Có Chồng Chết Thường Xuyên Đều Biết

Chương 68

Lư Sâm cảm thấy Bạch Duy lạnh nhạt với mình đã mấy ngày nay.

Sau khi trở về từ Bắc Đô, ngoại trừ ngày đầu tiên bị Bạch Duy lái xe đâm trúng, cuộc sống của họ sau đó dường như đã quay lại quỹ đạo. Họ vẫn cùng nhau đi dạo phố, ăn cơm, thậm chí còn cùng nhau chăm sóc khu vườn, mua sắm đồ đạc, trang trí homestay, giải thích với hàng xóm về tin đồn Lư Sâm hai tháng không về nhà.

Thế nhưng Lư Sâm vẫn luôn cảm thấy mọi thứ không còn giống như hai tháng trước nữa.

Vì vậy hắn trở nên dè dặt, thậm chí chưa từng dám nhắc đến chuyện chăn gối chồng chồng với Bạch Duy. Toàn bộ tinh thần của hắn đều dồn vào việc cùng Bạch Duy tu sửa lại homestay. Điều này giúp hắn có lý do hợp lý để cùng Bạch Duy làm việc, nói chuyện về công việc trong bữa ăn.

Lư Sâm thích nhìn thấy thành quả do hai người cùng nhau làm nên, cảm giác như đây là “kết tinh tình yêu” của họ.

Về sau, tất cả khách trọ ở homestay này đều sẽ nhớ rằng đây là một nơi tuyệt đẹp, chủ nhân là một cặp đôi rất yêu thương nhau.

Gần đây, Ngụy Liên và Kiều Mẫn cũng bắt đầu lên kế hoạch mang thai. Lúc này Lư Sâm mới phát hiện ra – thì ra trong loài người, chỉ có nữ giới mới có thể mang thai. Trước đây hắn vẫn nghĩ rằng vợ chồng loài người cũng giống cá ngựa! Vì hắn từng thấy nhiều người đàn ông bụng lớn!

Hóa ra, Bạch Duy không thể mang thai!

Lư Sâm từng rất mong muốn xây dựng một gia đình ba người theo kiểu truyền thống của loài người. Nhưng theo thời gian, hắn dần nhận ra rằng trong quan niệm của loài người, đàn ông không thể làm vợ, cũng không thể mang thai, và bản thân Bạch Duy cũng không phải là một người “hoàn hảo” như vẻ bề ngoài của cậu.

Hắn vốn tưởng rằng, sau khi biết chuyện này mình sẽ rất thất vọng. Nhưng điều khiến Lư Sâm không ngờ tới là hắn lại thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn cảm thấy rất vui mừng.

Gia đình của bọn họ nên là như vậy, kỳ lạ nhưng đầy tự hào, hoàn toàn khác biệt với những tổ ấm của con người khác! Dù là thế, họ vẫn hạnh phúc đến mức khiến người khác phải ghen tị, chẳng phải điều đó càng đáng để hắn vui mừng sao?

Hơn nữa, căn homestay này chính là kết tinh tình yêu của họ!

Tối hôm đó, khi Lư Sâm thông báo với Bạch Duy rằng homestay đã được tu sửa xong, hắn lại nhận được một niềm vui bất ngờ — Bạch Duy chủ động đòi “làm chuyện đó” với hắn!

Trong bữa tối hắn luôn cảm thấy Bạch Duy lén lút liếc nhìn mình, ánh mắt có phần do dự như muốn nói lại thôi. Ban đầu Lư Sâm còn nghĩ mình nhìn nhầm, nhưng khi ăn xong hắn đi ngang qua Bạch Duy để dọn bát đũa, lại phát hiện Bạch Duy cố ý dùng chân khều hắn.

Tim Lư Sâm đập như sấm, hắn nhìn thấy Bạch Duy ngồi bên bàn chống cằm bằng một tay. Khuôn mặt Bạch Duy vốn có nét điêu khắc băng giá, đường nét như được tạc từ ngọc, đẹp đẽ nhưng lạnh lùng như một món đồ nghệ thuật không thích hợp để ôm ấp.

Nhưng dưới ánh đèn vàng ấm áp cùng mùi hương của quả lê Anh quốc lan tỏa trong phòng, làn da của Bạch Duy trông như tuyết sắp tan, óng ánh, quyến rũ sống động như thật.

Và có vẻ như sắp hóa thành dòng sữa, từ ống tay áo chảy lên người hắn.

Lư Sâm cố gắng giữ vẻ nghiêm túc. Lỡ như mình hành động l* m*ng khiến Bạch Duy giận thì sao?

Nhưng đến khi dọn dẹp xong quay về phòng, hắn lại được Bạch Duy mời gọi.

Bạch Duy đã chui vào trong chăn, đôi mắt mèo hơi xếch nhìn hắn: “Mau đi tắm đi, em tắm xong rồi, đang đợi anh.”

Cậu còn chôn nửa khuôn mặt trong chăn, cực kỳ khiến người ta muốn ôm.

Khoảnh khắc đó Lư Sâm cảm thấy mình sắp phát nổ, vì sao Bạch Duy chui vào chăn? Không phải vì… không mặc gì sao?

Hơn nữa còn đang chờ hắn!

Lư Sâm chỉ tắm trong mười phút rồi nhanh chóng lao tới. Khi hắn đè lên người cậu, Bạch Duy cũng vòng tay ôm lấy lưng hắn.

Không giống như trước đây Bạch Duy luôn ngượng ngùng lúng túng, lần này cậu như bị d*c v*ng chính mình thúc đẩy, trở thành một quả chín mọng ngọt ngào đầy mật.

Cả tối thứ Sáu và cuối tuần ấy, họ chìm đắm trong cuộc hoan lạc.

Tối Chủ nhật, Bạch Duy tựa vào lòng Lư Sâm, mắt lim dim, lười biếng như mèo con ăn no đang buồn ngủ.

Còn Lư Sâm thì vẫn chưa thấy đủ, ánh mắt tràn đầy d*c v*ng và sự chiếm hữu.

Bạch Duy mặc kệ hắn v**t v* sau gáy và lưng mình, khẽ khàng nói ra ý định:“Tuần sau em phải ra ngoài một chuyến.”

“Đi đâu? Anh đi cùng em.”

Lư Sâm lập tức đáp.

“Anh đừng đi theo. Em phải về nhà ông nội.” Bạch Duy nói.

“Tại sao không thể cùng đi...?”

“Ông mà thấy anh chắc chắn sẽ rất tức giận.”

Lư Sâm hiểu rồi. Vợ hắn muốn về nhà mẹ đẻ một mình.

“Anh có thể đưa em đi, không vào cùng.”

“Khỏi phiền, sắp khai trương homestay rồi, anh còn đăng quảng cáo lên mạng mà.” Bạch Duy nói:“Đợi em về, em muốn xem có khách đến không. Anh phải ở nhà tiếp đón họ.”

Được thôi...

Lư Sâm hỏi: “Em đi bao lâu?”

“Một tuần. "Bạch Duy nói.

Lư Sâm lề mề, cuối cùng cũng đồng ý. Bạch Duy coi như thở phào nhẹ nhõm, bởi vì đây vốn là một khâu trong kế hoạch của cậu.

Dùng homestay để giữ chân Lư Sâm, tìm cơ hội rời đi. Dù sao thì Lư Sâm đã nói về homestay nhiều lần như vậy, Bạch Duy thấy kế hoạch này rất ổn.

Cậu sẽ lấy cớ về nhà họ Bạch để đi đến nơi khác. Một tuần sau, cậu sẽ viện cớ để báo rằng mình về trễ. Lư Sâm từng về muộn nửa tháng, chắc cũng không dám phàn nàn gì.

Sau đó, cậu sẽ nói rằng trong chuyến đi, mình đã tìm được cảm hứng và sẽ bắt đầu viết sách trở lại.

Vì sự nghiệp cá nhân, cậu sẽ trở thành một nhà văn du ký.

Cậu sẽ thường xuyên gửi bưu thiếp cho Lư Sâm, dù gì thì bưu thiếp cũng chẳng đáng bao nhiêu. Sau đó cậu không cần gặp lại Lư Sâm nữa, mà trong mắt người ngoài, họ vẫn chưa ly hôn, vẫn là một cặp đôi lãng mạn như chim di trú và hòn đảo phía Nam.

Nhưng cậu không ngờ rằng, Lư Sâm lại nghĩ hoàn toàn khác.

Homestay chỉ là công cụ rửa tiền, Lư Sâm chẳng quan tâm đến chuyện làm ăn. Trái lại, việc Bạch Duy rời đi khiến hắn có một dự cảm rất xấu, nên đã quyết tâm bám theo.

Sáng sớm ngày thứ ba, Bạch Duy lên đường. Cậu hôn tạm biệt Lư Sâm trên bậc thềm, mang theo một chiếc vali nhỏ lên xe.

Đây là một cuộc chia tay đã được lên kế hoạch từ lâu nên cậu không mang theo gì nhiều. Dù vậy khi rời đi, nhìn căn nhà nhỏ trong gương chiếu hậu, cậu vẫn thấy tiếc nuối vì phải bỏ lại nhiều thứ.

Nhưng đây là hy sinh cần thiết.

Cậu rời khỏi khu phố, không ngừng quan sát gương chiếu hậu, vẫn thấy Lư Sâm đứng vẫy tay trước cửa. Nhưng chỉ hai mươi phút sau, vòng lại một vòng, Bạch Duy quay về.

Khi còn cách nhà hai phút, cậu gọi điện cho Lư Sâm với vẻ mặt không cảm xúc: “Em phát hiện ra mình quên mang một thứ, anh có ở nhà không?”

Ban đầu không ai bắt máy. Một phút sau mới có người trả lời: “Ồ, anh có ở nhà, chờ chút, anh xuống mở cửa ngay.”

Bạch Duy tắt máy, cảm giác bất an càng lúc càng mạnh. Cậu dừng xe, lúc này một sinh vật trong suốt đang nằm trên nóc xe cậu lập tức lao lên lầu với tốc độ cực nhanh.

Bạch Duy đứng chờ ở cửa, ánh mắt lướt qua mọi lối ra vào. Chẳng mấy chốc Lư Sâm đã đến mở cửa, gương mặt tươi cười: “Em yêu, em quên mang gì vậy?”

“Một tập tài liệu.” Bạch Duy nói.

Cậu vào phòng làm việc lấy tập hồ sơ, tiện thể đi vòng quanh xem xét. Khi thấy bệ cửa sổ phòng tắm tầng một, tim Bạch Duy chùng xuống, cậu thấy cửa sổ mở, bệ có vết rõ ràng vừa bị người leo qua.

Mặc dù không biết Lư Sâm đã làm cách nào, nhưng rất rõ ràng, cậu đã bị theo dõi!

Cậu biết ngay mà, Lư Sâm không đời nào dễ dàng để cậu rời đi như vậy!

Bạch Duy cầm đồ, đổi với Lư Sâm một nụ hôn nữa, rồi tiếp tục lái xe rời đi. Nhưng đi được nửa đường, cậu bắt đầu cố tình tăng giảm tốc độ thất thường, lạng lách, rẽ gấp, cố tìm cách cắt đuôi.

Thế nhưng cậu nhìn mãi, vẫn không thấy xe nào bám theo. Điều này khiến Bạch Duy vừa căng thẳng vừa hoang mang.

Cùng lúc đó, Lư Sâm bám dưới gầm xe đã suýt nữa bị lắc cho nôn ra mật xanh. Hắn gắng gượng bò lên nóc xe.

Bạch Duy dừng xe ở sân bay. Sau khi đợi ở phòng chờ một lúc, cậu lấy được thông tin đầy đủ của toàn bộ hành khách — tên tuổi, số căn cước, mọi thứ đều đầy đủ, trông thì bình thường nhưng lại cực kỳ đáng ngờ. Cậu suy nghĩ một hồi, và mười phút trước giờ lên máy bay, đột ngột đổi sang chuyến khác.

Cậu không bay đến Thanh Hòa, mà chọn một thị trấn nhỏ ở nước ngoài. Bạch Duy chắc chắn rằng Lư Sâm không có hộ chiếu đi đến nước đó.

Chuyến bay mới chỉ còn hai mươi phút nữa là khởi hành. Bạch Duy mua vé đúng vào phút chót. Cuối cùng, cậu lên máy bay, đặt hành lý lên khoang trên.

Nhưng Bạch Duy vẫn muốn xác minh lại. Cậu nhìn chăm chăm vào điện thoại, không gọi điện ngay cho Lư Sâm.

Thay vào đó, khi máy bay cất cánh cho hành trình kéo dài tám tiếng, cậu đăng ký wifi trên máy bay.

Wifi trên máy bay chỉ có thể được mở khi hành khách chủ động xin phép. Theo quy định của hãng, hành khách phải được tiếp viên hỗ trợ thì mới kích hoạt được. Cả khoang chỉ có một lối đi, không thể có chuyện ai đó âm thầm mở wifi mà Bạch Duy không nhìn thấy.

Và chính lúc này, Bạch Duy kết nối thành công wifi. Cậu bắt đầu nhắn tin cho Lư Sâm:

“Anh yêu, em lên máy bay rồi. Anh đang làm gì đấy?”

Một câu đơn giản, lại lạnh lẽo như băng.

Lư Sâm luôn luôn trả lời tin nhắn Bạch Duy trong tích tắc, đặc biệt hôm nay hắn “chắc chắn đang ở homestay hoặc tiệm sửa xe”. Thế nhưng nửa tiếng trôi qua, tin nhắn vẫn không có hồi âm.

Bạch Duy khẽ cười lạnh. Sau đó cậu chuyển sang gọi bằng wifi.

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”

Không liên lạc được? Ngoài vùng phủ sóng? Thì còn ở đâu?

Câu trả lời quá rõ ràng — trên trời!

Bạch Duy cảm thấy rợn hết cả tóc gáy. Trực giác nói với cậu rằng Lư Sâm lại bám theo một lần nữa, hơn nữa, đang ở ngay trên máy bay này, trong một góc mà người thường không thấy được. Có lẽ từ lúc ra khỏi cửa, cậu đã bị theo dõi rồi. Lư Sâm là quái vật, không cần lái xe, thậm chí có thể bám dưới gầm xe mà theo sát.

Lư Sâm gần như toàn năng, giết không chết, bám xe được, có siêu năng lực thôi miên người khác, chết cũng không buông tha cậu. Nhưng hắn vẫn còn một điểm yếu điểm yếu duy nhất.

Đó là: Lư Sâm tạm thời vẫn chưa thể phát tín hiệu! Hắn không thể trở thành một bộ phát wifi trên cao, cũng không phải là một con mèo!

Và đó là điểm yếu khiến hắn bị phát hiện khi theo dõi!

Nhưng tiếp theo thì sao? Bạch Duy điên cuồng suy nghĩ kế hoạch.

Bình Luận (0)
Comment