*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
"Anh cả!"
Lưu Bá Đằng và Lí Khải hoảng sợ, bọn họ vô thức rút súng lục ra, nhưng ngay khi vừa di chuyển, bọn họ phát hiện hai cây kim mảnh bằng bạc đâm vào cổ tay cầm súng của mình.
Lạch cạch!
Khẩu súng lục rơi xuống đất, mà cổ tay bọn họ yếu ớt buông thõng xuống.
“Các người nên cảm thấy may mắn vì đã không bắn tôi, nếu không, ông ta không phải là người duy nhất phải chết.” Sở Quốc Thiên nhàn nhạt liếc nhìn hai người, sau đó ra hiệu cho Hạ Văn Tân nhặt hai khẩu súng dưới đất lên.
Nhìn thấy giữa trán Tần Nhãn Minh có một vết đạn xuyên qua, người chết thì cũng đã chết rồi, nhưng cho dù là Lưu Bá Đằng hay Lí Khải, trong lòng bọn họ đều hiện lên một tia xót xa.
Bọn họ không bao giờ ngờ tới rằng bọn họ nhất thời nổi lòng tham mà bắt cóc Hạ Văn Tân, để rồi chọc phải một con quỷ đáng sợ như Sở Quốc Thiên, bây giờ anh cả đã chết, bọn họ cũng mất xương sống và hội Tam Nhật sẽ trở thành dĩ vãng...
“Bất cứ lúc nào các người cũng có thể tìm tôi báo thù, chỉ cần các người có thể gánh chịu được hậu quả” Sở Quốc Thiên cũng không đuổi tận giết tuyệt, khinh thường nói một câu rồi mang theo Hạ Văn Tân rời khỏi câu lạc bộ Vong Ưu...
Quán bar Hỏa Vũ cũng thuộc sản nghiệp dưới danh nghĩa của hội Tam Nhật.
Sau khi Hạ Yến được đưa lên xe cứu thương, Tần Hải đã đưa một ít bạn học đến nơi này.
Bỗng nhiên, vài bạn học nam vừa bị vệ sĩ của câu lạc bộ Vong Ưu ném ra ngoài, ủ rũ đi đến bên cạnh Tần Hải.
"Anh Hải..."
“Nói!” Tần Hải nghe tiếng, không khỏi nhíu mày hỏi một câu.
Vốn dĩ anh ta đang định đưa đám bạn học nam này đến quán bar Hỏa Vũ thư giãn cùng mình, làm sao mà biết được mấy thằng cha t*ng trùng lên não này, nhất định muốn đến Câu lạc bộ Vong Ưu để vui vẻ mới chịu.
Bởi vì bọn họ đều là đàn em của chính mình nên Tần Hải cũng không từ chối, liền để bọn họ đi chơi, hơn nữa vấn đề tiền bạc thì chỉ cần bảo tên của anh ta ra là được, dù sao anh ta cũng là con nuôi của Tần Nhãn Minh!
“Bọn em... bị bố nuôi của anh ném ra ngoài.” Nam sinh cao lớn đứng đầu nói với vẻ mặt rất khó coi.
"Ném ra ngoài? Mấy người không gây chuyện gì đó chứ? Sao không nhắc đến tên tôi?" Sắc mặt Tần Hải sa sâm.
"Bọn em không gây sự, cũng đã nói với bọn họ rằng bọn em là đàn em của anh rồi, nhưng những người này căn bản không thèm nghe giải thích gì cả, đem bọn em từ ghế sô pha kéo dậy, rồi trực tiếp ném bọn em ra đường!"
"Còn chuyện này nữa không? Chờ tôi gọi điện thoại." Tần Hải lấy di động ra gọi cho Tần Nhãn Minh.
Nhưng liên tiếp mấy cuộc gọi đều không có ai trả lời, trong lòng Tần Hải đột nhiên có dự cảm không lành, sau khi suy nghĩ xong liền đổi một số khác, bấm gọi...
Cùng lúc đó, bệnh viện nhân dân số một Hoan Châu.
Hạ Bạch Tây nghiêm nghị hỏi bác sĩ, và nói: "Bác sĩ, cháu gái tôi thật sự không còn cách nào chữa trị sao?"
Bác sĩ là một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi, đẩy cặp kính trêи sống mũi, nói lời xin lỗi: "Thật xin lỗi anh Hạ, bản thân bệnh nhân mắc chứng bệnh không tiện nói ra, bây giờ bởi vì uống rượu quá nhiều mà thể chất rất tệ. Với điều kiện của bệnh viện chúng tôi chỉ có thể giúp cô ấy vượt qua thời kỳ nguy hiểm, nhưng nếu muốn cô ấy tỉnh lại, chỉ sợ..."
Trong lòng Hạ Bạch Tây trầm xuống, biết mình hỏi thêm cũng không có ý nghĩa gì, anh ta liếc nhìn Hạ Yến đang nằm hôn mê bất tỉnh với bình khí oxi trong phòng bệnh, cuối cùng lạnh lùng nói với đám cấp dưới đang đứng phía sau: "Điều tra xem ai đã chuốc rượu Hạ Yến? "
"Ông Hai, đã điều tra ra là Tần Hải!"
"Bắt anh ta đem đến đây!"
...
Ngay thời điểm Hạ Bạch Tây ra lệnh cho cấp dưới đi bắt Tần Hải, Hạ Trọng Thiên đã đưa người đến câu lạc bộ Vong Ưu.
"Bảo Tần Nhãn Minh ra ngoài gặp tôi!"
“Xin lỗi anh, anh có lịch hẹn trước không?” Một người phụ nữ trẻ với dáng vẻ của một người quản lý mỉm cười hỏi.
"Cô nói cho Tần Nhãn Minh biết, cứ nói là nhà họ Hạ, Hạ Trọng Thiên đang tìm ông ta!"
Quản lý vừa nghe xong liền cứng người lại, nhìn Hạ Trọng Thiên và đám đàn em phía sau, sau đó kiên trì nói: "Xin lỗi anh, nếu không có hẹn trước thì tôi không có cách nào thông báo giúp anh được!"
"Hừ! Mặt mũi của Tần Nhãn Minh lớn thật, tôi muốn xem ông ta có dám không cho tôi mặt mũi không!" Sau đó, Hạ Trọng Thiên hừ lạnh một tiếng, hung hăng dẫn một đám người đi vào cửa thang máy.
"Anh..." Quản lý liền vô cùng nóng nảy, muốn gọi vệ sĩ, nhưng bởi vì trước đó Sở Quốc Thiên đã đánh gục vệ sĩ của mình, cho nên nhất thời không tìm được nhân lực nào.
Sau khi Sở Quốc Thiên và Hạ Văn Tân rời khỏi câu lạc bộ Vong Ưu, bọn họ đi đến thẳng một hộp đêm tên là " Ái Dạ".
Đây là do Sở Quốc Thiên đề nghị, bởi vì anh đã suy nghĩ kỹ càng, nếu muốn dẹp sạch sẽ thế lực ngầm ở Hoan Châu thì đối với Hạ Văn Tân cũng không phải là đơn giản. Thay vì để cho người khác phải làm tất cả mọi việc, tốt hơn hết vẫn là mình nên tự chủ động làm.
Sau khi thảo luận cẩn thận với Hạ Văn Tân, anh phát hiện ra rằng thế lực ngầm ở Hoan Châu rất rắc rối, phức tạp, không chỉ là thế lực ngầm nổi trêи bề mặt mà còn có một số thế lực