"Chính mày đã xâm nhập vào nhà tao!"
"Rầm! Rầm rầm! Bốp bốp bốp!"
Lư Sâm lập tức hất tất cả đồ trên giường xuống đất, rồi dùng chảo đáy phẳng điên cuồng nện vào nó. Trong phút chốc Bạch Duy quên mất việc tiếp tục chĩa súng vào Lư Sâm, tới lúc cậu hoàn hồn sau cơn chấn động ngắn ngủi, điều đầu tiên cậu làm là bật đèn.
Sao trên giường lại có thêm một con quái vật?
Nếu Lư Sâm không phải con quái vật xuất hiện trên giường, nếu hắn thực sự vừa từ bên ngoài trở về—vậy thứ trên giường kia là cái gì?
Lư Sâm vung vẩy chảo, lặng lẽ thở phào một hơi. Trước đó hắn đã bò ra ngoài từ cửa sổ tầng hai, thoáng hiện lên ở cửa chính rồi lao thẳng xuống hầm rượu, kéo cái xác lột của chính mình hai tháng trước ra, quăng lên giường tầng hai.
May mà kinh nghiệm làm lính đánh thuê trước đây giúp hắn có phản ứng đủ nhanh. Lúc này, hắn vừa đấm đá vào cái xác lột hai tháng trước, vừa nói với Bạch Duy:“Đợi đã, em yêu… hình như thứ này không phải vật sống.”
Mặt mày Bạch Duy tái nhợt, cầm súng bước đến bên hắn.
“Trông nó như người cũng như quái vật, nhưng có vẻ đã chết từ lâu rồi.” Lư Sâm vươn tay chạm vào tay Bạch Duy: “Ồ không đúng… nó giống như một mô hình hơn. Em yêu, em thử sờ xem.”
Bàn tay Bạch Duy khẽ run, cậu thận trọng chạm vào thứ biến dạng kia.
Lẽ nào thứ này là thứ trông có vẻ như sinh vật nhưng cũng không hẳn là sinh vật, thực sự là do kẻ thù của Lư Sâm lén đặt lên giường hắn hay sao?
Để trả thù Lư Sâm? Để dọa hắn? Hay là vì…
Đệt, mấy chuyện đó không quan trọng! Rốt cuộc trước đây Lư Sâm làm cái quái gì mà lại kéo theo nhiều phiền phức đến vậy? Tất cả đều là lỗi của hắn!
“Trước đây anh làm nghề gì?” Bạch Duy hỏi.
Lư Sâm: “Em yêu, anh là gián điệp…”
Trong băng đạn còn bảy viên, Bạch Duy đột nhiên nổ súng. Cậu xả liên tục sáu viên vào thứ dưới mặt đất, khi Lư Sâm còn chưa kịp phản ứng cậu đã giương súng nhắm bắn, rồi viên cuối cùng chính xác không sai lệch bắn thẳng vào bắp chân Lư Sâm.
Bất ngờ, nhanh như chớp, không cho Lư Sâm chút cơ hội phant ứng. Hành động của cậu tự nhiên như người ta thêm đá vào trà sữa vậy.
“Aaaaa!!”
Lư Sâm ngã xuống đất, ôm chặt vết thương. Bạch Duy lúc này mới ném khẩu súng còn bốc khói xuống đất.
Cậu rút một tờ giấy lau tay, mặt không cảm xúc nói:“Chồng yêu à, em sợ quá. Em sợ thứ đó không phải mô hình mà là một sinh vật chưa chết hẳn, nên em đã bắn hết đạn.”
“Phát cuối cùng, em lỡ tay bắn lệch. Chồng yêu sẽ không trách em chứ? Em sợ quá mà.”
“Anh… không…”
Lư Sâm đau đớn ôm lấy bắp chân bị thương, thấp giọng r*n r*.
“Vậy thì tốt.” Bạch Duy ngồi xổm xuống, đôi chân dài gập lại càng lộ vẻ cao ráo: “Chồng à, anh có thể tự xử lý vết thương không? Hoặc là em giúp anh gọi cấp cứu nhé?”
Cậu vươn tay v**t v* mặt Lư Sâm, động tác dịu dàng nhưng giọng điệu lại chẳng có chút yêu thương:“Chồng yêu, tuần tới anh có thể ngồi xe lăn đi dạy toán—nếu anh còn có thể đi được.”
Lư Sâm nằm ngửa dưới đất, mặt đầy kinh ngạc nhìn Bạch Duy. Cơn đau từ bắp chân như ngọn lửa địa ngục thiêu đốt, khiến cổ họng hắn lại thắt chặt, nhưng tận sâu trong xương sống lại có một cảm giác rợn người vừa hưng phấn vừa vui sướng.
Hắn muốn l*m t*nh với Bạch Duy, ngay bây giờ, lập tức—nếu có cách nào chữa lành bắp chân ngay tức thì.
Mà Bạch Duy sau khi nhìn thấy một cái lều, mặt lập tức đen xuống.
(Lều là dựng r đó =)))))
Cậu hận không thể có viên đạn thứ tám trong súng.
Sau tiếng súng mơ hồ "đoàng đoàng đoàng", ông chủ siêu thị bên cạnh tuyệt vọng ngã xuống giường. Ông ta tức tới mức suýt không thở được, liên tục vẽ thánh giá trước ngực, suýt trở thành người chết đầu tiên của đêm nay.
Rạng sáng hôm đó.
Một chiếc xe tải lại chở thứ gì đó từ biệt thự Hoa Hồng rời đi, chỉ có điều tài xế đã đổi thành một người khác.
Người còn ở lại trong nhà thì đang vất vả dùng hộp cứu thương xử lý vết thương của chính mình.
Gà gáy báo bình minh, một ngày yên bình của thị trấn Tuyết Sơn lại bắt đầu.
……
“Bạch Duy! Buổi sáng tốt lành! Ngày mai là buổi dạy thay đầu tiên, cậu chuẩn bị thế nào rồi? Lư Sâm chuẩn bị thế nào rồi?”
Giọng nói hoạt bát của Kiều Mẫn vang lên trong điện thoại:“Tôi đã xem qua giáo án rồi, còn Lư Sâm thì…”
“Hử? Anh ấy chưa chuẩn bị xong à?”
“Tôi không biết, để tôi đi hỏi.”
“Hai người dạo này có vẻ xa cách nha.” Kiều Mẫn cười nói qua điện thoại, “Không phải hai người lúc nào cũng dính nhau như keo à? Sao ngay cả chuyện anh ấy có chuẩn bị không cậu cũng không biết?”
Bạch Duy cúp máy, lúc này mới nhận ra một chuyện khiến cậu đau đầu nhất lúc này.
Chỉ còn một ngày nữa là đến buổi dạy thay, vậy mà trong ba ngày học thêm trước đó, cậu không hề giám sát Lư Sâm chuẩn bị bất cứ thứ gì.
Cậu ngồi trên sofa, nhìn chằm chằm vào lớp giấy dán tường màu đỏ sậm.
May mà căn biệt thự họ mua đủ lớn, dù hiện tại họ chỉ ở tòa nhà bên trái, sau khi cải tạo thành nhiều thư viện và phòng hoạt động, vẫn còn dư ba phòng ngủ.
Giờ cậu ở một phòng khác, giữa phòng đó và phòng ngủ chính chỉ cách nhau một hành lang.
Bạch Duy nhíu mày hồi lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm bước về phía phòng ngủ chính.
---
Khi đẩy cửa ra, cậu nhìn thấy Lư Sâm đang ngồi trên xe lăn, đeo kính gọng vàng, chăm chú đọc vài cuốn sách toán học.
Bạch Duy: …
Cuối cùng chiếc xe lăn mà Lư Sâm mua cho cậu lại dùng lên chính Lư Sâm.
Bạch Duy đứng ở cửa, cậu tưởng mặt mình không biểu cảm, nhưng ai nhìn cũng biết sắc mặt cậu cực kỳ khó coi.
Lư Sâm quay đầu lại, vui vẻ gọi: “Em yêu!”
“……”
“Bác sĩ bảo anh có thể tháo băng sau nửa tháng nữa, thật may mắn, suýt chút nữa là xương chân bị bắn gãy rồi.” Lư Sâm nói, “Đợi chân anh hồi phục, chúng ta cùng đi du lịch nhé.”
Bạch Duy tựa vào khung cửa, lạnh lùng nói:“Thế à? Hy vọng trong nửa tháng này, sẽ không có thêm rắc rối nào do anh gây ra đột nhập vào nhà chúng ta.”
Lư Sâm cười: “Không đâu, anh đã đặt mua hệ thống giám sát cho cả sân trước và sân sau. Sau hai chuyện vừa rồi, anh cũng đã có thêm nhiều suy nghĩ về vấn đề an ninh trong nhà. Có hệ thống giám sát này, dù là một con ruồi cũng không bay vào được.”
Mặt Bạch Duy càng đen hơn, điều đó có nghĩa là cậu không thể bố trí bẫy giết người ở sân trước và sân sau được nữa.
Cậu bực bội dùng ngón tay xoa khuỷu tay mình.
Hôm kia cậu đã nghĩ gì nhỉ?
Lúc leo cầu thang, lúc ở trong phòng, nếu khi đó cậu bắn thẳng vào đầu Lư Sâm thì chẳng phải đã giải quyết xong mọi chuyện rồi sao?
Thế nhưng cậu chỉ bắn vào chân hắn ta, lại để hắn tiếp tục sống dai thêm một thời gian nữa—
Dù sao thì, ông chủ siêu thị đã nhìn thấy họ cãi nhau, cũng nhìn thấy khẩu súng trên tay cậu. Bạch Duy tìm được lý do hợp lý cho bản thân.
“Thật ra anh rất bất ngờ.” Lư Sâm đột nhiên nói, “Em yêu, anh thật sự rất lo rằng em sẽ vì sợ hãi mà rời khỏi thị trấn Tuyết Sơn. Dù sao thì trong vòng ba tháng, đã có hai kẻ lạ mặt đột nhập vào nhà chúng ta, chuyện này thật sự quá đáng sợ. Em yêu à, em còn dũng cảm hơn cả những gì anh tưởng tượng.”
Cái sinh vật lạ lớn nhất trong nhà này chẳng phải chính là anh sao? Bạch Duy thầm nghĩ. Hơn nữa, kẻ thù của anh cũng toàn là sinh vật lạ.
Lại còn là những sinh vật lạ có thể lẻn vào nhà.
“Đây là nhà của em, là nơi thuộc về em. Những kẻ không được mời mới là người đáng bị em đuổi ra ngoài.” Bạch Duy lạnh nhạt nói.
Lư Sâm nhìn cậu qua cặp kính gọng vàng, ánh mắt chuyên chú, rồi bất chợt bật cười.
“Anh cũng hy vọng có thể mãi mãi ở lại thị trấn Tuyết Sơn. Dù sao thì, đây là nơi anh đã trải qua quãng thời gian hạnh phúc nhất trong đời.” Giọng hắn trầm thấp, “Anh hy vọng chúng ta có thể mãi mãi ở lại đây, mãi mãi yêu nhau.”
Bạch Duy: “Đừng lo, chồng yêu, chắc chắn anh sẽ mãi mãi ở lại đây.”
Dưới dạng một cái hộp.
“Còn nữa, anh sẽ không giam cầm bất cứ ai khác.” Lư Sâm đột nhiên nói tiếp, “Anh không có hứng thú với việc sưu tầm bất cứ ai khác. Anh chỉ thích em, anh chỉ muốn giữ em mãi mãi trong ngôi nhà này.”
“Anh sẽ không ngoại tình, vĩnh viễn không bao giờ. Chỉ có cái chết mới có thể chia cắt chúng ta.”
Bạch Duy: …
Lư Sâm thận trọng nhìn cậu, đầy mong đợi phản ứng của cậu: “Em… có vui không?”
“Ồ… cũng tốt. Không ngoại tình, không ly hôn, sẽ không làm gia tộc em mất mặt.” Bạch Duy nói xong lại cảm thấy có gì đó sai sai, bèn quay đầu sang hướng khác.
“Hẳn là cũng không tệ.” Cậu bổ sung.
Lư Sâm nói: “Ừm… Anh cũng cảm thấy không tệ.”
Cả hai đều im lặng.
Lư Sâm tiếp tục đọc sách toán học, còn Bạch Duy đứng bên cửa một lúc rồi quay về phòng mình.
Cứ để Lư Sâm sống đến sau khi dạy thay đi.
……
Thị trấn Tuyết Sơn chỉ có hai trường trung học, Bạch Mã và Thanh Sơn.
Hai trường này luôn đối đầu gay gắt, ganh đua không ngừng, căm thù lẫn nhau, ai cũng muốn đè bẹp đối phương.
Thế nhưng dù là hai trường như vậy, chúng cũng có chung một suy nghĩ vào thứ Hai: đau khổ.
Nhưng thứ Hai tuần này, học sinh lớp chín của trường Bạch Mã lại sôi sục một cách kỳ lạ.
“Cô Kiều đi công tác rồi. Cô ấy bảo hai tuần tới sẽ có một giáo viên dạy thay khiến người ta bất ngờ. Các cậu đoán là ai?”
“Trình độ học vấn rất cao… Không lẽ là ông thẩm phán già sao?”
“Có gì mà mong chờ chứ, không lẽ lại là một anh siêu đẹp trai?”
Mấy học sinh trò chuyện vài câu rồi mất hứng, ai nấy đều quay về chỗ ngồi.
---
Bên ngoài trường học, Bạch Duy hít sâu một hơi.
Cậu chỉnh lại nơ, bước vào cổng trường. Lư Sâm lăn bánh xe lăn, theo sát bên cạnh cậu.
“Đó là giáo viên dạy thay mới à?” Dưới gốc cây ngô đồng, có người thấp giọng hỏi.
“Hẳn là vậy. Đi thôi, chúng ta qua xem thử. Con công mà nhà cậu quyên tặng cho trường vẫn còn trong vườn bách thú đấy.” Một giáo viên đáp.
Người ngồi trên xe lăn mỉm cười, gương mặt cậu ta tái nhợt, trông vô cùng yếu ớt. Trên xe lăn có khắc một chữ ‘Long’ nhỏ.
Nhưng ánh mắt cậu ta lại chằm chằm, chằm chằm nhìn theo bóng hai người đi qua bên kia.
---
Cùng lúc đó, tại Hắc Cảng.
“Vị trí của tất cả sát thủ trên bảng xếp hạng gần như đều bị định vị, ngoại trừ sát thủ số một và Boss ẩn. Hoàn toàn không có manh mối.” Cô gái tóc hồng nói, “Cậu nghĩ bọn họ có thể trốn ở đâu?”
“Phàm là kẻ đi qua, ắt sẽ để lại dấu vết.” Một người chơi lên giọng văn vẻ.
Cô gái tóc hồng đá hắn một cái, một người khác nói: “Dù sao thì bọn họ cũng là con người, có thể trốn đi đâu được…”
“Khoan đã!” Đột nhiên có người kêu lên.
Cô ta đeo một chiếc kính kỳ lạ, chỉ tay về phía một điểm dưới nước biển: “Ở đó có phản ứng! Có thứ gì đó bị chôn rất sâu! Kéo lên xem thử là cái gì!”
“Bị chôn rất sâu, xử lý cũng rất chuyên nghiệp, là dân chuyên đấy.” Vài người chơi thì thào.
Họ cật lực kéo vật đó lên, vì có thể nó chứa manh mối về nhiệm vụ. Nhưng khi bọn họ đeo găng tay cẩn thận mở ra, tất cả đều sững sờ.
“Trong này là cái quái gì đây?”