“Chồng à, anh có thấy không?” Bạch Duy cố tình làm giọng mình run rẩy, chỉ xuống vách đá: “Vừa rồi có người ngã xuống đó…”
Lư Sâm đặt tay lên vai cậu.
“Không sao đâu, ở đây có camera giám sát. Mọi người đều có thể thấy rõ, người kia tự mình nhảy xuống.”
Cái gì? Có camera à?
Ý định bảo Lư Sâm ra đầu thú của Bạch Duy tan thành mây khói.
“Sao gã lại tự nhảy xuống?”
“Có lẽ là thần kinh có vấn đề.”
Cuối cùng Bạch Duy nói ra điều mình muốn: “Dù sao cũng phải báo cảnh sát, chồng à. Nếu không em không muốn bị mang tiếng trốn tránh pháp luật đâu.”
“Trốn tránh pháp luật?” Lư Sâm hiếm khi lộ ra chút biểu cảm ngạc nhiên: “Cái chết của gã đâu có liên quan gì đến chúng ta?”
Bạch Duy nhìn kỹ biểu cảm của hắn, cuối cùng cũng nhận ra một chút manh mối: “Nếu bị nghi ngờ liên quan đến vụ án giết người, hồ sơ của anh sẽ bị bôi đen. Sau đó bất kể đến đâu, ở khách sạn nào, lễ tân cũng sẽ nhận được cảnh báo ngay khi anh đăng ký.”
“Điều đó… không phải thứ anh muốn, đúng không?”
Khoảnh khắc ấy, cuối cungg Bạch Duy cũng nắm được một tia hi vọng mong manh. Lư Sâm nhún vai, nói: “Được rồi, đúng là anh không muốn bị coi là tội phạm truy nã.”
Họ phối hợp điều tra, mãi đến bảy ngày sau mới hoàn toàn rời khỏi sở cảnh sát. Bằng chứng trong camera là không thể chối cãi, việc hai người không có quan hệ gì với tên côn đồ kia cũng rõ ràng. Đây hoàn toàn là một tai nạn ngoài ý muốn.
Điều khó tin hơn là, các nhân viên cảnh sát còn nhớ hai năm trước họ từng đến đây du lịch trăng mật, thậm chí còn nhiệt tình chào hỏi cặp đôi ngoại quốc này — nhưng lại không hề nhớ từng làm thủ tục khai tử cho Lư Sâm.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Lư Sâm một lần nữa đã thay đổi nhận thức của họ.
Bạch Duy không hỏi vì sao Lư Sâm lại đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình. Trước kia, ít nhất Lư Sâm còn bịa ra vài lý do hắn phát hiện tung tích Bạch Duy như thế nào. Nhưng lần này hắn lại hiếm khi im lặng.
“Sáng mai bay. Em yêu à, bảy giờ anh sẽ gọi em dậy.” Trong khách sạn nhỏ, Lư Sâm nói vậy.
Bạch Duy uống một ly sữa nhắm mắt nằm cạnh Lư Sâm, cho đến khi nghe tiếng thở đều đều của hắn. Rất nhanh, cậu rón rén xuống giường, giả vờ đi vệ sinh.
Thực tế thì cậu thay đồ trong nhà tắm, chui ra từ cửa thông gió. Nơi cậu lái xe tới không phải sân bay…
Mà là nghĩa trang địa phương.
Ở phía trong cùng, ngôi mộ thứ năm — Lư Sâm được chôn cất tại đây. Bạch Duy biết Lư Sâm sẽ đuổi theo, nhưng đó cũng chính là mục đích của cậu. Cậu cầm lấy xẻng, bắt đầu đào điên cuồng.
Cuối cùng, một chiếc quan tài gỗ hiện ra trước mắt Bạch Duy. Khi nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, cậu nghiến răng, dùng sức mở nắp quan tài ra.
“Giữa đêm thế này, em đến đây làm gì?”
Một giọng nói dịu dàng vang lên sau lưng.
Người đó đưa tay chạm lên má cậu, lạnh băng như rắn.
“Em xem, mặt em lấm bẩn hết rồi.”
Trong quan tài có một xác chết, chưa hoàn toàn phân hủy nhưng rõ ràng là một thi thể mới hơn, có vẻ là xác của một ông lão nào đó.
Chứ không phải thi thể “Lư Sâm thanh niên”.
“Người này trùng tên với anh à? Trùng hợp ghê.” Lư Sâm đứng sau xoa cằm, trầm ngâm nói: “Em yêu à, em nói xem có đúng không?”
“…Ừ.” Bạch Duy đáp.
Quả nhiên, Lư Sâm đã xử lý nốt bằng chứng cuối cùng. Trong lòng cậu trống rỗng.
Kế hoạch giả điên giả ngốc, vờ như Lư Sâm không phải chồng mình cũng vô hiệu rồi.
Mưa rơi từng giọt xuống đất, để lại từng dấu ướt sẫm, nhanh chóng nhuộm đen cả mảnh đất. Bùn đất chảy loang khắp bãi cỏ xanh. Họ dừng lại ở sân bay trong mưa bão vào lúc hừng đông.
Chuyến bay trễ hai tiếng. Lư Sâm mang về hai ly cà phê nóng, lại còn lau chân cho Bạch Duy bằng khăn.
Bạch Duy nhìn chằm chằm Lư Sâm, tự hỏi lát nữa hắn sẽ giải thích thế nào với hải quan xuất nhập cảnh.
“Em yêu, sao em nhìn anh vậy?” Lư Sâm hỏi.
Mối quan hệ giữa họ đã căng như dây đàn. Lư Sâm biết rõ Bạch Duy đã phát hiện mình là quái vật, đang tìm cách để giữ chân hắn ở Naples, nhưng hắn vẫn giả tạo gọi cậu là “em yêu”.
“Anh đi đầu thú đi.” Bạch Duy nói.
“Cái gì?”
“Không có gì, em đùa thôi mà.” Bạch Duy thản nhiên nhấp một ngụm cà phê, “Chồng à, em chỉ cảm thấy… vì một chút hiểu lầm mà em đã đi một vòng rất lớn. Mà giờ đây, chúng ta lại quay về nơi khởi đầu, có thể bắt đầu lại từ đầu.”
“Thật tuyệt vời, giống như món quà mà số phận ban tặng vậy.”
Cậu đã quyết định rồi. Tiền bảo hiểm có thể không cần nữa, nhưng cậu phải tìm cách tống Lư Sâm vào tù của loài người. Khoảng thời gian ấy sẽ không dài, nhưng đủ để cậu bỏ trốn. Trước đó, cậu sẽ tìm cách trấn an Lư Sâm, khiến hắn nghĩ rằng cậu vẫn còn yêu sâu đậm.
Lư Sâm ngẩn ra, lần này hắn không cười. Hắn quan sát Bạch Duy một cách thận trọng, nói: “Em thật sự nghĩ như vậy…”
Nhưng Lư Sâm nhận ra, hắn không thích phản ứng có lẽ không mấy chân thành của Bạch Duy.
Hắn ngừng lời, định nói gì đó để vớt vát. Lúc ấy, sau lưng họ vang lên một giọng nói: “Yo, lâu rồi không gặp nhé, Biển Sâu.”
Đằng sau họ là một người đàn ông tóc nâu đang cười nham hiểm. Cơ bắp gã ta cuồn cuộn, cánh tay đầy những vết sẹo cũ ghê rợn, rõ ràng không phải người lương thiện gì.
“Dạo trước cậu nhờ tôi và tóc vàng làm việc cho cậu, rồi đùng một cái lại mất tăm. Tôi thật sự không hiểu nổi, thị trấn Tuyết Sơn đó có gì tốt đẹp vậy?” Gã liếc sang Bạch Duy, “Đây là vợ cậu à?”
Trăm nghe không bằng một thấy. Đây là lần đầu Riccardo thực sự gặp “vợ” của Lư Sâm ngoài đời. Trước khi đến bắt chuyện, gã đã âm thầm quan sát họ từ xa. Bạch Duy ngồi trên ghế dài, vừa nhấp cà phê một cách tao nhã vừa dùng khăn ướt có cồn lau tay vịn. Cậu mặc bộ vest xanh dương nhã nhặn, cà vạt lụa màu xám thắt gọn gàng, cẩn thận.
Nhìn kiểu gì cũng không giống người thuộc cùng một thế giới với họ. Thì ra đây là người khiến Lư Sâm sống chết cũng muốn giữ lại.
Lư Sâm vừa định nhíu mày đuổi người thì Bạch Duy lại lên tiếng: “Lư Sâm, đây là bạn anh hay kẻ thù? Em nhớ lúc trước chúng ta từng bị tấn công ở Ý, nơi này nguy hiểm lắm…”
Cậu giơ tay định gọi bảo vệ. Riccardo bật cười khinh khỉnh: “Thôi đi, bây giờ nước Ý với Lư Sâm mà nói chắc là nơi an toàn nhất thế giới rồi. Sau vụ tập kích đó, cậu ta đã nhổ tận gốc mọi kẻ thù ở đây…”
“Chúng ta qua bên kia nói chuyện.” Lư Sâm vội vàng nói.
Hắn không còn cách nào khác ngoài kéo Riccardo sang chỗ khác, mặt lộ vẻ ghét bỏ với người chiến hữu cũ. Giờ hắn nghĩ, đúng là mình nên có một đứa con với Bạch Duy rồi!
Hắn có thể tách một phần xúc tu của mình ra, trộn với gen của Bạch Duy để tạo ra một đứa trẻ. Sau đó hắn sẽ cải tạo não bộ của đứa bé đó, thông qua đôi mắt của nó để giám sát Bạch Duy trong những tình huống như thế này.
Nếu không, Bạch Duy sẽ bỏ chạy mất!
Ra đến góc khuất, Lư Sâm lập tức nói: “Tôi cho anh ba phút. Chỉ ba phút.”
Riccardo: “Tại sao?? Đừng quên hồi ở Bắc Đô ông đây đã giúp cậu nhiều như thế nào.”
Lư Sâm: “Hơn ba phút, vợ tôi sẽ chạy mất.”
… Khoan đã, hai người là tình cảm đôi lứa thật à?
Riccardo trợn mắt há mồm, nhưng gã đến đây tìm Lư Sâm tất nhiên là vì một phi vụ làm ăn. Lư Sâm là một lính đánh thuê cực kỳ xuất sắc. Từ khi hắn tuyên bố rửa tay gác kiếm, Riccardo luôn thấy tiếc nuối, gã tin chỉ có làm việc với Lư Sâm mới có thể phát tài, điều mà gã cộng sự tóc vàng Enzo của hắn không bao giờ hiểu nổi, thật sự không có tầm nhìn xa.
May thay, chiến dịch ở Bắc Đô hai tháng trước lại thắp lên hy vọng. Lư Sâm vẫn sắc bén như xưa, vẫn chấp nhận nhiệm vụ liên quan đến lính đánh thuê, và chỉ có hắn mới làm được việc đó.
“Vậy tôi nói nhanh nhé. Cậu biết nhóm 'người ngoài' đang truy lùng danh sách sát nhân hàng loạt chứ? Họ đã chọc giận tổ chức sát thủ ngầm, giờ đang bị truy sát. Đây là một phi vụ ai cũng muốn mà không dám làm, bởi không phải ai cũng thoát khỏi tay họ được như cậu.”Ricardo nhún vai nói:“Nhưng chuyện tôi muốn nói không phải thế, mà là 'mò kim đáy biển'. Rất nhiều người phát hiện: mỗi khi ‘người ngoài’ giết một tên trong danh sách, trong thi thể của những kẻ giết người hàng loạt sẽ xuất hiện một viên kim cương, bị nhóm kia thu thập.”
“Có người từng thấy chất lượng của những viên kim cương ấy, ít nhất phải cỡ này.” Riccardo ra dấu hàng trăm triệu, “Bởi vậy mới có người ăn cắp danh sách kẻ giết người hàng loạt từ người ngoài, giết hai người trong đó. Nhưng khi mổ xác ra, không hề có kim cương. Kỳ lạ là khi nhóm ‘người ngoài’ đi ngang nơi họ chết, hai viên kim cương ấy lại đột nhiên xuất hiện.”
Lư Sâm: “Rốt cuộc anh muốn làm phi vụ gì?”
“‘Người ngoài’ còn đang tìm hai người nữa, một là sát thủ số một, một là BOSS ẩn giấu. Nghe tên thôi đã thấy chắc chắn hai viên kim cương đó sẽ giá trị hơn hẳn.” Riccardo nói, “Tôi có ý tưởng: bám theo bọn họ, đợi đến lúc họ giết được hai người kia thì xuất hiện, đoạt lấy hai viên kim cương—”
“…”
“Đây là một phi vụ siêu lợi nhuận! Hơn bất kỳ phi vụ nào trước đây! Và chỉ cậu mới có thể làm được! Cậu là người duy nhất từng thoát khỏi tay họ! Anh bạn à! Cậu còn có kỹ năng theo dõi vô địch thiên hạ!” Riccardo hét lên, “Anh bạn! Dù cưới vợ rồi cũng phải kiếm tiền chứ!”
Lư Sâm: “Hết ba phút rồi.”
Riccardo chưa từ bỏ ý định, chạy theo Lư Sâm đang sải bước bỏ đi: “Cậu định làm ông chồng nội trợ cả đời à? Có khi nào cậu biết tôi từng thấy cái quảng cáo homestay rách nát của cậu trên mạng không? Chả ai đến ở cả! Nhỡ đâu sau này vợ cậu muốn sống trong lâu đài thì sao? Làm chồng thì ít nhất cũng phải đủ tiền mua cho vợ lâu đài, siêu xe, tứ hợp viện, máy bay riêng chứ. Tôi nói cậu biết, không cẩn thận thì vợ cậu sẽ bị người khác cướp mất đấy…”
Lư Sâm quay phắt lại, bóp chặt cổ Riccardo.
“Bớt nguyền rủa tôi lại.” Hắn hung tợn nói.
Lư Sâm bóp cổ xong buông ra rất nhanh. Hắn lập tức quay về chỗ ngồi nhưng chỉ trong ba phút ngắn ngủi, Bạch Duy đã biến mất.
Bạch Duy lại mất tích rồi!!
Trong lúc Lư Sâm hoảng hốt tối tăm, âm trầm nhìn quanh, phía sau lưng hắn lại vang lên giọng nói quen thuộc của Bạch Duy: “Cuối cùng anh cũng về rồi à?”