?!
Mãi đến lúc này, Bạch Duy mới phát hiện ra từng giọt nước mắt to lớn đã lặng lẽ chảy xuống từ khóe mắt cậu.
Thế mà cậu lại hoàn toàn không hề hay biết.
Cậu gỡ tay Lư Sâm ra, khó xử quay mặt đi, cố chớp mắt liên tục. Lúc này ngay cả việc đưa tay lau nước mắt trước mặt Lư Sâm cũng khiến cậu cảm thấy xấu hổ đến mức không chịu nổi, chứ đừng nói đến chuyện bước ra khỏi phòng.
Cậu chỉ có thể vừa nhắm mắt vừa cầu mong nước mắt mau chóng khô lại.
Nhưng Lư Sâm lại ôm lấy người đang cố gắng giấu đi bộ dạng chật vật của mình.
“Ư…”
“Em có thể lau nước mắt lên vai anh.” Lư Sâm nói: “Như vậy, khi em ngẩng mặt lên, chúng ta đều có thể giả vờ như em chưa từng khóc.”
“……”
“Nếu em cảm thấy xấu hổ khi khóc trước mặt anh, thì anh cũng có thể bịt tai lại, giả vờ không nghe thấy...”
Không công bằng, Bạch Duy nghĩ.
Lư Sâm đã xem bệnh án của cậu, biết cậu không phải là thiếu gia hoàn hảo của nhà họ Bạch.
Lư Sâm biết về tuổi thơ và những năm tháng làm việc ở Hắc Cảng, biết cậu không phải là một người thành công.
Lư Sâm biết cậu không có bạn bè.
Còn cậu... lại chẳng biết gì về quá khứ của Lư Sâm.
Ngoài việc Lư Sâm là một “quái vật”, cậu chẳng biết gì cả.
Bạch Duy hung tợn lắc đầu, chà nước mắt lên vai Lư Sâm.
Khi cậu ngẩng đầu lên, Lư Sâm nói:
“Em yêu, em chà mạnh thế, coi chừng rụng cả lông mi đấy.”
Bạch Duy: …
Cậu lập tức quay đầu sang hướng khác.
Một lúc sau, Lư Sâm lại nói:“Em yêu.”
“Nhìn cái gì mà nhìn? Tiếp tục bịa đi.”Bạch Duy đáp rất nhanh.
Lư Sâm: “Ờ.”
Khi Lư Sâm cúi đầu xem tài liệu, Bạch Duy nghi ngờ đưa tay sờ sờ lông mi mình.
Vẫn dày, vẫn nguyên vẹn, chẳng mất sợi nào.
Khi Bạch Duy còn đang loay hoay với hàng mi, Lư Sâm hỏi:“Em yêu, sau này em cảm thấy thế nào về Hắc Cảng? Em thích sống ở đó chứ?”
Thật ra Bạch Duy không ghét cuộc sống ở Hắc Cảng.
Dù cô đơn, dù hỗn loạn, cậu vẫn như một loài vật yêu tổ ấm, cố chấp lưu lại thành phố mà cậu coi là “nhà”. Dù đã hơn mười năm trôi qua, những ký ức về nơi ấy đã trở thành quá khứ, thế nhưng khi đi ngang một góc phố cậu vẫn có thể nhìn thấy thư viện cũ kỹ chưa bị phá dỡ, thấy tòa chung cư đổ nát chưa được tái phát triển từng náo nhiệt mười mấy năm về trước.
Năm đầu tiên đến Hắc Cảng, thành phố xa lạ, ông nội cậu vẫn còn sống, cậu còn ràng buộc, còn vướng víu, còn một sự cố chấp méo mó về bản thân. Lúc ấy cậu chưa căm hận nơi đó đến tận xương tủy, chưa buông bỏ bản tính mà đuổi theo thứ gọi là “niềm vui của riêng mình”, chưa quyết tâm trở thành kẻ phá bỏ quy tắc, tìm vui từ nỗi đau của kẻ khác.
Cậu chỉ là ghét những con phố bẩn thỉu, ghét chính phủ vô trách nhiệm, ghét những “kẻ xấu” qua lại nơi đó.
Cậu nghĩ nơi ấy không nên như vậy, cậu nghĩ mình nên thay đổi nó.
Có lẽ theo thời gian, sau khi ông nội cậu mất, cậu sẽ hủy diệt nơi ấy.
Hoặc là bị nơi ấy hủy diệt.
Nếu không có tai nạn khiến cậu rời đi sớm…
“Em ghét rác rưởi nơi đó, ghét sự ồn ào nơi đó… Anh hiểu rồi, em muốn tìm kiếm mái ấm của riêng mình ở đó.”Lư Sâm nói.
Bạch Duy ngẩng đầu bật dậy: “Anh nói gì?”
“Em muốn tìm một mái ấm ở Hắc Cảng giống như trong ký ức, trong ảo tưởng của mình. Nhưng cuối cùng em thất vọng, vì nơi đó từ đầu vốn chẳng bao giờ là ‘nhà’ của em.” Đôi mắt Lư Sâm xanh thẳm, “May mà chúng ta đã đến được đây.”
“Nơi này phong cảnh xinh đẹp, con người chất phác, đường phố sạch sẽ, và quan trọng hơn là nó đang ở hiện tại. Em sẽ thích an cư ở nơi này. May mà chúng ta đã đi đến được đây.”
…Lư Sâm đúng là ngu ngốc, đến cả việc Bạch Duy muốn giết hắn rồi rời khỏi đây, hắn cũng không biết.
“Về sau sao em lại rời khỏi Hắc Cảng?” Lư Sâm dè dặt hỏi, “Em đã gặp phải chuyện gì… rất tồi tệ sao?”
Lư Sâm đang vò gấu quần mình. Những ngày gần đây, hắn đã học được một vài kiến thức cơ bản về loài người. Vì thế, hắn lại càng thêm căng thẳng.
“Bởi vì…”
Đó lẽ ra đã là lần đầu tiên Bạch Duy giết người trong đời.
Sau nhiều lần báo cáo lên chính phủ mà không có kết quả, cuối cùng Bạch Duy đã quyết định phải “làm sạch” mấy con bạc vô gia cư thường xuyên lởn vởn dưới lầu đài truyền hình. Cậu theo dõi thói quen nghiện cờ bạc, sử dụng chất cấm của đối phương, và lên kế hoạch dìm chết gã trong một nhà nghỉ hoang phế ở ngoại ô, dựng hiện trường thành một vụ sốc thuốc chết trong bồn tắm sau khi trúng lớn.
Sau khi hạ quyết tâm, Bạch Duy cảm thấy một niềm vui lén lút. Mãi đến khi cậu nhét đối phương vào bao tải, chở tới nhà nghỉ, cậu mới phát hiện mình bắt nhầm người.
Kẻ nằm dưới đất là một khuôn mặt khô héo xa lạ. Người đó uống liền hai chai nước của cậu, sau khi vào phòng thì loạng choạng chạy ngay vào phòng tắm, như thể đã khát từ rất lâu.
Hắn cũng là một kẻ lang thang, một phần của rác rưởi xã hội ở Hắc Cảng. Bạch Duy quyết định, đã lỡ rồi thì giết luôn hắn như trong kế hoạch.
Nhưng người đó lại vật cậu xuống giường, l**m sạch mồ hôi trên người cậu.
Một vụ giết người biến thành một đêm hoang đường. Điều khiến Bạch Duy hoảng loạn là, trước sức mạnh của người đó, cậu hoàn toàn không có sức phản kháng. Họ suýt nữa đã “đi đến cuối cùng”, nhưng ngay trước thời khắc đó, người đàn ông kia ngủ thiếp đi, trông đầy mãn nguyện như thể vừa được uống no nước.
Mang theo cơn giận bị sỉ nhục, Bạch Duy đã siết cổ hắn đến chết, rồi vứt xác vào thùng rác.
Tuy nhiên, điều thực sự khiến cậu rời khỏi Hắc Cảng lại không phải vì muốn chạy trốn hay ghê tởm quá khứ tăm tối đó.
“Là cảm giác thất bại.” Bạch Duy nói, “Em cảm thấy mình bất lực…”
Bất lực trong việc trở thành một sát thủ hàng loạt, một kẻ dọn dẹp thành phố.Cũng bất lực trong việc khiến chính quyền dọn sạch đám quái vật nơi đây.
Càng bất lực hơn khi nghĩ đến việc quay trở lại căn nhà, căn phòng khi xưa.
Đến nay, ngay cả giết người một cách “thành công” cậu cũng không làm được nữa.
Hạt giống có độc sẽ mọc ra những nhánh cây méo mó, nhưng chí ít nó cũng là một sự trưởng thành. Còn lúc này, cậu chẳng biết mình nên nảy mầm về hướng nào.
Ngoài việc trở về Bắc Đô, cậu không biết mình còn có thể đi đâu.
“Thất bại sao…” Giọng Lư Sâm có chút nghi hoặc. “Hóa ra là vì thất bại…”
Điều này hoàn toàn trái với những gì hắn nghĩ, lý do Bạch Duy rời khỏi Hắc Cảng.
Hắn tưởng rằng là do hắn để lại bóng ma tâm lý cho Bạch Duy, sự sợ hãi, bi thương, ghê tởm… Hắn đã nghĩ đến tất cả, trừ cảm giác thất bại.
Xem ra hắn vẫn chưa đủ hiểu Bạch Duy. Có lẽ sau cảm giác đó, còn có nguyên nhân khác.
“Em đã rất giỏi rồi, em yêu. Em còn ưu tú hơn cả những gì tưởng tượng.” Lư Sâm nói.
…Không, chẳng giỏi chút nào cả. Việc anh vẫn còn sống ngồi trước mặt em chính là bằng chứng em đã thất bại.
“Anh đang đóng vai bác sĩ tâm lý của em à?” Bạch Duy gần như bật cười, “Không mở homestay nữa, tính mở phòng khám tâm lý hả?”
Nếu mở phòng khám tâm lý, Lư Sâm sẽ phải làm việc cố định hàng ngày, không thể vừa mở homestay vừa làm tiệm sửa xe kiếm thêm được. Sau một hồi suy nghĩ, hắn trả lời: “Em yêu à, anh vẫn muốn mở homestay.”
Bạch Duy: …
“Vậy thì mở đi.” Cậu đáp, giọng không mấy thân thiện.
“Sau khi rời Hắc Cảng, ở Bắc Đô thì… ừ, anh biết em viết sách, thi thoảng đến thư viện giúp việc.” Lư Sâm nói, “Thời gian đó em viết khá tốt. Sau hai tác phẩm, em ký hợp đồng với nhà xuất bản mới. Em từng kể với anh, còn đang tích cực chuẩn bị bản thảo mới… Thời gian ấy không thể chen chuyến du lịch vào được.”
Sắc mặt Bạch Duy hơi khó coi: “Ừ.”
Không phải vì Lư Sâm, mà là vì cái nhà xuất bản ấy.
Lư Sâm: “Thời gian đó em có nhiều hoạt động bên ngoài, không tìm được lý do để chúng ta cùng đi du lịch. Vậy thì ta nên giải thích thế nào? Ừm… có thể nói anh bận làm luận văn tốt nghiệp, vừa hay điện thoại cũng hỏng, sim rớt ra mất, nên mất liên lạc…”
“Cũng có thể nói lúc đó chúng ta chia tay rồi.” Bạch Duy nhận ra mình lại có thời gian rảnh để cùng Lư Sâm bịa chuyện.
“Không được. Dù chỉ là chuyện bịa, chúng ta cũng không được chia tay.” Lư Sâm kiên quyết, “Một lần cũng không được.”
Giọng hắn chắc như đinh đóng cột, Bạch Duy vừa thấy vô lý, vừa thấy ngón tay hơi bất an không biết để vào đâu: “Tùy anh bịa đi, dù sao bọn họ cũng không hỏi chi tiết đâu.”
“Có thể nói thế này — lúc chúng ta mới gặp nhau, cả hai đều không ngờ rằng về sau sẽ mãi xuất hiện trong cuộc đời nhau.” Lư Sâm trầm ngâm, “Em biết rõ tương lai mình sẽ có một vị hôn phu môn đăng hộ đối. Ông em sẽ thích anh ta hơn — chứ không phải một kẻ đến từ đất nước xa lạ, suýt chết đuối ngoài bãi biển.”
“Còn anh, anh biết mình chỉ là một kẻ tha hương. Không thuộc về thành phố này, hay bất kỳ thành phố nào. Anh nghĩ, nếu em biết quá khứ của anh… những lời đồn về anh, em nhất định sẽ nghĩ anh là một người rất xấu. Và anh sợ mình chẳng thể cho em một tương lai. Vì vậy… chúng ta chỉ coi nhau như bạn tốt để ở bên nhau.” Lư Sâm nói.
“Nghe như vậy còn tệ hơn cả chia tay.” Bạch Duy phản bác, “Thậm chí khiến cả hai nghe càng tồi tệ hơn.”
“…Còn tồi tệ hơn sao?”
“Đầy rẫy nhược điểm, bóng tối, tính cách trốn tránh, và trong hoàn cảnh như vậy vẫn cứ duy trì mối quan hệ này không khác gì vụng trộm và tham lam do không khống chế nổi điểm yếu con người.” Bạch Duy đánh giá.
“Nhưng chính vì chúng ta vẫn đang cố gắng yêu nhau trong hoàn cảnh đó, mới càng đáng quý và vĩ đại hơn, đúng không?” Lư Sâm nói.
“Em không nghĩ vậy.” Bạch Duy nói, “Hai người như vậy, ai sẽ tin rằng họ thực sự yêu nhau chứ?”
Bầu không khí trong phòng bỗng chốc lạnh hẳn đi, bên khung cửa sổ cũng phủ một lớp sương giá. Bạch Duy nói câu ấy trong cơn hoảng hốt, nhưng việc bày tỏ quan điểm không khiến cậu thấy khá hơn chút nào.
Ngược lại, tim cậu đập càng thêm loạn, như thể mắc chứng rối loạn nhịp tim.
“…Được thôi.” Lư Sâm nói, “Lúc kể chuyện chúng ta bỏ qua đoạn này.”
“Ừ. Bỏ qua, bọn họ sẽ tự tưởng tượng ra thôi.”
Khoảnh khắc đó Bạch Duy cảm thấy, có lẽ vừa rồi cậu không nên nói câu đó. Bởi vì Lư Sâm cúi đầu, tiếp tục nhìn tài liệu của mình.
Nhưng cậu cũng cảm thấy mình chẳng nói sai gì cả. Dù hôm nay không nói, sớm muộn gì cậu cũng sẽ biểu lộ ra điều đó qua hành động.
Bắt đầu từ bao giờ cậu lại nghĩ giữa cậu và Lư Sâm có thể tồn tại một cái gọi là “sớm muộn”?
Lư Sâm nói: “Khác biệt quốc gia khiến chúng ta bỏ lỡ cơ hội liên lạc. Rồi sau đó ta gặp lại, trao đổi tên thật và đính hôn. Ai mà ngờ được? Người chúng ta yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, lại chính là vị hôn phu của nhau. Sợi dây tơ hồng đứt đoạn vì mất sim điện thoại, giờ lại nối liền một cách kỳ diệu. Làm sao trên đời lại có sự trùng hợp như thế chứ? Chúng ta trở về Thanh Hòa để đính hôn, rồi cùng nhau bỏ trốn…”
Hắn ngừng lại ở đây: “Nhiều người hỏi tại sao lại bỏ trốn, có phải vì bị gia đình phản đối không?”
Tất nhiên không phải vì gia đình phản đối. Cả nhà họ Bạch như bị ma ám mà yêu quý Lư Sâm, chàng rể ngoại quốc. Sau đó chỉ trong một tuần, toàn bộ người dân Thanh Hòa cũng bị “ma ám” giống vậy.
Tất cả đều nhờ vào sự cố gắng không ngừng nghỉ của Lư Sâm. Trong một tuần ngắn ngủi, hắn thành công “tẩy não” cả thành phố. Sau đó hắn sẽ thừa kế một trang viên của nhà họ Bạch, vài nhà máy, trăm cửa hàng, ngàn mẫu ruộng, cùng với hàng vạn cư dân Thanh Hòa xem hắn như ánh sáng loài người.
(Dù trong mắt các người chơi, thành phố ấy trông chẳng khác nào một phó bản kinh dị với toàn bộ người dân bị tẩy não bởi tà giáo.)
Bạch Duy khẽ nâng mí mắt: “Anh nói xem, tại sao?”
Lư Sâm: …
“Thật ra, anh cũng không biết tại sao.” Lư Sâm nói chân thành.
Bạch Duy: ?
“Em tưởng anh dẫn em bỏ trốn là đã có kế hoạch gì đó rồi chứ?” Cậu không thể tin được.
Lư Sâm: “Ờ… thế tại sao em lại đồng ý trốn cùng anh?”
Bạch Duy: …
“Em cũng không biết tại sao.” Cậu lẩm bẩm.
Trong mắt toàn dân Thanh Hòa, họ là một cặp đôi hoàn mỹ. Họ khỏe mạnh, trẻ trung, đẹp trai, giàu có, nên bước vào lễ đường dưới muôn vàn lời chúc phúc, để rồi ông của Bạch Duy sẽ trao tay cháu mình cho Lư Sâm. Họ đã đăng ký kết hôn tại cục dân chính Thanh Hòa, có giấy chứng nhận hẳn hoi. Một lễ cưới đình đám chẳng qua chỉ là thủ tục mang tính hình thức, là cú chốt hạ cuối cùng.
Nhưng ngay trước cú chốt hạ ấy, họ lại cùng nhau bỏ trốn.
Nhớ lại thì, lúc đưa Lư Sâm trở lại Thanh Hòa, trở về nhà họ Bạch, Bạch Duy vẫn còn mang theo tâm lý muốn làm khó hắn.
Trước khi quay về chuẩn bị kết hôn, Lư Sâm vừa mới bình phục sau một tai nạn xe hơi. Khi đưa hắn đi máy bay, lúc xuống cầu thang Bạch Duy còn dặn hắn cẩn thận. Lư Sâm nói: “Em yêu, em thật chu đáo với anh suốt chặng đường này.”
Bạch Duy nghĩ, chẳng phải nên như vậy sao? Lư Sâm rất dễ chết. Nếu xảy ra chuyện gì trước hôn lễ khiến đám cưới bị trì hoãn, nhà họ Bạch không gánh nổi mất mặt ấy.
Hơn nữa cậu cũng muốn xem cảnh ông nội không vừa ý Lư Sâm, muốn thấy hắn bị làm khó. Trước đó Lư Sâm từng vài lần gặp ông nội, nhưng thời gian đều ngắn, chưa từng sống chung. Trong lòng Bạch Duy có một mong mỏi kín đáo, hy vọng Lư Sâm sẽ xấu xí, bị bới ra ít tật xấu trước mặt ông.
Dù gì, ông cậu vốn nổi tiếng là người khó tính.
Nhưng thực tế là ông vô cùng hài lòng với Lư Sâm. Từ thói quen sống đến cách cư xử, ông không tìm ra điểm nào để chê, ngược lại còn khen ngợi hắn rất biết điều. Trong lúc đó, Lư Sâm từng quay đầu nhìn Bạch Duy một cái, như thể nghĩ rằng Bạch Duy cũng sẽ càng thêm hài lòng với mình.
Nhưng không hề. Bạch Duy đứng từ xa nhìn hai người họ, cảm thấy tay chân lạnh buốt, thậm chí xa lạ.
Khoảnh khắc ấy cậu cảm thấy giữa mình và Lư Sâm, lại càng không cùng một quốc gia.
Rõ ràng họ là một cặp chồng chồng “xa lạ”, vậy mà Lư Sâm đối với cậu lại xa lạ đến thế.
Ngày cưới cận kề, nhà họ Bạch giăng đèn kết hoa, bóng bay và đèn trang trí được chuyển vào nhà. Còn Bạch Duy thì càng ngày càng khó ngủ trong phòng mình.
Trước hôn lễ, cậu không thể ngủ cùng phòng với Lư Sâm. Lư Sâm ở phòng khách, còn cậu vẫn ngủ ở phòng cũ của mẹ — căn phòng nhìn ra hoa tử đằng.
Vì vậy, cậu có thể dậy một mình vào nửa đêm khi không ngủ được, ngồi bên bậu cửa sổ.
Ông nội hy vọng họ sẽ ở lại Thanh Hòa từ đó về sau, Lư Sâm đồng ý. Ông hy vọng họ cùng nhau quản lý sản nghiệp, Lư Sâm rất ủng hộ. Ông muốn họ giữ gìn danh tiếng trăm năm của nhà họ Bạch, khiến người dân khắp vùng yêu quý, Lư Sâm cũng hoàn toàn tán thành. Lư Sâm nói:“Tên con có thể được ghi vào gia phả nhà họ Bạch, đã là may mắn lớn nhất đời con.”
Ông thấy Lư Sâm rất hiểu chuyện, Bạch Duy cũng nghĩ vậy. Đó vốn là lý tưởng sống mà từ nhỏ cậu được dạy dỗ. Nhưng lúc này dưới ánh trăng, cậu lại cảm thấy một nỗi bi thương mơ hồ.
Đây sẽ là cuộc sống của cậu từ nay về sau, phải không?
Ngay lúc đó cậu chợt phát hiện, dưới cửa sổ có một người đang đứng. Và người đó, đã nhìn cậu từ rất lâu rồi.