Bên cạnh có ai không vậy?
Bạch Duy nghe thấy tiếng kéo bao tải nặng nề vang lên, giống như có ai đó đang cố giấu một túi đầy xác chết vào trong tủ. Nhưng động tác của người đó vừa cố sức vừa chậm chạp, không giống như sức của người bình thường có thể làm được.
“Những chuyện xảy ra ở ngôi trường này vốn dĩ không liên quan đến mình.”
Ban đầu Bạch Duy định làm ngơ trước điều bất thường này — thế nhưng cậu lại nhớ ra, bên cạnh chính là phòng vẽ của Long Hạ.
Cậu nhìn thấy có học sinh đang chơi bóng chuyền ở sân chơi phía xa. Bạch Duy cũng đi tới sân thể dục, tiện tay nhặt một quả bóng chuyền, ném thật mạnh vào cửa sổ phòng vẽ của nhà họ Long từ góc khuất — cứ như thể là một trong mấy học sinh kia vô tình gây ra vậy.
“Rầm!” một tiếng, kính cửa sổ vỡ tan.
Bạch Duy đứng trong bóng tối chờ một lúc lâu, sau khi lũ học sinh thò đầu nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ bị vỡ, cuối cùng cái đầu của Long Hạ cũng xuất hiện qua lớp kính vỡ. Cậu ta cảnh giác nhìn ra ngoài.
Bạch Duy không cần nhìn nét mặt của cậu ta cũng biết, bên trong chắc chắn có chuyện mờ ám.
Nếu không, Long Hạ đã phải ló đầu ra ngoài cửa sổ để tìm đứa học sinh làm vỡ kính ngay lập tức rồi. Rõ ràng là vì chột dạ nên cậu ta mới đợi lâu đến thế rồi mới ló đầu ra.
Đúng lúc đó Bạch Duy ôm sách đi ngang qua, đứng chắn giữa đám học sinh và cửa sổ phòng vẽ. Cậu quay lại, cau mày hỏi đám học sinh: “Là ai trong số các em ném bóng vậy?”
Một đám học sinh đang tâng bóng nhìn nhau, vài người còn lắc đầu nguầy nguậy.
Bạch Duy nói: “Cửa kính lớp học bị các em làm vỡ rồi, các em có biết chuyện này nguy hiểm thế nào không?”
Giữa bầu không khí căng thẳng và áy náy của các học sinh, Bạch Duy liếc nhìn vào bên trong phòng vẽ. Căn phòng tối om, cơ thể của Long Hạ che kín mọi khe hở có thể nhìn vào được.
Sự lúng túng và che giấu này khiến Bạch Duy thấy có chút khoái chí. Sau đó, cậu thản nhiên quay sang vài học sinh nói:“Thôi được rồi, giải tán đi. Lần sau chú ý an toàn một chút.”
“Cảm ơn thầy Bạch!”
“Thầy Bạch không mắng tụi em, thầy tốt ghê!”
Hơn chục học sinh như được đại xá, nhanh chóng bỏ chạy. Một vài đứa chỉ chạy ra xa một chút rồi lại ôm bóng nhìn trộm khuôn mặt của Bạch Duy. Bị ánh mắt cảm kích của các học sinh nhìn chằm chằm, Bạch Duy không cảm thấy chút áy náy nào.
Cậu không đợi Long Hạ mở lời, quay người đi vào tòa nhà mỹ thuật, sau đó đến trước cửa phòng vẽ của nhà họ Long và gõ nhẹ.
Cửa chỉ mở hé ra một khe, Long Hạ cảnh giác nhìn Bạch Duy: “Anh có chuyện gì?”
Dáng vẻ căng thẳng lúc này của cậu ta, hoàn toàn trái ngược với vẻ dè dặt gọi “anh Bạch Duy” hôm qua.
“Kính vỡ rồi, tôi đến giúp cậu dọn dẹp.” Bạch Duy nói, “Chân cậu bất tiện mà, hơn nữa quả bóng vẫn còn ở trong phòng vẽ.”
Cậu liếc vào trong qua khe cửa: “Có làm vỡ thứ gì không?”
Thoáng qua, ngoài giá vẽ ra thì trong phòng còn có một chiếc tủ đông.
“Tôi tự xử lý được! Không cần anh bận tâm!” Giọng Long Hạ đột nhiên cao vút lên.
Giọng cậu ta run rẩy, Bạch Duy thăm dò quá hoá dở. Vì vậy cậu nói: “Được. Chuyện cửa sổ, cậu nhớ gọi điện thoại cho nhân viên trường.”
“Rầm” một tiếng, Long Hạ đóng sầm cửa, chặn Bạch Duy và ánh mắt âm u của cậu lại phía sau cánh cửa khép kín. Nhưng ngay lúc đó, có một mùi vị từ trong phòng lan ra.
Mùi máu tanh, Bạch Duy nghĩ.
Cậu trở lại văn phòng tiện thể gọi cho nhân viên vệ sinh của trường. Chỉ nửa tiếng sau, cậu đã nghe thấy giọng Long Hạ ở ngoài cửa đuổi nhân viên đi.
Giờ đây ngoài Bạch Duy ra, còn có một nhóm học sinh biết rằng dạo này Long Hạ thường ở một mình trong phòng vẽ.
Và ngoài Bạch Duy ra, còn có hai nhân viên vệ sinh biết rằng Long Hạ không cho ai bước vào phòng vẽ của mình — mà mức độ này, không thể chỉ dùng lý do “tôn trọng quyền riêng tư” để biện giải nữa. Kính cửa sổ vỡ, một người tàn tật lại không cho ai vào giúp dọn dẹp.
Nếu trong căn phòng đó không có ma, thì còn có thể là gì?
Xem như mình thần kinh đi, Bạch Duy nghĩ. Nhưng cậu luôn cảm thấy, nhà họ Long to như vậy, sao Long Hạ cứ phải đến phòng vẽ trong trường làm việc mấy ngày nay? Thế nào cũng thấy kỳ lạ.
Hơn nữa, văn phòng của Bạch Duy chỉ cách căn phòng đó một bức tường.
Hôm nay Bạch Duy chỉ có một tiết dạy thay. Sau giờ học, khi cậu đang chuẩn bị đi về hướng lớp của Lư Sâm thì gặp phải hiệu phó ở ngay sau cửa.
“Cậu giảng hay lắm! Cả trường bây giờ đều đánh giá cậu rất cao.” Ông ta nói, “Mọi người đều nói cậu kiến thức uyên bác, cư xử lễ độ, lại khiêm tốn. Tuy cô Kiều sẽ quay lại sau một tuần… nhưng không biết cậu có hứng thú chia sẻ thêm cho học sinh sau này không?”
“Ờ…” Bạch Duy thực sự thấy đau đầu, cậu không hề muốn dây dưa với người trong trấn này nữa, “Sau này xem tình hình đã.”
“Ha ha, tôi hiểu chuyện này cũng làm phiền cậu… Vậy thứ Tư tuần sau thì sao? Trước khi cậu rời đi, chia sẻ gì đó với học sinh được không? Chia sẻ điều gì cũng được.” Hiệu phó vẫn nhiệt tình, “Học sinh đều rất mong đợi đấy.”
“Họ thực sự mong vậy sao?”
Bạch Duy thấy đau đầu. Nhưng nhiệt tình khó từ chối, cậu chỉ có thể lịch sự gật đầu đồng ý. Và rồi cậu nhận ra, không biết từ lúc nào, cậu và hiệu phó đã đi đến ngay cửa lớp của Lư Sâm.
“…” Trước ánh mắt “tôi hiểu mà” của hiệu phó, Bạch Duy giải thích: “Chỉ là tình cờ thôi.”
Chỉ tình cờ đi tới đây thôi.
Hiệu phó cười: “Ha ha, dĩ nhiên không phải tình cờ rồi. Tôi cố ý dẫn cậu đi hướng này mà, biết cậu tan làm là sẽ đến đón chồng.”
Bạch Duy: …
Tại sao ai cũng nghĩ cậu và Lư Sâm yêu nhau mặn nồng chứ!
Có hiệu phó ở đây, Bạch Duy không thể quay đầu rời đi. Cậu chỉ có thể chọn một vị trí kín đáo ngoài lớp học của Lư Sâm để tránh bị chú ý.
Nhưng học sinh đi vệ sinh vẫn phát hiện ra cậu.
“Vợ thầy đang ở chỗ bồn hoa kìa!”
Học sinh đang học mà lại thò đầu nhìn ngó. Bạch Duy thấy áp lực như núi nặng.
May mà chỉ ba phút sau là hết tiết.
Khi đón lấy Lư Sâm đang ngồi trên xe lăn từ tay học sinh, Bạch Duy chỉ muốn lấy tay che mặt. Lư Sâm nhìn cậu đầy trìu mến: “Em yêu, hôm nay hai bán cầu não của anh đánh cược xem em có đến đón anh không.”
Chẳng phải anh có chín cái đầu sao? Vậy mười sáu bán cầu còn lại đâu?
Đáng tiếc là có học sinh xung quanh, Bạch Duy chỉ có thể nói: “Vậy bán cầu não phải cược gì?”
Lư Sâm chỉ vào đầu mình: “Nó nói anh sẽ xuất hiện trên đường em đến đón anh.”
Là xuất hiện phía sau đường em bỏ chạy thì có!
Bạch Duy hết chịu nổi nữa. Cậu thấy tốt nhất là nên nhanh chóng đẩy Lư Sâm rời khỏi đây. Khi hai người rời đi, phía sau vang lên tiếng học sinh:
“Tạm biệt thầy Lư, thầy Bạch!”
“Chúc thầy Bạch, thầy Lư tan làm vui vẻ!”
Họ băng qua khuôn viên trồng đầy cây bạch quả. Cuối xuân, lá bạch quả vẫn chưa ngả vàng, dưới ánh nắng là những chiếc quạt nhỏ xanh biếc, phản chiếu những mái nhà đỏ và tường trắng của tòa giảng đường, cùng bầu trời xanh và mây trắng. Trong một buổi chiều ngập tràn màu sắc như vậy, ngay cả bầu trời cũng trở nên tĩnh lặng.
Khiến người ta có cảm giác, dường như có thể sống ở nơi này thật lâu.
“Mèo con, mọi người đều rất thích em.” Lư Sâm nói’ “Dọc đường có biết bao học sinh chào em. Sau này dù ta rời khỏi thị trấn Tuyết Sơn, họ vẫn sẽ nhớ đến chúng ta.”
Thật là khủng khiếp. Tội phạm tương lai mà để lại ấn tượng thì chẳng hay ho gì.
Bạch Duy định phản đối biệt danh “mèo con” lần nữa. Cậu chân dài tay dài, từ nhỏ đã mang dáng người cao như người mẫu, chỗ nào giống mèo con chứ! Mèo con chẳng phải chân ngắn ngủn sao? Nhưng đúng lúc đó, có mấy học sinh tụm năm tụm ba chạy ngang qua…
Trong nhóm ấy có mấy cô gái để mái bằng, mấy cậu con trai thì cắt tóc đầu đinh. Tất cả đều mặc đồng phục học sinh, đeo ba lô lộn xộn, chạy về hướng mặt trời lặn. Nhưng điều bất ngờ là họ chạy đến không phải để né tránh, mà là để chào hỏi.
“Chào thầy ạ!”
“Hẹn gặp lại thầy ngày mai!”
“Mai gặp lại thầy nhé!”
Một cô bé quay đầu lại mỉm cười với họ. Gió thổi tung mái tóc đuôi ngựa dài của cô, để lộ hàm răng trắng đều đẹp đẽ.
Ngay khoảnh khắc ấy, Bạch Duy giật mình.
“Hẹn gặp lại ngày mai!” – Lư Sâm lên tiếng đáp lại các em học sinh.
Tới lúc này, Bạch Duy mới hoàn hồn. Vì phút thất thần khi nãy, cậu đã không kịp chào tạm biệt các em học sinh. Bọn trẻ đã khuất sau góc phố.
“Đừng buồn, mai chào lại là được mà. Dù sao thì mai cũng sẽ gặp lại thôi. Nếu mai không gặp được, thì ngày kia cũng sẽ gặp lại.” – Lư Sâm nói – “Giống như mai anh cũng sẽ ở bên em vậy. Ngày mai, ngày kia, và cả ngày mốt nữa.”
Bạch Duy: …
Cái cảm xúc kỳ lạ vừa dâng lên trong lòng cậu vì bọn trẻ, phút chốc đã tan biến thành mây khói.
Lư Sâm có thể đừng tìm cơ hội kéo chuyện về mối quan hệ giữa hai người được không? Họ chỉ là… vợ chồng thôi mà, có gì mà tốt đẹp đến thế chứ.
Lư Sâm: “Meo meo meo, mèo con, mèo con…”
“....”
Sao đột nhiên lại bắt đầu nói chuyện kỳ lạ vậy!
Cuối cùng Bạch Duy cũng không chịu nổi nữa. Khi đang lái xe, cậu giơ tay bịt miệng Lư Sâm lại: “Im đi, đồ chó thối tha.”
… Cuộc đời của Bạch Duy, rốt cuộc vẫn cứ rối loạn như thế. Vì vừa lái xe vừa lấy tay bịt miệng Lư Sâm, lại bị Lư Sâm l**m tay, khiến xe tông vào lề đường. Đúng lúc lại gặp nữ cảnh sát đang tuần tra, thế là bị đưa về đồn ghi biên bản.
“Được rồi, lần sau nhớ cẩn thận nhé.” –Nữ cảnh sát tên Thường Tiêu nói một cách rất ngầu: “Tôi nghe nói về cậu rồi, dạo này cậu dạy ở trường Trung học Bạch Mã đúng không? Em họ tôi cũng học ở đó, nhắc đến cậu suốt, bảo là cậu rất đẹp trai.”
Bạch Duy cảm thấy tuyệt vọng. Cậu chỉ muốn giết chồng thôi mà, thế mà giờ đây không chỉ trở thành “hot boy” mới của thị trấn, mà còn được lưu tên ở đồn cảnh sát.
Vậy sau này cậu còn lặng lẽ trốn khỏi đây bằng cách nào nữa!
Có lẽ cuộc sống chẳng bao giờ được như ý. Nhưng khi trở về nhà, Bạch Duy vẫn ngồi vào bàn làm việc của mình.
Ngoài cửa sổ phòng làm việc, những khóm hồng trong vườn đã lớn thành bụi. Cậu hít sâu một hơi, nhìn thẳng phía trước mặt mình.
Toàn bộ giấy in và tài liệu đều trống trơn. Quá khứ cậu từng nói với mọi người rằng cậu đang làm việc, cậu rất bình thường. Nhưng thực tế, suốt gần một năm qua, cậu chưa viết được gì cả.
Văn chương là công cụ để thể hiện cảm xúc. Một sát thủ phải giấu mình, mãi mãi không thể viết nên điều gì.
Nhưng hôm nay, cậu bắt đầu gõ phím.
“Tôi muốn chia sẻ…”
“Tôi muốn chia sẻ với…”
Những câu chữ tuôn trào trên màn hình là tự do. Chúng không thuộc về thương mại, không thuộc về Bách Vi.
Càng không thuộc về nhà xuất bản của người cha sinh học kia.
Cửa phòng viết đóng chặt. Lư Sâm biết mình không nên quấy rầy Bạch Duy đang viết. Vì vậy, hắn không mở cửa, chỉ lén lút hóa thành một dòng chất lỏng chảy qua khe cửa, cùng một con mắt len lỏi vào trong. Hắn cầm lấy con mắt, nhìn Bạch Duy đang làm gì.
Tối nay, hắn vẫn rất muốn l**m Bạch Duy một cái. Nhưng Bạch Duy đang làm việc, công việc của Bạch Duy không mang lại gì cho hắn, lại chẳng thể ở cạnh hắn, càng không thể thỏa mãn khao khát được hôn hít, được l**m Bạch Duy của hắn.
Phải biết rằng, hắn đến thị trấn Tuyết Sơn là để sống bên cạnh Bạch Duy, đâu phải để làm giáo viên dạy thay. Học sinh học được gì hay không, hắn chẳng hề quan tâm.
Nhưng Lư Sâm không vội thỏa mãn h*m m**n của mình. Hắn cũng thấy bản thân có chút kỳ lạ.
Tối hôm ấy hắn chỉ lặng lẽ cầm con mắt, im lặng nhìn Bạch Duy, nhẫn nhịn mọi nhu cầu của mình.
…
Bạch Duy viết suốt gần cả đêm trong phòng làm việc, sau đó thuận tiện ngủ luôn trên ghế sofa trong phòng. Trước khi ngủ, cậu nghĩ: Hôm nay coi như Lư Sâm biết điều, cậu bảo hắn đêm nay đừng làm phiền, hắn thật sự đã không làm phiền.
Sofa rộng và mềm, nhưng nằm được nửa tiếng, Bạch Duy lại thấy không quen.
……
Lư Sâm thật sự không quấy rầy cậu sao?
Hắn thật sự… không đến quấy rầy cậu sao?
“Chắc chắn là mình đang lo lắng hắn âm mưu gì đó, giấu mình làm chuyện gì mờ ám.” – Bạch Duy tự nhủ.
Cậu nhắm mắt lại, cuối cùng cũng thiếp đi.
Mà dòng chất lỏng thuộc về Lư Sâm cũng lặng lẽ rút khỏi căn phòng, mấy con mắt kia lại theo khe cửa trượt ra ngoài.
……
Bạch Duy đã chuẩn bị nguyên một đêm cho buổi chia sẻ báo cáo. Nhưng sáng hôm sau khi đến trường, cậu lập tức cảm thấy bầu không khí có gì đó kỳ quặc.
Vừa bước vào phòng làm việc, cậu thấy hai giáo viên mỹ thuật đang tám chuyện bỗng im bặt rồi tản ra mỗi người một hướng. Họ len lén liếc cậu, không rõ vừa bàn chuyện gì.