Có Chồng Chết Thường Xuyên Đều Biết

Chương 5

Bạch Duy cầm chặt ổ bánh, nhất thời tiến thoái lưỡng nan. Cuối cùng, cậu giơ bánh mì lên, nở một nụ cười ngọt ngào với Lư Sâm:

"Chồng ơi, anh ăn trước đi."

"Vợ yêu, em ăn trước đi, rồi anh ăn."

Chẳng lẽ nụ cười ban nãy của mình chưa đủ ngọt ngào, chưa đủ đáng thương?

Bạch Duy đổi chiến thuật tấn công, cậu bày ra vẻ mặt đáng thương nhất trong đời mình, nhìn Lư Sâm: "Chồng à, sao anh cứ bắt em ăn trước thế?”

Nói xong, cả người cậu nổi da gà — chủ yếu là thấy ghê tởm chính mình.

Câu trả lời của Lư Sâm còn dứt khoát hơn, suýt nữa làm Bạch Duy ngất đi: "Vợ yêu, anh muốn ăn phần em ăn thừa cơ."

Bạch Duy cảm thấy bản thân gần như sắp bất tỉnh tại chỗ.

Cậu quan sát Lư Sâm, cố gắng xác định xem đối phương đang diễn trò hay thật lòng. Dù thế nào thì cậu cũng chắc chắn một điều, lúc này Lư Sâm không có ý gì tốt. Nhưng nếu Lư Sâm định đầu độc cậu mà lại bị chính chất độc của mình hại chết, thì biết đâu đây lại là kết cục tốt hơn.

Suy nghĩ trong lòng xoay chuyển, Bạch Duy đặt bánh xuống đĩa, sau đó kéo ghế của mình lại sát bên Lư Sâm.

Lư Sâm nhìn cậu đầy nghi hoặc.

Đây cũng là một phần của cuộc sống con người sao? Hắn nghĩ.

Bạch Duy hạ quyết tâm, cậu ngồi xuống bên cạnh Lư Sâm lấy khăn ăn lau sạch tay. Rồi cậu ngẩng đầu, vươn tay ôm lấy đầu Lư Sâm, ghé môi mình lên.

Đây là một nụ hôn mang theo hương vị sữa và bánh mì… đến từ Bạch Duy. Lư Sâm từ từ mở to mắt.

Đây là lần đầu tiên Lư Sâm được nếm môi của Bạch Duy, trước đây hai người cũng từng môi chạm môi nhưng chỉ là những cái chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, thường vì mục đích đóng vai “hôn phu” hay “chồng” của Bạch Duy. Lư Sâm chưa từng biết rằng môi của Bạch Duy lại mềm mại đến thế, như thạch hoa quả, không cần son cũng hồng hào trơn bóng, uống sữa xong thì càng bóng bẩy.

Hắn thử khẽ cắn một cái, quả nhiên mềm mại, lại mang theo hương thơm đặc trưng của Bạch Duy. Hắn chợt nảy ra suy nghĩ, không biết lưỡi và răng của Bạch Duy có mềm mại như vậy không. Hắn rất muốn thử.

Người này đúng là được đằng chân lân đằng đầu, trước khi Lư Sâm kịp đi sâu hơn, Bạch Duy đã vung tay gạt đi bàn tay đang định ôm lấy gáy cậu của hắn.

Cả người cậu đã hoàn toàn chìm trong hơi thở của Lư Sâm, không muốn sa vào thêm nữa. Hơi thở nặng nề đầy xâm lược vừa bùng lên từ người Lư Sâm càng khiến Bạch Duy cảm thấy không ổn chút nào.

Mục đích đã đạt được, Lư Sâm đã mở miệng.

Bạch Duy thoát thân ra nhanh như chớp, nhét bánh mì trên đĩa vào miệng Lư Sâm.

Một tay cậu đập lên má Lư Sâm, tay còn lại nhanh hơn, bịt miệng hắn lại, ép hắn phải nuốt trọn chiếc bánh.

Không hiểu sao tâm trạng của Bạch Duy trở nên vô cùng vui vẻ, lần này nụ cười trên môi cậu thậm chí không hề giả tạo:
"Chồng ơi, em đã nói là để anh ăn trước mà.”

Có lẽ vì cảm giác chiến thắng, hai tiếng "chồng ơi" thốt ra đầy cam tâm tình nguyện.

Người đàn ông tuấn tú bị cậu bóp mặt đến méo mó, nhưng đôi mắt vẫn không chớp, nhìn thẳng vào cậu. Bạch Duy không buông tay, lạnh lùng chờ hắn ăn hết chiếc bánh.

Vẻ cao ngạo và dè dặt lại quay trở về trên gương mặt của Bạch Duy. Cho dù có phản ứng thái quá, cậu vẫn có thể viện cớ nói rằng đó chỉ là một trò đùa. Bạch Duy nói:
"Lư Sâm, những thứ anh bảo em ăn, tốt nhất anh nên tự mình ăn hết đi.”

Cậu không nhận ra vẻ mặt này của mình có thể khơi gợi khát khao chinh phục của người khác đến thế nào.

Cảm giác Lư Sâm đã nuốt xong bánh, Bạch Duy thả tay ra. Đột nhiên cậu nhận ra mình đã đặt tay trực tiếp lên miệng của Lư Sâm—một hành động mà với sự sạch sẽ cố chấp của cậu, cậu tuyệt đối không bao giờ làm. Khi định rút tay lại, lòng bàn tay cậu lại bị thứ gì đó mát lạnh l**m qua.

Rồi còn bị cắn một cái.

Bạch Duy:...

"Vợ yêu," Lư Sâm cắn lấy tay cậu, ánh mắt như một loài động vật máu lạnh đầy chiếm hữu, "Tay em cũng mềm như môi em vậy."

Bạch Duy lùi lại hai bước, nhưng chưa kịp thoát thân thì đã bị Lư Sâm chụp lấy gáy, ấn cậu sát vào người mình. Cậu không ngờ sức của Lư Sâm lại lớn như vậy, thân hình hắn cũng áp đảo cậu, khiến cậu hoàn toàn không thể chống cự. Cậu phát ra một tiếng phản kháng, nhưng âm thanh ấy lập tức bị vùi lấp bởi đôi môi của Lư Sâm.

Từ ghế ăn, cả hai lại dời sang ghế sofa.

Cậu chắc chắn hắn đang nhân cơ hội này để đầu độc mình—!

Câu nói này lặp đi lặp lại trong đầu Bạch Duy.

Lư Sâm cuối cùng cũng "ăn" đủ, thoả mãn nếm trải cảm giác môi của Bạch Duy khác gì so với thạch và bánh mì. Trong khi đó, Bạch Duy sắp nghẹt thở đến nơi.

"Anh quên mất," Lư Sâm chống đầu gối lên sofa, đè chặt cậu xuống, bóp cằm cậu, "em cần thở.”

Bạch Duy trừng mắt nhìn hắn, khóe mắt đỏ bừng, nước mắt long lanh. Cậu biết nếu bánh mì vừa nãy có độc, thì giờ đây cậu cũng không còn cách nào cứu vãn, chỉ có thể cùng Lư Sâm xuống địa ngục.

Vậy nên chắc bánh mì đó không có độc? Thế rốt cuộc Lư Sâm đang muốn làm gì?

Trong đầu cậu vẫn mơ hồ vì thiếu oxy, câu hỏi ấy cứ quanh quẩn. Đây là lần đầu tiên Lư Sâm nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác, bị bắt nạt đến thảm thương của Bạch Duy. Hắn cảm thấy dáng vẻ ấy vô cùng đáng yêu, bèn cưỡi người lên, bắt đầu một vòng hôn tiếp theo.

Đến khi cả hai tách ra, môi lưỡi đều đau rát, Bạch Duy mới nghĩ đến một khả năng.

Chẳng lẽ Lư Sâm thật sự chỉ muốn ăn đồ cậu đã ăn thừa?

Chẳng lẽ hắn thật sự chỉ muốn hôn cậu?

Hay là hắn…

Môi nóng rát Bạch Duy cố sức thở hổn hển cung cấp dưỡng khí cho mình. Trên người Lư Sâm luôn phảng phất mùi hương của biển cả và rừng rậm, hương vị ấy cũng còn đọng lại trên môi cậu. Nhưng cậu hoảng sợ rà soát lại dư vị trong miệng, lo lắng sẽ ngửi thấy mùi xác chết phân huỷ.

Cậu sẽ không bao giờ quên được hình ảnh Lư Sâm bị trúng đạn lạc—được chôn cất—nằm trong quan tài—ngay tại Naples. Cậu tận mắt thấy nửa đầu hắn nát bấy, khuôn mặt tái nhợt nhắm nghiền, thân thể bị bọc trong túi xác. Cậu không thể quên, cũng không thể nhìn nhầm cảnh tượng ấy.

Lư Sâm, người đã chết, giờ đây đang hôn cậu… còn là nụ hôn sâu…

"Thật kỳ lạ," Lư Sâm nói, "Ôm em, anh lại có một cảm giác rất lạ."

Cả hai dính sát đến mức Bạch Duy cũng cảm nhận được điều đó, trong nỗi sợ hãi, cậu cúi đầu nhìn xuống vị trí dưới ấy của Lư Sâm.

Kích thước ấy thật kh*ng b*… Không, đó là của người chết…

Đột nhiên, một ký ức từ Hắc Cảng ùa về trong tâm trí cậu.

Lư Sâm cũng cúi đầu nhìn xuống cùng cậu, biểu cảm trên gương mặt hắn đầy tò mò và nghiên cứu: "Đây là phản ứng gì? Có ý nghĩa gì không?"

Bạch Duy kẹp chặt hai chân. Cơn sợ hãi phản xạ như thuỷ triều nhấn chìm cậu. Cậu run rẩy nói: "Buông em ra…”

Lư Sâm lại nhìn cậu, đôi mắt sâu thẳm, chăm chú như muốn nhìn xuyên qua từng tấc da thịt của cậu: "Em đang sợ anh à? Vì sao?"

Thế nhưng, luồng khí xâm lược mạnh mẽ từ hắn vẫn còn đó. Giống như một loài thú săn mồi lớn đang truy đuổi con mồi của mình, Bạch Duy biết rõ ánh mắt sâu xám ấy nhìn mình như nhìn một bữa ăn.

Ý chí chiến đấu bùng lên, Bạch Duy dồn sức, đẩy mạnh Lư Sâm.

Lúc này Lư Sâm bị đẩy bất ngờ không kịp đề phòng, ngửa về phía sau. Bạch Duy vừa lăn vừa bò lui đến bên kia sô pha. Giờ khắc này, cậu nghe thấy một tiếng va chạm thanh thúy.

"Bịch!"

Đó là âm thanh của hộp sọ va vào sàn nhà. Bằng kinh nghiệm, bất kỳ ai cũng có thể nghe ra rằng, thứ đó chắc chắn đã nứt vỡ.

Trong khoảnh khắc ấy, Bạch Duy sững người.

Cậu nhìn người đàn ông đang nằm bất động trên sàn, tựa như một ngọn núi. Vẻ đỏ bừng phấn khích trên mặt cậu tan biến, thay vào đó là sự tái nhợt lạnh lùng.

Một khắc kia, trong lòng của cậu cảm thấy trống trải, giống như lữ nhân đi trong cánh đồng tuyết mênh mông, khi bị lạnh cóng chết bỗng nhiên nhìn thấy phòng nhỏ tránh gió tuyết, nhưng trong phòng nhỏ không có than củi, cũng không có người.

Nhưng đây vốn là kế hoạch của cậu, thế nên cậu tỉnh táo lại rất nhanh.

Cậu bước tới bên cạnh Lư Sâm, như một cái bóng trắng nhợt nhạt. Bạch Duy cúi xuống, kiểm tra mạch đập và hơi thở của hắn.

Không mạch, không hơi thở.

Cuối cùng, trói buộc vắt ngang cuộc đời cậu đã biến mất.

Cậu không còn phải giải thích hay tô vẽ tình trạng hôn nhân của mình cho mọi người nữa.

Cậu cảm thấy mờ mịt, cũng cảm thấy sự hưng phấn mơ hồ, Bạch Duy nhìn thi thể của chồng mình. Những vệt máu chảy từ đầu Lư Sâm thấm trên tấm thảm sẫm màu, tạo nên một bức tranh tử vong hoàn hảo. Trong khoảnh khắc ấy, cảnh tượng đầy mùi chết chóc này trở thành điều duy nhất trong cuộc hôn nhân khiến Bạch Duy cảm thấy thoả mãn và hạnh phúc.

“Đây là bản năng máu lạnh của tôi, giống như việc loài chim phải cất tiếng hót.”

Bạch Duy lặp lại một câu thơ từ tập thơ nào đó.

Cậu ngồi cạnh Lư Sâm một lúc lâu, trong mười phút này, cậu chìm trong ký ức về những lời chẩn đoán của bác sĩ tâm lý khi còn học trung học. Dù là rối loạn tâm lý, lệch lạc t*nh d*c, lãnh cảm hay rối loạn nhân cách, tất cả đều chỉ ra rằng cậu không thể sống như một người bình thường suốt cả đời.

Và giờ đây, cuối cùng cậu đã thực hiện được lời phán xét ấy. Cậu không còn phải giả vờ là một người bình thường bằng cách ra quảng trường đọc báo nữa.

Bản chất và cuộc sống đã gieo vào lòng cậu hạt giống của sự độc ác. Giờ đây, hạt giống ấy đã phá đất, nở ra một bông hoa đen tối. Kể từ lúc này cậu bước một bước đầu tiên rời xa thiên đường, cậu có thể làm bất cứ điều gì mà không cần phải lo lắng.

Bạch Duy cụp mắt nhìn người đàn ông nằm bất động bên cạnh mình – người mà giờ đây không thể rời xa cậu cũng chẳng còn làm phiền cuộc sống ngủ say của cậu nữa.

Cậu buông xuống một câu:“Anh là người thứ hai đấy, anh yêu.”

Bạch Duy liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay là ngày làm việc trong tuần, chủ tiệm tạp hóa bên trái không có nhà, cặp vợ chồng kế toán ở bên phải cũng không đứng ngoài đường. Không ai có thể phát hiện ra điều gì xảy ra trong căn nhà liền kề này. Cậu sẽ xử lý hiện trường và Lư Sâm một cách gọn ghẽ, sau đó lái xe rời khỏi thị trấn Tuyết Sơn, giống như cách cậu từng quên đi tất cả mọi thứ ở Hắc Cảng. Nhưng trước khi rời đi, cậu cần giải quyết gói độc dược giấu sau giàn hoa ở sân sau.

Bạch Duy bước ra sân sau được bao quanh bởi những hàng rào cao, sân này có một căn nhà gỗ nhỏ, một căn nhà kính, hai chiếc ghế nằm, vài cái cây và một giàn hoa lớn chất đầy những chậu câ, đủ loại hoa. Sự thờ ơ với việc làm vườn của gia đình cậu đã khiến chủ tiệm tạp hóa kế bên ba lần bảy lượt tới phàn nàn, vì ông cho rằng điều này làm giảm giá nhà của khu vực. Nhưng hiện tại nơi này đã thành một chỗ giấu đồ hoàn hảo.

Đặc biệt là khu vực phía dưới giàn dây thường xuân um tùm luôn bị che bóng.

Chiều hôm qua, Bạch Duy đã đem lượng thuốc còn thừa giả thành phân bón giấu dưới giàn hoa này. Nhưng sáng nay, ánh sáng mặt trời bất ngờ chiếu rọi khu vực ấy,cậu phát hiện ra một điều kỳ lạ – phía sau giàn hoa là một lối vào hầm ngầm.

Hầm ngầm?

Việc mua căn nhà này hoàn toàn do Lư Sâm quyết định. Khi đó, Bạch Duy vừa bị hắn bắt về từ Nam Đô. Ngày nào cậu cũng mơ màng, ngập tràn căm hận với cha mình, chẳng buồn để tâm tới chuyện nhà cửa. Giờ đây, cậu mơ hồ nhớ lại nhân viên bất động sản có nhắc đến một cái hầm ở sân sau, cùng với căn nhà gỗ, nhà kính và ghế nằm. Nhưng vì cậu không có thói quen làm vườn, cả nửa năm trời để Lư Sâm tự ý bày biện, khu vườn mới trở thành một mớ hỗn độn như hiện tại, chẳng tìm thấy gì cả.

Nhưng xem ra lối vào hầm ngầm này lại được Lư Sâm cố tình giấu đi. Ai mà lại cẩn thận dùng giàn hoa để che phủ nó như vậy?

Ngay lúc Bạch Duy cúi xuống lấy gói “phân bón,” một giọng nói vang lên sau lưng:

“Bạch Duy.”

Tiếng gọi khiến toàn thân cậu chấn động.

Cậu không dám quay lại, người chồng vừa mới đây còn nằm thẳng đơ, không thở không động đậy của cậu, giờ đang đứng ngay sau lưng cậu, gọi cả tên lẫn họ cậu bằng giọng trầm thấp. Không lâu sau, Lư Sâm lại nói:

“Em yêu, em ra đây làm gì thế? Có phải đang tìm thứ gì không?”

Bình Luận (0)
Comment