Bạch Duy và Long Đông gặp nhau ở nhà hàng Âu.
Khi Bạch Duy bước vào nhà hàng Âu, Long Đông đã đợi ở vị trí gần cửa sổ từ lâu rồi. Cô mặc một chiếc váy dài màu xám, mái tóc dài được búi gọn sau đầu bằng một chiếc dây buộc tóc, đó là cách ăn mặc thường ngày của cô.
Nhưng khi cô nhìn ra con đường thị trấn Tuyết Sơn bên ngoài cửa sổ, vẻ mệt mỏi, khó chịu đó khác hẳn với vẻ nhút nhát yếu đuối thường ngày của cô.
Bạch Duy biết bây giờ coi như cậu đã nhìn thấy bộ mặt thật của Long Đông rồi. Thấy Bạch Duy đến, Long Đông nói: "Cậu biết không? Tôi đã sớm cảm thấy chán ghét cuộc sống ở thị trấn Tuyết Sơn rồi. Mỗi phút giây phải tiếp tục ở lại đây đều khiến tôi mệt mỏi, ghê tởm, tôi không muốn ở đây cả đời.”
"Nhưng nếu bảo cô không mang theo tất cả tiền bạc rời khỏi đây, cô lại không cam tâm." Bạch Duy ngồi xuống đối diện cô:"Cô muốn loại bỏ Long Hạ và Long Xuân từ lâu rồi đúng không?"
Long Đông nở một nụ cười với cậu: "Long Thu có thể qua đời, tại sao Long Hạ và Long Xuân lại không thể?"
"..."
"Từ nhỏ đến lớn tôi chưa bao giờ có quyền thừa kế của gia đình. Đầu tiên là có Long Xuân, sau đó lại có Long Hạ. Tôi luôn là người mà bọn họ không nhìn thấy. Bọn họ muốn tôi học chuyên ngành điều dưỡng, chỉ để tiện cho tôi sau này chăm sóc bọn họ..."
"Xin lỗi, tôi không hứng thú với quá khứ của cô." Bạch Duy đan các ngón tay vào nhau nói: "Cô có thể nói thẳng mục đích của mình được không?”
"Đương nhiên có thể. Cậu không cần lo lắng chuyện giữa cậu và Long Hạ, Long Xuân sẽ ảnh hưởng đến thái độ của tôi với cậu. Thực tế tôi đã sớm mong bọn họ bị nhốt vào bệnh viện tâm thần rồi. Chuyện mấy hôm trước của các cậu thật sự đã giúp tôi một tay. Nhưng xét thấy cậu là một người thông minh, tôi định thành thật với cậu một chút, để tránh những xung đột khác trong tương lai ảnh hưởng đến tôi, đồng thời tôi cũng có thể giúp cậu một số việc." Long Đông nói:"Cậu tò mò tại sao thái độ của Long Hạ với cậu lại vặn vẹo như vậy không? Bởi vì các cậu từng là bạn học cấp hai."
Bạch Duy nói: "Được thôi, tôi đoán được rồi.”
Sau khi nhìn thấy bức tranh đó.
"Nó muốn thu hút sự chú ý của cậu nhưng mãi không được. Sau này, theo tôi biết thì trong quá trình theo dõi cậu nó đã vô tình lạc vào sào huyệt của một đám côn đồ đường phố, từ đó bị đe dọa lâu dài. Tôi luôn cảm thấy đây không phải là trùng hợp."
Bạch Duy giả vờ ngạc nhiên: "Cậu ta theo dõi tôi?"
Đương nhiên đây không phải là trùng hợp. Trong một khoảng thời gian Bạch Duy ở cấp hai đã phát hiện có người theo dõi mình. Đương nhiên cậu không cảm thấy chuyện này là ý tốt, dù là ý tốt cậu cũng không có phúc hưởng thụ. Vừa hay cậu biết gần trường có một con phố, có đám côn đồ thích đe dọa người khác, buôn bán đồ cấm.
Thế là cậu tiện tay dẫn người đó đến đó.
Sau đó việc theo dõi tự nhiên chấm dứt, Bạch Duy không hứng thú xem cái cậu thiếu niên theo dõi cậu lớn lên thành bộ dạng gì, cậu cũng không cần phải xem.
"b**n th** lắm đúng không?" Long Đông nói: "Sau đó nó bỏ học, chuyển đến trường khác. Sự chú ý của nó dành cho người đó không những không giảm mà còn tăng lên, thậm chí còn cố gắng bắt chước người đó. Tiếc là đồ giả thì mãi mãi là đồ giả. Kết quả học tập của nó là một mớ hỗn độn, chỉ có thể dựa vào gian lận để có điểm. Thế nhưng, thấy kỳ thi đại học sắp đến, nó biết không thể nói dối được nữa nên muốn tìm cớ để trốn thi. Vừa hay, tiệc sinh nhật của chị gái nó sắp được tổ chức…”
"Bữa tiệc sinh nhật này là do em gái nó đề nghị tổ chức. Trước đó, trong nhà không ai nghĩ đến việc đặc biệt tổ chức sinh nhật cho chị gái cả. Nó trở về, lại bị em gái phát hiện ra chuyện gian lận thi cử. Thế là ngay trên xe nó giận dữ giật lấy vô lăng. Điều này dẫn đến cái chết của em gái nó và sự tàn tật của nó."
"Đương nhiên, sau đó chị gái nó cũng không bao giờ tổ chức sinh nhật nữa."
Bạch Duy: "Xin chia buồn. Xem ra trong nhà cô, duy chỉ có em gái cô là có quan hệ khá tốt với cô.”
"Trước đây cũng không phải vậy. Chỉ là hai năm trước khi em ấy qua đời, người em gái cũng không thể rời khỏi thị trấn cuối cùng cũng hiểu được chị mình một chút phải không?" Long Đông nói:"Tôi nói những điều này, không phải để muốn cậu hiểu hay thương hại tôi. Tôi chỉ hy vọng cậu biết, chỉ cần cậu còn sống ở thị trấn Tuyết Sơn thì rắc rối của Long Hạ và Long Xuân vẫn sẽ tiếp tục. Trước đây tôi cũng từng nghĩ tại sao Long Hạ đã tàn tật, mất đi khả năng mở rộng tương lai cho gia tộc, mà cha mẹ vẫn chiều chuộng nó như vậy? Chẳng lẽ là vì nó sinh ra đã đáng được yêu thương hơn một chút sao?”
Trong giọng nói của cô đột nhiên mang theo chút oán hận, giống như là sự bộc lộ tình cảm thật. Nhưng rất nhanh, cô dùng việc uống nước để che giấu biểu cảm của mình.
Mà Bạch Duy chỉ nghĩ, à, cô ta hy vọng mình giúp cô ta đối phó với hai người em trai.
Cậu buồn chán nghịch chiếc tách trà nghĩ đến lúc vừa vào quán, Long Đông nói cô đã gọi hai ly cà phê rồi. Nhưng sao cà phê vẫn chưa được mang lên.
Khóe mắt Bạch Duy liếc thấy một người mặc đồng phục phục vụ, khí chất có chút rụt rè đang bưng cà phê đến... rồi người đó nhìn thấy bọn họ, giống như bị dọa mất hồn, lại bưng cà phê chạy về bếp sau.
Bạch Duy: ...?
Người đó trông cao lớn vạm vỡ, sao thấy bọn họ lại như thấy ma vậy?
Long Đông lại nói: "Long Xuân cũng sẽ luôn dọn dẹp những rắc rối mà Long Hạ gây ra. Nó luôn làm như vậy. Thực tế, từ khi cậu vừa chuyển đến thị trấn, Long Hạ đã để mắt đến cậu rồi. Trong phòng nó giấu tất cả những thông tin liên quan đến cậu mà nó có thể tìm kiếm được. Một bức ảnh chụp chung trên bản tin cũng bị nó in ra, cắt riêng phần của cậu dán lên tường. Lúc cậu vừa chuyển đến, nó đã tìm những phóng viên quan tâm đến cậu, tung tin đồn về cậu…”
"Nếu không phải chân nó không tiện, Long Xuân cũng không thể đồng ý. Tôi đoán chắc chắn nó sẽ nhặt cả que kem cậu ăn về nhà. Đây không phải là một thứ tình cảm chấp nhất tốt đẹp gì... Cậu biết nó ngược đãi động vật đúng không?" Long Đông bất ngờ nói: "Cậu biết nó khắc tên cậu lên những xác chết đó không?"
"Sớm muộn gì – hoặc bây giờ nó đã muốn giết cậu." Long Đông nói.
Bạch Duy đã mất hứng thú rồi.
Cậu lười biếng hé một chút mí mắt. Long Đông chú ý đến đuôi mắt Bạch Duy dài và hơi xếch lên giống hình đuôi phượng, khi cậu lạnh lùng nhìn người khác giống như một chiếc móc câu băng giá vừa kiêu ngạo vừa quyến rũ, móc vào da thịt người ta.
"Với sự hiểu biết của cô về em trai mình, cô nghĩ cậu ta có thể làm được không?" Bạch Duy thong thả nói.
"Đương nhiên không thể, nhưng cứ bị ruồi nhặng vây quanh chẳng phải cũng rất khó chịu sao?" Long Đông vậy mà ngẩn người ra vài giây, rồi mới lên tiếng.
"Người bị ruồi nhặng vây quanh, luôn thoải mái hơn người sống trong đống ruồi nhặng." Bạch Duy nói: "Xem ra tôi không đợi được cà phê hôm nay rồi. Tôi về trước đây."
Cậu làm động tác muốn đứng dậy, Long Đông lập tức nói: "Bạch Duy, không phải vì tôi ngây thơ nghĩ rằng cậu sẽ vì tiền mà giúp tôi giải quyết chuyện này, nên mới tìm đến cậu."
"Hả?”
"Tôi tin rằng nếu ở thị trấn Tuyết Sơn có một người có thể hiểu được cảm xúc của tôi, thì người đó chỉ có thể là cậu. Bởi vì cậu cũng là một người trốn chạy. Hơn nữa, cậu cũng muốn rời khỏi thị trấn Tuyết Sơn, rời khỏi gia đình cậu... Chuyện này tôi đã hiểu ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu rồi."
Bạch Duy: "Ồ."
"Hai ngày nay tôi bỗng nhớ ra một chuyện." Long Đông nói: "Khi tôi du học ở Pháp, quả thật tôi đã gặp hai người vài lần, tuy không thân thiết nhưng tên và mặt của họ tôi không quên một ai. Một người tên là Văn Sâm, một người tên là Văn Lộ."
Các ngón tay đang thả lỏng của Bạch Duy bỗng siết chặt lại. Vẻ mặt cậu vẫn bình thường, biểu cảm hơi có chút nghi hoặc như "không biết Long Đông đang nói gì". Nhưng trong đầu cậu, một chuyện đã nhanh chóng lóe lên.
Phải làm sao để Long Đông chết đi một cách lặng lẽ không dấu vết?
Đối với Long Xuân và Long Hạ dám xúc phạm cậu, cậu chưa từng nghĩ đến việc trực tiếp loại bỏ bọn họ. Nhưng đối với Long Đông có khả năng tiết lộ thân phận thật của Lư Sâm và sự thật cậu bị lừa kết hôn, cậu lại muốn giết... Bạch Duy đột ngột giật mình bởi ý nghĩ của chính mình.
"Nhưng kỳ lạ là, khi tôi nhờ bạn học cũ đi điều tra, lại hoàn toàn không tìm được tin tức gì về hai người này, hồ sơ lịch sử, bảng điểm... nhưng những người nhớ đến họ lại không ít. Tôi chia sẻ những điều này trên tinh thần đôi bên cùng có lợi. Bởi vì giống như cậu muốn thoát khỏi người chồng của mình, tôi cũng muốn thoát khỏi những người em trai của mình." Long Đông nói với giọng nhẹ nhất: "Hoặc là cậu đã từng nói, trao đổi giết người?”
Trao đổi giết người?
"Tôi luôn có một cảm giác, chúng ta có một sự tương đồng đặc biệt. Cậu có thể hiểu tôi, tôi cũng có thể hiểu cậu. Chúng ta đều muốn rời khỏi đây. Có lẽ có một khả năng khi những thứ chúng ta ghét va chạm vào nhau, chỉ cần chúng ta tác động một chút lực, chúng sẽ có cơ hội tan thành đá vụn."
"Tôi không vội cần câu trả lời của cậu, nhưng tôi có thành ý tuyệt đối."
... Bạch Duy bước ra khỏi quán cà phê, cậu ngồi trong xe, vẻ mặt từ trống rỗng đến âm tình bất định, cậu cảm thấy tức giận, cuối cùng lại cảm thấy một chút hoảng sợ.
Hình như cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc hợp tác với người khác, hoặc mượn sức người khác để loại bỏ Lư Sâm.
Sáu tháng trước, đối diện với đề nghị của Long Đông, có lẽ cậu sẽ động lòng, coi Long Đông là một con dao để giết Lư Sâm, một tấm giẻ lau chân lợi dụng xong sẽ vứt bỏ cô ta. Nhưng vừa rồi ở quán cà phê, vậy mà cậu không hề có ý định lợi dụng cô ta.
Mà là bản năng, cảm thấy một sự kháng cự mạnh mẽ.
Chẳng lẽ cậu không còn muốn giết Lư Sâm đến vậy sao? Hơn nửa năm qua rốt cuộc cậu đã làm gì?
Rốt cuộc cậu nghĩ gì về con quái vật này?
Bạch Duy ôm lấy ngực mình. Cậu cảm thấy rất đáng sợ, bởi vì có lẽ trong tiềm thức cậu đã coi hắn như người nhà. Cho nên cậu kháng cự sự can thiệp của người khác... Khi cậu đang cố gắng điều chỉnh nhận thức của mình, điện thoại lại reo.
Video của Ngụy Lạp cuối cùng cũng gửi đến.
Bạch Duy mở đoạn video dung lượng hai trăm MB kia. Video được quay từ rất xa, có lẽ người quay cũng rất sợ bị liên lụy, cho nên chất lượng hình ảnh rất mờ.
Nhưng Bạch Duy vẫn nhìn rõ nội dung bên trong.
Trong ánh lửa ngút trời và tiếng nổ, một vật thể dường như đang đánh nhau với một đám người. "Nó" rơi từ một tòa nhà cao trăm tầng xuống, trong tiếng kêu kinh hãi của mọi người đập xuống đất biến thành vô số mảnh vỡ, tan nát như bùn.
Giống như một loài sinh vật biển nào đó.
Một vật thể rơi xuống trước ống kính, thế là ống kính quay rõ hình dạng của nó.
Ngón tay Bạch Duy bắt đầu run rẩy, hô hấp của cậu trở nên khó khăn.
Đó là một đôi mắt màu xanh da trời.
Cơ bắp cậu bắt đầu co giật không kiểm soát, xương cốt cũng run lên. Khoảnh khắc đó cậu cảm thấy mình như nhìn thấy một đôi mắt xanh quen thuộc giống hạt thủy tinh, cũng giống bầu trời. Cậu chăm chú nhìn nó như vậy, cho nên không thấy ở phía sau, mấy mảnh vỡ lớn lặng lẽ tụ lại với nhau, nhanh chóng bỏ trốn.
"Vừa nãy nó tự nhảy lầu sao??”
"Trời ơi, chết chắc rồi."
Dưới email, Ngụy Lạp hưng phấn điền vào tin nhắn: "Anh thấy không? Đây là con quái vật đột nhiên xuất hiện ở Bắc Đô đó!”