Có Chồng Chết Thường Xuyên Đều Biết

Chương 90

Bạch Duy nín thở, nhìn ánh mắt người đó lướt qua rất nhiều bức ảnh đã được chỉnh sửa bằng Photoshop.

Trong túi trong của tạp dề, có một khẩu súng lục.

Có thể g**t ch*t hắn ta không? Hay là không được? Bạch Duy luôn nhớ câu nói về việc "tên màu xanh".

Nếu cậu ra tay hoặc bị buộc phải ra tay, cậu sẽ trở thành "tên màu đỏ" sao?

"Bức ảnh tôi thích nhất... là bức này."
Người đàn ông tóc vàng chỉ vào một bức ảnh khiến Bạch Duy bất ngờ.

Bức ảnh chụp từ góc nhìn từ dưới lên, Bạch Duy đang lao về phía nắp cống. Dù nhìn thế nào, bức ảnh này cũng đầy vẻ kỳ quái.

"Tại sao lại là bức này?"

Người đàn ông tóc vàng lúc này nhìn Bạch Duy: "Trong bức ảnh này, trông cậu rất vui vẻ."

"À? Rất vui vẻ?"

Đây là lý do mà Bạch Duy hoàn toàn không ngờ tới.

Cậu bối rối nhìn khuôn mặt biến dạng của mình trong bức ảnh. Người đàn ông tóc vàng nói: "Không phải sao? Trông cậu đầy vẻ mong đợi, như thể đã chờ rất lâu, và tìm rất lâu, rất mong được chơi một trò chơi nhỏ với ai đó vậy."

"Vậy sao."

Bạch Duy cảm thấy đầu óc người đàn ông này chắc chắn đã hỏng rồi.

Cá đã hấp xong. Bạch Duy muốn bưng cá ra ngoài, nhưng người đàn ông tóc vàng lại thay cậu làm công việc nội trợ này.

"À phải rồi, tên tôi là Arthur." Khi bước vào nhà nghỉ bên cạnh, người đàn ông nói, "Vừa nãy quên nói."

"...Bạch Duy." Bạch Duy nói.

Trong lúc họ nói chuyện, Lư Sâm đứng cạnh cửa sổ. Đôi mắt xanh thẳm của hắn vẫn luôn nhìn về phía này.
...
"Chủ nhà hàng Tây nói bên phụ bếp đã không hồi âm tin tức gì suốt một ngày rồi, cô ấy thấy hơi lạ. Ngày kia nhà hàng Tây nghỉ, cô ấy sẽ đi nhà họ Long bị xem sao.”

"Nếu ngày mốt họ vẫn ở nhà ăn cơm thì đồ ăn trong nhà sẽ không đủ mất... Ồ! Vợ ơi, em đoán xem anh nhìn thấy gì?"

Lư Sâm lấy mấy tô lớn đồ từ tủ đông ra.

"Nhân bánh bao! Chúng ta có thể cùng nhau làm bánh bao ở nhà."

"Ngoài bánh bao hấp ra, chúng ta còn có thể chiên ít bánh dán nồi, rán ít bánh bao, nhiều thế này anh nghĩ mọi người trong homestay đều đủ ăn rồi. Mà nói đến, có phải đã lâu chúng ta không ăn bánh ngọt rồi không? Sáng ngày mốt, chúng ta có thể cùng đi mua chút bột trà xanh và khoai môn nghiền về..."

Chuyện tình cảm của hai người buổi tối khiến Kiều Diệp chìm vào nỗi buồn sâu sắc. Gã trở về phòng nghỉ ngơi, Lý Nguyện cũng đi qua an ủi gã. Đôi đặc vụ và đôi sát thủ cũng về phòng mình, không biết đang tính toán chuyện gì.

Trong phòng khách chỉ còn lại Bạch Duy và Lư Sâm.

Bạch Duy tựa vào ghế cao, cậu lắng nghe Lư Sâm lải nhải về kế hoạch ngày mốt, những món ăn yêu thích, cứ như thể mỗi ngày sau này đều sẽ là cuộc sống hạnh phúc trôi chảy đúng quỹ đạo.

Nhưng mà không phải vậy. Cậu bình tĩnh, thậm chí có chút tuyệt vọng mà nghĩ.

Người chơi đã đến rồi, và đã tìm thấy Bạch Duy rồi. Mặc dù Bạch Duy không biết Arthur làm sao tìm ra cậu, nhưng rõ rành Arthur là một thành viên trong số những người chơi đó.

Và rất có thể là đội trưởng của nhóm này. Homestay này hiện đang bị bao nhiêu đôi mắt lén lút theo dõi? Họ định tấn công Bạch Duy khi nào?

Bạch Duy không biết.

Nhưng tất cả những gì Lư Sâm nói, cuối cùng rồi sẽ biến thành bọt xà phòng, một ảo ảnh mà không ai tin rằng sẽ xảy ra trong một homestay kỳ lạ như vậy.

Thật ra nghĩ lại cũng kỳ lạ phải không?

Cậu là một sát thủ hàng loạt tương lai, đến từ một gia đình bất hạnh, còn Lư Sâm là một lính đánh thuê gian ác đến từ đáy biển. Một người chỉ muốn thoát khỏi gia đình gốc, người kia chỉ muốn nuốt chửng tài sản của đối phương.

Nhưng cuối cùng, họ lại chơi trò gia đình trong một thị trấn nhỏ như vậy.

Họ kết hôn, đã lên giường nhiều lần, chụp rất nhiều ảnh du lịch, mở nhà nghỉ, và có rất nhiều khách. Rõ ràng là những người có mục đích không trong sáng nhất, lẽ ra họ phải nhận lời nguyền.

Và Bạch Duy cũng đã cố gắng g**t ch*t đối phương hết lần này đến lần khác. Còn Lư Sâm, lý do ban đầu hắn không quan tâm đến việc bị Bạch Duy ám sát, chỉ là hắn muốn tiếp tục che giấu thân phận của mình, không muốn bị cảnh sát điều tra lý do bị ám sát.

Nhưng bây giờ, thế giới đang chìm trong bão táp. Họ lại chỉ có căn nhà nhỏ này, làm tổ ấm duy nhất của mình.

Thế giới thật rộng lớn, nhưng cũng buồn cười một cách nực cười.

Màn kịch này, có lẽ đã đến lúc phải kết thúc rồi.

"Bạch Duy?" Ricardo đột nhiên từ trên lầu đi xuống, hắn ta tựa vào cầu thang, mỉm cười với cậu, "Cậu rảnh không? Tôi muốn nói chuyện với cậu một chút."

Bị ánh mắt của Lư Sâm nhìn chằm chằm, Bạch Duy nói: "Anh có chuyện gì thì cứ nói với Lư Sâm, không cần nói với tôi."

"Thế thì không được rồi, vợ là trụ cột gia đình mà." Ricardo tiến về phía cậu, đột nhiên thì thầm vào tai cậu, "Căn nhà này của cậu toàn là người quái dị."

"..."

"Hai đặc vụ quốc tế, hai sát thủ đã đăng ký trong tổ chức sát thủ, và một kẻ tự xưng là Arthur, một thủ lĩnh người chơi mà tôi từng thấy trong các báo cáo liên quan đến người chơi, cậu có chắc là không muốn nói chuyện riêng với tôi không?" Ricardo hạ giọng, "Lư Sâm là một con quái vật đáy biển không có đầu óc, nhưng cậu thì không, tôi tin cậu sẽ đưa ra lựa chọn tốt nhất cho hai người, phải không?"

Bạch Duy ngay lập tức ngầm đồng ý.

"Anh đừng đi theo." Cậu nói với Lư Sâm phía sau, "Em đi nói chuyện với Ricardo."

Lần này, họ lại đến phòng làm việc của Bạch Duy ở tầng hai. Hai ngày nay đã có không ít người đến đây dò hỏi Bạch Duy về tin tức của Lư Sâm.

Đối mặt với những người này, Bạch Duy vốn có thể vu oan cho Lư Sâm, hoặc cũng có thể không biện hộ cho Lư Sâm, mục đích của họ rất đa dạng, nhưng rõ ràng đều có thể dẫn đến những lựa chọn khác nhau của Bạch Duy.

Và bây giờ, người đến là Ricardo.

Có lẽ Ricardo, người đại diện cho cuộc sống ban đầu của Lư Sâm, mới là người duy nhất có thể giúp Bạch Duy thuận lợi để Lư Sâm rời đi.

Bạch Duy ngồi trên ghế sofa nhìn hắn ta.

Ricardo thì quan sát đồ trang trí trong phòng. Sau khi nhìn thấy những vết cào trên ban công, Ricardo cuối cùng cũng thấy thứ mình muốn.

"Cậu — thật sự rất tàn nhẫn." Hắn ta huýt sáo một tiếng, "Căn nhà này tràn ngập dấu vết của việc ám sát chồng. Nhưng không sao, dù sao Lư Sâm là quái vật, rất khó chết."

Bạch Duy lạnh lùng nhìn hắn ta.

"Tôi khác với những người khác đến đây. Mục đích của tôi rõ ràng, và ngay cả trước khi đến đây tôi đã điều tra cậu rồi." Ricardo nhếch miệng cười với cậu, "Thiếu gia nhà họ Bạch, học sinh giỏi? Tôi còn cho người tìm ra hồ sơ bệnh án của cậu, họ nói cậu mắc nhiều chứng rối loạn tâm lý... Tôi không nhớ rõ là những loại nào. Nhưng mà người nhà cậu đối xử với cậu thật sự khá khắc nghiệt. Đừng hiểu lầm, những người làm lính đánh thuê như chúng tôi cũng không có mấy ai bình thường hơn cậu đâu. Tôi không có ý trách móc cậu đâu, ngược lại, tôi còn khá thông cảm cho cậu."

"Rốt cuộc anb muốn nói gì?"

"Cậu kết hôn với Lư Sâm không phải vì cậu yêu anh ta, đúng không? Cậu chỉ muốn tìm một người để đưa cậu rời khỏi nhà họ Bạch - hay nói cách khác, để cậu có lý do rời khỏi nhà họ Bạch. Thực ra người này là ai cũng được."

Đây là lần đầu tiên Bạch Duy bị người khác nói thẳng ra mục đích trước đây của mình.

Vẻ mặt cậ trở nên hơi khó coi, Ricardo cười ha hả nói: "Đương nhiên cậu cũng không cần phải cảm thấy áy náy với Lư Sâm. Cái tên đó cũng chẳng có ý tốt gì. Nếu cậu không phải là con một của nhà họ Bạch, anh ta cũng sẽ không nghĩ đến việc tìm cậu. Trên đời này có rất nhiều người tính tình lập dị, có thể bị anh ta lừa đến trắng tay đấy."

"Lư Sâm không muốn quay lại làm lính đánh thuê,nhưng trên thực tế, cuộc sống làm lính đánh thuê phù hợp với anh ta hơn là làm một con người. Trong hai năm anh ta mô phỏng con người này, anh ta đã chọc tức cậu vô số lần phải không? Có bao nhiêu lần cậu phải đứng ra dọn dọn dẹp đống bừa bộn cho anh ta? Ngay cả chuyện rửa tiền, anh ta cũng viết sổ sách lung tung. Chỉ cần có một cán bộ thuế rảnh rỗi đến kiểm tra sổ sách, cậu và gia đình của anh ta sẽ tan nát không thể cứu vãn. Anh ta hoàn toàn mù tịt trong cuộc sống xã hội loài người, ngược lại, trong việc làm lính đánh thuê anh ta như cá gặp nước, xoay chuyển tình thế như lòng bàn tay." Ricardo nói, "Ông già đó từng nói, Lư Sâm là lính đánh thuê chuyên nghiệp nhất. Bởi vì anh ta không phải là người, nhận thức và cảm xúc của con người đối với anh ta chẳng đáng một xu. Vì vậy đôi khi anh ta có một sự tàn nhẫn ngây thơ, điều này khiến anh ta làm tốt hơn con người.”

"..."

"Trong một cuộc hôn nhân, cậu luôn phải mưu cầu điều gì đó. Anh ta đã mang lại cho cậu nhiều rắc rối như vậy, cậu cứ để anh ta kiếm thêm chút tiền, bồi thường cho cậu một khoản chi phí tổn thất cuộc sống, có gì là không được đâu?" Ricardo dụ dỗ cậu, "Hơn nữa, Lư Sâm không thể rửa tay gác kiếm đâu. Cậu còn nhớ hợp đồng viết lách của cậu không? Đó đều là do Lư Sâm tái xuất giang hồ, giúp cậu giải quyết đấy. Lần tới, lần tới nữa, nếu xảy ra chuyện tương tự, anh ta vẫn sẽ dùng cách xử lý cướp bóc đó thôi, lần này anh ta có thể tìm thấy chúng tôi, lần sau anh ta chưa chắc đã tìm được đối tác lâu dài đâu. Nếu không làm lính đánh thuê, Lư Sâm căn bản không thể mang lại cho cậu điều gì cả. Hơn nữa, từ góc độ của anh ta mà nói —"

"Anh ta rất quen và thích cuộc sống làm lính đánh thuê. Nếu cậu có thể nhìn thấy biểu cảm của anh ta khi ở Bắc Đô lúc đó, cậu sẽ biết rằng, để anh ta ở lại thị trấn Tuyết Sơn làm một người tầm thường, đó đơn giản là tội ác. Sớm muộn gì, tất cả mọi người trong thị trấn cũng sẽ phát hiện sự bất thường của anh ta. Cậu cũng không muốn có rắc rối như vậy, đúng không?"

"Làm lính đánh thuê, rất dễ chết, đúng không?" Bạch Duy đột nhiên nói.

"Điều này đối với cậu không phải là vấn đề gì lớn phải không. Dù sao, chẳng phải cậu đã sớm không chịu đựng nổi anh ta rồi sao?" Ricardo tưởng mình đang đùa. Nhưng hắn ta thấy Bạch Duy mặt lạnh như tiền. Cậu lạnh lùng nhìn Ricardo.

"Không, không, tôi chỉ đùa thôi... Haha, cậu đã gây ra bao nhiêu tội ác cho anh ta mà anh ta vẫn chưa chết. Lư Sâm đâu có dễ chết như vậy?" Ricardo toát mồ hôi lạnh, khoảnh khắc đó hắn ta ngớ ngẩn nghĩ, không phải chứ, lẽ nào Bạch Duy thực sự không muốn Lư Sâm chết, "Tránh xa Lư Sâm chẳng phải cũng là ý của cậu sao? Suốt cả năm, anh ta ở bên ngoài làm lính đánh thuê, cậu ở thị trấn Tuyết Sơn làm nhà văn, đây cũng là điều cậu mong đợi mà."

"Anh đang coi Lư Sâm là công cụ."

"Hả?"

"Anh coi anh ấy là một công cụ kiếm tiền, trong nhiệm vụ, chỉ cần có lợi nhuận, có thể giữ được mạng sống của mình, anh sẽ hy sinh anh ấy. Dù là ở sa mạc, hay ở biển cả." Bạch Duy nói.

Ricardo sững sờ một lát, sau đó hắn ta chế giễu hai tiếng: "Trời ơi! Tôi nghe thấy gì vậy? Hình như nghe thấy một thánh nhân đang nói chuyện. Khi nào một người không ngừng ám sát Lư Sâm, lại đến chỉ trích tôi muốn lợi dụng Lư Sâm, muốn hại mạng anh ta?"

"Không giống nhau, đương nhiên tôi có thể giết Lư Sâm, nhưng anh thì không. Tôi không thể giao anh ấy cho anh, rồi để anh ấy chết ở một nơi mà tôi không nhìn thấy." Bạch Duy nói.

Ricardo nói: "Vậy ý cậu là, lẽ nào anh ta chết bên cạnh cậu sẽ tốt hơn sao? Có gì khác biệt chứ?"

Bạch Duy cười lạnh. Đôi mắt cậu như một con rắn bị chọc giận: "Chúng ta không có gì để nói nữa."

Không thể giao Lư Sâm cho Ricardo, cậu nghĩ thầm trong lòng.

Ricardo chỉ muốn lợi dụng Lư Sâm, Ricardo chỉ muốn hại chết Lư Sâm…Bạch Duy không ngừng lặp lại, suy nghĩ, và dùng những chi tiết nhỏ để chứng minh.

Ricardo tức giận rời khỏi phòng làm việc, hắn ta hét lớn với Bạch Duy: "Được rồi, người bảo vệ chính nghĩa! Lư Sâm gặp cậu, đúng là một điều vô cùng không may mắn!"

Hắn ta xuống lầu, Enzo ở phía bên kia lại tìm thấy Bạch Duy. Cậu ta thay Ricardo xin lỗi một lúc, rồi nói: "Cậu đừng để chuyện này trong lòng. Ricardo miệng cứng hơn lòng, thực ra anh ấy là một người tốt."

"Hồi đó ông già đó muốn giết Lư Sâm... đối với Ricardo mà nói, ông già đó cũng coi như người thầy cứu sống. Ông ấy hứa hẹn lợi lộc lớn, để Ricardo lừa Lư Sâm qua, Ricardo không chịu, suýt nữa thì bị đánh chết." Enzo nói, "Anh ấy có chút bốc đồng, nhưng anh ấy sẽ không cố ý làm điều bất lợi cho Lư Sâm đâu."

"Anh ấy chỉ thấy những ngày tháng hào sảng đó... thật sự quá tốt."
...
Vậy thì, nếu có một người có thể đưa hắn đi an toàn, cậu sẽ đồng ý đúng không.

Đúng không?

Đây sẽ là cuộc sống phù hợp hơn cho Lư Sâm.

Đúng không?

Vào khoảnh khắc đó Bạch Duy nghe thấy trái tim mình đập thình thịch, trong màn đêm vô tận dường như cậu nhìn thấy vô số ánh mắt nhìn về phía này, vô số con dao sắp bổ xuống căn nhà này. Nhưng vào khoảnh khắc đó, cậu tuyệt vọng phát hiện ra suy nghĩ sâu thẳm trong lòng mình.

Không.

Không ai có thể mang Lư Sâm đi.

Từ đầu cậu chỉ muốn tìm vô số lý do để từ chối Ricardo.

Cậu ích kỷ muốn Lư Sâm ở lại, dù Lư Sâm có chết.

Bình Luận (0)
Comment