Đúng lúc này, Bạch Duy nhận được lời mời tham gia một buổi tụ tập riêng tư từ một tập đoàn xuất bản lâu đời.
Bạch Duy vốn tưởng rằng buổi tụ tập này được chuẩn bị cho vài tác giả mới ký hợp đồng của tập đoàn, hoặc ít nhất cậu cũng sẽ nhìn thấy vài lãnh đạo cấp cao và biên tập viên. Thế nhưng khi cậu đến phòng họp của khách sạn đó, cậu phát hiện ra trong phòng chỉ có một người.
Đó là một người đàn ông trung niên phong độ, đang quay lưng về phía cậu. Lòng Bạch Duy dâng lên một sự cảnh giác, cậu nhanh chóng nghĩ đến những từ như "quy tắc ngầm".
Nhưng sự thật còn tệ hơn thế. Người đàn ông trung niên quay đầu lại, lộ ra một gương mặt có đường nét hơi giống Bạch Duy.
"Ta là cha con." Ông ta nói.
Hóa ra chẳng có sự thưởng thức tài năng nào, chẳng có chuyện một người may mắn nào đó ra đời. Lý do duy nhất tập đoàn xuất bản lâu đời giúp đỡ Bạch Duy chỉ có một: cậu là con trai của người nắm quyền Tạ Kính Vũ.
Hơn nữa cho đến thời điểm hiện tại, cậu là con trai duy nhất của Tạ Kính Vũ. Mười năm sau khi biết tin Bạch Sư qua đời, Tạ Kính Vũ kết hôn với người phụ nữ khác. Họ đã có một đứa con, nhưng hai năm trước đứa bé đó đã chết yểu. Một năm trước, Tạ Kính Vũ ly hôn.
Vì thế mà vị thế của Bạch Duy trở nên rất quan trọng, huống chi cậu còn xuất sắc đến vậy – điều này Bạch Duy phát hiện ra trong một tháng sau đó.
Tạ Kính Vũ nghe nói chuyện Bạch Duy bỏ trốn cùng người khác, cũng quan sát thấy mấy tháng nay bên cạnh cậu không có ai bầu bạn. Ông ta dễ dàng vạch trần lời giải thích của Bạch Duy về chuyện Lư Sâm đi công tác, nói: "Ta biết hôn nhân của con không hạnh phúc. Đa số những cuộc bỏ trốn đều có kết cục như vậy."
Câu nói tiếp theo của ông ta châm ngòi nổ trong lòng Bạch Duy: "Giống như ta và Bạch Sư, cũng là như vậy. Chúng ta luôn nhìn nhận thực tế quá rõ ràng. Chỉ là ta không ngờ nhiều năm sau, con chúng ta cũng đi vào vết xe đổ."
Tạ Kính Vũ nói, ông ta chỉ muốn giúp Bạch Duy. Xuất bản là một phần trong nghiệp vụ của tập đoàn họ Tạ, nhưng không phải là tất cả.
Ông ta biết ý định của nhà xuất bản cũ của Bạch Duy, cũng biết Bạch Duy không muốn trở thành một tác giả ngôi sao nào đó. Điều này rất tốt, ông ta cũng không muốn những chuyện này tiêu hao sức lực của Bạch Duy. Ông ta tiếp nhận hợp đồng của Bạch Duy, hy vọng Bạch Duy có một môi trường tương đối thoải mái với sở thích này... Đương nhiên, mục đích cuối cùng của ông ta là muốn Bạch Duy đến làm việc cho tập đoàn họ Tạ, tiếp quản vị trí của ông ta.
Thậm chí là đổi họ, nhận tổ quy tông.
Câu trả lời lịch sự nhất mà Bạch Duy đưa ra là đóng sầm cửa trước mặt Tạ Kính Vũ.
Ban đầu Tạ Kính Vũ không để bụng, dù sao lúc trẻ ông ta cũng kiêu ngạo như vậy.Ông ta tạo ra rất nhiều cơ hội để Bạch Duy hiểu được nhà họ Tạ rốt cuộc đang làm gì, để Bạch Duy biết nếu cậu lên được vị trí đó thì sẽ có được bao nhiêu lợi ích, để Bạch Duy biết làm người cầm lái của một gia tộc lớn có bao nhiêu trách nhiệm nặng nề và vinh quang... Dù sao Bạch Duy cũng đã bỏ trốn và đoạn tuyệt với nhà họ Bạch rồi.
Nhưng Bạch Duy cứng đầu không nghe.Cuối cùng Tạ Kính Vũ khó tin nói: "Sao con lại cố chấp giống Bạch Sư vậy? Chuyện này có gì không tốt?"
Bạch Duy nói: "Tôi không có hứng thú.”
Nhưng Tạ Kính Vũ nhìn cậu, cuối cùng dùng vẻ mặt nghiêm túc khó hiểu nói:"Con đừng quên hợp đồng của con trước đây ở nhà xuất bản X, bây giờ ở trong tay chúng ta. Trước hay sau thì đều giống nhau. Tuy hợp đồng tương đối thoải mái, nhưng chỉ cần con tiếp tục viết dù chỉ một chữ, cũng là đang kiếm tiền cho nhà họ Tạ."
Trong việc đàm phán, Tạ Kính Vũ rất hiểu cách đánh trúng điểm yếu của đối phương.
Câu trả lời của Bạch Duy cũng rất đơn giản: "Một chữ tôi cũng không viết."
"Nhưng đó là mười năm không phải sao? Mười năm hoàng kim nhất của một người, từ tuổi hai mươi đến ba mươi.”
Bạch Duy rất muốn giết Tạ Kính Vũ, nhưng một ký ức mơ hồ hiện lên trong đầu cậu. Hình như khi cậu còn rất nhỏ, Bạch Sư và Tạ Kính Vũ đã cùng nhau đưa cậu đến công viên nước…
Cậu tái mặt bước ra khỏi phòng, Tạ Kính Vũ lúc này nói: "Bạch Duy, ta không ngại việc con coi nhà họ Tạ là công cụ để con tích lũy sức mạnh, tiếp tục leo lên, nhưng con phải nhìn rõ thực tế, đừng làm những chuyện sai lầm nữa."
"Trong mắt ông, Bạch Sư và thành phố Hắc Cảng cũng là sai lầm sao?" Bạch Duy quay đầu lại nhìn thẳng vào Tạ Kính Vũ, đôi mắt cậu giống như mặt nước hồ bơi phản chiếu ánh nắng chói chang.
Sau khi nghe thấy tên Bạch Sư, Tạ Kính Vũ có chút dao động. Nhưng rất nhanh ông ta giận dữ nói: "Một đô thị đầy rẫy tội phạm và dơ bẩn như thành phố Hắc Cảng thì có gì tốt đẹp? Nếu năm đó ta và Bạch Sư không đến thành phố Hắc Cảng, mọi chuyện đã không thành ra thế này!"
Bạch Duy giận dữ trở về căn hộ của mình. Cậu đóng cửa không ra ngoài, ngoại trừ khi đi mua những đồ dùng sinh hoạt và thức ăn cơ bản nhất. Cậu ở trong căn hộ hơn một tháng, sống trong mơ hồ, ép bản thân không viết một chữ, không đăng một câu nào, cho đến khi Lư Sâm lại phát hiện ra cậu.
Khi cậu đẩy cửa ra, phát hiện Lư Sâm đang ở ngay bên ngoài, người đã bấm chuông ba lần chính là người chồng mới cưới đã chết đi sống lại của cậu. Trên mặt Lư Sâm vẫn nở nụ cười giả tạo đáng ghét kia, hắn liếc nhìn nội thất bên trong căn hộ của Bạch Duy: "Em yêu, bây giờ đây là nơi ở của em sao?"
"..."
"Anh đã tìm em rất lâu. Trong khoảng thời gian này, anh cũng đã đọc rất nhiều tạp chí địa lý, tìm được vài thị trấn phong cảnh đẹp, rất thích hợp để định cư. Nhưng rõ ràng, bây giờ em đã thay đổi ý định." Lư Sâm thân mật mỉm cười: "Sống ở Nam Đô khiến em vui hơn sao? Chúng ta có thể thay đổi kế hoạch, cân nhắc sống ở đây.”
Điện thoại của Bạch Duy rung lên, là Tạ Kính Vũ gọi đến. Cậu nhìn Lư Sâm, có chút nghẹn ngào, vậy mà lại nói ra lời thật lòng trong hoàn cảnh chỉ có hai người họ, đáng lẽ phải giương cung bạt kiếm.
"Không, em hoàn toàn không vui vẻ." Cậu nói.
"Vậy thì tốt." Lư Sâm nắm lấy tay cậu, "Em có thể cho anh vào trước đã. Anh cũng mang theo danh sách những thị trấn muốn định cư. Chúng ta có thể cùng nhau chọn một nơi em thích nhất trong danh sách, tiếp tục hoàn thành mục tiêu nửa năm trước của chúng ta.”
Hợp đồng của Bạch Duy vẫn bị kẹt giữa hai bên, đây là Tạ Kính Vũ cố ý. Nhưng sau đó cậu đã cùng Lư Sâm bay đến thị trấn Tuyết Sơn, để tiếp tục mục tiêu tân hôn của họ.
Cậu sống trong mơ hồ, tâm trí không yên, nhưng điều đó không quan trọng. Trong quá khứ, cậu cần một người cùng rời khỏi Thanh Hòa, hiện tại cậu cần một người cùng rời khỏi Nam Đô. Tình cảm của cậu dành cho Lư Sâm lúc đó cũng chỉ có vậy.
Lư Sâm đợi rất lâu bên ngoài phòng sách. Hắn hồi tưởng lại những lời Tạ Kính Vũ nói, hồi tưởng lại sự trách cứ của Tạ Kính Vũ về việc Bạch Duy lãng phí tài năng của mình, hồi tưởng lại sự trách cứ của Tạ Kính Vũ về việc hắn dung túng cho sự lãng phí của Bạch Duy... Đôi mắt hắn luôn nhìn chằm chằm vào Bạch Duy, sợ Bạch Duy làm ra chuyện gì cực đoan.
Thậm chí, một xúc tu của hắn cũng đã thò vào, giấu dưới bàn làm việc để sẵn sàng ứng phó.
Cuối cùng, Bạch Duy gục xuống bàn ngủ thiếp đi. Lư Sâm nhẹ nhàng dùng xúc tu vỗ nhẹ vai cậu, để cậu ngủ thoải mái hơn một chút.
Sau khi tỉnh dậy, Bạch Duy đứng dậy bước ra khỏi phòng sách. Rất nhanh, cậu nhìn thấy một cục lớn đang ngồi xổm ở cửa. Lư Sâm đang ngồi xổm ở đó, giống như một con chó lớn bị bỏ rơi cả đêm, trông mong nhìn cậu.
"Chó là bạn tốt nhất của con người." Một ý nghĩ hài hước lóe lên trong đầu Bạch Duy.
Lư Sâm: “Anh không biết làm sao ông ấy tìm được số điện thoại nhà, anh cũng không liên lạc với ông ấy..."
"Có lẽ ông ta tìm được thông tin liên lạc của em từ hồ sơ của chính quyền thị trấn, hoặc là qua bưu điện, qua thư của Lý Nguyện trước đây... Chuyện đó không quan trọng, ông ta luôn có cơ hội lấy được." Bạch Duy nói.
"Vậy thì đây không phải lỗi của anh..." Lư Sâm cẩn thận nhìn cậu.
"Ừ. Không phải lỗi của anh." Bạch Duy mặt không cảm xúc đi rửa mặt. Lúc này cậu không muốn nhìn thấy Lư Sâm cho lắm.
Cậu đặc biệt không muốn Lư Sâm nhìn thấy vẻ yếu đuối, thấp kém của mình.
Rõ ràng Lư Sâm cũng không phải là một quý ông, hắn cũng chẳng phải thiếu gia danh môn hoàn hảo gì. Lư Sâm là một con quái vật ngụy tạo quá khứ, là "đứa con bỏ trốn" với lịch sử đen tối. Nhưng trong quá khứ, cậu vẫn có thể dùng những thứ mình nỗ lực giành được để hơn Lư Sâm một bậc.
Nhưng bây giờ, bí mật thất bại trong sự nghiệp của cậu cũng bị Lư Sâm biết được.
Thế giới của người trưởng thành là như vậy, thất bại trong sự nghiệp chính là thất bại toàn diện, chuyện này chẳng liên quan gì đến những thành tựu mà bạn đã đạt được trong quá khứ.
Ngủ một đêm trên bàn làm việc quả nhiên ảnh hưởng đến nhan sắc. Bạch Duy nhìn thấy mình trong gương tái nhợt tiều tụy, dưới mắt một quầng thâm đen.
Khi cậu xuống lầu ăn cơm, thấy trên bàn đã bày sẵn bữa sáng. Bạch Duy vốn muốn lặng lẽ đi ra cửa sau, nhưng đã bị Lư Sâm phát hiện.
"Em yêu, em ăn sáng nhé?" Lư Sâm đáng thương nhìn cậu.
Lúc này vội vàng bỏ chạy chẳng phải càng mất mặt hơn sao... Hơn nữa Lư Sâm đã mời cậu rồi. Bạch Duy do dự một chút, vẫn ngồi trở lại bàn.
Trên bàn có hai quả trứng chiên, trong tay Lư Sâm còn cầm một quả trứng luộc đã bóc vỏ. Hắn đưa quả trứng luộc cho Bạch Duy: "Em dùng cái này xoa mắt đi, có thể tiêu sưng.”
Đối diện với Lư Sâm, Bạch Duy cũng lười nói những lời sĩ diện như "Mắt em không sưng". Cậu chỉ nghi ngờ nhìn chằm chằm quả trứng: "Cái này có tác dụng sao?"
"Chắc chắn có tác dụng." Lư Sâm tự tin nói.
Dù sao thì đây cũng không phải là trứng gà, mà là một đoạn xúc tu đứt của hắn, chỉ là ngụy trang thành hình dạng quả trứng thôi. Thực tế, xúc tu mà hắn đang cầm dính đầy chất lỏng dùng để tăng cường hoạt tính của da.
Bạch Duy: …
Không hiểu tại sao, quả trứng này mang đến cho cậu một cảm giác bất an. Bạch Duy nhận lấy nó rồi đặt sang một bên đĩa khác... Sao vậy, tại sao cảm giác đầu ngón tay cũng kỳ lạ thế này.
Cậu nghi ngờ liếc nhìn Lư Sâm, Lư Sâm chân thành nhìn cậu.
"Được rồi, em yêu, lát nữa em có dự định gì không?"
"Đi làm." Bạch Duy nói. Sáng nay quả thật cậu có tiết, đây là lý do cậu ra khỏi phòng sách.
Dù tâm trạng thế nào, cậu cũng sẽ giả vờ như một người bình thường, xuất hiện trước mặt mọi người.
"Nhưng tối qua em chỉ ngủ có bốn tiếng." Lư Sâm nói.
Làm sao Lư Sâm biết cậu chỉ ngủ có bốn tiếng?
"Không sao." Bạch Duy đáp.
Hôm qua bọn họ còn cãi nhau một trận, hôm nay lại vì cùng nhau ăn sáng mà duy trì hòa bình giả tạo trên bàn ăn. Cuối cùng, Lư Sâm hỏi câu đầu tiên phá vỡ bầu không khí: "Em yêu, em có dự định gì cho tương lai không?”
"..." Bạch Duy cúi đầu ăn trứng chiên.
"Em muốn làm giáo viên mỹ thuật ở thị trấn Tuyết Sơn hơn, hay là muốn tiếp tục làm một nhà văn?"
"... Em chưa từng nghĩ đến những chuyện này." Bạch Duy buộc phải nói.
"Em nên nghĩ đến rồi. Khi Đường Lâm quay phim ngắn, em nói em không thể chịu đựng được nữa, đã sửa một số kịch bản cho nó, lúc viết rõ ràng em rất vui vẻ mà." Lư Sâm nói, "Hơn nữa anh cũng thấy rất nhiều bản nháp trên bàn làm việc của em. Chúng chỉ mới được viết một đoạn mở đầu, sau đó em liền cưỡng ép dừng lại, bỏ dở và vứt sang một bên."
Bạch Duy ngẩng phắt đầu: "Anh vào phòng sách của em?”