôi môi cong lên một nụ cười nhẹ. Hiếm khi Bạch Duy cười như vậy, hầu hết thời gian cậu giữ nét mặt lạnh lùng, dù là khi họ gặp nhau lần đầu ở Hắc Cảng, hay sau đó tại Bắc Đô. Ít nhất thì vào lần đầu tiên ở Hắc Cảng, Lư Sâm không hề nghĩ rằng Bạch Duy sẽ trở thành vợ mình.
Cho đến khi biết được thân thế của Bạch Duy, hắn nhận ra bản thân cần dựa vào gia thế của cậu để che đậy những điều bất thường của mình, nhằm hòa nhập vào xã hội loài người. Lư Sâm giấu đi thân phận quái vật, tiện thể "sưu tầm" Bạch Duy về nhà như một món đồ kỷ niệm cho cuộc đời mới mà hắn quyết tâm làm lại. Giống như cách hắn từng sưu tầm mọi chiến lợi phẩm trong quá khứ.
Hơn nữa, Bạch Duy rất hoàn hảo, lại còn đẹp. Điều đó hoàn toàn đáng giá.
Đây là năm thứ hai Lư Sâm rời khỏi tổ chức ngầm, thoát khỏi sự truy sát của kẻ thù cũ, thay thế danh tính “Lư Sâm” và tiếp nhận cả hồ sơ lý lịch, gia thế cùng vị “hôn thê” mà hắn chưa từng gặp. Cũng là năm đầu tiên hắn vô tình “chết đi sống lại” và bị vợ mình phát hiện.
Trong quá trình này, mọi chuyện đều xảy ra một cách bất ngờ và đầy sóng gió. Hắn không tiếp tục ở lại nhà họ Bạch mà lại chủ động mang theo Bạch Duy bỏ trốn. Sau khi chứng kiến cảnh hắn sống lại, Bạch Duy từng bỏ chạy, nhưng lại bị hắn bắt về. Họ sống yên ổn tại trấn Tuyết Sơn, nhưng mọi người xung quanh đều nghĩ rằng quan hệ của họ không tốt… Điều đó khiến một số người bắt đầu chú ý và dò xét cuộc sống của Lư Sâm.
Lư Sâm cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn rất dễ bị lộ.
Hơn nữa, hắn không thích cảm giác bị người khác nghĩ mình thất bại.
Hắn chỉ muốn sống như một người bình thường, sao lại khó đến thế.
Thực tế, mấy ngày trước hắn đã cân nhắc việc gói ghém Bạch Duy chạy đến một thị trấn khác. Lư Sâm sẽ thử bắt đầu lại “cuộc sống hạnh phúc bình thường” ở nơi ấy.
Nhưng rồi Bạch Duy bất ngờ lên tiếng.
Hiển nhiên, cuộc sống của hắn lại xuất hiện một bước ngoặt mới. Sau một khoảng thời gian dài phá hỏng mọi mối quan hệ vì không hiểu rõ xã hội loài người, cuối cùng vợ hắn cũng trở nên nhiệt tình hơn với hắn.
Ngay khoảnh khắc này, hắn cảm giác trái tim mình như rung động. Hắn chạm tay lên ngực, nghi hoặc cảm giác ấy.
Bạch Duy vẫn nhìn chằm chằm vào động tác của Lư Sâm, lúc này trong lòng vui sướng, lập tức hỏi: “Chồng ơi, anh sao vậy?”
“Anh có một cảm giác kỳ lạ…” Lư Sâm đáp.
Độc có tác dụng rồi!
“Chắc chắn là vì anh đang hạnh phúc quá đấy chồng ạ.” Bạch Duy nở nụ cười rạng rỡ.
Thì ra đây chính là thứ hạnh phúc mà loài người luôn khao khát hay sao?
Đây là thứ mà những người bị hắn giết từng nguyền rủa rằng hắn sẽ không bao giờ có được?
Bây giờ hắn đã có rồi sao?
Lư Sâm tự hỏi.
Cho đến tối hôm đó, không chỉ lồng ngực của hắn rung động, mà cả dạ dày cũng bắt đầu cồn cào. Một cơn đau bùng lên từ bụng hắn.